(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 

Bạn thấy nó...
Tuyệt
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_lcap25%[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_rcap
 25% [ 1 ]
Hay
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_lcap25%[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_rcap
 25% [ 1 ]
Được / Bình Thường
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_lcap50%[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_rcap
 50% [ 2 ]
Tạm Được
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_lcap0%[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_rcap
 0% [ 0 ]
Dở
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_lcap0%[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_rcap
 0% [ 0 ]
Cực Dở
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_lcap0%[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế I_vote_rcap
 0% [ 0 ]
Tổng số bầu chọn : 4
 

Tác giảThông điệp
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Sun Aug 09, 2009 9:56 pm

Author : Độc Nương. (nick clone ế)

Rating : T.

Genre : Romantic (sure), war (isn’t it ?), shounen ai (maybe, if there's not thing to change),… Và chắc chắn, một chương nào đó trong fic này sẽ có cảnh nóng (dĩ nhiên tôi sẽ cố gắng lướt qua nó), trước chương đó, tôi sẽ có ghi chú warning, bạn không cần đọc chương đó cũng được, chung quy thì có lẽ khi viết xong chương đó, tôi sẽ tóm tắt lại cho những bạn nào không đọc được cảnh đó. -___-

Note : Thiệt sự mà nói thì fic này mỗi khi bạn đặt bút xuống viết lại liên tưởng tới câu văn của Red Castle (by Kẻ Lãng Du). Có lẽ từ ngữ (chứ câu thì không) có thể là hơi hướm RC, nhưng tuyệt đối nội dung là của bạn. Cái tên Erokin thiệt sự nó hiện ra trong đầu bạn khi bạn đang cố tìm xem cái tên nào mang chất “hoàng đế” nhất. Sau đó mới ngỡ ra đó là họ của Prang – nhân vật chính trong Legend Of Porasitus (by Kẻ lãng Du) ! =_=

Và trên hết, bạn không biết là bạn có hoàn thành nổi nó không (mặc dù trong đầu bạn, nó xong từ đời kiếp nào rồi ; ; ).

Quan trọng : Nếu bạn muốn post fic này đi đâu, xin phiền hãy xin phép tôi, chắc chắn tôi sẽ cho phép bạn, nhưng cũng chắc chắn một điều khác là tôi hoàn toàn không hề thích việc đó. –‘_’-




CHƯƠNG 01

Người đàn ông trong căn phòng dát vàng rộng lớn, không tranh ảnh, không hoa, không đồ trang trí nào, chỉ độc nhất ngai vàng được khắc sâu vào tường không thể gỡ ra. Để rồi ngày mai, chiếc ngai vàng lạnh lẽo này sẽ được đệm. Vải đỏ sẽ trải dài tới tận cuối cánh cửa. Trên các tường sẽ đầy tranh ảnh của ông, và những bước tượng tôn vinh ông sẽ trải dài khắp chiều dọc của phòng. Phải rồi, chỉ ngày mai thôi, ông sẽ có tất cả, chỉ ngày mai thôi, mọi công sức của ông sẽ được đền bù.

“Nhưng không bao giờ, không bao giờ ta có được thứ mình muốn.”

Thời gian vô định như ngừng trôi. Từng tiếng thở đều đều như đang cố chứng minh sự sống nơi đây – cái sự sống cũng mỏng manh như hơi thở đó, từ từ loãng dần, loãng dần trong không khí, cuối cũng là biến mất mãi mãi.

Vậy “chứng minh” làm gì ? Để sau đó kết quả vẫn là vô ích ? Phải, vô ích, dẫu biết thế những ta vẫn cố. Vì sao vậy ?

“Vì nàng.”

Vì sao vậy ?

“Vì ta yêu nàng.”

Hi vọng mong manh hóa thành ảo vọng.

Ảo vọng che mờ đôi mắt. Để rồi theo thời gian loãng dần, loãng dần trong hiện thực, và ta lại chìm trong đau khổ…

“Vì ta yêu nàng.”

Tất cả chỉ có thế.

***

Khi đôi chân hẵng còn háu đá, khi tâm trí hẵng còn ngây dại, Ta đã tìm thấy nàng qua hàng trường xuân bao bọc khu vườn rộng lớn với muôn hoa nở rộ. Nắng ươm vàng tóc nàng, đôi môi bé nhỏ đó lâu lâu lại lanh lảnh tiếng cười âm vang trong gió. Rồi cũng nhờ gió, hương thơm nàng lan tỏa khắp vườn khiến muôn hoa ghen tị.

Không một loài hoa nào có thể sánh với nàng.

Và ta cũng thế.

Một đứa bé nông dân mồ côi nhà nghèo luôn tìm cách nấp đâu đó nơi lớp học dưới làng để học lóm được chút ít gì đó thì làm sao có thể xứng với nàng – thiên kim tiểu thư quyền quý cao sang. Đáng lẽ ta đã không được gặp nàng, mà có lẽ đời cũng không nên cho ta gặp nàng, nếu như mẹ nàng không bị bệnh, không phải rời đô thị phù du về miền quê hẻo lánh này. Ta cũng sẽ không rung động nếu như trái tim nàng không tinh khiết như sương buổi sớm thế.

Sương sẽ tan trong nắng.

Hoa sẽ héo theo thời gian.

Dẫu biết thế, dẫu biết một ngày nào đó, một sự kiện nào đó sẽ xảy ra, và nàng sẽ không còn là nàng, nhưng ta vẫn yêu. Bởi trái tim đang đập từng hồi vì hạnh phúc, không thể nào thấy được tương lai đau lòng đã được định sẵn. Và hơn hết…

Ta không thể có nàng.

Tự nhủ thế, tự nhủ rằng nếu không thể có được thì đừng mơ, nhưng không hiểu sao tâm trí vẫn cứ phiêu du chốn nào.

“Ta sẽ tự làm mình xứng với nàng.”

“… Xứng với nàng.”

- Trông nàng hôm nay đẹp hơn mọi ngày nhỉ ? – Phải rồi, vẫn còn một người yêu nàng, và người đó chẳng phải ai xa lạ - Ken – Bạn thân của ta, đứa con trai độc nhất của gia đình đã cho ta một mái ấm. Cái mái ấm mà ta tưởng chừng đã mất đi vĩnh viễn khi bọn cướp xông tới cướp hết tài sản và giết chết cha mẹ ta. Và nếu lúc đó, không phải do ta, giận dỗi rời căn nhà thân thương đó, chỉ vì một lý do vớ vẩn, thì có lẽ, bây giờ ta cũng không đứng đây, giờ này. Không biết Ken, không biết nàng. Phải chăng… ta nên cám ơn cuộc đời này ?

- Ừ. – Ta cười mếu.

- Một ngày nào đó, mình nhất định sẽ cưới được nàng.

Ngốc nghếch, thật ngốc nghếch. Ta cười thầm, nụ cười cay đắng, ghen tị. Không hiểu vì sao…
Và rồi, cũng vào thời khắc ấy, khói bốc lên nghi ngút từ phía ngôi nhà thân thương, rướn thân mình gắng che bầu trời xanh, lửa vút mình, hừng hực cháy, cháy. Càng ngày càng to, lửa hung tàn. Ta cùng Ken chạy về nơi lửa đang gặm nhấm dần những kỉ ấu thơ, và để khi chúng ta tới, tất cả chỉ còn là đống tro tàn.

Còn đâu, những buổi sáng rộn rã tiếng cười ?

Còn đâu, những buổi tối ấm cúng ?

Còn đâu ? Còn đâu ?

Ken bới đống tro tàn ấy lên, khóc nức nở. Không, ta không được khóc, ta đã mất, đã mất một lần rồi, vậy lần thứ hai sẽ không đau, không khóc đâu nhỉ ?

Không được khóc.

Không được khóc.

Vậy mà khóe mắt cứ cay cay, cổ họng cứ nghẹo ngào.

Và ta đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến mức khô cạn nước mắt.

Đáng thương lắm nhỉ ? Ta đáng thương lắm nhỉ ? Mất mái ấm những hai lần. Ta phải cám ơn đời về điều đó sao ? Rồi nó sẽ mang đến cho ta những gì đây ? Những gì đây ?

Quỳ xuống đất, dùng chút sức lực cuối cùng gào lên, gào lên thật to, hằng mong đây chỉ là cơn ác mộng.

Phải, cơn ác mộng không có kết thúc.

***

- Mình nhớ còn nhỏ, ông hay thường ngâm thơ dưới gốc cây này và bắt mình học thuộc nó. Đó là cái thời mà cậu chưa bước vào cuộc sống của mình. – Ken ngâm nga, để kết thúc câu là một tiếng nấc nghẹn ngào.

Sau khi nước mắt đã cạn, sau khi nhận ra mình không thể khóc nữa, ta và Ken đã rủ nhau ra ngồi nơi gốc cây cổ thụ lớn nhất làng, vốn không định ôn chuyện xưa cũ, chỉ đơn giản là không muốn nhìn đống tro tàn – nhìn cái hiện thực chua xót đó nữa. Đúng vậy, hai đứa đang chạy trốn.

Ta không đáp lời Ken, chỉ nhìn bâng quơ đâu đó nơi bầu trời xanh biếc mà khi nãy hẵng còn khói bay mịt mù. Ken cũng chỉ cười cay đắng, tiếp :

- “Mỗi đêm rằm tháng tám, nơi hốc tối ảm đám, có xà thần đang ám, trên chiếc hộp thần kì. Grupy ! Grupy ! Ta gọi mi !”. Đấy, là câu thơ đó đấy, ông bắt mình học thuộc, và còn cẩn thận căn dặn mình là không được đọc bài thơ ấy lên vào ban đêm, nếu không sẽ có chuyện chẳng lành. Thật chẳng hiểu tại sao.

Lại một khoảng lặng nữa đằng sau câu nói ấy, một khoảng lặng cũng vừa đủ để ý của Ken có thể ngấm dần vào đầu ta. Rồi Ken lại tiếp tục nói, cứ như người ta đang từ từ rót chất độc ngấm dần vào trong cơ thể :

- Mình còn nhớ, vào cái đêm mưa bão ấy, ông đã dẫn về một đứa bé cũng trạc tuổi mình, đứa bé có đôi mắt trong như hồ thu, ảm đạm và vô hồn. Đứa bé đó chính là cậu, và đến giờ mình vẫn ấn tượng đôi mắt ấy.

Thêm một khoảng lặng.

- Erokin, cậu hãy là vua, mình sẽ giúp cậu. Đất nước này thối nát quá rồi.

Ta giật mình, Ken thuở nào mà giờ lại có thể thốt ra những câu đó ư ? Rồi ta lại mỉm cười, “đất nước này thối nát quá rồi”, đúng vậy, đã quá thối nát. Kẻ làm vua kém cỏi bất tài, quan lại ăn chơi sa đọa, tầng tầng lớp lớp quý tộc đè đầu cưỡi cổ những người dân chất phát, những bầy tôi trung thành dâng sớ mấy lần mà vua có nghe ? Không thui thủi lui về chốn quê nhà ẩn dật, thì cũng đành như bù nhìn trong cung. Cái đất nước này, nếu không có một cuộc cải chính, không có một vị lãnh đạo nổi dậy lật đổ, thì quả thực sớm muộn gì trái táo đỏ thơm ngon này cũng sẽ sâu gặm hết.

Erokin, tên ta là tên của một vị vua.

Và chỉ có vua mới xứng với nàng.

- Bù lại, khi ấy, cậu hãy thực hiện ước nguyện này của mình.

Ta ngạc nhiên nhìn Ken, “ước nguyện” gì cơ ? Lẽ nào là… nàng ? Không, không thể nào ! Ta vẫn cứ mãi ép mình nghĩ rằng ước nguyện đó có thể là tiền bạc, danh vọng, quyền lực, chứ không phải nàng ! Đó là chuyện không thể nào ! Ta không cho phép ! Chắc chắn là không đâu, không đâu…

- Được.

Ta thận trọng buông một từ mà có lẽ chính nó sẽ thay đổi cả cuộc đời ta. Chính nó, là nguyên nhân của mọi đau khổ sau này. Chính nó… là số phận ta không thể thay đổi. Và đến giờ, mỗi lần nghĩ về nó, ta thực sự không biết mình đã lựa chọn đúng hay sai, nhưng nếu cho ta chọn một lần nữa, thì ta vẫn sẽ chọn thế, mãi mãi. Đó là định mệnh của ta.

Định mệnh của ta.

Quả thật, ta đã rất hào hứng với lời đề nghị đó, nhưng rồi ta cũng chợt hiểu, với vị thế của chúng ta bây giờ, vị thế của hai thằng bé nông dân vô danh, thì chuyện đó tưởng chừng như là không thể. Dù sao, giao kèo cũng chỉ là giao kèo, chưa chắc đã thành hiện thực. Ta thiếp đi trong suy nghĩ đó, để rồi sau này, chính ta cũng không bao giờ nghĩ rằng, giao kèo đó không chỉ đơn thuần là một giao kèo tầm thường.

Nó đã thay đổi đời ta.

***

Sau khi Ken và ta quyết định không chạy trốn nữa, quyết định sẽ trở về đống tro tàn đó để chấp nhận sự thật. Thì ngay từ xa, ta đã thấy một người phụ nữ phúc hậu đang ngồi trên xe lăn âu sầu nhìn đống tro tàn, và bên cạnh bà là một cô gái hẵng còn trẻ trong y phục người hầu. Người phụ nữ ấy cứ mãi đăm chiêu, suy tư, như đang lạc vào một thế giới khác. Bất chợt, một giọt lệ lăn từ khóe mắt bà, trượt xuống đôi gò má gầy gầy xương xương.

Và có lẽ, bà sẽ chẳng bao giờ nhận ra sự xuất hiện của chúng ta, nếu không có cô hầu nhắc. Bất chợt, bà quay lại về phía chúng ta và nở nụ cười hiền hậu.

