(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Đó không phải là tình yêu Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Đó không phải là tình yêu Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 Đó không phải là tình yêu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Sakura Hime
Đại Pháp Sư
Sakura Hime
Nữ
Clover leaves32 Viên (moneyTFC)4504
Tổng số bài gửi : 1564
Birthday : 01/08/1996
Vi pham :
Đó không phải là tình yêu Left_bar_bleue2 / 102 / 10Đó không phải là tình yêu Right_bar_bleue


Đó không phải là tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Đó không phải là tình yêu   Đó không phải là tình yêu 1Wed Jul 08, 2009 10:52 am

ó bao giờ bạn thấy tim mình “lạc nhịp” trước một ai đó, hay chợt nhớ chợt thương về một “bóng hình” mà bạn đã cảm mến ngay từ lần gặp đầu tiên? Toàn thân bạn có run lên khi “người ấy” nhẹ nhàng nắm lấy tay của bạn?

Tôi ấn tượng hắn từ đầu năm lớp 10. Hắn vừa thoáng qua, tôi đã bị thu hút bởi dáng người cao, gương mặt dễ thương và nhất là cái miệng cười có duyên với đôi môi đo đỏ. “Điều tra”, tôi còn biết hắn học rất giỏi nữa. Nói thật, khi ấy tôi có biết bao điều ước: ước gì hắn học cùng lớp mình nhỉ, ước gì lúc nào mình cũng được gặp hắn, ước gì…và ước gì…Rồi không biết tự bao giờ tôi có thói quen nhìn về phía ô cửa sổ phòng lớp hắn — nơi có cây phượng già với những tán lá xanh rì, ánh mắt dường như kiếm tìm một cái gì đó thân thương lắmVà tôi luôn mong chờ có một ngày…

Thế là ngày ấy cũng đã đến…Một buổi sáng mùa đông năm cuối cấp, đứng trên hành lang, tôi lại nhìn xa xăm xuống những cây bàng trụi lá, những cành phượng khẳng khiu, yếu ớt nhưng đang cố sức chống chịu với cái lạnh của khí trời trong buổi giao mùa, và tôi thầm nhẫm theo những giai điệu của ca khúc “Rồi Từ Đây” ngọt ngào. Những cơn gió lành lạnh, nhè nhẹ thổi qua làm tóc tôi bay bay vươn lên trên mặt. Bất chợt, tôi phát hiện dưới sân trường có ai đó không biết vô tình hay cố ý đang nhìn tôi cười trìu mến. A! là hắn — Đúng là hắn rồi. Tôi thoáng giật mình, lúng túng vén những sợi tóc “nghịch ngợm” vào vành tai rồi mĩm cười đáp lại. Ngay lúc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cái nơi mà hơn 17 năm qua nó vẫn cứ ở đó làm tròn nhiệm vụ của mình một cách lặng lẽ, chân run lên và tôi biết chắc rằng mặt tôi đã ửng đỏ vì bất ngờ và hồi hộp.

“Phút ban đầu” đẹp và lãng mạn thế đấy các bạn ạ! Mãi đến sau này khi đã tiếp xúc nhiều với nhau, tôi mới biết là hắn cũng đã “để ý” đến tên của tôi từ cái năm đầu cấp ba ngây thơ đầy bỡ ngỡ ấy — (vì tôi hay hoạt động Đoàn và là phát thanh viên cho chương trình “Phát thanh học đường” của trường mà…). Tôi nhủ thầm, phải chi biết trước thì có lẽ tôi sẽ không đợi đến gần hai năm “tự tìm hiểu” lâu thế đâu; mà có thể bây giờ tôi với hắn đã trở nên rất thân rồi…

