(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 LIỆT HỎA NHƯ CA

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
_l0ve_FyeDFlourite_
Thị trưởng
Thị trưởng
_l0ve_FyeDFlourite_
Nữ
Clover leaves9 Viên (moneyTFC)1696
Tổng số bài gửi : 465
Birthday : 16/07/1993
Vi pham :
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Right_bar_bleue


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1Sun Jul 17, 2011 6:49 am

First topic message reminder :

Liệt Hỏa Như Ca I
Tác giả: Minh Hiểu Khê

Núi Côn Lôn.

Tuyết bay đầy trời.

"Con nhất định muốn làm tiên nhân hay sao?"

"Đúng vậy!"

"Phải trải qua một trăm năm lạnh giá mới có thể khiến băng tuyết hóa thành xương thịt, cho dù con có công lực sâu dày đến đâu, nhưng nỗi đau này chỉ e con khó mà chịu đựng nổi."

"Con có thể!"

"Dù cho con có trở thành tiên nhân rồi cũng đâu thể cải được mệnh trời!"

"Nhưng con có thể bảo vệ nàng. Từ lúc nàng sinh ra, con quyết sẽ bảo vệ!"

"Ôi, đứa trẻ si tình này..."

Lão ông râu tóc bạc phơ không khỏi thở dài cảm thán.

"Cô ta rồi sẽ không nhớ con đâu."

Thiếu niên bật cười, ngọt ngào như một đóa hoa lê: "Một trăm năm lạnh giá còn chưa đáng là gì, dù sao phải rất lâu, rất lâu nữa nàng mới có thể đầu thai. Nàng không nhớ con cũng chẳng sao, chỉ cần mình con nhớ nàng là đủ. Một đời này nàng đã phải nếm trải quá nhiều đau khổ rồi, con không muốn kiếp sau nàng cũng sẽ như vậy. Con muốn trở thành tiên nhân, con muốn nhớ nhung nàng, chờ đợi nàng, để khi nàng sinh ra sẽ được con bảo vệ."

"Cô ta cũng sẽ không yêu con đâu."

Thiếu niên chán nản cúi đầu: "Sư phụ, người đừng khuyên con nữa có được không? Con cảm giác rằng... nàng không chừng sẽ còn chút gì đó thương yêu con."

Lão ông lắc đầu thở dài.

"Đứa trẻ ngốc, con không biết để trở thành tiên nhân phải trả giá đắt như thế nào sao?"

"Chịu lạnh giá suốt một trăm năm, sư phụ không phải đã bảo thế ư?"

"Tiên nhân vốn dĩ bất tử, nỗi tịch mịch của bất tử và sự cô độc con có thể chịu đựng được không?"

Thiếu niên nghĩ ngợi một thoáng.

"Nhưng, nếu chịu được sự tịch mịch và cô độc thì có thể trọn đời trọn kiếp chăm sóc cho nàng." - Thiếu niên mỉm cười: - "Con cảm thấy rất xứng đáng!"

Trong mắt lão ông phảng phất một nỗi ưu sầu.

"Còn một lời nguyền nữa."

"Lời nguyên ư?"

"Thời khắc khi con trở thành tiên nhân, khi thân thể con hóa thành bất tử, sẽ có một lời nguyền giáng xuống người con."

"Vỉ sao chứ?"

"Con muốn có được thần lực của tiên nhân thì cần phải trả giá ít nhiều. Đạo lý ở đời không phải luôn luôn như thế sao?"

"Lời nguyền ấy thế nào?"

"Chỉ đến thời khắc trở thành tiên nhân con mới biết được."

Thiếu niên ngẩn người.

Lão ông vỗ vỗ bờ vai y: "Con hãy suy nghĩ cho kỹ"

Thiếu niên thoáng lo sợ, nếu như lời nguyền kia lại va vấp tới nàng, vậy y trở thành tiên nhân còn có ý nghĩa gì nữa!

"Sư phụ, van xin người nói cho con biết, lời nguyền kia chỉ giáng xuống mình con thôi phải không? Liệu có làm thương tổn đến nàng không?" - Thiếu niên khẩn cầu lão ông.

Lão ông nhìn vị đồ nhi yêu mến của mình, rốt cuộc cũng mềm lòng.

"Lời nguyền chỉ tổn thương mình con mà thôi."

Vị thiếu niên mỉm cười: "Như vậy không sao, việc gì con cũng có thể chịu đựng, chỉ cần không hủy đi gương mặt của con, vì con chính là nam nhân đẹp nhất trên đời này."

Thiếu niên áo trắng đứng trên đỉnh Côn Lôn, dung mạo tuyệt mỹ, long lanh ngời sáng, hệt như những đóa hoa tuyết đương tung bay khắp trời.

Lão ông trút ra một hơi thở dài.

Ông biết vị đồ nhi này là kẻ cố chấp nhất thế gian, một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể lôi kéo y trở về.

Tháng ngày cứ đăng đẵng trôi...

Năm đến năm đi, hoa nở hoa tàn. Xuân, hạ, thu, đông, năm qua rồi năm lại…

Sơn động không một bóng người.

Hai chú chim vô tình lạc bầy bay đến, vẫy vẫy đôi cánh nhỏ, mổ lên dăm hạt mầm xanh.

Sơn động hun hút.

Tiếng kêu loài chim nhỏ ấy không cách nào truyền đến chốn thâm sâu bên trong sơn động.

Nơi xa xăm ấy có một khối hàn băng nghìn năm, trong lớp băng dày còn lập lòe một bóng tuyết ảnh.

Năm đến năm đi, hoa nở hoa tàn. Xuân, hạ, thu, đông, năm qua rồi năm lại…

Bóng dáng bên trong lớp băng ấy đã dần dần rõ ràng.

Y cử động thật chậm rãi, hé nở một nụ cười, nụ cười đẹp đến mức dường như có thể dung hòa cả băng tuyết.

Năm đến năm đi, hoa nở hoa tàn. Xuân, hạ, thu, đông, năm qua rồi năm lại…

Khối hàn băng ngàn năm ấy đã vỡ tan.

Con người tuyệt mỹ trong lớp băng ấy mở mắt ra.

Thời khắc này.

Y nghe thấy một giọng nói:

"Nàng vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi đâu!"
Chương 1




Lạc Dương.

Phẩm Hoa lầu.

Hoa đại nương khẽ nhấc ngón tay ngà ngọc của mình lên, nhón lấy một quả nho trong suốt, điềm tĩnh hướng về năm tiểu nha đầu phía trước hỏi:

"Các ngươi vì sao muốn gia nhập Phẩm Hoa lầu của chúng ta?"