- Liệu hai con sẽ đến ở cùng ta chứ ?

Lúc đó, ta đã thực sự rối lên hết cả. Đời muốn gì ở ta chứ ? Sau khi cướp đi mái ấm của ta, giờ lại hứa hẹn cho ta mái ấm khác ? Rốt cuộc, đời muốn gì chứ ? Muốn gì chứ ? Muốn gì ở thằng bé nông dân mồ côi nghèo kiết xác này ?

Nếu thật đời muốn thế, thì ta sẽ thế.

Ta bước về phía người đàn bà ấy, cúi đầu chào trịnh trọng :

- Xin được chỉ giáo.

Và bà đã cười hài lòng, nhìn về phía Ken :

- Còn cháu ?

Từng bước chậm rãi, thận trọng, không như ta, Ken đi về phía bà, rồi cũng cúi chào kính cẩn :

- Xin được chỉ giáo.

Mái tóc đen bay lõa xõa trong gió, đôi mắt đen cương quyết, quả thực, ta đã không chối rằng, khi ấy, trông Ken rất chín chắn. Và ta còn đã tưởng, ta sẽ không bao giờ có thể nói dối trước đôi mắt ấy.

Vậy mà, cay đắng làm sao, cuộc đời ta là một trò lừa hoàn hảo.[i]

Tài sản của Độc Nương



Được sửa bởi Độc Nương ngày Sat Aug 15, 2009 10:01 pm; sửa lần 4.
Về Đầu Trang Go down
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Sun Aug 09, 2009 10:11 pm

Cộng cho Phiêu Phiêu 3 Lv nhé, Fic rất tuyệt :oops:

Chờ những hap tiếp theo của bạn :heart:

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
emututem
Giải nhì Contest 2010
Giải nhì Contest 2010
emututem
Nữ
Clover leaves40 Viên (moneyTFC)2974
Tổng số bài gửi : 1229
Birthday : 18/03/1997
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Mon Aug 10, 2009 4:34 am

đúng là fic tuyệt lắm, đang mong chap tiếp đê, ra lò nhanh lên nhé
mà thấy tội ông vua quá, lúc đầu vừa nghèo vừa mất gia đình, mài ấm, vậy mà cứ đưa đẩy cậu đến 1 mái ấm khác, mà chắc j` đó đã là một mái ấm, trong đó có thể lại là những người tàn bạo, bóc lột sức lao động ko công thì sao
dù sao cũng thank Phiêu nhé

Tài sản của emututem

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
http://blog.com.vn/hoahongnhothomngat
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Mon Aug 10, 2009 9:05 pm

@ Koy & Emu : Thanks for comment. ^^

CHƯƠNG 02

Ta và Ken vô thức bước theo bà, cứ như đang bị thôi miên vậy. Chúng ta như đang được dẫn dắt đến một thế giới khác, một cuộc đời khác. Và ta cảm nhận rất rõ, qua từng bước chân, càng ngày càng gần, một tương lai rộng mở. Không hiểu sao khi ấy ta lại nghĩ vậy, nhưng có lẽ đúng thế thật. Con đường mà ta đã đi ấy, đã dẫn ta tới một tương lai mà chính ta cũng không thể ngờ được.

Chúng ta dường như đã mộng du suốt quãng đường, chỉ khi trước mặt chúng ta là một ngôi nhà gỗ nhỏ với vườn cây râm mát, chúng ta mới tỉnh giấc. Và ngay khi tỉnh giấc mộng, ta và Ken đã ngạc nhiên, nhận ra ngôi nhà quen thuộc này – ngôi nhà có hàng cây trường xuân bao bọc, nơi mà nàng đang trú ngụ !

- Mẫu thân đã về ! – Giọng nói lanh lảnh phát ra từ phía vườn sau, như tiếng chuông âm vang. Và nàng, trong chiếc váy màu hồng có rua trắng bao quanh cổ tay và cổ áo, giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ quyền quý cao sang – thứ đã ngăn cách ta không thể đến với nàng.

“Mẫu thân đã về !”

Bất chợt, ta nhìn người đàn bà có khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn toát ra một thần khí uy nghiêm lạ lùng ấy, hóa ra, bà chính là mẹ của nàng – người mà ta chưa bao giờ thấy mặt.

Và rồi thì hình như nàng cũng nhận ra sự có mặt của hai kẻ lạ, liền lên tiếng hỏi :

- Họ là ai thế ạ ?

- Đây là Ken, còn đây là Erokin. – Bà cười, đưa đầu về phía Ken rồi lại về phía ta. Chúng ta cũng thể theo đó mà hành lễ. – Erokin, Ken, đây là Lousia – con gái độc nhất của ta.

Ta ngước đầu lên, chăm chú và đôi mắt xanh như bầu trời ấy, thầm mong đôi mắt ấy cũng sẽ nhìn lại ta, thế nhưng, chính sự kiêu ngạo trong tâm trí đã trấn áp lời cầu khẩn ấy nơi đôi mắt của ta. Ta đã nhìn nàng, bằng đôi mắt vô cảm nhất có thể. Nàng cũng nhìn chăm chú, phải chăng nàng đang nhìn ta ? Bất giác, mặt ta đỏ ửng lên, nhưng rồi chỉ vài phút sau đó, ta nhận ra cái hướng nhìn lệch đi rõ rệt, đôi mắt đó… đang hướng về Ken. Và Ken, cũng đáp lại nàng với đôi mắt tình tứ. Ta như kẻ bên lề, căm phẫn nhìn cặp tình nhân đang trao nhau ánh nhìn yêu đương. Nhưng những sự việc ấy cũng chỉ xảy ra trong thoáng chốc, không biết bà có nhìn thấy không, nhưng ta nhìn thấy, rất rõ, rất rõ, cái cảnh mà ta không bao giờ có thể quên, suốt đời cũng không.

Đó là nguồn gốc của mọi ghen ghét sau này.

Nàng quay phắt người đi vào trong nhà để cố giấu đôi má đang ửng hồng, vội vàng cất lên giọng nói thánh thót nhưng có phần run run :

- Mọi người vào trong đi ạ, để con đi pha trà.

Dường như nàng đã quá bối rối đến mức quên bẵng đi rằng, pha trà không phải công việc của nàng. Điều đó càng hằn lên sự ghen ghét trong ta. Ta không thể chấp nhận được, nàng chỉ mới gặp Ken lần đầu thôi mà. Chỉ mới lần đầu thôi mà đã rung động rồi sao ?

Cho dù, chính ta cũng thế.

Và bất chợt, ta nhận thấy một nụ cười hài lòng nơi bà.

***
Trong khi đợi cô hầu dọn phòng cho mình, chúng ta cùng ngồi ở dưới lầu uống trà và ăn bánh. Dường như ta và Ken quá đỗi ngạc nhiên và hài lòng với những gì đời mang đến cho mình, có lẽ thế, nên đã không hỏi bà tại sao lại làm việc này. Thế nhưng, bà cũng lên tiếng để trả lời nó :

- Ta sống cũng không còn bao lâu nữa, cho nên phiền hai cháu có gì thì chăm sóc Lousia giùm ta nhé ?

Câu nói đó thực sự làm ta ngạc nhiên, làm sao bà có thể tin tưởng giao đứa con gái yêu quý của mình cho hai thằng nhóc xa lạ ?

- Mẫu thân… ?
Nàng cũng lên tiếng, tỏ ý phản đối. Bà nâng tách trà lên, uống một ngụm rồi mỉm cười tiếp :

- Đừng lo, ta biết rõ hai cháu là ai.

Thật không ngờ… Người đàn bà quyền quý cao sang tưởng chừng như gần đất xa trời này lại quan tâm đến thân phận của hai thằng bé nông dân, lại còn đón chúng về và nhờ chúng chăm sóc con gái mình. Thật không hiểu nổi bà đang nghĩ gì, hay người già thì thường khó hiểu ?

Không hiểu nổi, và khi bây giờ - ta – một hoàng đế cũng không thể hiểu.

- … Thể theo ý phu phân vậy. – Ta thận trọng đáp, còn Ken, ngập ngừng một hồi lâu, chỉ buông một tiếng “dạ” ran. Mặt hơi úp xuống, trong khi ta thì mắt đối mắt thẳng với phu nhân. Ta không thể nhìn nàng, vì thế nào thì đôi mắt xanh ấy cũng sẽ chỉ dành cho Ken. Ít nhất, ngay lúc này, ta đang cố gắng kiềm chế cơn ghen.

- Thưa phu nhân, phòng đã dọn xong rồi ạ.

- Ừm, vậy phiền con dẫn hai đứa bé này về phòng của chúng.

Rồi ta và Ken theo cô hầu đi lên lầu, trước khi đi, dù ta không nhìn, nhưng cũng biết, Ken có thấp thỏm qua lại nhìn nàng rồi mới chịu theo lên lầu. Còn nàng… chắc cũng nhìn lại hắn như thế.

Ta nên cám ơn đời vì đã cho ta một mái ấm khác, hay nên hận đời vì đã để ta như kẻ thứ ba trong cuộc tình của Ken với nàng ?

Còn Ken, ít nhất lúc ấy, nên cám ơn đời. Bởi, đời đã cho hắn quá nhiều, nhiều hơn những gì hắn phải mất đi để đổi lại…

***

Thật đáng ngạc nhiên làm sao khi cô hầu dẫn chúng ta tới hai căn phòng liền kề nhau và nói mỗi người một phòng, ta thật không dám tin vào mặt mình. Và khi dùng tay xoay ổ khóa, đẩy cánh cửa, và mở ra trước mắt ta khi ấy là một gian phòng rộng rãi thoáng mát, có gió lùa qua ổ cửa sổ. Ta nhớ hình như khi ta đi ngang qua ngôi nhà của nàng, luôn luôn có hai ô cửa sổ đóng lại và không hề có bóng người như một dấu hiệu có người sống.

Ngay tức khắc, ta bị choáng ngợp bởi sự sang trọng của căn phòng này. Dù khi ấy, sự “sang trọng” đó chỉ là một chiếc giường êm chăn ấm, một cái bàn gỗ như bàn học bên tay trái giường, trên đó là một cái đèn bàn và cái kệ sách được gắn liền với tường, kèm theo đó là “kho tàng” sách mà ta chưa bao giờ dám mơ tới, phía bên phải giường là ô cửa sổ lúc nào cũng lộng gió. Nhưng với một thằng bé nông dân chỉ mười ba tuổi như ta cũng đã là quá vượt tầm mơ ước.
Ta vội bước sâu hơn vô căn phòng, và nhận ra tủ quần áo đối diện với giường, ta liền mở tủ ra, trong đó đầy ắp những quần áo lành lặn phẳng phiu và đẹp đẽ, mà từ rất rất lâu rồi ta đã không được mặc.

Ta vẫn còn nhớ rất rõ hồi ấy, mỗi năm mẹ hắn đều cố gắng dàm dụm tiền mua cho ta và hắn một bộ quần áo mới tinh, tất nhiên là không đẹp như những bộ trong tủ quần áo này. Nhưng nó cũng đủ làm chúng ta vui sướng biết bao. Thế rồi dần dần những năm sau này, chúng ta ngày càng lớn phồng lên, vải may cần càng nhiều, mà đời sống gia đình vốn đã khó khăn, nên chỉ khoảng mấy năm trời liền chúng ta mới có bộ khác. Cứ thế, cứ thế, đến năm ta mười tuổi, bà đã hoàn toàn không có khả năng để mua cho chúng ta những bộ quần áo mới nữa, mỗi lần bà nhìn chúng ta, bà lại nhìn bằng đôi mắt ánh lên vẻ tội lỗi.

Giờ ngẫm nghĩ lại, rõ ràng khi ấy bà không có nhiệm vụ phải mua cho ta quần áo mới, số tiền quần áo bà mua cho ta thiết nghĩ có thể để dành mua quần áo cho hắn mỗi năm. Thế mà… Ta chỉ là đứa bé được bố hắn nhặt về nuôi thôi mà ? Tại sao lại tốt với ta thế ? Ta không hiểu, thật không thể hiểu.

Ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái, rồi mai đây, ta sẽ sống đầy đủ mà không lo thiếu thốn gì. Dường như… càng nghĩ về cuộc đời ta, ta đã cướp đi của Ken quá nhiều, đáng lẽ hắn đã được ăn ngon mặc đẹp hơn nếu ta không xuất hiện, đáng lẽ mọi tình yêu thương đều phải dồn vào hắn nhưng lại được san sẻ cho ta. Và quan trọng hơn hết thảy, có một điều khiến ta luôn cắn rứt lương tâm, nó theo ta dai dẳng đến cuối cuộc đời, chắc chắn thế… Có lẽ ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Tuy nhiên, khi ấy ta hẵng chỉ còn là một đứa nhóc, và chuyện ấy là chuyện xảy ra sau này cơ.

Bọn cướp đã cướp cha mẹ ta, và ta đã cướp một phần hạnh phúc của hắn. Và… hắn thì cướp nàng của ta.

Ha… Nạn nhân của kẻ cướp cũng có thể là kẻ cướp.

Ta đang nghĩ cái gì thế nhỉ ? Ta biết hắn mà, hắn có cố ý cướp nàng ra khỏi ta đâu. Thậm chí hắn chẳng còn biết ta có yêu nàng không nữa. Mà nếu hắn biết thì sao nhỉ ? Đó là câu hỏi mà đến tận giờ ta vẫn không dám chắc câu trả lời.

Nằm phịch xuống giường, tận hưởng sự êm ái, mắt nhắm nghiền lại, chìm vào sâu trong giấc ngủ không bao giờ muốn tỉnh dậy.