Năm 12 — một năm học vô cùng quan trọng, chúng tôi ý thức được việc học và lên kế hoạch rất chặt chẽ: mỗi ngày hai buổi đến trường, cuối tuần sẽ cùng nhau học nhóm để giải bài tập và thảo luận các đề tài mà thầy cô cho ở lớp…và tuần nào hắn cũng dành một buổi tối chở tôi đi vòng vòng khu phố, ghé các quán cóc, hay đi uống loại sinh tố mà cả hai cùng thích…Dưới ánh trăng huyền ảo và làn gió hiu hiu, hai đứa cùng ngồi ngắm sao, rồi hắn thường kể tôi nghe về các vì tinh tú...Ở bên hắn tôi thật sự rất vui và hạnh phúc. “Lúc đầu tôi chỉ thích hắn nhưng giờ đây thì có lẽ tôi đã yêu hắn thật rồi” tôi nghĩ vậy. Từ khi quen hắn tôi dường như sống có lý tưởng hơn, học tốt hơn và nhất là có quyết tâm sửa những thói xấu nho nhỏ hằng ngày…

Mặc dù hắn chưa nói với tôi lời nào nhưng tôi cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho mình qua cách quan tâm, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, những quan niệm trong cuộc sống, kể cả những dự định của tương lai. Và tôi cũng đã thể hiện tình cảm của mình bằng một hành động cụ thể: Tôi đã thức suốt đêm để tự tay làm tặng hắn một tấm thiệp Valentine “độc nhất vô nhị” - trên đó có biểu tượng của chúng tôi, 2 viên kẹo mút được xếp gần bên nhau (vì chúng tôi hay ăn loại kẹo này khi đi học nhóm mà…), và một điều quan trọng hơn, trên tấm thiệp còn có tên viết tắt của hắn được tôi cố tình ẩn bên trong cũng là tên viết tắt của tôi. Tôi hy vọng là hắn sẽ hiểu…

Và các bạn có tin không? Một cô bé với sức học trung bình khá ở một tỉnh lẻ vùng sâu vùng xa quyết định thi vào một trường đại học ở thành phố Hồ Chí Minh, chỉ vì… “thần tượng” cũng đăng kí vào một trường danh tiếng ở đó. Thật lòng, tôi không được tự tin lắm ở “quyết định mạo hiểm” này nhưng tôi có đủ nghị lực và biết mình cần phải quyết tâm học tập hơn nữa…

Nhưng các bạn ạ! Thật, có ai đoán trước được chữ ngờ. Chỉ còn một tháng nữa là đến kì thi TN THPT, tôi lại cảm thấy rằng chúng tôi dường như ngày càng xa cách. Có lẽ hắn phải tập trung cao vào việc học nên ít dành thời gian cho tôi, tôi cũng thông cảm và nghĩ về cảnh hai đứa cùng thi đậu đại học. Ôi! Thật hạnh phúc biết bao!... Sau hai ngày, khi đã hoàn thành kỳ thi Tốt nghiệp, tôi vội thay đổi ý định lên thành phố luyện thi mà ở lại trường chỉ vì một lý do đơn giãn…hắn cũng ở lại. Tôi vui vẻ, hớn hở tin rằng thời gian này sẽ gắn kết chúng tôi đến gần nhau hơn…

Nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Cho dù tôi có sợ đi chăng nữa thì nó vẫn mãi là sự thật - một sự thật đau lòng…Tôi phát hiện ra rằng hắn và nhỏ bạn thân nhất của mình đang thích nhau. Cả hai đã “phải lòng” nhau từ trước khi thi Tốt nghiệp. Vậy mà tôi cứ vô tư nghĩ chẳng có việc gì xảy ra. Có lẽ tôi đã quyết định sai khi ở lại. “Một tháng…” với tôi sao quá nặng nề! Tôi như bị “tra tấn” từng ngày - Ngày tôi phải gượng cười, tỏ vẻ bình thường; tối đến tôi cũng phải “cười” khi hắn đến chở “nhỏ” đi chơi cũng trên chiếc xe đạp ấy và cũng trên con đường thân thuộc ấy…

