Summary:
Sự
thật bao giờ cũng buồn và tàn nhẫn.
Đã vậy, bạn có muốn nghe không ?
I.
Lần
đầu tiên anh và cô gặp nhau là trong một con hẻm. Hay nói đúng hơn, là ở
nơi người ta đổ rác, trong một con hẻm.
Anh đã nhìn thấy cô ở đó.
Giữa những thùng rác và túi giấy. Cô ở đó, đôi mắt mở to vô hồn. Cô xinh
đẹp, nhưng gương mặt cô không cảm xúc.Cô giống như một con búp bê.
Anh
đã nhặt cô về.
Cô giống như một con búp bê. Cô không biết gì
cả.
Khi anh đưa chiếc bánh cho cô, cô cầm lấy nó và nhìn nó bằng đôi
mắt đen trống rỗng.
Anh bèn làm như mình đang cầm một chiếc bánh vô
hình, đưa lên miệng cắn.
Cô nhìn anh, rồi làm theo anh. Nhưng sau đó
cô cứ ngậm miếng bánh trong miệng. Có vẻ như cô không biết nhai và nuốt
là gì.
Anh đã phải rất vất vả để dạy cho cô biết ăn.
Anh
có một cái laptop. Nhờ nó, anh có thể thấy rất nhiều thứ. Anh đặt mua
quần áo cho cô qua mạng theo những kiểu mà anh thích. Anh cũng mua cả
sách cho cô nữa. Anh đã dạy cô biết thay đổi và biết đọc.
Anh
cầm trên tay một cây kẹo mút. Anh ra hiệu cho cô há miệng ra và đặt
chiếc kẹo vào miệng cô.
Viên kẹo tan ra trên lưỡi cô. Anh đã dạy cô
biết vị ngọt.
Buổi tối, anh thường ngồi trước màn hình
laptop, cô đứng sau anh rồi quàng tay quanh cổ anh.
Anh giật mình,
nhưng rồi anh cười.
Gương mặt cô không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Cô cũng không hề nói với anh một lời nào. Nhưng anh đã dạy cô biết vui.
Anh
có một ban công nhỏ. Từ đó có thể nhìn thấy khung cảnh thành phố về
đêm, với những đốm sáng rực rỡ sắc màu.
Anh và cô đứng bên nhau trên
ban công. Đôi môi anh chạm khẽ vào môi cô.
Anh đã dạy cô biết hôn.
Phòng
anh chỉ có duy nhất một chiếc giường, nên anh và cô thường nằm chung.
Cô thích ôm anh khi ngủ. Anh đã dạy cô biết sự ấm áp.
II.
Khi
anh trở về nhà, cô ra đón anh và anh cười với cô. Nhưng hôm nay anh đi
ngang qua cô một cách lạnh lùng.
Anh đã dạy cô biết hụt hẫng.
Anh
ngồi trước màn hình laptop. Như mọi khi, cô đứng sau lưng anh và quàng
tay quanh cổ anh. Nhưng anh hất tay cô ra.
Anh đã dạy cô biết buồn.
Anh
nằm trên giường, ngắm nghía khẩu súng. Cô ngồi trên ghế và nhìn anh
bằng đôi mắt vô hồn, rồi cô cúi đầu xuống. Anh không muốn cô nằm chung
nữa.
Anh đã dạy cô biết cô đơn.
Cô ngậm cây kẹo mút trong
miệng, đứng trên ban công nhìn xuống thành phố về đêm.
Phía sau cô,
anh đi qua và anh cười. Anh đi cùng một cô gái. Một cô gái không phải là
cô.
Cô quay người, bước vào.
Anh và cô gái ngồi bên nhau trên
giường. Anh và cô gái hôn nhau.
Ngay trước mắt cô.
Gương mặt xinh
đẹp của cô không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Cô cũng không hề nói một
lời nào.
Bỗng anh dừng lại. Anh nhìn về phía cô.
Cô đứng đó, khẩu
súng trong tay chĩa thẳng vào anh.
Anh đã dạy cô biết giận dữ.
Anh
bình tĩnh bước về phía cô. Anh nắm lấy nòng của khẩu súng trên tay cô
và hạ xuống.
ĐOÀNG!!!
III.
Trong một con hẻm – hay nói đúng hơn, là ở nơi người ta
đổ rác, trong một con hẻm -, anh đứng đó và bế cô trên tay.
Cô nằm
bất động trong tay anh, đôi mắt mở to vô hồn. Cô xinh đẹp, nhưng gương
mặt cô không cảm xúc.Cô giống như một con búp bê.
Bàn tay cô túm chặt
vạt áo anh. Anh giằng ra, rồi anh bỏ đi.
Anh đã để cô lại. Giữa
những thùng rác và túi giấy. Ở nơi mà anh đã nhặt được cô.
Cô
ở đó, đôi mắt mở to vô hồn. Cô xinh đẹp, nhưng gương mặt cô không cảm
xúc. Cô giống như một con búp bê.
Trên gò má cô, một giọt nước mắt
chảy dài...
Cô đã không thể bắn anh.
Anh đã lấy lại khẩu
súng từ tay cô, và anh đã chĩa nó về phía cô.
Anh đã chĩa nó về phía
cô, và kéo cò.
Anh đã dạy cô biết đau...
End
nguồn: truongton.net