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
emututem
Giải nhì Contest 2010
Giải nhì Contest 2010
emututem
Nữ
Clover leaves40 Viên (moneyTFC)2974
Tổng số bài gửi : 1229
Birthday : 18/03/1997
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Mon Aug 10, 2009 11:53 pm

Phiêu Phiêu đã viết:
@ Koy & Emu : Thanks for comment. ^^
what???? [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 93452 đến tận h` mà vẫn còn người gọi tui là emu sao, [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 745455 sửa lại ngay lập tức [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 376812 , là emut chớ hem phải emu, hức [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 381113
mà fic này có vẻ toàn kể chuyện buồn của vị hoàng đế này nhỉ, thành kẻ thứ 3, tội thật :thill:
nhanh nhanh ra chap mới nhé, đừng có học tập mod kyoko nhé [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 113493

Tài sản của emututem

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
http://blog.com.vn/hoahongnhothomngat
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Tue Aug 11, 2009 3:09 am

@ Emut : Ừ... Thì Emut, tại tôi hay viết tắt nên... T.T

Thật ra thì fic này không chỉ đơn giản là chuyện buồn của vị hoàng đế, mà nó là cả một cuộc đời của ông ta, cách ông ta làm hoàng đế thế nào,... ^^

A... Và tôi sẽ cố gắng hết sức ra chap mới nhanh nhất có thể... Tại tôi có nhiều việc phải làm quá mà. T.T

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
emututem
Giải nhì Contest 2010
Giải nhì Contest 2010
emututem
Nữ
Clover leaves40 Viên (moneyTFC)2974
Tổng số bài gửi : 1229
Birthday : 18/03/1997
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Tue Aug 11, 2009 11:03 am

hè hè, nhiều việc thì cũng cố lin, hem thì nghỉ chơy đếy
mà đừng dùng từ tôi nhé, thấy xa cách quá

Tài sản của emututem

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
http://blog.com.vn/hoahongnhothomngat
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Tue Aug 11, 2009 10:52 pm

CHƯƠNG 03

Dần dần cố gắng mớ đôi mắt nặng trĩu ra, ta chềnh choàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt và nhận ra cái gì đó rất khác, độ êm của chiếc giường, chiều rộng và chiều dài của căn phòng,… Chợt, ta lại nhớ ra những sự việc vừa mới xảy ra sáng nay, và thở dài cho cái tật đãng trí của mình. Ta cũng lướt mắt nhòm qua cửa sổ, bên ngoài trời tối mịt, chỉ có ánh trăng sáng trên cao và kèm theo đó là bóng của vài loại cây to.

Trời đã tối, ta đã ngủ một mạch đến tối.

Gió lùa vào như muốn ru ta ngủ tiếp, nhưng ta đã đứng phắt dậy và bước về phía cánh cửa đang vang lên từng tiếng gõ không quá mạnh nhưng đủ to và rành mạch. Đằng sau cánh cửa đó là cô hầu có lẽ là duy nhất của ngôi nhà này :

- Phu nhân cho gọi cậu xuống dùng cơm tối ạ.

- Ừ, em biết rồi.

Rồi ta bước về phía trong, chải chuốc lại quần áo với đầu tóc gọn gàng, cô hầu hình như đang lưa mắt đi chỗ khác, tránh nhìn. Sau khi mọi việc xong xuôi hết cả, cô ấy dẫn ta xuống phía dưới, nơi ánh nến lung linh huyền ảo ở giữa chiếc bàn không to mấy nhưng cũng đủ để gọi là “ngồi thoải mái”. Phu nhân ngồi ở đầu bàn, còn nàng thì ngồi ở phía bên phải gần đầu bàn, Ken cũng thế, nhưng ở phía đối diện. Ta hơi nghiêng đầu chào bà, cố gắng không nhìn hắn và nàng. Bởi ta tự nhủ, chỉ khi ta có thể làm mình xứng với nàng, ta mới được quyền nhìn nàng. Bằng không… Nhan sắc của nàng trong ta cũng sẽ như đóa hoa ở tuốt trên núi cao ta không bao giờ mơ được nhìn thấy. Đó là giao kèo thầm kín trong ta. Để rồi bây giờ ngẫm nghĩ lại, dường như ta đã làm một điều cầu kỳ không cần thiết, những gì nàng cần không phải là sự cầu kỳ kiểu cách, mà chỉ đơn giản là một cái nhìn chân thành, lời nói chân thành – thứ mà ta không bao giờ trao cho nàng được. Thế nhưng, nếu là tình yêu chân thành, thì ta dám cá với cả thế gian, không ai có thể yêu nàng nhiều hơn ta, kể cả Ken – người nàng yêu…

Bữa tối diễn ra trong sự im lặng đến đáng sợ, phải chăng các buổi ăn của quý tộc đều thế ? Trong bữa ăn, ta và Ken hơi liếc mắt nhòm nhau, như đang cố hỏi đứa kia mình phải làm gì trong bữa ăn thế này, nhưng những gì hai tên nhận được chỉ là tín hiệu cầu cứu không hơn. Và khi bữa ăn kết thúc, ta và Ken lại được chỉ chỗ để tắm rửa. Thật đáng ngạc nhiên là nhà này lại nhiều nhà tắm đến vậy, mỗi người một phòng riêng.

Ta nhớ căn nhà cũ đó chỉ có đúng một phòng tắm, và ta với Ken đã chấp nhận tắm chung với nhau cho nhanh, nhưng nào ngờ điều đó lại diễn ra lâu hơn bình thường, đó là vì Ken và ta với tính hiếu động không thể nào thôi đùa nghịch, để rồi khi bước ra khỏi nhà tắm là một màn chửi té tát. Nhưng ta phải công nhận là khi ấy vui thật. Để rồi giờ ta lại tắm riêng một mình, cảm thấy thật sự lạc lõng. Nếu như, khi ấy, cho hai ta tắm chung, có lẽ ta lại quên những chuyện xảy ra ngày hôm đó mà trở nên vui vẻ, bạn với nhau khi xưa. Có lẽ… nếu như, khi ấy…chuyện đáng tiếc sẽ không xảy ra. Nhưng đồng thời ta cũng không thể lên ngôi hoàng đế. Bởi, vị trí mà ta đang nắm đây, xuất phát từ tình yêu đố kị, xây dựng bằng lòng hận thù, và kết thúc… có lẽ là cô đơn ?

Sau khi tắm xong xuôi, ta lại bước về phòng để chuẩn bị ngủ, nhưng tiếc thay, ta lại không ngủ được vì chiều hôm nay ta đã đánh một giấc dài rồi. Tất cả những gì ta làm khi ấy là ngồi phịch lên giường, nhún nhún vài cái nghịch ngợm, rồi lại bị ánh trăng huyền ảo cuốn hút về phía cửa sổ.

Phải rồi, đêm nay là đêm rằm tháng tám, trăng dĩ nhiên tròn và sáng hơn mọi ngày. “Rằm tháng tám”, phải rồi, ta chợt nhớ đến câu thơ mà sáng nay Ken đã đọc cho ta.

“Mỗi đêm rằm tháng tám
Nơi hốc tối ảm đạm
Có xà thần đang ám
Trên chiếc hộp diệu kì
Grupy ! Grupy !
Ta gọi mi !”

“Chiếc hộp diệu kì” à ? Không biết chiếc hộp ấy có những thứ gì nhỉ ? Ta chợt mỉm cười, cùng tính hiếu kì, thật sự chỉ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ mà đi lùng thứ ấy. Nhưng chỉ giây lát sau, ta cũng hiểu rằng, cái gì cũng phải có giá của nó, mà bây giờ ta đã đầy đủ lắm rồi, cần chi cái “chiếc hộp diệu kì” đó mà lại mất đi những thứ có thể là rất quan trọng của mình ? Không, đủ lắm rồi, cho sự đổi trác.

Và ta đã không hề biết, ở dưới đó, có một ánh mắt cứ lấp ló nhìn ta.



- Gì thế Lousia ? Không phải con đang dạo đêm sao ? – Giọng nói vang lên khiến cho Lousia giật mình khiến cô bé chỉ biết “dạ” ran, ngượng ngùng quay mặt đi khỏi phía cửa sổ phòng Erokin tuốt trên cao. Không hề hay biết nụ cười hài lòng của bà.

Dường như, đêm đó số phận đã mỉm cười. Không biết là sự tốt hay sự xấu, chỉ biết rằng nó thật éo le.

***

Cuối cùng thì đêm qua gió cũng đã dịu dàng đưa ta về chiếc giường ấm cúng ngủ thẳng tới sáng. Để rồi sau đó, chính tiếng chim hót líu lo và nắng ban mai trườn theo cửa sổ đậu lên người ta. Từ từ hé mở đôi mắt vẫn còn muốn ngủ tiếp của mình, ta ngồi dậy vì cảm thấy sự khác lạ nơi chiếc giường, êm hơn bình thường. Để rồi sau đó, ta lại vỗ vào đầu mình một cái tự trách rằng sao quá hay quên. Ngôi nhà xưa đâu còn nữa, ta đang ở một nơi khác, nơi mà không phải thiếu thốn về vật chất. Bước về phía cửa sổ, hóng gió trong lành buổi sáng, từng cơn gió mơm man, dịu nhẹ. Sao bao nhiêu năm sống nơi đây, lần đầu tiên ta thấy nó đẹp đến vậy. Phải rồi, ngoài kia, chim vẫn hót và chuyền cành cho nhau, cỏ vẫn rì rào, lạo xạo theo hướng gió. Và gió vẫn nhảy múa như đứa trẻ lên ba. Còn nắng, vẫn tiếp tục tô điểm thêm màu xanh của cỏ, của lá, màu nâu của cây, lung linh huyền ảo, “thần tiên hóa” cảnh vật.

Chợt, vang lên tiếng gõ lộc cộc phía cửa phòng, ta quay người vào chợt cảm thấy thứ gì đó thật ngột ngạt, vội mở cửa, vẫn là cô hầu, và đằng sau cô là Ken đang vẫy vẫy tay chào, vẻ hứng thú lắm. Một lát sau, chúng ta được đưa xuống dưới gặp phu nhân, nắng mai lọt hai cánh cửa sổ rộng ở dưới càng tô điểm thêm cái nét quyền quý cao sang của bà, và bên cạnh bà chẳng ai khác ngoài… nàng. Nàng trông có vẻ tinh nghịch trong bộ đồ màu hồng thường ngày, cười tươi với đôi môi nhỏ xinh. Bất giác, ta lướt mắt qua chỗ khác, cố tránh nhìn nàng, phải rồi, ta vẫn chưa xứng đáng.

- Hôm nay ta sẽ dẫn hai con đi gặp mặt thầy rồi xếp chỗ học. Nói cách khác, hai con sẽ đi học.

“Đi học”, đó là hai từ mà ta hằng mơ ước bấy lâu nay, ta mừng rỡ, đã qua rồi, cái ngày tháng dựa tường sau, cố gắng thu được bất kì chữ nào thầy nói để học lóm, phập phồng lo sợ rằng có ai đó phát hiện thì coi như chấm dứt học hành. Bây giờ, ta có thể đường đường chính chính vào lớp học, ngồi học thoải mái, và việc nghe giảng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thằng Ken thì biết chắc thế nào ta cũng đang mừng rú muốn nhảy tưng tưng lên rồi nên mới cười khúc khích dẫu cho trước mặt hắn giờ là một vị phu nhân và nàng – người hắn yêu. Thật sự thì hắn cũng chẳng hứng thú gì việc học lắm, nhưng ta dám cá là việc nhìn ta vui mừng như trẻ con nhận được kẹo khi được đi học thì đúng là rất thú vị.

***

Chúng đi trên xe ngựa lần theo con đường mòn xuống phía dưới làng, con đường này không biết ta đã đi bao nhiêu lần. Ta thường lấy cớ đi chợ giùm mẹ Ken để được xuống làng – khi ấy, nơi đó đối với ta là thiên đường, ta chợt mỉm cười ngày xưa, lần đầu tiên xuống làng, ta đã đi lạc. Một người phụ nữ trẻ mà đến tận giờ ta vẫn chưa biết tên, đã chỉ đường cho ta đến chợ. Sau khi dẫn ta đi mua các thứ xong, người phụ nữ trẻ ấy lại hỏi ta tại sao không đến trường như bao đứa trẻ khác, và quả thật, khi đó ta đã ngớ người ra, “đến trường” là một từ ngữ quá đỗi xa lạ đối với ta, người phụ nữ ấy mới mỉm cười, tinh ý bảo rằng mỗi lần mà ta đi chợ thì cứ đưa giỏ cho cô rồi đến trường cố học lóm xem sao. Lại còn chỉ cho ta một chỗ rất tốt để học lóm nữa chứ. Ta biết ơn cô lắm, để rồi sau này ta mới biết : Nhà cô cũng nghèo, không có tiền cho con đi học, cho nên trước đây nó thường hay học lóm, chẳng may một tai nạn xảy đến, và đứa con trai độc nhất của cô đã qua đời. Chỗ mà ta thường học lóm đó, chính là chỗ của con cô ngày xưa hay thường ngồi.

Bất chợt, xe ngựa dừng lại, thấy lạ, ta vội nhìn ra ngoài qua cửa sổ nhỏ, và ta đã thấy, người phụ nữ đó, đang bị một người đàn ông, có vẻ như là chồng cô đánh dã man. Ta chợt nhớ những vết bầm ngày xưa mà ta đã thấy ở cô, ta đã hỏi nhưng cô không trả lời chỉ mỉm cười cay đắng.Vậy ra… Ta quay mặt vào trong, nhìn phu nhân với ánh nhìn cầu cứu, nhưng tất cả những gì đáp lại chỉ là một sự lạnh lùng đến khó hiểu, bà nhìn thẳng về phía trước, không nhìn ta, vờ như xe ngựa đã không dừng lại cũng như không có chuyện gì đang xảy ra ngoài phố kia, rất bình thản. Ta không nhịn được nữa, vội chỉ tay ra phía ngoài hết lên :

- Xin hãy cứu cô ấy ! Cô ấy đang bị chồng mình đánh dã man kìa !