Tiểu nha đầu xinh xắn tên Hương Nhi òa lên một tiếng, quỳ ra đất, mắt ngập tràn lệ bảo: "Mẹ muội mấy ngày trước đột nhiên mắc phải ác bệnh, trị không khỏi nên qua đời, khổ cho muội gia cảnh bần hàn không đủ tiền mai táng... Cầu xin tỷ hãy thu nhận muội, mọi thứ muội đều làm được... chỉ cần có thể chôn cất mẹ thì việc gì muội cũng chấp nhận!"

Hoa đại nương quét mắt qua một lượt, thấy ba ả nha đầu kia đều nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đau khổ, nói cho cùng cũng vì hoàn cách bất đắc dĩ mới phải bán thân vào Phẩm Hoa lầu. Tuy nhiên, trong số ấy có một tiểu cô nương mặc áo đỏ, nàng ta đang tròn đôi mắt sáng của mình ra mà ngó dáo dát, lại còn mỉm cười nhìn lại thị. Thị trong lòng lấy làm lạ, tiểu nha đầu này thoạt trông da sáng thịt mịn, không giống cái vẻ đã từng nếm qua khổ ải, cứ dịu dàng thuần khiết hệt như một đóa hoa nhỏ bên suối vậy, so với đám nha hoàn nữ trước đây thật là không giống chút nào.

"Ngươi nói xem!" Ngón tay ngọc của Hoa đại nương chỉ vào tiểu nha đầu mặc áo đỏ ấy.

Tiểu nha đầu áo đỏ gương mặt cười tươi như hoa, vui vẻ đáp::

"Muội là vì ngưỡng mộ."

"Ngượng mộ ư?!"

"Phải đó! Phẩm Hoa lầu được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất lầu, tên tuổi to lớn không gì sánh bằng. Muội nghĩ nếu đã buôn bán thành công như thế tất phải có điểm đáng học hỏi, cho nên mới không quản ngàn dặm xa xôi đến nơi đây, chỉ hy vọng tỷ có thể cho phép gia nhập!"

"Khục!" Hoa đại nương thiếu chút nữa đã bị quả nho chẹn họng, vỗ vỗ ngực ho sặc sụa.

Tiểu nha đầu áo đỏ vội vàng chạy ra đằng sau, từ tốn vỗ vào lưng thị, thánh thót cười bảo: "Vừa gặp đại nương tỷ một thoáng thôi, muội đã hiểu được tại sao Phẩm Hoa lầu lại có thể vang danh khắp thiên hạ rồi."

Hoa đại nương sững sờ: "Tại sao vậy?"

"Tỷ khí chất cao nhã, mỹ lệ nhưng không phô trương, đoan trang mà không cứng nhắc, Phẩm Hoa lầu có một người như thế trông nom, muốn không thành công cũng thật là khó đó."

Hoa đại nương không nhịn được, bật cười: "Ta cũng chỉ là một ả nha đầu sai vặt ở đây, có phải người chủ sự đâu chứ."

Tiểu nha đầu áo đỏ che miệng lại, kinh ngạc thốt: "Không thể nào! Người như đại nương tỷ đây còn còn phải chịu thiệt thòi như thế, đủ thấy Phẩm Hoa lầu quả là chốn đầm rồng hang hổ không thể xem thường rồi!"

Hoa đại nương khoát tay cười bảo: "Tiểu nha đầu nhà ngươi mở miệng ra là có thể nói lời mật ngọt ngay, được rồi được rồi, thôi thì nhận ngươi cũng được... Bích Nhi, mang một lượng bạc ra đây tặng cho nàng ta."

Tỳ nữ tên Bích Nhi ứng lời lui ra.

"Phải rồi, tên của ngươi là..."

Tiểu nha đầu áo đỏ mặt mày tươi tắn đáp: "Tên muội là Như Ca."

"Như Ca à?" - Hoa đại nương trầm ngâm nói: - "Sau này ở đây ngươi gọi là Ca Nhi vậy."

"Đa tạ đại nương! Có điều... " Như Ca ngoảnh sang bốn tiểu nha đầu còn lại, muốn nói nhưng cứ ngập ngừng.

"Nói đi!"

"Đại nương tỷ chỉ cần mỗi mình muội sao? Các nàng ấy thoạt trông cũng rất muốn được làm việc đó."

Hương Nhi quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa, dáng điệu xót thương vô cùng, khiến cho lòng Như Ca chợt nảy sinh một loại cảm giác day dứt.

Hoa đại nương lãnh đạm nói: "Phẩm Hoa lầu là nơi để khách nhân mua vui, nếu như bọn họ cả ngày cứ phô cái vẻ mặt khóc lóc đưa đám thế này ra thì còn thể thống gì nữa."

Như Ca hướng về phía Hương Nhi nháy mắt, mỉm cười bảo: "Đại nương, Hương Nhi tỷ tỷ cũng là vì vừa mất đi mẫu thân nên tâm tình mới ảo não như thế, đợi mấy ngày nữa sau khi mẫu thân tỷ ấy được chôn cất tự nhiên sẽ khá lên thôi, hơn nữa Hương Nhi tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại vừa nhân ái, nhất định sẽ trợ giúp cho đại nương người thật tốt. Hương Nhi tỷ tỷ, tỷ nói có phải không?"

Hương Nhi trước đây bán thân chôn mẹ ngoài chợ đã mấy ngày nhưng không có ai đến mua, mắt thấy hậu sự của mẹ mình không thể kéo dài lâu, cảm thấy chỉ còn cách vào Phẩm Hoa lầu làm tỳ nữ là lối thoát duy nhất, nào còn được phép nghĩ ngợi nhiều, nghe thế thì luôn thanh đáp: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Hoa đại nương nhướng mày lên, liếc mắt nhìn sang Như Ca lúc này đang chắp tay ra vẻ cầu xin, thầm nghĩ tiểu nha đầu này cũng thật thú vị đây!
Phẩm Hoa lầu ở Lạc Dương.

Thiên hạ đệ nhất lầu.


Rượu ngon của Phẩm Hoa lầu, từ thứ rượu nổi tiếng mà đám hoàng thân quý tộc ưa dùng cho đến loại rượu vô danh trong chốn hoang sơ thôn dã, chỉ cần người nếm qua một lần rồi thì có thể uống đến say sưa ngây ngất, lênh đênh bay bổng chẳng khác gì thần tiên.