Những buổi chiều mưa, KTX chỉ còn tôi lại một mình, tôi đã khóc. Nước mắt tôi rơi cùng từng hạt, từng hạt mưa đang đua nhau rớt xuống ngoài hiên…Tôi đau khổ đến tột cùng. Bao hy vọng ngày nào trong tôi giờ như tan vỡ…

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, lâu lâu hắn mới gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm tôi một lần. Dù có đôi lúc tôi cũng nghĩ về hắn, về những kĩ niệm đã qua, nhưng khi xa hắn tôi mới biết rằng:… Có lẽ tôi đã ngộ nhận tình cảm của hắn, đó không phải là tình yêu mà đó chỉ là tình bạn giữa hai người khác giới. Tôi đã tự “thêu dệt”, tưởng tượng hóa suy nghĩ của mình mỗi khi nhận được sự lo lắng, những cử chỉ quan tâm của hắn. Và dường như…tôi cũng không còn là chính mình khi “quen” hắn, tôi thầm thay đổi sở thích của mình, việc gì hắn không thích tôi sẽ không bao giờ làm, và tôi đã làm nhiều việc cũng chỉ vì hắn…; để rồi giờ đây, tôi cũng nhận ra: tôi không yêu hắn, nói đúng hơn, tình cảm của tôi là một sự rung động nhất thời xuất phát từ sự ngưỡng mộ, sự quý mến hắn bởi cái tính chu đáo, hay quan tâm đến người khác…Hắn là tấm gương, là động lực để tôi học hỏi và phấn đấu.

Từ tận đáy lòng, tôi thầm cảm ơn hắn vì những gì mà hắn đã làm cho tôi, nhờ hắn mà tôi có được một môi trường học tập tốt với nhiều cơ hội để phát triển bản thân; và trên hết hắn đã giúp tôi hiểu hơn được rất nhiều về sự khác nhau giữa tình bạn và tình yêu. Tôi cũng cảm ơn chính bản thân mình vì nghị lực mạnh mẽ đã vượt qua sự sụp đổ về mặt tinh thần, nếu như lúc trước tôi mất niềm tin hoàn toàn đến nỗi không thể đứng lên được nữa, không quyết tâm học tập thì chắc chắn rằng tôi sẽ không có được như ngày hôm nay…

Qua câu chuyện có thật của mình, tôi muốn gửi đến tất cả các bạn một thông điệp: Tình yêu rất đẹp và cũng thật khó tìm. Tình yêu là duy nhất, nhưng những tình cảm đồng dạng với nó thì có rất nhiều. Các bạn hãy nhìn lại và hãy lắng nghe tiếng nói của trái tim mình…Và cho dù bạn có yêu người ấy thật sự, nhưng người ấy không yêu bạn thì bạn cũng đừng bao giờ tuyệt vọng, đừng đau khổ và đừng cảm thấy nuối tiếc vì vốn dĩ người đó không thuộc về bạn. Tình yêu phải bắt nguồn từ cả hai phía, nếu chỉ có mình bạn “vun đắp” thì cho dù bạn có cố gắng thế nào, cuối cùng tình cảm đơn phương ấy cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn…Bạn cứ nghĩ về quá khứ và hy vọng người ấy quay trở lại? Vậy tại sao bạn không tự mình thoát khỏi cái “vực thẳm đau buồn” ấy - vì “Quá khứ đã là lịch sử, tương lai là một sự mầu nhiệm, còn hiện tại chính là quà tặng của cuộc sống”. Bạn hãy sống tốt, sống thật với chính mình và tin rằng bạn sẽ tìm thấy được một nửa của mình ở một nơi nào đó không xa…

Mực Tím

Tài sản của Sakura Hime

Về Đầu Trang Go down
 

Đó không phải là tình yêu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Nhà kho :: Nhà kho :: Shurano - Sharano :: Khu Jinja-