Nàng nhìn ta lo ngại, và Ken thì dường như muốn nhảy ra khỏi xe lắm rồi mà không được, dường như có gì đó đã ngăn hắn lại, còn bà thì điềm đạm :

- Nhìn đi Erokin, hãy nhìn đi, nhìn người đàn bà đó đã bị chồng mình đánh dã man đến như thế nào. Nhìn đi.

Ta quá đỗi bất ngờ, người mềm nhũn ra, không tin vào mắt mình. Bà quay phắt lại về phía ta, gắt :

- Nhìn đi ! – Rồi bà gần như hét lên – Nhìn đi để biết cuộc sống của người dân khổ sở như thế nào, để biết xã hội loạn ra sao dưới bàn tay kém cỏi vua và long tham vô đáy của bọn quan lại ! Erokin, đất nước này cần có một vị vua !

Ta run run người, quay đầu nhìn lại, rất rõ, từng cảnh một, cái cảnh mà cái roi giơ cao lên thế nào, xé gió và vụt xuống người cô thế nào. Tất cả, chậm rãi, và rõ ràng. Mỗi đòn roi mà người phụ nữ đó phải chịu đựng, thì trái tim ta lại rung lên một hồi và lòng ta quặn đau, một giọt lệ lại rơi. Không, người phụ nữ đó rất tốt, chính cô ấy đã giúp ta rất nhiều, rất nhiều, thế mà sao ông trời lại nỡ hành hạ cô như vậy ? Tại sao ?

Bánh xe dần dần lăn, chậm và đều. Không ! Ta không thể chỉ ngồi yên nhìn như thế. Nhảy phốc khỏi xe ngựa, ta chạy về phía người đàn bà tội nghiệp đó, lấy thân hứng những đòn roi của cô. Tiếng van nài của cô bảo ta hãy chạy đi, và tiếng người đàn ông nạt nộ quát mắng. Bỗng, một lúc sau, ta không còn nghe tiếng xé gió của roi, và từng đòn quật rát vào lưng nữa. Mà thay đó là tiếng chửi rủa đã mất đi uy lực của gã đàn ông đó, và tiếng vật lộn, bình bịch của đấm đá. Ta quay người lại, đó là Ken, có vẻ như hắn đã không chịu đựng nổi nữa, nên cũng đã phóng ra khỏi xe làm cho gã chồng rệ bạc nằm thẳng đơ không nhúc nhích được. Ta đã không bao giờ ngờ rằng Ken lại mạnh đến thế, dường như việc đánh gục lão đó đối với hắn chỉ là chuyện cỏn con. Rồi hắn bước về phía ta, đỡ ta đứng dậy vào thì thầm :

- Từ khi cậu về nhà mình, thì cha mình không cho mình giở võ ra nữa, ngược lại, lại cố tỏ ra là một người cha hiền dịu, thật chẳng biết tại sao.

Có thể Ken không hiểu, nhưng ta hiểu, ông ấy thật sự muốn bồi đắp cho ta những gì đã mất, ông muốn xây dựng cho ta một mái ấm thật sự, cho dù ông không phải thế. Và ta đã khóc, khóc rõ to, khóc về một con người yêu thương ta nhiều hơn con ruột, một con người đã cố gắng hết mình vì ta. Cả bà nữa, có phải bà cũng thế không ? Bà cũng như ông, cũng cố gắng cho ta một mái ấm hạnh phúc ? Và lần đầu tiên, trong đời người, ta mới thẩm thấu được hai từ “tình người”, mới cảm nhận hết hai từ “mái ấm”.

Và thật đắng cay, dẫu biết điều đó, nhưng ta vẫn chà đạp lên lòng tốt của họ. Dĩ nhiên chuyện đó là chuyện của sau này.



Sau cùng thì người phụ nữ đó rối rít xin lỗi, và quyết định là sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ không cam chịu nữa. Trước khi đi, người phụ nữ đó đã thì thầm vào tai ta :

“Sống hạnh phúc con nhé.”

Rồi nở nụ cười hài lòng, tạm biệt. Bánh xe lăn đều, ta vẫn ngoái lại nhìn người phụ nữ tội nghiệp với những vết bầm trên người, không dám tin rằng gã chồng cô sẽ không đánh cô lần nữa. Nhưng ít nhất, cũng có một thứ làm ta yên tâm, đó chính là đôi mắt đen ánh lên ánh sáng của một vì sao. Người phụ nữ đó tin rằng mình sẽ thắng, sẽ được sống hạnh phúc hơn bây giờ.

Còn ta, thì sao nhỉ ?

Ngoài lề : Mỗi ngày một chap, yêu tôi đi nào. >_<

@ Emut : Vụ xưng khác ngoài "tôi" thì có lẽ không thể, vì một số lý do cá nhân... ^^''

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
emututem
Giải nhì Contest 2010
Giải nhì Contest 2010
emututem
Nữ
Clover leaves40 Viên (moneyTFC)2974
Tổng số bài gửi : 1229
Birthday : 18/03/1997
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Thu Aug 13, 2009 9:45 am

hả, mỗi ngày một chap zậy truyện này bao nhiêu chap đê, nói koi, nhìu quá chắc ớn nun quá đi
mà lý do cá nhân là gì, bộ gọi một người nhỏ hơn mình là "em" cũng có lý do sao, lạ thật
nhận xét chap nhé, chap này lại hồi tưởng, làm em nhớ đến phim "sóng gió gia tộc" của Hông Kông quá, toàn hồi tưởng là hồi tưởng, hồi tưởng đến "bây giờ" nun

Tài sản của emututem

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
http://blog.com.vn/hoahongnhothomngat
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Thu Aug 13, 2009 9:54 am

@ Emut : Chưa xem phim đó bao giờ. -'___'-

Trích dẫn :
toàn hồi tưởng là hồi tưởng, hồi tưởng đến "bây giờ" nun

Không hiểu ý lắm... Thì ngay từ đầu fic này đã bắt đầu bằng đoạn hồi tưởng của ông vua mà. -__-

Trích dẫn :
hả, mỗi ngày một chap zậy truyện này bao nhiêu chap đê, nói koi, nhìu quá chắc ớn nun quá đi

Không biết nữa... Tùy theo như cái đầu điên của tôi nó có muốn kéo dài ra không thôi. -___- Kéo dài ra thì hay hơn.

(Thành thật xin lỗi vì hôm nay không có chap mới, tại chap 04 dự kiến cực kỳ dài [muốn ngắt ra mà ngắt ko được], hơn nữa tôi đang nhảy tưng tưng vì APTECH đây này XDD)

Trích dẫn :
mà lý do cá nhân là gì, bộ gọi một người nhỏ hơn mình là "em" cũng có lý do sao, lạ thật

Không hiểu lắm... Lý do cá nhân thì... chẹp... Khó nói quá... Đã bảo cá nhân thì có nghĩa là không-thể-nói rồi mà... /_\

Mà tôi nhớ tôi chưa bao giờ gọi bạn là "em" nhỉ ? :-/ (Nếu bạn thích thì tôi sẽ gọi ^^)

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Thu Aug 13, 2009 9:50 pm

^^, nếu có chap mới thì phải chờ tác giả thôi :heart:

Dù sao vẫn nóng lòng muốn đọc, lẹ lẹ nha :oops:

Khi nào ra hết truyện, Koy sẽ cộng Lv và điểm 1 thể .

P/S: Đã đổi tên cho Phiêu Phiêu ~~> Độc Nương nhé

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Fri Aug 14, 2009 1:09 am

@ Koy : >:D< Sẽ cố gắng ra sớm nhất có thế. >_< Thanks vì đã đổi tên cho tôi. :X

CHƯƠNG 04

Cuối cùng thì xe cũng tới ngõ dẫn vào trường làng, thế nhưng kì lạ thay, xe không hề quay đầu đi về hướng đó, mà lại đi thẳng, đi thẳng cho tới khi ra khỏi làng. Ta ngoái lại nhìn ngôi làng dần xa khuất, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Và chỉ khi chiếc xe ngựa đưa ta tới đô thị huyên náo, và dừng lại trước một ngôi trường rộng lớn, cổ kính và hòa nhã với màu chủ đạo là màu trắng. Trường đó có ba khu riêng biệt, khu chính giữa, tức khu đối diện, với cái cổ tháp cao ngần cùng với bóng của một cái chuông lớn, là khu cao nhất. Khu mé trái và khu mé phải có chiều cao tương đương nhau, cấu trúc và kiểu dáng thoạt nhìn có vẻ giống nhau nốt. “Trường” là như thế này ư ? Khác xa trường làng của ta quá, trường làng của ta có đúng một lớp học nhỏ, chỉ vừa đủ chứa khoảng ba đến bốn mươi học sinh.

Ta chưa kịp hỏi gì thì phu nhân đã nhét vào trong tay ta một lá thư và bản đồ trường bảo ta đi gặp thầy hiệu trưởng để xin vào học. Ta cũng chỉ biết lẳng lặng làm theo, niềm vui được học trong ta quá lớn đến nỗi mọi thắc mắc dường như tan biến hết. Khi ta bước vào trong sân trường, chợt tiếng chuông từ trên tháp đổ xuống, ngân nga, người lính ở hai bên nặng nhọc đẩy cánh cửa gỗ to lớn của khu chính giữa ra. Một số học sinh ở bên ngoài cổng trường, số khác hồi nãy ngồi ở nơi ghế đá để tán chuyện hay học hành cũng đừng dậy, và hầu hết còn lại là từ hai khu mé trái và phải bước chậm rãi vào bên trong khu chính giữa. Có một số đôi mắt e ngại nhìn ta, một số khác hiếu kì, số khác nữa lại không quan tâm. Cũng phải, học sinh ở đây ai ai cũng mặc một bộ đồ chung với màu chủ đạo là màu trắng, bên trái áo luôn có phù hiệu đề tên học sinh làm bằng bạc, các đường viền bò qua cái cổ áo ôm sát cổ, lặn xuống hết chiều dài của bộ đồ và xòe ra phía bên dưới, và vòng ra phía đằng sau tạo thành một đường tròn đứt quãng cũng tương tự như cổ áo. Phía cổ tay cũng có đường viền bao quanh tương tự, một đường tròn sát mé ngoài cổ tay áo, đi sâu vào trong tí nữa lại là đường tròn khác, hai đường tròn được nối với nhau bằng một đường thẳng. Nếu là nữ thì váy trắng cũng với những đường viên trang trí là các ô vuông liền kề nhau bên dưới vào một cạnh một ô vuông lại đi lên một đường thẳng, và cứ thế, mỗi ô vuông là một nếp gấp phẳng phiu và lộ rõ. Còn nếu là nam thì là chiếc quần trắng dài có đường viền trang trí tương tự như cổ tay áo. Và màu của đường viên trang trí thì thay đổi theo ba màu : đen, xanh biển và đỏ.

Ta bước vào trong khu chính giữa, đi lên hết cầu thang này tới cầu thang khác, cố gắng tránh ánh mắt của những người khác, cuối cùng ta cũng đã leo lên được tới lầu cao nhất – nơi phòng hiệu trưởng chú ngụ. Bước dọc hành lang dài với đá hoa cương lấp lánh được lót bên dưới, hai bên là các phòng cùng với những biển hiệu mà trên đó có những cái tên ta chưa bao giờ được nghe tới, cạnh đó, cũng có khá nhiều người đang lật đật đi xuống dưới lầu, cũng một số người khác thì từ trong phòng uể oải bước ra. Họ đều trong trang phục đen với các viền trắng, có phù hiệu tên bên phải bằng vàng. Người trẻ nhất trong số họ cũng trông phải hai mươi tuổi, kẻ già nhất thì chắc cũng đã bảy mươi rồi. Có vẻ như họ là các giáo viên của trường này. Cũng như học sinh của mình, khi thấy ta, một trong số học có vẻ hiếu kì, số khác trừng mắt, số khác lo ngại, số khác nữa chẳng quan tâm mà cứ đâm đầu xuống cầu thang. Ta cũng đành nhắm mắt bước nhanh qua họ vậy, mong sao rằng mọi chuyện vẫn ổn. Phòng hiệu trưởng là phòng ở cuối dãy. Đó là một căn phòng có lẽ là rộng lớn nhất trong tất cả các căn ở đây, biển hiệu của phòng cũng không phải treo lên mà dán chắc vào cánh cửa gỗ lớn, và ghi rõ “Phòng Hiệu Trưởng”, và cũng là biển hiệu duy nhất không hề đề bất kì một tên riêng nào. Hít một hơi thật sâu, ta gõ nhẹ lên cửa phòng mấy cái, chờ khoảng một lúc sau thì có tiếng nói vọng ra :

- Mời vào.

Ta từ từ đẩy cánh cửa, bước vào bên trong và đóng nó lại. Đó là một căn phòng rộng rãi, thông thoáng với hai cửa kính to lớn được gắn bên phải phòng, là nơi duy nhất ánh sáng có thể lọt vào. Gần hai cửa sổ lớn đó là một bộ bàn gỗ khá to và được trang trí cũng khá cầu kì, bốn góc phòng đều có chậu cây kiểng. Cuối phòng, sát tường là một cái bàn gỗ dài với người đàn ông đang ngồi phía sau này trên một chiếc ghế bành to lớn. Người đàn ông chỉ vào chiếc ghế ở phía đối diện với bàn, ta vội bước nhanh vào và ngồi phịch xuống ghế, đó là chiếc ghế gỗ có tấm nệm êm lót phía dưới cùng những họa tiết trang trí cầu kì. Ta ực một cái, vội đưa ra lá thư mà bà đã đưa cho ta, lưỡi líu lại chẳng nói được điều gì. Người đàn ông đó cầm lấy lá thư từ tay ta, giở ra và đọc. Bây giờ ta mới nhìn rõ ông, đó là một người đàn ông có dáng người bình thường, màu tóc với màu mắt cũng một màu đen nốt. Nhưng không hiểu sao, ta cảm thấy một sức ép rất lớn tỏa ra từ người đàn ông này. Tên của sức ép này, nếu ta không lầm, thì đó là “quyền uy”. Rồi một lát sau ông gấp lá thư lại bỏ vào trong phong bì, cất cái giọng hơi khàn và trầm của mình :

- Vậy… ngươi là con nuôi của Emi ?