Món ngon của Phẩm Hoa lầu, bất kể là sơn hào hải vị hay thức ăn tầm thường đều ngon đến mức khiến người ta như muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Tuy nhiên, thứ hấp dẫn nhất của Phẩm Hoa lầu lại chính là người.

Mỹ nhân.

Mỹ nhân khiến kẻ khác phải điên đảo thần hồn.

Có mỹ nữ người quyến rũ tận xương, có mỹ nữ vóc hình thanh nhã cao quý, có mỹ nữ dáng vẻ thuần khiết thẹn thùng, có mỹ nữ tươi tắn bình thường, dạo gần đây còn thịnh hành loại mỹ nữ xinh đẹp vẻ hoang dã.

Tóm lại, chỉ cần người đến Phẩm Hoa lầu thì luôn luôn có thứ hợp với người! Còn nếu như người chưa hài lòng, sẽ thay tới đổi lui cho đến khi người hả dạ mới thôi!

À à, xin chớ hiểu lầm, Phẩm Hoa lầu tuyệt không phải là một kỹ viện bình thường.

Nó chính là...

Nói chính xác, nó là một dạng môi giới trung gian, những cô nương treo biển hành nghề tại nơi đây đều có thể tự do đến đi, tự do đặt ra giá cả, tự do chọn mặt khách hàng, tự do ước định thời gian hầu tiếp, thậm chí có thể tự do lựa chọn nội dung "phục vụ". Đương nhiên, Phẩm Hoa lầu cũng phải có lợi nhuận trong việc này, vì thế mỗi cô nương hàng tháng đều phải giao nộp một khoảng thuế kim nhất định (có điều khoảng tiền này cũng không nhiều, như thế mới có thể thu hút thêm các mỹ nữ "chất lượng" khác).

Vậy Phẩm Hoa lầu dựa vào điều gì mà kiếm ra hoàng kim bạc trắng ngập tràn như thế?

Đúng rồi! Thức ăn và rượu.

Phàm những khách nhân đến nơi đây, có ai ngồi với mỹ nhân lại không gọi lên vài món ăn, uống đôi ba bầu rượu bao giờ. Người đẹp đang ở trước mặt, nếu không tỏ ra chút hào phóng rộng rãi thì làm sao chiếm được cảm tình của nàng đây? Cho nên ai ai cũng biết, thức ăn và rượu mới chính là thứ mang lại lợi nhuận lớn nhất nơi đây.

Như Ca cực kỳ bội phục người đã nghĩ ra phương thức kiếm tiền này cho Phẩm Hoa lầu. Tiếc rằng, vị chủ nhân thật sự của nơi này là ai, dường như còn là một điều bí ẩn, cho đến giờ nàng vẫn chưa có duyên gặp mặt. Đáng tiếc, quả là đáng tiếc mà!

Như Ca vừa mang canh tổ yến đường phèn đến Phong các, vừa lắc đầu than thở.

Đột nhiên, một bóng người mảnh dẻ xuất hiện trước mặt nàng.

Như Ca ngẩng đầu nhìn lại, đoạn mừng rỡ kêu lên: "Hương Nhi tỷ tỷ, là tỷ đó ư, mấy ngày nay tỷ có khỏe không?"

Hương Nhi duyên dáng mỉm cười đáp trả, trong nét cười ẩn chứa một sự cảm kích bất tận: "Mẹ tỷ đã được an táng rồi, mọi chuyện đều làm rất ổn thỏa."

"Vậy thì tốt quá, tỷ tỷ người cuối cùng cũng có thể an tâm rồi!"

"Ca Nhi muội muội, cảm ơn muội!" - Hương Nhi nhìn nàng, ánh trời nghiêng nghiêng soi sáng lên chiếc cằm thanh tú của cô: - "Có điều, muội đem toàn bộ số bạc vừa bán thân cho tỷ mượn, việc ấy thật sự không sao chứ? Tỷ..."

Như Ca vội vã xua tay: "Không sao, không sao, tỷ tỷ người cứ an tâm mà dùng! Muội không cần chỗ bạc này, cũng chẳng sử dụng đến! Nếu như tỷ tỷ cảm thấy chỗ bạc này chưa đủ, muội còn có thể tặng tỷ thêm một ít nữa..."

"Không cần đâu, sau khi lo gấp việc hậu sự cho mẹ, tỷ cũng không còn việc phải dùng đến tiền nữa." - Hương Nhi trịnh trọng nói: - "Muội muội, số bạc ấy tỷ nhất định sẽ trả lại cho muội."

Như Ca muốn bảo nàng không cần làm gì, nhưng trong lòng nghĩ lại, biết loại người trong cứng ngoài mềm như Hương Nhi sẽ không chịu tiếp nhận ý tốt của nàng, cho nên chỉ cười tươi rồi lảng sang chuyện khác.

"Hương Nhi tỷ tỷ à, Hoa đại nương sắp xếp cho tỷ hầu hạ Phượng Hoàng cô nương có phải không?" - Như Ca hiếu kỳ hỏi: - "Nghe nói tính tình của Phượng Hoàng cô nương hống hách lắm, chắc tỷ phải chịu khổ nhiều rồi."

Hương Nhi cúi thấp đầu, hồi lâu vẫn không trả lời.

Như Ca chăm chăm nhìn cô, thật chậm, lông mày khẽ cau lại. Nàng đặt khay trên tay xuống, đến bên Hương Nhi, tỷ mỉ xem xét cổ của cô, sau đó hít vào một hơi, hoảng hốt kêu lên: "Trên cổ của tỷ sao lại có vết thương?! Dường như là bị người khác dùng móng tay cấu vào!"

Hương Nhi cuống quít che lấy vết thương, ánh mắt khổ sở nói: "Không phải, là do tỷ tự mình bất cẩn thôi."

"Tỷ nói dối!" - Như Ca dẩu môi xinh của mình lên: - "Tại sao lại muốn gạt muội chứ, chúng ta không phải là tỷ muội tốt của nhau hay sao?"

"Tỷ..."

Như Ca vỗ vỗ bờ vai của cô: "Có chuyện gì hãy nhớ nói cho muội biết, mặc dù muội chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng dù sao có nhiều người thì vẫn đưa ra ý kiến tốt hơn!"

Hương Nhi sụt sịt muốn khóc, lặng im một lúc lâu, cuối cùng cũng khe khẽ gật đầu
Phong các.

Ngoài song cửa, tiết xuân êm êm, dương liễu thanh thanh.


Bên trong các, vị mỹ nhân như ngọc đang tô điểm trước gương.

Như Ca lấy từ hộp trang sức ra một chiếc thoa trắng có đính ngọc bảo lam, nghiêng nghiêng cài lên làn tóc mây thanh nhã của Phong Tế Tế, lại phục trang cho cô một bộ váy mềm lụa mỏng màu phấn lam, trông đơn giản và tao nhã như một nàng tiên nữ hư ảo không nhiễm khói trần gian.

Phong Tế Tế hài lòng cứ ngắm đến ngắm lui, thích thú mãi không khép miệng lại được: "Ca Nhi, tay nghề của muội quả là khéo léo, trang điểm cho ta thật xinh đẹp làm sao! Những khách nhân gần đây đều nói ta đã đổi khác, so với trước kia còn đẹp hơn bảy tám phần đấy!"

"Tiểu thư nói đùa rồi!" Như Ca cười dịu dàng bảo: "Người vốn là một đại mỹ nhân, càng ngày càng xinh đẹp là lẽ tất nhiên thôi, đâu có can hệ gì đến muội."

"Phì, tiểu nha đầu nhà ngươi, miệng lưỡi ngọt chết người đi thôi!" Phong Tế Tế vui không kiềm được, mi mắt như tơ lườm xéo nàng một cái.

Như Ca bưng chén ngọc lên, cặn dặn: "Tiểu thư, uống chút canh tổ yến đường phèn này đi, có tác dụng dưỡng nhan sắc đấy."

Phong Tế Tế nhận lấy, thoáng vẻ ngập ngừng: "Nhưng, nó có khiến ta tăng cân hay không? Những cô nương khác đều thướt tha, mảnh khảnh lắm. Ta dường như có chút tròn trịa thì phải."

Như Ca hai mắt mở to, giật mình nói: “Người như vậy mà cho là tròn trịa hay sao?"

Nàng không đồng ý lại lắc lắc đầu: "Muội lại cảm thấy vóc dáng tiểu thư cân đối hợp lý, thậm chí còn hơi gầy nữa đấy. Trong lâu đúng là có những cô nương thướt tha, mảnh khảnh như U Lan cô nương, nhưng chẳng lẽ người không cảm thấy chính vì cô ta quá gầy cho nên sắc mặt cứ vàng vỏ u tối hay sao, cho dù có phấn tô cả người thế nào cũng không làm sáng sủa lên được, quả thật khó coi vô cùng. Thân thể khỏe mạnh một chút, khí sắc sẽ tốt hơn rất nhiều, người cũng sẽ muôn phần xinh đẹp! Huống chi, thân thể có tráng kiện an khang thì cả đời mới có thể hưởng phúc được chứ!"

Phong Tế Tế nghe những lời này xong, khuôn ngực đột nhiên nóng ran. Vào nghề đã mấy năm nay, trái tim cô đã sớm hóa chai sạn, nay vì có người quan tâm mà trở nên ấm áp lại.

Cô lẳng lặng uống hết chén canh tổ yến đường phèn, sau đó ngẩng đầu lên, cười bảo Như Ca: "Có cơ hội ta nhất định phải cảm ơn Hoa đại nương."

"...?"

"Cảm ơn tỷ ấy đã phái một nha đầu thân thiết như vậy đến với ta." - Cô kéo lấy tay Như Ca, cười tươi như đóa hạnh hoa trong gió xuân: - "Ta mến muội lắm, Ca Nhi"

Như Ca chớp mắt, mỉm cười nói: "Tiểu thư, muội cũng rất thích người, người đối với muội rất hòa thuận, rất thân thiết; có thể được theo hầu hạ người chính là hảo phúc khí của Ca Nhi."

Chợt lúc này, nàng lại nhớ tới vết xước trên cổ của Hương Nhi.

Nhành dương liễu đong đưa theo gió.

Phong Tế Tế tựa mình vào song cửa chạm hoa, cầm lấy tay Như Ca, hồi lâu vẫn chưa buông rời.

Cô tử tế nhìn ngắm nàng nha đầu đột nhiên được cử đến bên cạnh mình này, sau khi cân nhắc đôi chút, cuối cùng nhẹ giọng thốt:

"Ca Nhi, muội biết không, ta thật không muốn làm nữ tử thanh lâu cả đời này đâu."

Như Ca gật đầu.

Phong Tế Tế càng thêm siết chặt tay nàng, nói tiếp: "Vì vậy, muội giúp ta có được không?"

"...?"

Phong Tế Tế nhìn ra bầu trời xanh thẫm ngoài kia, mỉm cười ngọt ngào như một đóa hoa lê:

"Hãy giúp ta leo lên ba vị trí dẫn đầu trên Bài Hành Bảng của Phẩm Hoa lầu!"

Đại sảnh, Phẩm Hoa lầu.

Nơi cao nhất có treo một tấm bảng lớn bằng vàng vô cùng nổi bật, kim quang chói lọi, hấp dẫn mọi khách nhân khi đặt chân vào đều phải ngưng bước nhìn lên.


Đây chính là bảng xếp hạng của những danh hoa tuyệt sắc tại Phẩm Hoa lầu.

Từ trên xuống dưới theo thứ tự là mười đại danh hoa được ưa chuộng nhất trong tháng.

Lúc này vẫn chưa đến thời điểm tiếp khách, Như Ca cả người vận trang phục đỏ, đứng dưới tấm bảng vàng ngước mắt nhìn lên, vừa nhìn vừa thán phục!

Tài tình!

Tuyệt diệu!

Như Ca đoán rốt cuộc phải là thiên tài đến bậc nào mới nghĩ ra một ý tưởng hay như vậy.

Người trên đời đều có một thứ tâm lý kỳ lạ. Phàm là danh hoa càng được nhiều người theo đuổi thì càng được háo hức muốn hái xuống để thưởng thức, thêm vào tiếng tăm của Phẩm Hoa lầu vang khắp thiên hạ, người đứng được trong ba vị trí đầu tiên đương nhiên là có một địa vị cao vời, ai mà không muốn chiêm ngưỡng dung nhan cơ chứ. Cho nên, mức giá của vị cô nương đứng đầu mỗi khi Phẩm Hoa lầu thay đổi tuyệt sắc danh hoa bảng đều khiến cho người khác phải trợn mắt há mồm.