Bất cẩn, ta buộc miệng hỏi :

- Emi ?

- Emilia Zekias, tên của mẹ nuôi ngươi mà ngươi cũng không biết ư ?

Hóa ra Emilia là tên của bà, nghe thế, ta cũng chỉ đành cúi gục xuống, không nói được tiếng nào. Câm như hến. Ta nghe tiếng thở dài từ ông :

- Tuy trong lá thư nói rằng ngươi là viên đá thô chưa được mài giũa, nhưng quả thật… ngay cả phép tắc xử sự thông thường mà ngươi cũng không biết thì thật là…

Câm lặng.

- Được rồi, tên ngươi là gì ?

Ta ngước lên nhìn ông, hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ trong thư bà vẫn chưa nói tên ta cho ông biết sao ? Rồi vội cúi đầu xuống, ngập ngừng :

- E… Erokin…

- Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt ta và nói này.

Ta từ từ ngẩng mặt lên, cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt đen vô tận không thể đoán trước được ấy. Ráng buông ra từng tiếng, thật chậm rãi :

- E… ro… kin…

- To lên, dứt khoát vào.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng :

- Erokin.

- Tốt. – Ông nói, rồi đưa ra một xấp giấy trắng với những hàng chữ nghệch ngoạch – Hãy trả lời tất cả những câu hỏi này, câu nào không làm được thì để trống.

- … Ngay tại đây ạ ?

Ta dè chừng hỏi, ông không đáp, chỉ gật đầu. Và ta bắt đầu làm, thời gian chậm rãi trôi trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ, ta không dám ngẩng mặt lên, chỉ biết cặm cụi làm, cầu mong mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp, không có gì xấu. Nhưng điều đó là hoàn toàn dư thừa khi làm đến tờ thứ hai, dường như tất cả tâm trí của ta đều ở trong những câu hỏi đó. Cứ thế, cứ thế, ba tờ, rồi bốn tờ, đến tờ thứ năm, ta khựng lại, thật sự thì toàn bộ câu hỏi trong tờ thứ năm hoàn toàn xa lạ đối với ta, ta chưa nghe bất kì địa danh hay cái tên nào trong đó, cũng không hề hiểu kí tự kì lạ đi kèm theo các con số kia. Nói cách khác, ta hoàn toàn bí. Một lúc sau đó, khi tâm trí ta hẳng còn hoảng loạn với những kiến thức xa vời kia, thì tiếng của người đàn ông đó lại vang lên :

- Đủ rồi, con sẽ học lớp năm năm nhất.

Ta ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ông đã tiếp lời :

- Trong trường ta phân ra ba loại học sinh chính : học sinh năm nhất, học sinh năm hai, học sinh năm cuối. Nếu con để ý thì các đường viền trên áo mỗi học sinh thay đổi màu theo đó : học sinh năm nhất màu đen, học sinh sinh năm hai màu xanh biển, học sinh năm cuối màu đỏ. Và mỗi năm lại chia ra nhiều lớp, năm nhất có năm lớp, năm hai có bốn lớp, và năm cuối có ba lớp. Trình độ ai tới đâu thì vào lớp đó, không nhất thiết phải học xong lớp này trong một thời gian nhất định mới được lên lớp khác, nên chuyện nhảy lớp là chuyện thường xuyên. Xấp giấy câu hỏi hồi nãy ta đưa cho con là bài kiểm tra phân loại xem con sẽ học lớp nào.

Rồi sau đó ông vỗ tay bộp bộp, một cô gái từ phía góc tối của phòng bước ra, đôi mắt tím lạnh lùng bí ẩn, mái tóc ngắn xoăn tới gáy cũng một màu tím kiêu sa quyến rũ. Khiến cho người ta tưởng rằng cô là một nữ thần nếu như không có bộ hầu phục của cô - cũng màu tím quận lấy trắng đó. Cô tiến về phía ta, mỉm cười :

- Để tôi dẫn đường cho cậu.

Đôi bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, nắm lấy tay ta, dẫn ta đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, lướt qua những bậc cầu thang ngoằn nghèo. Ta không thể nào thoát khỏi đôi mắt tím ấy, thời gian như đã ngừng trôi, không gian chỉ còn lại màu vàng nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp cho người con gái đó. Nó mang đến cho ta… cảm giác tinh khiết đến kì lạ.

***

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Fri Aug 14, 2009 1:10 am

CHƯƠNG 04 (tt)

Trước mặt ta giờ là một phòng học trang nghiêm với một cô giáo đang giảng bài với cái giọng đều đều, phía bên dưới tụi học sinh cứ ghi ghi chép chép liên tục. Thật khác xa với lớp học làng, nhớ hồi ấy, mỗi buổi học đều diễn ra rất vui, và sinh động. Thầy ở đấy thật có khiếu đùa và bọn học sinh cũng không ngại gì giơ tay phát biểu, có đứa nghiêm túc trả lời, cũng có đứa chỉ đùa vui thật. Phải chăng, đó là sự khác biệt giữa quý tộc và dân thường ?

Khi hẵng còn miên man với dòng suy nghĩ, ta đã không để ý mọi ánh mắt đang dồn vào ta, và cô giáo đã rời bỏ bàn giáo viên mà đến nói chuyện với cô gái kia tự bao giờ. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ta chỉ tỉnh lại khi cô gái đó dụi vào tay ta một quyển vở, một cuốn sách, và bộ dụng cụ học sinh cần thiết, có lẽ hồi nãy cô có mang theo nhưng ta không để ý vì mải nhìn vào đôi mắt tím đó. Rồi cô giáo dẫn ta ra trước lớp, giới thiệu dõng dạc và dẫn ta về chỗ ngồi của mình. Mọi ánh mắt đều dồn về ta, có kẻ thì chỉ nhìn chăm chăm, kẻ khác thì xì xầm với đứa bạn ngồi bên cạnh cái gì đó. Cũng phải thôi, ta là người duy nhất ở lớp này không mặc đồng phục theo quy định. Dường như mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến mức chính ta cũng phải chao đảo vì những thay đổi bất ngờ ập đến.

Giờ ta mới để ý, học sinh trong lớp này chỉ khoảng độ mười tuổi là cùng, chỉ duy nhất có một cô bé chừng bảy tuổi ngồi cuối lớp tách biệt hẳn một mình và không đoái hoài đến sự việc đang xảy ra, không hiểu sao khi cô hỏi ta muốn ngồi chỗ nào, ta lại chỉ vào chỗ bên cạnh cô bé ấy. Thật sự em làm cho ta tò mò, mái tóc trắng mượt dài, trượt xuống tận dưới lưng, hòa màu với làn da trắng muốt, mang vóc dáng của một thần chết thật, nhưng lại có một thứ gì đó thật dịu dàng như nước vậy. Chỉ khi ta ngồi xuống bên cạnh em, em mới nhận ra sự có mặt của kẻ lạ mặt, không một chút cảm xúc, hay là do màu xám của mắt đã che cho ta không biết cảm xúc thật của em ? Mùi hương nơi em thật đặc biệt, không phải mùi nước hoa như bao cô gái quý tộc khác, mà là mùi nhiều thảo mộc trộn lẫn với nhau khiến người ta không thể không tự hỏi rằng, liệu mùi hương đó có độc ? Và nếu đó là độc thật, thì đó sẽ là độc dược độc nhất mà cũng ngọt nhất thế gian.

Và ta biết, tình cảm mà ta dành cho cô bé đó, chỉ dừng lại ở sự hiếu kỳ.

Thế nhưng, trái tim đằng sau làn da trắng muốt ấy đã đi xa hơn thế, trái tim đó rồi sẽ bùng cháy lên một ngọn lửa còn nóng hơn cả lửa địa ngục, thứ ngọn lửa ấy có thể thiêu chết cả ngàn người vốn chỉ để sưởi ấm cho một con người.

Ta đã và không bao giờ biết điều đó.

Và ấy cũng là chuyện của sau này.



Tiếng nước xáo trộn trong thau khi đôi bàn tay trắng nõn đang chà vào nhau. Tuy đôi mắt tím cứ dán mãi vào trong thau, nhưng lại ở đâu đó thật xa, thật xa, mơ màng. Bất chợt, một giọng nói vang lên :

- Em đang làm gì thế, Mereda ?

- Rửa cho sạch những vết bẩn không đáng có. – Cô cười, đáp lại cái bóng ở phía cuối phòng tắm kia. Rồi cô vẩy tay cho sạch nước, chạy ra ôm chầm cái bóng ấy. – Ngài biết mà, chỉ có ngài mới có thể chạm vào người em.

***

Tiếng gõ cộc cộc vang lên đằng sau khung cửa gỗ nát, hơn mười năm rồi ngôi nhà này chưa được thưởng thức cái âm thanh tuy mộc mạc nhưng mang đậm yêu thương ấy, một ông lão áng chừng bảy mươi tuổi vội vàng ra mở cửa, trước mặt ông bây giờ là một người đàn bà phúc hậu và một bé trai chừng mười ba tuổi đang dùng đôi mắt đen của mình đảo mắt nhìn xung quanh, tò mò, rồi lại quay về nhìn ông. Ông nhìn xuống đứa trẻ, rồi lại nhìn thẳng vào mắt của bà :

- Cô mang đến cho ta đứa trẻ nào đây, thưa phu nhân Emilia Zekias ?

- Một đứa bé thiên tài, đệ tử tương lai của ngài. – Bà cười điềm đạm, rồi đôi mắt xanh như bầu trời thoáng chốc trở nên nghiêm khắc – Và… đó là không phải là tên của tôi, thưa ngài.

Ông không trả lời, chỉ quay mặt đi vào trong và đóng cửa lại, trước đó, còn buông một câu :

- Đi đi, ngôi nhà gỗ cũ nát này không xứng đáng với các người.

Và dĩ nhiên, bà biết, đó chỉ là một cái cớ :

- Xin ông hãy xem thằng bé biểu diễn đã, nếu nó không xứng đáng thật, thì tôi sẽ rời khỏi nơi này và vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa.

Đáp lại bà chỉ là khoảng không câm lặng. Nó khiến cho bà phải làm một điều mà trước đây bà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm : Quỳ xuống trước cánh cửa mà có lẽ sẽ không bao giờ mở ra một lần nữa, ít nhất là với bà :

- Xin ngài, hãy xem thằng bé nãy biểu diễn, xin hãy dạy cho thằng bé, nhất định là nó sẽ không bao giờ như Ikoren. Không bao giờ. – Rồi bà hạ giọng, tha thiết – Làm ơn… đất nước này cần ngài, cần đứa bé này…

Hình như từ “đất nước” là chìa khóa duy nhất khiến cánh cửa kia phải mở ra, ông nhìn người đàn bà tội nghiệp với đôi mắt xanh đang hướng về phía ông chứ không phải bầu trời, như thể đôi mắt ấy đã rời bỏ bầu trời chỉ để hướng về ông. Cánh cửa cuối cùng đã được mở toang ra hết cỡ. Như chào đón những vị khách lạ ngoài kia, ông nói, với vẻ lạnh lùng :

- Vào trong đi.

Đó là một ngôi nhà tối tăm, chỉ có vài tia sáng đang cố lách qua các khe hở của ngôi nhà gỗ cũ kĩ, rọi vào trong. Thật đáng ngạc nhiên là trong nhà chỉ có một chiếc giường, một cái bếp nhỏ cùng ấm nước đen xì trên đó, đơn giản.

- Ken, con biểu diễn cho ngài đây coi đi.

Ken gật đầu, đôi mắt đen ánh lên vẻ cương quyết. Trong đầu cậu giờ chỉ còn những thế võ, tuyệt chiêu của cha. Cứ thế, cứ thế, nhiều tiếng trôi qua. Cậu vẫn miệt mài trong những cú phi thân, còn ông thì ngồi trên giường đăm chiêu nhìn không dứt mắt ra. Còn bà, chỉ lặng lẽ quan sát hai người, nở nụ cười hài lòng. Nếu không tính những tiếng vun vút từ đôi chân và tiếng “hự” vô tình phát ra mỗi khi ra đòn, thì đó là một sự tĩnh lặng không ai có thể phá vỡ. Thời gian khi ấy như một đường chỉ lờ mờ không rõ nét, gần như đã biến mất mãi mãi. Để rồi khi cậu kết thúc hết các bài võ của mình, kết thúc hết những kiến thức mà cậu có thể học từ cha bằng một thế cúi chào kính trọng với ông, ông liền quay sang bà hỏi, không khách sáo như lúc nãy nữa :

- Emi, thằng bé này là ai ?

- Con trai của Zun – một người nông dân sống gần nơi tôi ở.

Tất cả những gì ông đáp lại bà là ánh mắt nghi ngờ cùng với câu nói dành cho Ken :

- Con cứ ở đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút.



- Nó là con của Ikoren ? – Ông nghiêm nghị. Sau khi cùng bà ra tận phía sau nhà, nơi góc khuất không ai có thể nghe thấy.

- Sao ngài lại nghĩ thế ? – Bà mỉm cười, gió thổi qua làm bay bay những lọn tóc vàng chưa được cột hết lên.