Ngoài ra, dưới sự kích thích của Bài Hành Bảng cũng như lợi ích mà việc sắp đặt thứ tự mang lại, mỗi vị cô nương đều cố sức phô ra hết mọi thứ vũ khí mình có, tranh tài đấu sắc cùng nhau, không ai dám chậm trễ một phân nào. (Bởi vì ngôi thứ trên Bài Hành Bảng mỗi tháng đều có sự thay đổi, chỉ cần sơ sẩy một chút thì có thể mất vị trí ngay, thậm chí còn có khả năng rơi khỏi bảng)

Các cô nương qua việc cạnh tranh tự nhiên ngày càng xinh đẹp hơn, tiêu chuẩn để xếp hạng các danh hoa cũng sẽ tự nhiên cao hơn, đám khách nhân thì tự nhiên phải chi tiêu đậm hơn, còn việc buôn bán của Phẩm Hoa lâu sẽ tự nhiên ngày một phát đạt hơn!

"Xuất sắc thật! Quả là thiên tài!"

Như Ca khen không ngớt miệng, gật gù mãi đến mức đầu đã sắp chạm xuống mặt đất.

"Nha đầu nhà ngươi đang làm gì vậy?"

Hoa đại nương từ sảnh bên bước ra, trông thấy Như Ca đang đứng ngây ra một mình, lại còn cười vơ vẩn thì thắc mắc.

"Hoa đại nương khỏe ạ!" Như Ca xoay người hành lễ với thị, sau đó tỉ mỉ quan sát tấm bảng vàng, nàng hỏi dò: "Đại nương, là ai đã nghĩ ra việc tạo nên Bài Hảnh Bảng này vậy?"

"Là đại lão bản."

"Đại lão bản ư?!" Như Ca hai mắt sáng lên, kéo lấy tay áo Hoa đại nương, vồn vã hỏi: "Đại lão bản thực ra là ai, tại sao ai nấy đều không chịu nói vậy?"

Hoa đại nương nhìn lên tấm bảng vàng như xuất thần, hồi lâu mới trả lời: "Không phải họ không chịu nói, mà là không biết để nói."

"Ôi? Thần bí như vậy sao?" Như Ca tỏ vẻ thất vọng.

"Có lẽ là vậy..." Hoa đại nương trầm ngâm nói: "Chỉ có Sắc Vi cô nương mới rõ được là ai mà thôi."

Như Ca biết Sắc Vi cô nương, cô ta chính là tổng quản của Phẩm Hoa lầu. Có điều, Sắc Vi cô nương rất ít khi lộ diện, nàng từng một lần trông thấy cô ta từ xa, nhưng chỉ nhìn được một bên mặt nên cũng không rõ ràng cho lắm, tuy nhiên nàng cũng nhận ra cô ta có một phong tư tao nhã như trúc, khí chất thanh cao, so với người khác quả thật bất đồng.

"Sắc Vi cô nương trên thực tế có phải là lão bản của Phẩm Hoa lầu hay không?" Như Ca đánh liều phỏng đoán.

Hoa đại nương lắc đầu đáp: "Trông không phải đâu!"

"Vì sao?"

"Bởi vì..." Hoa đại nương chợt nhiên tỉnh lại, đưa tay gõ lên đầu Như Ca một cái, mắng: "Tiểu nha đầu chết tiệt nhà ngươi, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ!"

Thị hằm hằm liếc nhìn Như Ca rồi xoay người bỏ đi. Kể cũng lạ, sao thị lại vô duyên vô cớ đi lắm chuyện với ả tiểu nha đầu này nhỉ!

Như Ca vội vã kéo lấy tay áo của thị: "Đại nương đừng đi, muội còn có chuyện muốn hỏi tỷ mà!"

"Ta không rảnh!"

"Đại nương tốt bụng ơi..." Như Ca dịu giọng nài nỉ.

Hoa đại nương hít sâu một hơi, cuối cùng không đành bụng bảo:

"Nói đi!"

Như Ca vẻ mặt cười tươi: "Xin hỏi đại nương, thứ tự của những tuyệt sắc danh hoa trên Bài Hành Bảng này cụ thể dựa vào tiêu chí nào mà định ra vậy?"

"Nhan sắc, phục vụ và nhân khí."

"Ô..." Như Ca chợt hiểu ra, vỗ tay nói: "Rất có lý, rất có lý... thế nhưng, như vậy cũng không đúng..." Nàng lại có thêm một nghi vấn mới.

"Không đúng chỗ nào?"

"Cái này gọi là ‘đẹp xấu tùy mắt người’, như tiểu thư nhà muội tháng này đứng hàng thứ bảy, nhưng dung mạo của người so với Tử Tinh Đình cô nương ở hàng thứ năm không hề thua kém, thậm chí muội cảm thấy so với U Lan cô nương ở vị trí thứ ba còn nhỉnh hơn một chút. Én mập hay ốm, ai đẹp hơn ai sợ rằng khó mà phân định được. Hơn nữa, nói về phục vụ, Phượng Hoàng cô nương ở vị trí thứ tư động một tí là hay la mắng khách nhân, lời lẽ lạnh nhạt khó nghe, như thế nào lại đứng trên tiểu thư nhà muội được chứ?"

Hoa đại nương cười bảo: "Việc này ngươi không hiểu đâu, cái loại giọng điệu đanh đá chua ngoa như thế là thứ được ưa chuộng nhất lúc này đấy. Ả mèo hoang Phượng Hoàng lại hợp với khẩu vị của nhiều khách nhân như vậy, có muốn loại ả ra cũng không được."

"Ồ? Ra là vậy!"

Hóa ra mỗi ngành mỗi nghề đều phải biết nắm bắt nhu cầu thị trường cả.

"Tuy nhiên, ngươi nói cũng không sai," Hoa đại nương nhìn nàng tỏ ý khen ngợi: "Sắc đẹp và thái độ phục vụ tốt hay xấu cũng khó mà bình xét, cho nên thứ bảng xếp hạng này chủ yếu dựa vào chính là nhân khí."

"Nhân khí?"

"Phải! Hơn nữa nhân khí này không dựa vào việc có nhiều khách hay không, quan trọng là thân phận và địa vị của người khách ấy cao thấp thế nào. Tựa như Khúc Du Du vậy, sở dĩ cô ta có thể leo lên vị trí thứ sáu chính vì bởi một tháng trước cô ta được Lưu thượng thư xem trọng, cho nên mới tăng tiến nhanh như vậy, hiểu chưa?"

Như Ca nhấp nháy mắt, mặt lộ nét cười.

Thì ra là như thế!

Xem ra muốn giúp Phong Tế Tế tiến lên ba hạng đầu tiên, chỉ dựa vào việc trang điểm hơn người không thôi là chưa đủ, còn phải tìm được một vị khách nhân đủ trọng lượng nữa mới có thể đi tắt vượt rào được!

Vấn đề kế tiếp chính là...