- Cô đừng giỡn ta, ánh mắt đó, những thế võ đó, nhất quyết là của Ikoren ! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?

- Ikoren chết rồi, bị triều đình hãm hại, chắc chắn. Dù…

Bà chưa kịp nói hết câu, thì ông đã gầm lên giận dữ :

- Không thể nào ! Nó là bất khả chiến bại ! Ai có thể giết được nó ?

- Tôi cũng không biết. – Đôi mắt xanh hồi nãy hẵng còn mơ màng giờ lại trở nên thực tế hóa hơn bao giờ hết – Dù sao, vì thế, tôi mới dẫn thằng bé này đến đây mong ngài sẽ dạy tiếp cho nó. Bởi ngài là sư phụ của đại tướng quân Ikoren bất khả chiến bại.

- Không lẽ mười ba năm qua nó không thể dạy hết cho thằng bé sao ?

Bà lặng đi một lúc lâu, rồi sau đó mới buông ra câu trả lời, cân nhắc từng chữ một :

- Vì ông ấy muốn xây dựng một mái ấm thật sự cho một đứa bé mồ côi do bọn cướp đã giết chết cha mẹ của chúng.

Rồi cũng lại một khoảng lặng nữa cho cuộc đối thoại, cuối cùng, ông nói câu chấm dứt bầu không khí căng thẳng này :
- Được rồi, ta nhận thằng bé. Hãy nhớ những gì ngươi đã nói hôm nay, Emilia Itenora ạ.

Bà mỉm cười, cay đắng, rốt cuộc ông cũng đã nói ra tên thật của bà, cái tên cấm kị, cái tên về một dòng họ Itenora đã sống và đã chết kiêu hãnh vì đất nước Lyuseric này.

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Sat Aug 15, 2009 8:59 pm

CHƯƠNG 05

Cuối cùng thì hai tiết học đầu cũng đã kết thúc, nhường chỗ cho giờ ra chơi. Thường thì bọn học sinh ở trường làng ta sẽ tuôn ào ào ra khỏi lớp học hơn cả lũ quét, nhưng ở đây thì lại khác, tất cả đều điềm đạm sắp xếp sách vở trong hộc bàn sao cho ngay ngắn rồi mới bước ra khỏi chỗ ngồi. Lớ ngớ, ta cũng vội vàng sắp xếp lại sách vở trong hộc bàn rồi chân gõ nhịp bối rối, không biết có nên rời chỗ ngồi hay lại ở lại. Rốt cuộc thì cũng có một cậu bé với mái tóc và đôi mắt màu đen tiến về phía ta và giơ tay ra ngỏ ý chào làm quen :

- Chào, tôi tên Goret, con họ của tướng quân Gorisu.

Ta hơi nhíu mày lại, đưa tay phải ra mình bắt lấy tay cậu ta, nói bằng giọng run run :

- … Chào… Tôi tên Erokin… Con họ của phu nhân Emilia.

Ta thực sự cảm thấy ngượng khi nói mình là con họ của bà, vì sâu thẳm trong lòng ta, khao khát được là con rể hơn con họ của bà.

- Tôi biết rồi mà, hồi nãy cô có giới thiệu. – Cậu bé kia cười tinh nghịch, đôi mắt đen ánh lên sự ngây thơ – Cậu có muốn đi tham quan trường không ?

Cân nhắc từng câu từng chữ, dù nó vốn chẳng đáng gì, ta trả lời :

- … Ừm. Cám ơn.

Rồi ta theo chân cậu bé kia, bước ra khỏi lớp học, trước đó, ta có ngoái lại nhìn em, đôi mắt xám cô hồn ấy, suốt cả buổi học và cho đến bây giờ vẫn hướng ra cửa sổ, phía bầu trời trong xanh, nơi mà nó mãi mãi không thuộc về.

***

- Lầu trên cùng là dành cho thầy cô và phòng hiệu trưởng, lầu thứ hai từ trên xuống là dành cho học sinh năm cuối, lần thứ ba dành cho học sinh năm hai, và thứ nhất là dành cho học sinh năm nhất. – Cậu ta cứ dẫn ta đi rồi huyên thuyên về cấu trúc ngôi trường học. Dường như ta cũng chẳng để ý gì mấy chuyện đó, vì dù gì thì cũng đã đọc hết trong sơ đồ trường mà bà đã đưa cho ta rồi. Chỉ đến khi cậu ta bắt đầu nói về các thầy cô trong trường, thì ta mới gióng tai nghe :

- Trong trường này, thì thầy Loter già nhất, thầy cũng đã được bảy mươi tuổi rồi, tôi cũng không rõ nữa, có người nói là bảy mươi bảy, không biết là đùa hay thật. – Rồi cậu ta lại phì cười, ta cũng cười theo, một phần là vì con số kì lạ, phần còn lại là vì ta thực sự không thể cưỡng lại được nụ cười đó – Thật sự mà nói thì có rất nhiều tin đồn xấu về thầy, thậm chí có kẻ dám bảo rằng đã từng thấy thầy vào sòng bài và đánh thua hết. Cậu tin nổi không ? – Cậu ta phá lên cười – Dĩ nhiên là không thể rồi, thử nghĩ xem, một người thầy già nhất trường quý tộc danh tiếng này mà lại đi đánh bạc còn ra thể thống gì nữa. Rất có thể đó là tin đồn thất thiệt của mấy đứa ghét thầy. – Ta rốt cục cũng chỉ biết cười trừ, ai mà biết được, với cái đất nước thối nát này, với tâm địa của con người, nào ai dám chắc sẽ chẳng có chuyện gì không thể xảy ra ? Một người chồng sau những năm tháng ái ân còn có thể đánh một người vợ, hơn thế nữa, ngôi nhà cũ của ta… đã bị đốt một cách khó hiểu. Nếu chỉ là cướp, chúng chỉ cướp, cùng lắm là giết người vì nạn nhân kháng cự. Chứ ai lại đi đốt nhà ? Bất cẩn gây hoả hoạn ? Không, ông bà cẩn thận lắm, nhất định không thể để chuyện đó xảy ra đâu. Nhưng… đời mà… chuyện gì chẳng thể xảy ra ? Không lẽ là… thế thật ?

Có gì đó không bình thường.

Nó giống như là… một âm mưu !

- Erokin ? Cậu có nghe không đấy ? – Lúc khi ta mải còn đắm chìm trong suy nghĩ, thì đôi mắt đen lay láy ấy đã dán chặt vào ta với vẻ khó hiểu, khiến ta giật mình, vội thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy.

- A… Dĩ nhiên là có chứ. – Ta cười gượng. Tuy không nói gì, nhưng đôi mắt cậu rõ ràng vẫn đang nghi ngờ, rồi lại quay đi, cậu lại bắt đầu huyên thuyên :

- Và cô Poly là giáo viên trẻ tuổi nhất, cô chỉ mới hai mươi hai tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mảnh mai nên nhiều người theo lắm. – Ranh ma, cậu quay về phía ta – Cậu có thế không ? Tuy thân hình “mảnh mai” nhưng số đo ba vòng của cô cũng rõ-rệt đấy nhé.

Bất chợt, ta đỏ mặt, thật sự là đầu óc của cậu bé này “đen tối” hơn ta tưởng. Khiến hình tượng đôi mắt đen ngây thơ của cậu trong ta đã sụp đổ hoàn toàn. Ta cũng chỉ còn biết rủa thầm : “Con nít ngày nay…”

Rốt cuộc thì cậu ta cũng đã chấm dứt màn giới thiệu về trường của mình bằng một câu chuyện rùng rợn :

- Thôi, không chọc cậu nữa. – Cậu ta khua tay, thở hắt một cái vẻ yêu đời lắm, nhưng ta vẫn có thể nhận thấy, sự ranh mãnh nơi cậu – Không biết cậu nghe chuyện này chưa. Đằng sau ngôi trường của chúng ta, có một khu đất trống cùng bãi cỏ hoang, được ngăn cách với trường chỉ bằng một hàng rào cũ, có khoá. Để rồi đến một ngày của năm năm về trước, có một đàn anh đã liều mình vượt qua hàng rào đó, và biến mất mãi mãi không dấu tích. Kì lạ là phía nhà trường không hề có thông báo về việc này, gia đình cũng không lên cự nự gì, cô giáo khi điểm danh cũng lướt qua cái tên đó, không ai nhớ cái tên đó, trừ một người con gái. Nó có vẻ như… anh ta chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này. Nhưng người con gái đó, đã nhớ, và đã kể, ai cũng nghĩ cô ta điên. Thế nhưng, người ta cũng không thể chối rằng, việc xoá trí nhớ của mọi người về ai đó hay thứ gì đó không nằm ngoài khả năng của dòng họ Paurusitor. Cũng rất có thể, dòng học Paurusitor có dính dáng tới chuyện này. Tuy nhiên, vẫn không ai dám lên tiếng về điều đó, tất cả cũng đều chỉ đổ lên đầu cô gái tội nghiệp ấy, rằng cô ta điên. Quả nhiên không lâu sau, cô ta điên loạn thật, đến mức gia đình phải cho cô nghỉ học giữa chừng, nghe đâu cô ấy cứ luôn miệng gọi tên anh ta cho đến ngày cô ta chết không rõ nguyên do.

Ta thật sự không chối rằng mình đã bất giác rùng mình khi nghe câu chuyện đó, rồi như sực nhớ ra, ta vội hỏi :

- Dòng họ Paurusitor ?

Cậu ta hơi nhướn mày lên ngạc nhiên :

- Cậu không biết à ? Đó là một dòng họ lâu đời về độc dược, chuyên điều chế độc dược cho triều đình. Có thể nói đó là dòng họ có quyền lực nhất, nhưng họ cũng khá lập dị, thường thì những thành viên trong dòng họ đó đều kết thúc sớm khoá học của mình và biến mất hoàn toàn khỏi xã hội đương thời. Cho nên không ai có thể biết chính xác dòng họ ấy có bao nhiêu người, gồm những ai,… trừ nhà vua.

- Thế trường không thống kê học sinh sao ? – Ta trố mắt.

- Không, tất cả thông tin về dòng họ Paurusitor đều bị tiêu huỷ ngay sau khi họ ra trường theo lệnh nhà vua. Cũng không ai hơi đâu đi thu thập tin tức về dòng họ ấy, nên tất cả những gì mọi người biết – trừ nhà vua và chính bản thân những thành viên trong dòng họ đó, chỉ là dòng họ lâu đời chuyên về độc dược và thường điều chế thuốc độc cho triều đình. À… Relena Paurusitor trong lớp chúng ta là một ví dụ, cái cô bé có mái tóc trắng và đôi mắt… có lẽ là màu xám ấy.

Đây là lần thứ hai trong ngày ta rùng mình, vậy ra… mùi hương mà ta đã ngửi từ cô bé đó, cũng có thể là độc thật.

- Đặc trưng của dòng họ Paurusitor là mái tóc trắng và đôi mắt xám. Bởi thế không ai dám ngồi gần Relena, trừ cậu, vì họ sợ sẽ trúng độc… bằng cách nào đó, nhiều khi người ta có thể tẩm thuốc độc lên người mình chẳng hạn, không ai biết trước được.

Cậu ấy thực sự làm ta nổi da gà, suốt hôm đó, ta cứ ngồi xích xa ra con bé một tí, thầm khóc ròng. Nhưng khi em quay lại nhìn ta với đôi mắt xám cô hồn. Ta chợt nhận ra những gì mình làm vừa nãy thật là ngu ngốc, đằng nào cũng đã ngửi rồi, nếu đó là độc thật thì đằng nào cũng chết thôi, và thế là, hình như, ta đã nhích lại gần con bé một tí.

Đằng nào cũng chết.

Vì dù sao, nếu đó là độc dược thật, thì nó có lẽ là độc dược ngon nhất thế gian.

***

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Sat Aug 15, 2009 8:59 pm

CHƯƠNG 05 (tt)

Rốt cuộc thì tiếng trống cũng vang lên báo hiệu hết giờ học buổi sáng. Cũng như khi ra chơi, tất cả đều từ tốn bước về phía phòng ăn. Trường này có hai phòng ăn riêng biệt, một dành cho nam, và một dành cho nữ, và dĩ nhiên, hai phòng ăn đó ở hai khu riêng biệt đối diện nhau (chính là hai khu còn lại ngoài khu chính giữa – dùng để dạy học của trường). Mỗi khu gồm ba tầng lầu, cũng được phân biệt như khu chính giữa, tầng cao nhất là của học sinh năm cuối, tầng thứ hai là học sinh năm hai, và tầng trệt là của học sinh năm nhất, cùng với phòng ăn và phòng y tế.

Phòng ăn của bên khu con gái không biết làm sao, nhưng có lẽ là cũng giống phòng ăn bên này. Đó là một căn phòng rộng lớn về bề ngang, các bàn ghế sang trọng được sắp xếp gọn gàng. Phía đầu kia của phòng là những anh chàng, cô nàng đang vội vã lau chén, ly, nĩa cho sạch sẽ. Và có lẽ sâu bên trong nữa, là những thợ đầu bếp đang múa lửa cho kịp khẩu phần ăn. Ánh hồng loang loáng nơi cánh cửa hẹp dẫn vào nhà bếp, khiến cho người ta có cảm tưởng đang bắn pháo trong đó.

Goret đã dẫn ta đến chỗ ăn thường ngày của cậu, tuy mỗi bàn ăn đều dành cho bốn người, nhưng có bàn đầy, có bàn chỉ một người, bàn khác lại hai người, ba người,… Nói chung đủ kiểu không theo trật tự nào cả.

Ngay sau khi mọi người đã yên vị chỗ ngồi của mình, một “đoàn quân” bất kể nam nữ với y phục chủ đạo là màu trắng và màu đen ùa ra từ phía đầu phòng xuống cuối phòng cùng những món ăn thơm lừng khiến người ta tuy không thấy đói cũng phải thèm thuồng. Thức ăn được đặt xuống từng bàn một, cùng với lời chúc ăn ngon miệng. Thật sự mà khó mà tưởng tượng được rằng, một ngày nào đó, ta phải đi từng bàn một, bưng thức ăn cho từng người và chúc họ ăn ngon với nụ cười tươi trên môi, phải, dù có mệt đến thế nào, cũng phải cười, vì thế nên, khi ấy, ta rất khâm phục họ - những người hầu bàn nơi phòng ăn. Chẳng ai có thể biết được nguồn năng lượng để cười suốt buổi ấy từ đâu mà ra, trừ chính bản thân họ.


Buổi ăn diễn ra trong sự yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng leng keng của nĩa và dao chạm vào đĩa khi lấy thức ăn như một minh chứng duy nhất rằng sự sống có tồn tại nơi, rằng thời gian vẫn đang trôi. Ta có vài điều muốn hỏi Goret, nhưng với bầu yên tĩnh này, ta chỉ còn biết nuốt cái câu hỏi ấy đến hết giờ học buổi chiều…


- Goret, bộ mặt tôi trẻ lắm sao mà… - Sau khi tan học, ta vội hỏi Goret, chưa kịp hỏi hết câu thì Goret đã chen vào :

- … Mà không gọi cậu bằng anh chứ gì ? – Cậu cười tinh nghịch. Ta không nói gì, chỉ im lặng chờ câu trả lời với đôi mắt tò mò. Bỗng, cậu cười phá lên - Ồ, dĩ nhiên là tôi chẳng muốn phải xưng “em” với người chỉ cao hơn mình vài xen-ti-mét đâu.

Mặt ta đỏ lựng, vì quả thật, nói gì thì nói, ta chẳng cao hơn cậu là bao nhiêu. Tự dưng lúc ấy, trong lòng ta nổi lên một sự mặc cảm, rằng cậu ta được ăn uống đầy đủ hơn ta, dĩ nhiên phải cao hơn rồi. Và bây giờ mỗi lần nhớ về, ta lại cười mình trẻ con, và nụ cười đó cũng không kém phần cay đắng, nụ cười dành cho một người bạn vốn không chung lối.

Khi hai đường chỉ bắt chéo nhau chúng sẽ làm gì ?

Sẽ dần tách nhau ra theo con đường chúng phải đi.

Vậy sao còn bắt chéo chúng lại với nhau làm chi ?

Biết sao được, đời mà.



Cậu dẫn ta tới phòng của cậu, bảo rằng cậu chỉ ở một mình, nếu ta muốn, ta cũng có thể ở với cậu. Nào ngờ, cô hầu của thầy hiệu trưởng đã đứng đó tự bao giờ, mỉm cười với một bộ đồ mà ta đoán là bộ đồng phục trên tay. Ta vội chạy tới người con gái đó, hớn hở.

- Đây là đồng phục của cậu – Cô nói.

- … Cám… Cám ơn… - Ta run run nói, liền giơ tay ra nhận lấy bộ đồ. Sực nhớ ra điều gì đó, ta liền hỏi – Liệu em có thể ở chung phòng với Goret không ?

Cô cười gật đầu “tất nhiên”, rồi lại giao chìa khoá phòng cho ta và đi mất. Ta nhìn Goret với vẻ e ngại, ý muốn hỏi rằng ta mở cửa phòng trước được chứ, thì cậu ta gật đầu đồng ý, trông có vẻ vui lắm, chẳng phiền hà gì cả.

Đó là một căn phòng khá rộng với hai cái bàn học ở mé trái và hai chiếc giường đơn xếp tầng ở mé phải, phía cuối phòng có cửa sổ lộng gió, và một chiếc gương cạnh tủ quần áo.

À... Cũng có thể nói : Cuộc sống học sinh của ta đã thực sự bắt đầu !

***

Con thú ư ử, ba đôi mắt long sòng sọc, mồm sùi bọt mép, có vẻ như nó đang rất đói, dù miếng thịt to tướng ở ngay bên cạnh mình nhưng nó không thèm đếm xỉa đến, chỉ đăm đăm vào người con gái tóc tím đang cười khinh khỉnh. Cô ta rút con dao ra rồi cắt một đường trên cánh tay mình, máu từ đó nhỏ thành giọt, chưa kịp rơi xuống đất thì ba cái đầu của con thú kia liền hứng lấy, không để vương vãi giọt nào. Chợt, con thú đó chồm lên, tính húp trực tiếp nơi cánh tay trắng nõn đó, nhưng tất cả những gì cô làm là vội hấ tay ra, mặt cho những giọt màu vương vãi trên mặt chúng. Đôi mắt tím ánh lên vẻ giận dữ :

- Xấc xược.

Rồi con thú đó cũng rút người lại, lui về phía bóng tối cùng miếng thịt. Còn người phụ nữ lại tiếp tục điệu cười khinh khỉnh :

- Thật đáng tiếc, mãi mãi ngươi cũng không thể là con người.

Cô ta theo những nấc thang lên phía trên và đóng cửa hầm lại. Rút ra một khăn tay, cô cầm máu, mở khoá hàng rào và chính thức bước ra khỏi bãi đất trống sau trường. Vừa đi, cô vừa cười khinh miệt, nhưng giờ nụ cười đó không dành cho con thú kia, mà là dành cho chính mình.

Năm năm rồi, đã như thế này, năm năm rồi.

“Ông trời ơi xin đừng đoạt mất, niềm hạnh phúc nhỏ của riêng tôi”



- Em cho nó ăn rồi chứ ? – Một giọng trầm ấm quen thuộc vang lên, xoa dịu hết mọi đau đớn nơi cánh tay.

- Vâng.

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
emututem
Giải nhì Contest 2010
Giải nhì Contest 2010
emututem
Nữ
Clover leaves40 Viên (moneyTFC)2974
Tổng số bài gửi : 1229
Birthday : 18/03/1997
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Thu Aug 20, 2009 7:04 am

dài dài dài quá đy, mới dọc được có motọ chap, thui chỉ nói về chap đó thui nhé
cái gì mà emi, ông hoàng đế đó có mẹ nuôi, vậy mà ông này không nhớ mẹ nuôi mình, vô tâm đến thế là cùng, pực thiệt

Tài sản của emututem

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
http://blog.com.vn/hoahongnhothomngat
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Fri Aug 21, 2009 8:51 pm

@ Emut : Sự thật là : Emilia không phải mẹ nuôi ổng, đó chỉ là bà nói dối với thằng hiệu trưởng thôi. '.' Và thử nghĩ xem, chỉ mới có khoảng một hai ngày, ổng còn đang chới với với cuộc sống của quý tộc, có kịp hỏi tên đâu. Xem kĩ lại đi, không hề có đoạn ổng được biết tên bà là Emilia. '______'

P/S : Tôi sốt rồi, tuần này không có chap mới, có lẽ tuần sau, mà nếu tuần sau vẫn sốt thì... hãy hiểu cho là tôi chắc chắn đã nhập viện rồi. '____'

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Wed Sep 02, 2009 3:54 am

Mong chap này không quá dở. T___T

CHƯƠNG 06

Thế là thời gian cứ dần trôi chậm rãi, sau khi học xong lớp năm của năm nhất, ta được nhảy lên lớp hai năm hai. Còn Goret thì cũng chỉ mới lớp một năm hai, cậu ấy đã khóc một trận về chuyện khác lớp này, và ta cũng đã phải an ủi hết lời, sang năm thứ ba, ta lại được nhảy lên lớp bốn năm hai. Goret dường như đã quen rồi cũng không nói gì về điều này, và trong năm thứ hai ở trường đó, có một kỉ niệm đáng nhớ mà ta không thể nào quên. Ta vẫn còn nhớ rất rõ, vào một buổi sáng, khi nắng ấm nhảy tung tăng qua các ô cửa sổ của thư viện, ta hẵng vẫn còn lúng túng không biết nên chọn sách nào cho bài luận văn thì em đã đứng sát ngay bên cạnh và tư vấn. Đó cũng là lần đầu tiên ta được ngắm đôi mắt xám lạnh lùng ấy gần và lâu đến thế. Ta thật sự không nhớ khi ấy em đã nói gì, chỉ nhớ rằng đôi mắt xám ấy đã không ngừng chăm chú vào những cuốn sách, đôi môi nhợt nhạt mấp máy liên tục, và chỉ khi em tư vấn xong và ngước đôi mắt xám đó nhìn thẳng vào mắt ta, ta mới lúng túng nhận ra hành vi của mình thật ngớ ngẩn. Em bật cười, một thoáng, chỉ đủ để cho mình ta thấy, rồi nói “Em có thể làm bạn với anh được không ?”. Dĩ nhiên khi ấy ta đã không biết làm gì hơn là vội vàng gật đầu cái rụp. Tình bạn của chúng ta đã bắt đầu như thế đó, ta thật sự đã rất vui, chỉ đơn giản vì lại có thêm một người bạn mới, chỉ đơn giản vậy thôi... nhỉ ?

“Tình cảm mà ta dành cho cô bé ấy chỉ dừng lại ở sự hiếu kì...”
“Chỉ dừng lại ở sự hiếu kì...”
“Hiếu kì...”

Phải, đã có rất nhiều kỉ niệm vui buồn giữa ta và hai người ấy. Đôi lúc ta chợt nghĩ, đó có lẽ là mảng ký ức đẹp nhất cuộc đời ta. Và thì, ký ức tuổi thơ với Ken cũng theo đó nhạt dần, nhạt dần, để cuối cùng vị của nó chỉ là nước lã.

Có lẽ, con người là thế.

...

Cứ mỗi kỳ nghỉ hè là ta lại được về thăm quê nhà một lần. Ken cũng thế, cứ mỗi lần nó gặp ta là vỗ vai bành bạch bảo rằng ta lớn rồi, lớn rồi, còn bà thì mỗi năm lại thêm một nếp nhăn của tuổi già, và nàng càng ngày càng xinh đẹp hơn, ra dáng thiếu nữ hơn. Ta cũng nghe nói mấy năm này, Ken đang thụ giáo một bậc thầy võ công – sư phụ của đại tướng quân Ikoren. Theo như ta biết, chính xác là theo như thông tin từ Goret thì Ikoren là một tướng quân lừng lẫy đã nổi danh từ khi còn rất trẻ và rất được trọng dụng, tuy nhiên, khoảng mười mấy năm trước, một sự kiện nào đó đã khiến ông ấy đã về ở ẩn cùng với người vợ đang mang, từ ấy, không ai còn nghe gì về ông nữa. Nói cách khác, ông đã hoàn toàn mất tích.

Và hè năm thứ tư, lại có một sự kiện trọng đại xảy ra, đã thay đổi đời ta. Ta vẫn còn nhớ rõ đó là ngày rằm tháng tám – ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Đêm đó, chỉ vì cảm thấy khó ngủ nên ta định ra ngoài đi dạo một lát, nào ngờ bắt gặp bà đang ngồi trên xe lăn mỉm cười với bức tranh nhỏ vẽ một đôi nam nữ, và ta dám cá rằng, đôi nam nữ ấy, tuy trông hơi khác, nhưng chính là bố mẹ của Ken ! Không ngoái đầu lại, bà mỉm cười, cất giọng khàn khàn của tuổi già, không biết là bà tự kể cho chính mình hay cho ta nghe nữa :

- Đây là bức tranh vẽ đôi vợ chồng đại tướng quân Ikoren, họ đã tặng cho ta như kỉ vật cuối cùng. Ta còn nhớ, đó là một cặp đôi hạnh phúc, Ikoren là đại tướng quân lừng, còn Minore là một lương y nổi tiếng kiêm người vợ xinh đẹp giỏi giang, quả là một đôi trai tài gái sắc. Thế nhưng rồi một ngày, vì không chịu được tình cảnh của đất nước, Ikoren đã đứng lên yêu cầu nhà vua giảm thuế và chú trọng đến đời sống của người dân nhiều hơn, mong vua ban hành lệnh trừng trị cho những bọn quan lại tham ô, nhưng vua nhất quyết không nghe, thế là cậu ấy đã tuyên bố rằng sẽ bảo vệ đất nước Lyuseric này bằng mọi giá... – Rồi bà từ từ quay đầu về phía ta, đôi mắt già nua tỏ rõ quyết tâm - ... kể cả tạo phản. – Rồi bà nở nụ cười khó hiểu, lưa mắt đi nơi khác, tiếp tục – Thế rồi ta và Minore đã phải hết lòng ngăn cản cậu ta, thì cậu ấy mới chịu về ở ẩn kèm theo đó là tin đồn : Cậu ta đang tìm cách trốn nơi nào đó nuôi mưu tạo phản. Nhà vua biết thế nên đã một mực không cho Ikoren từ chức lui về ở ẩn, nhưng sau đó nhà vua lại tươi cười bảo cậu ta cứ về ở ẩn đi, lại còn cho người đưa tiễn, thế nhưng Ikoren một mực không đồng ý. Và rồi thì trên đường đi, Ikoren đã phát hiện được một tên thích khách. Và chúng ta đã thật khó nói rằng tên thích khách đó từ đâu đến, và mục đích hắn là gì, bởi ngay khi bị bắt, hắn đã cắn lưỡi tự tử. Và rồi, sau mười ba năm sống hạnh phúc ở một căn nhà gỗ tồi tàn, đóng vai một người nông dân tên là Zun có một người vợ hiền, cuối cùng, họ đã bị thiêu cháy trong chính căn nhà đó – trong căn nhà mà họ nghĩ là sẽ tìm được sự thanh thản ở phần còn lại của cuộc đời. Và ta – người bạn thân cũ đã nhận nuôi hai đứa trẻ của họ. – Rồi như chợt sực nhớ ra điều đó, bà lại nhíu mày, lẩm bẩm, càng ngày càng to dần lên, đủ để ta nghe thấy – A... Grupy, Grupy, đúng rồi, đó là một con rắn khổng lồ được Ikoren nuôi từ nhỏ, hai người cứ như đôi bạn tri kỉ ấy. Có những bí mật mà chỉ Ikoren với vợ và đôi vợ chồng ta được biết : Đó là tên của nó và tập tính lấy đêm làm ngày, lấy ngày làm đêm.- Bà thở dài – Ta nhớ con rắn đó lắm, nó cực độc, và hung ác, nhưng với bọn ta, nó rất ngoan. Grupy... Kẻ nào gọi tên nó, nó sẽ không cắn.... Grupy... Trăng sáng... Đêm nay là đêm rằm tháng tám... – Càng ngày, giọng bà càng nhỏ dần, như đang chìm đắm giữa quá khứ xa xôi. Rồi khẽ nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ tưởng chừng như là mãi mãi đó.