Tìm đâu ra vị khách nhân có đủ trọng lượng đây?

Như Ca bắt đầu nhức óc suy nghĩ.
Ngày mồng một.

Trời vừa vào đêm.


Phẩm Hoa lầu lại ngầm dậy lên một bầu không khí khác thường.

Phong các.

Như Ca cẩn thận thắt một tấm sa mỏng lên mặt Phong Tế Tế, tò mò hỏi: "Tiểu thư, người có cảm thấy mấy ngày gần đây có điều gì đó không ổn hay không?"

Dung mạo xinh đẹp của Phong Tế Tế được một tấm lụa trắng tựa sương khói che phủ, như mộng như ảo, vừa thần bí vừa mê hoặc. Cô tự ngắm mình trong gương, nghe vậy chỉ thờ ơ đáp: "Mỗi tháng đều như vậy, cứ đến ngày mồng một và ngày rằm, rất nhiều cô nương và nha đầu trong lâu đều giống như kẻ gian vậy, đi khắp nơi nghe thầm ngóng trộm, muốn khám phá ra phương pháp của người khác ấy mà."

Như Ca càng thêm tò mò: "Phương pháp? Là phương pháp gì vậy?"

"Đương nhiên là phương pháp hấp dẫn nam nhân rồi." Phong Tế Tế liếc nhìn, thấy bộ dạng đầy vẻ thắc mắc của nàng liền kiên nhẫn giải thích: "Muội mới vào đây chưa bao lâu, chẳng trách có nhiều chuyện chưa hiểu thấu. Phẩm Hoa lầu mỗi độ đầu tháng và ngày rằm chính là lúc khách nhân tập trung đông nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để các cô nương thể hiển nhan sắc và tài mạo của mình. Chỉ cần có thể nắm chắc lấy cơ hội, gây được sự chú ý cho người khác, giá trị và tăm tiếng sẽ tăng lên rất nhanh, còn như có thể thừa dịp này thu hút một hai vị khách nhân thân phận nổi tiếng, thì chẳng những có thể ngẩng cao đầu mà còn ngạo nghễ với kẻ khác được nữa."

Như Ca chợt hiểu ra: "Là vậy ư, muội hiểu rồi! Các vị cô nương đều muốn biết rõ dáng vẻ của những người khác có nổi trội hơn so với mình không, cho nên đêm nay mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế để áp đảo đối phương, muốn câu kéo cho bằng được vị khách nhân có quyền lực cao nhất đây mà!" Như vậy, nàng hẳn nhiên không cần phải phiền não nghĩ cách làm sao tìm ra vị khách có trọng lượng đến nâng đỡ cho Phong Tế Tế nữa rồi.

Thật là tốt quá!

Nàng thở phào một hơi.

Nhưng mà...

"Làm thế nào mới có thể hấp dẫn nam nhân chứ?"

Nàng rất muốn nghe chỉ dạy.

Phong Tế Tế cười khổ đáp: "Đây chính là chỗ khó nhất đấy!"

Như Ca vểnh tai, chăm chú lắng nghe.

"Trái tim nam nhân hệt như kim dưới đáy biển vậy, rất khó thăm dò."

Tiếng thở dài từ nơi xa xăm truyền đến...

Ầy? Những lời này chỉ thường dùng để nói về nữ nhân mà thôi, nam nhân cũng có thể áp dụng hay sao?

"Sở thích mỗi vị khách nhân không ai giống ai cả, có người thích e thẹn, có người thích phóng đãng, lại có người thích lạnh lùng... Tuy nhiên, mỗi lần tiếp khách thì muội chỉ có thể phô ra một loại dáng vẻ, hệt như đang đặt cửa đỏ đen vậy, vận khí tốt thì trúng lớn, vận khí xấu thì chỉ còn nước trơ mắt nhìn khách nhân bị các cô nương khác đoạt đi."

"Vậy phải làm sao đây?"

"Cũng chỉ còn cách đánh cược thôi."

Phong Tế Tế đột nhiên bật cười: "Có điều, muốn đánh cược cũng không thể không chuẩn bị trước, cần phải có sách lược."

"...?"

"Vị khách nhân khiến mọi người chú ý nhất đêm nay chính là..."

Như Ca mở to hai mắt, đợi cô tiếp tục.

Phong Tế Tế khẽ vuốt lên gương mặt xinh đẹp dưới lớp lụa mỏng như sương khói của mình, hạ giọng nói:

"... Thiếu chủ của Thiên Hạ Vô Đao thành, Đao - Vô - Hạ!"

Đao Vô Hạ?

Chỉ nghe tên thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm giác được đây nhất định là một nhân vật đặc sắc.

Phong Tế Tế trầm ngâm nói: "Nghe nói Đao Vô Hạ hành xử cao thượng, dĩ nhiên sẽ không thích loại nữ tử xung xoe nịnh nọt, còn nếu giả vẻ cao quý rụt rè, lại sợ y cảm thấy thiếu nét hiếm lạ. Cho nên hôm nay ta hóa trang thế này, Ca Nhi, muội xem có thích hợp hay không?"

Như Ca quan sát Phong Tế Tế.

Cả người cô khoác xiêm trắng lụa mềm, hợp cùng tấm sa bạch trong suốt, búi tóc vấn cao, vừa đơn giản vừa tự nhiên, trên đấy có cài nghiêng một thanh thoa ‘dương chi bạch ngọc’, phong tư thước tha yểu điệu, hệt như một nàng tiên nữ thanh lệ trong sương sớm.

"Tiểu thư, người thật là đẹp đến mức khiến người ta phải thảng thốt đấy!" Như Ca tán tụng, kế đó lại thắc mắc: "Chỉ là, sao người lại cần lụa trắng để che mặt chứ?"

Phong Tế Tế cười ghẹo nàng: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội không biết rằng bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao? Càng mông lung khiến hắn không nhìn rõ dung mạo của muội, hắn càng khao khát được trông thấy hơn. Ta nghĩ gã Đao Vô Hạ này cũng không ngoại lệ đâu."

Thật vậy ư? Bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao?!

Như Ca trong cơn bần thần, không thốt được lời nào.

Tuy nhiên, lúc này nàng bỗng nhiên nhận thấy gương mặt Phong Tế Tế dưới lớp sa bạch bao phủ hệt như một đóa thược dược trong sương mai, lúc ẩn lúc hiện, vừa xinh đẹp, vừa khơi gợi, khiến cho người khác muốn khám phá đến cùng, thật sự là câu hồn đoạt phách!

Phong Tế Tế trông thấy Như Ca ngơ ngẩn nhìn mình như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, vỗ vỗ đầu của nàng bảo:

"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi!"

"Vâng ạ!" Như Ca đáp. Đột nhiên, lúc này nàng lại nảy ra một câu hỏi, bật miệng thốt:

"Tiểu thư, tại sao cứ mỗi mồng một và ngày rằm thì khách nhân lại đặc biệt đông như vậy?"

Tài sản của _l0ve_FyeDFlourite_

Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
_l0ve_FyeDFlourite_
Thị trưởng
Thị trưởng
_l0ve_FyeDFlourite_
Nữ
Clover leaves9 Viên (moneyTFC)1696
Tổng số bài gửi : 465
Birthday : 16/07/1993
Vi pham :
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Right_bar_bleue


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1Mon Jul 18, 2011 6:44 am

Sương trắng đẫm hơi lạnh bên trong phòng từ từ tan đi.

Tuyết khẽ hít vào một hơi.

Y vẫy tay với như Cca, sau đó buông Ngọc Tự Hàn ra.

"Huynh cảm thấy thế nào?" Như Ca vội vàng hỏi, nàng đỡ lấy Ngọc Tự Hàn, cảm giác thân thể y mềm mại vô lực hệt như trẻ mới sinh.

Trán Ngọc Tự Hàn lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, hai bên má có quầng sáng nhợt nhạt. Y yếu ớt nói: "Ta ổn rồi."

Kế đó, y hướng về phía Tuyết, trịnh trọng chắp tay biểu lộ ý tạ ơn.

Tuyết lại nghiêng người đi, vờ như không trông thấy.

Như Ca bảo: "Sư huynh, trông huynh có vẻ rất mệt thì phải"

Ngọc Tự Hàn lắc đầu: "Hơi mệt thôi, ta muốn ngủ một chút." Vừa điều trị xong, khí lực cả người y như bị rút cạn, cơn buồn ngủ nặng trĩu khiến cho đầu óc y trở nên mê muội.

"Vậy huynh ngủ đi."

"Ừ."

Như Ca để cho Ngọc Tự Hàn nhẹ nhàng nằm yên trên giường. Lắng nghe hơi thở dần trở nên đều đặn, nàng nghĩ y đã thiếp đi rồi liền khe khẽ vỗ về lên bờ vai y, nỗi lo lắng trong lồng ngực rốt cuộc cũng có thể thở trút ra ngoài.

Ngọc Tự Hàn vụt giữ lấy tay nàng, lại mắt mở ra, cười nhạt bảo: "Đừng lo lắng nữa."

Như Ca trừng mắt nhìn y: "Sư huynh, người mau ngủ đi chứ!"

Ngọc Tự Hàn đáp: "Ừm."

Sau đó, y thật sự chìm vào giấc ngủ.

Ngón trỏ của Tuyết duỗi ra, nhanh như cắt điểm lên các đại huyệt trên thân thể Ngọc Tự Hàn nhân lúc y ngủ say!

Như Ca giật mình hỏi: "Ngươi làm gì thế?!"

"Y phải ngủ ba ngày ba đêm mà không bị ai quấy rầy, nếu không thân thể sẽ chịu tổn thương cực lớn. Ta đã điểm vào những huyệt đạo của y, bất luận là xảy ra việc gì, y cũng sẽ không tỉnh lại. Ba ngày sau, huyệt đạo sẽ tự động giải khai."

Giọng nói của Tuyết vô cùng lạnh nhạt.

Hai gò má của Như Ca đỏ rần, vội vàng nhận lỗi: "Tuyết, xin lỗi mà, ta vừa rồi hấp tấp, giọng điệu có chút không phải, ngươi đừng để bụng nhé."

Tuyết cười lạnh mà rằng: "Ta có để bụng bao giờ, ta vốn biết trong lòng nàng chỉ có mỗi sư huynh, nào còn có chỗ cho ta."

Tuyết cứ như vậy!

Như Ca hoảng hốt, hai mắt mở lớn: "Ta..."

"Nàng đi đi." Giọng nói của Tuyết vô cùng lãnh đạm. "Nàng cho ta thời gian ba ngày, ta đã cứu sư huynh của nàng, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai."

Như Ca cực kỳ sửng sốt.

"Tuyết, sao ngươi lại quái lạ như vậy?"

Tuyết thờ ơ nói: "Ta đối với nàng đã tuyệt vọng rồi, một người con gái mà trong lòng không có ta, ta bấu víu ở cạnh người ấy còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Nàng mau đi đi, mang cả sư huynh nàng theo cùng, ta muốn ngủ một chút."

Như Ca đờ ra tại chỗ.

"Không đi à?" Tuyết đứng dậy: "Được, vậy thì ta đi!"

"Chờ đã!"

Như Ca gọi y lại, đến trước mặt y, cúi đầu thật thấp nói: "Mặc kệ là bởi lý do gì, ngươi đã cứu sư huynh của ta thì chính là ân nhân của ta. Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, Liệt Như Ca cho dù có phải vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không hai lời!"

Tuyết nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ: "Vậy còn đứng đó lảm nhảm làm gì? Ta bảo nàng đi! Có nghe thấy không! Lập tức lên ngựa rời khỏi đây ngay!"

Như Ca cắn môi, ôm lấy Ngọc Tự Hàn vào lòng, sau đó mở cửa phòng bước ra ngoài.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Ngọn đèn dầu chợt bừng lên, cháy sáng ngời ngời, sau đó lụi tắt.

Dầu trong chén cuối cùng cũng cạn đáy.

Bên trong phòng mịt mờ tối đen.

Trong bóng đêm.

Tuyết cứ đứng như vậy, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài đang rời xa dần, chủ nhân của tiếng bước chân ấy dường như cả một chút do dự cũng chưa hề có.

Nàng đi rồi.

Nàng đi thật rồi.

Y tựa vào vách tường, chầm chậm trượt xuống, ngồi trên nền đất lạnh như băng, ôm lấy đầu. Sau đó, y bắt đầu òa khóc như một đứa trẻ.

Nha đầu vô tình! Trong lòng nàng thật sự chẳng dành chút tình cảm nào cho y hay sao? Mặc dù là y xua đuổi nàng thật, nhưng sao nàng lại có thể ôm Ngọc Tự Hàn ra đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại như thế chứ?! Nàng có biết tim y đã đau đến mức muốn rách toạc ra hay không!

Màu áo của Tuyết trong bóng đêm hệt như một loài hoa trắng yếu ớt.

Thanh âm nghẹn ngào càng lúc càng lớn.