Grupy... Cái tên đó dường như ta đã nghe ở đâu, một bài thơ nào đó...

“Grupy ! Grupy !
Ta gọi mi !”

Đúng rồi...

“Mỗi đêm rằm tháng tám
Nơi hốc tối ảm đạm
Có xà thần đang ám
Trên chiếc hộp diệu kì
Grupy ! Grupy !
Ta gọi mi !”

Túa mồ hôi hột, ta nhìn thẳng vào phu nhân đang ngủ, từng nhịp thở thoi thóp như cái sinh mạng già nua của bà. Thầm tự dối mình rằng bà chưa nhìn thấy mình đâu, có thể chỉ bất chợt quay về hướng đó thôi, ta ở nơi góc khuất tối của hành lang mà, chắc bà không thấy đâu... Nhưng ta biết chắc rằng, bà đã thấy, và ta đang tự dối mình vô ích. Lấy hết dũng khí, ta thận trọng bước ra ngôi nhà đó, cố gắng không đánh thức ai, và cố gắng chuồn ra phía gốc cây hồi trước.

Khi ấy, mọi cảm xúc hỗn độn xâm chiếm lấy ta, khiến ta không thể nghĩ được gì, để bây giờ ta phải tự hỏi : Phải chăng bà đã biết tất cả, phải chăng đó là chủ ý của bà ?

Đó là người đàn bà mà suốt đời ta cũng không thể hiểu nổi.

Người đàn bà đã dẫn ta đến sự phản bội.

Người đàn bà đã biến đời ta thành tội lỗi.

...

Ta đã không nhớ rằng khi ấy mình đã hồi hộp đến mức nào khi lại gần cái hốc cây nằm ngược lại phía ánh trăng rọi ấy. Đã bốn năm rồi, kể từ ngày ấy, chắc bây giờ con rắn ấy không còn được ai chăm sóc nữa nên đã chết khô rồi cũng nên. Nhưng ta đã lầm, khi khẽ dòm vào hốc cây ấy thì một đôi mắt vàng khè từ phía dưới nhô lên nhìn thẳng vào đôi mắt ta, tiếng khè khè ghê rợn cùng cái lưỡi dài đỏ thè ra về phía ta. Ta thận trọng lùi lại mấy bước và “thứ đó” cũng từ từ chui ra khỏi hốc cây, để lộ bộ da xanh lá cây óng ánh, mặt đối mặt với ta. Ta đã chết khiếp đến nỗi suýt quên cả lời nói của bà, run run giọng, ta gọi tên con rắn ấy :

- Grup... y.... Grupy...

Bỗng, nó quấn lấy cổ ta, từ từ, cho đến khi toàn bộ sức nặng của nó đèn lên trên đôi vai mình, cái đầu của nó từ phía sau trườn ra phía trước, cạ vào má phải của ta, cứ thế, nó tiếp tục với má trái, tỏ ý thân thiện. Lúc ta dường như suýt nữa khuỵu xuống vì sức nặng của nó thì nó lại thả ta ra và trườn xuống đất, khi con vật màu xanh kia hoàn toàn ngự trị nơi mặt đất thì ta lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ một thoáng, lại nhìn nó lo sợ. Từ từ, thận trọng, ta bước về phía hốc cây lần nữa, con rắn cũng trườn người theo, như một con chó luôn vẫy đuôi chạy theo chủ. Đằng sau những bộ da xanh khô đã phai màu gớm ghiếc, tận cùng của hốc cây là một chiếc hộp gỗ không khoá bám đầy bụi, và bên trong đó là một bức thư được xếp gọn gàng. Và đây là nội dung của bức thư :

“Con trai thân thương của ta,

Đầu tiên, ta xin chúc mừng con vì đã tìm ra bức thư này. Giỏi lắm, quả là con trai ta. Và thật sự thì... Bài thơ đó không phải là do ta làm, mà là do mẹ con làm đó. Ta dốt thơ lắm, con biết đấy. Có vẻ ta hơi vội vì chưa kịp đặt tên cho con mà đã viết bức thư này rồi, nhưng ta thật sự rất nôn nóng, không đợi được tới ngày con ra đời. A... Chắc con đang thắc mắc vì sao ta biết con là con trai phải không ? Thật ra ta cũng không chắc nữa, chỉ đơn giản là linh tính thôi, với lại, ta chỉ đọc bài thơ ấy chỉ khi con là con trai.

Thôi, không nói lan man nữa. Ta sẽ nói một chút về gia đình của chúng ta. Thật sự thì tên thật của ta không phải là Zen, và ta cũng đã không phải là một người nông dân... cho đến khi sống ở đây. Ta là Ikoren, đại tướng quân của Lyuseric, vì đã đe doạ nhà vua rằng sẽ bảo vệ đất nước này bằng mọi giá, kể cả... tạo phản, nên như con thấy đó, ta đã về ở ẩn trong thời gian mẹ mang thai con. Xin lỗi vì đã giấu con điều này, con trai à, nhưng thật sự là con đã không nên biết. Việc con giải được bài thơ này, và lòng dũng cảm của con khi đối đầu với con rắn – bạn tri kỉ của ta – Grupy đã chứng minh con có quyền được biết điều này.

Ta viết bức thư này cho con, với hi vọng con sẽ thay ta lật đổ triều đình. Ta biết thật xấu hổ thay khi mà ta đã không thể làm gì được, đành phải về ở ẩn, trông cậy vào con trai mình việc này, nhưng dù sao, ta vẫn mong con sẽ chấp nhận ‘món quà’ cuối cùng mà ta để lại cho con : Hơn năm ngàn người ở vùng Acanus đang sẵn sàng đợi lệnh của con, đừng phụ lòng họ.

Ikoren.”

Trong lòng ta bùng cháy lên một ngọn lửa, một ý nghĩ điên cuồng : Phản bội Ken.

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Kaoru_Koganei
Kị sĩ
Kị sĩ
Kaoru_Koganei
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)1085
Tổng số bài gửi : 216
Birthday : 30/08/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Thu Sep 03, 2009 12:54 am

Lời văn súc tích, đọc xong chuyện này là mình phải vắt óc suy nghĩ mới hiểu nó nói jì đó (thông cảm mình hơi yếu môn văn) hgjkgh Nhưng sao bạn hok post tiếp đi, đừng để mình chờ đợi dzậy chứ [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 376812 , đang hồi gây cấn mừ ??? :?:

Tài sản của Kaoru_Koganei

Về Đầu Trang Go down
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Fri Sep 04, 2009 8:31 pm

@ KogenaiKaoru : Khó hiểu đến vậy ư ? *tự kỉ* => *khóc* => *đã hiểu ra tại sao ko ai comt fic mình ToT*

Thật ra thì tốc độ giờ sẽ là mỗi tuần một chap. :) Sr, nhưng vì dạo này tôi bận quá. :(( Cuối cấp II rồi mà. T______________T

Mình sẽ cố gắng... mỗi tuần một chap... T__________T [hỡi ôi, thời gian eo hẹp, mà chuyện cần làm thì nhiều ToT]

Thanks for comt. :) *tự an ủi*

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Độc Nương
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Độc Nương
Nữ
Clover leaves7 Viên (moneyTFC)31
Tổng số bài gửi : 22
Birthday : 21/04/1994
Vi pham :
[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Right_bar_bleue


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1Thu Sep 17, 2009 4:53 am

Đây là phần đầu của chương 7.

CHƯƠNG 07

Sáng hôm sau, ta lại phải lên đường tựu trường, phần con rắn, ta đành để lại nhờ phu nhân nuôi, nói dối rằng ta thấy nó bị bỏ rơi nên thương tình. Bà liền cười hài lòng, vuốt ve con rắn, chào hỏi nó như được gặp lại người quen. Phải rồi, cũng có thể, trước đây, bà đã từng gặp được con rắn ấy ở chỗ Ikoren... Có thể lắm chứ... Ta đã phải trấn tĩnh mình mấy lần rằng, cả hơn chục năm trời rồi chắc ký ức con rắn trong bà chỉ còn là vài đám mây phất phơ vô định, hơn nữa, từ khi chuyển đến đây sống, bà chưa từng gặp lại Ikoren, bà chưa từng bước chân ra khỏi cửa, không biết được con trai của Ikoren thực sự là Ken. Và vậy nên, cho dù bà có nhớ ra con rắn, thì quả nhiên điều đó cũng không có gì là đáng ngại. Dù sao, bà cũng đã không hỏi gì về chuyện này, vậy nên cũng không cần phải lo lắng thái quá.

Chắc chắn bà đã không còn nhớ ra con rắn.

Chẳng có gì phải bận tâm.

Ta miên man như thế, trên chuyến xe ngựa đến trường, trong đầu vẫn còn vảng vất nụ cười đó của bà, nụ cười bí ẩn.

Và ta đã không biết, đó là lần cuối ta được thấy bà cười.

...

Ta lại nhập học, và việc học ở năm cuối này có vẻ diễn ra khá suông sẻ, dù ta vẫn mãi bị ám ảnh bởi bức thư ấy, ta tự hỏi mình nên làm gì để chuẩn bị cho điều đó ? Ta đã định lôi kéo Goret cùng tham gia, nhưng cái câu nói trong quá khứ của cậu đã khiến ta từ bỏ ý định đó : “Bất chấp việc đúng sai, tôi sẽ không bao giờ đứng về phía quân tạo phản !”, ấy là khi cậu đang thao thao bất tuyệt cho ta nghe về đại tướng quân quá cố Ikoren. Còn với Relena, ta đã không hề hé một lời, có rất nhiều lý do, lý do thứ nhất rằng em là con gái, chuyện này quá nguy hiểm, lý do thứ hai là vì em thuộc dòng họ quý tộc Paurusitor lâu đời, cung phụng nhiều thế hệ vua chúa, chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý. Thế rồi, tất cả những gì ta có thể làm là tìm đọc sách trong thư viện, tất tần tật về Acanus, đi sâu hơn những chiến lược được ghi chép trong sử sách và địa lí của Lyuseric.

Năm học cuối đó, ta vừa muốn thoát nhanh khỏi lồng để ra đi thực hiện hoài bão của mình, lại vừa muốn nó dài thêm tí nữa để sống cùng những thứ mà sau này sẽ chỉ còn là kỉ niệm, những thứ có lẽ không bao giờ ta lấy lại được.

***

Người đàn bà sắp gần đất xa trời lặng nhìn bức tranh một đôi vợ chồng hạnh phúc, rót rượu vào ly, cười cay đắng :

- Ikoren này, Minore này, hai người có còn nhớ không ? Đây là loại rượu mà chúng ta đã uống ở tiệc cưới của tôi, là loại rượu mà chúng ta đã uống ở tiệc mừng chức đại tướng quân của Ikoren, cũng là loại rượu mà chúng ta đã uống... vào ngày chia tay sau khi Ikoren tuyên bố sẽ tạo phản. – Rồi bà uống một ngụm rượu – Chúng ta thích rượu này, vì vị của nó, vì màu sắc của nó, bất chấp rằng chỉ với một chút rượu loại khác, nó sẽ biến thành thuốc độc chết người ngấm từ từ vào cơ thể, càng lúc càng đau. – Rồi bà ôm lấy bụng mình, nhưng nụ cười vẫn không dập tắt trên môi – Phải, càng lúc càng đau. Hai người biết không ? Tôi đã hòa nó cùng với loại rượu khác đấy.

Thế rồi, chỉ một thoáng sau, mặt bà hơi nhăn lại, nơi khóe môi bắt đầu sùi bọt mép, thế nhưng bà vẫn cố giữ nụ cười đó, đến phút cuối của cuộc đời, dù chết trong đau đớn, nhưng bà vẫn cười.

Phải, bà đã cười.

...

Từ nơi góc tối của căn phòng, một bóng người lộ diện, với đôi mắt xanh ngọc bích sáng lên trong màn đêm, cô hầu bước ra, lặng nhìn người chủ quá cố. Một giọt lệ lăn dài trên má cô, chỉ đúng một giọt thôi, để tiếc thương. Giọt lệ độc nhất cô được nhỏ.

“Rubi này, nếu ta có chết, con chỉ có quyền nhỏ một giọt lệ thôi.”

...

- Mẫu thân, sao người chưa ngủ ? – Một giọng nói trong trẻo vọng ra từ nơi cầu thang, ngây ngô.

Và rồi đôi mắt xanh biếc như bầu trời ấy đã khóc, khóc rất nhiều.

Tài sản của Độc Nương

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content


[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế   [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [Fiction] Nhật ký tháng 12
» [Fiction] D.A.L
» [Fiction] Nhật ký trái đất của tôi
» [Fiction] [T] Tử Khúc
» [Fiction] Thiên sứ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-