Y khóc như một đứa trẻ đương cảnh tuyệt vọng.

Nàng rốt cuộc vẫn không thể yêu y hay sao? Bao nhiêu cố gắng để cho nàng hạnh phúc, để cho nàng vui vẻ, nén chịu đợi chờ trong nỗi giá lạnh dài đăng đẵng, vì nàng có thể làm bất cứ chuyện gì, thế mà... Nàng vẫn không yêu y hay sao?

Y biết nàng chẳng còn chút ký ức nào về y.

Mà cho dù có nhớ ra, nàng từ trước tới nay cũng chưa bao giờ yêu thương y cả.

Trước đây không có.

Bây giờ vẫn không.

Tất cả đều là ảo vọng của y, tưởng rằng chỉ cần có thể ở cạnh bên bảo vệ cho nàng, nhìn nàng hạnh phúc là đã thỏa mãn lắm rồi. Thế nhưng y vốn tham lam, điều đó làm sao có thể khiến y hài lòng được! Y muốn nàng phải yêu thương y, cho dù chỉ là một chút nhỏ nhoi cũng phải yêu!

Vậy mà, nàng lại không yêu y.

Khí lạnh như một bàn tay ma quái bóp chặt lấy cổ họng của Tuyết, nước mắt trên gương mặt nhợt nhạt trong suốt của y ngưng tụ thành những hạt băng li ti...

"Nhìn xem, kia là Ngân Tuyết xinh đẹp đấy sao?"

Thanh âm giễu cợt âm hiểm vang lên trong căn phòng tối tăm, dải lụa đen nhánh của kẻ nọ như cùng bóng đêm hòa vào một khối.

Kẻ nọ cúi xuống, nhìn y chằm chằm: "Chẳng ngờ ngươi lại có thể khóc được? Hừm, xem như ta đã được chứng kiến chuyện lạ nhất trên đời rồi đấy."

Phảng phất như có gió thổi qua, nước mắt của Tuyết đã tan biến không chút dấu vết.

Y lạnh lùng nói:

"Hai mươi năm trước, khi biết huynh trưởng yêu sâu đậm một người khác, có kẻ đã ở tại góc khuất bờ sông khóc đến nôn mửa, lại dùng trâm cài tóc đâm đủ mười sáu nhát vào ngực mình, không biết có phải cũng là rất kỳ lạ hay không."

"Ngươi!" Ám Dạ Tuyệt giật thót quát: "Ngươi làm sao..."

Tuyết cười lạnh nói tiếp: "Ta còn biết, năm ấy là ai tha cho..."

"Câm miệng!"

Ám Dạ Tuyệt sợ hãi quát to, lảo đảo lui về sau hai bước: "Ngươi... ngươi thật sự chuyện gì cũng biết hay sao?"

Tuyết thong thả đứng dậy, cười nhẹ bảo: "Đến giờ ngươi mới biết à? Quả nhiên ngốc nghếch, chẳng trách hắn không để mắt đến ngươi."

Ám Dạ Tuyệt tức giận đến nghiến răng trèo trẹo: "Ngân Tuyết, ngươi đừng cuồng vọng như thế, bổn tọa chỉ cần dùng hai đầu ngón tay là có thể lấy mạng ngươi đấy!"

"Ồ?" Tuyết khẽ nhướng mày lên.

"Hừm!" Ám Dạ Tuyệt cười âm hiểm. "Ngươi tưởng rằng trốn ở đây thì không ai có thể tìm tới hay sao? Ngươi hút Hàn chú ra ngoài, công lực cực yếu, ta chỉ cần cảm ứng một chút là có thể tìm ra vị trí của ngươi ngay."

"Thật không, thế nên ngươi mới tìm đến phủ Tĩnh Uyên Vương à?"

"Ngươi..."

"Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc." Tuyết cười khẩy nói: "Sao Hắc Dực lại không đi cùng ngươi chứ, không sợ cái mạng nhỏ của ngươi bị ta đoạt mất à?"

"Ha ha ha ha!" Ám Dạ Tuyệt lớn giọng cười bảo: "Ngươi hôm nay đã là một phế nhân, e rằng giết kiến còn không nổi, lại muốn động thủ cùng Hắc Dực ư?" Cô sợ Hắc Dực nghe được vài chuyện không nên nghe bèn đuổi hắn ra đứng nhìn từ đằng xa. Hừm, chủ nhân mà Hắc Dực tận lực từ trước tới nay vốn không phải là cô.

"Ồ? Vậy ngươi thử đến đây xem nào."

Nụ cười của Tuyết êm dịu động lòng người.

Ám Dạ Tuyệt hoài nghi quan sát y: "Thể chất của ngươi vốn dĩ lạnh giá vô cùng, lại hấp thụ thêm Hàn chú, lúc này nhất định hàn độc bức vào tim, cảm giác như có ngàn vạn băng đao róc xẻ..."

"Thật không? Thế chẳng phải ta sẽ đau khổ lắm hay sao?" Tuyết cười nhạt.

Ám Dạ Tuyệt nheo mắt lại: "Ngươi thật kỳ lạ. Tại sao lại muốn cứu tên tiểu tử Tĩnh Uyên Vương ấy chứ, nếu chỉ vì đoạt được ả nha đầu kia, ngươi giết hắn chẳng phải sướng hơn ư."

"Ta không hèn hạ như ngươi."

"Hừ!" Ám Dạ Tuyệt cười lạnh: "Quả nhiên là giọng điệu quang minh chính đại, thế sao ngươi lại để mặc cho hoàng thượng ban chén Huyền Băng ấy cho hắn, còn không phải muốn nha đầu kia đến cầu xin ngươi sao? Nói đến đây, ngươi ngược lại phải cảm ơn ta mới đúng."

Tuyết gật đầu: "Không sai, ngươi quả thật đã giúp ta, nếu không ta làm sao có thể mở miệng nói với nàng rằng, ta biết trong chén Huyền Băng có Hàn chú chứ?"

"Hừ, Cảnh Hiến Vương vốn muốn cho hoàng đế trúng Hàn chú, nào ngờ hoàng đế nặng tình thương con, ban nó cho Tĩnh Uyên Vương. Người tính không bằng trời tính, Tĩnh Uyên Vương có chết cũng không sao, tiếc là bọn chúng đã thất bại rồi."

"Vận may kém như thế, cho nên các ngươi không còn xem trọng Cảnh Hiến Vương nữa chứ gì, hiềm nỗi Kính Dương Vương luôn được Liệt Hỏa sơn trang ủng hộ, các ngươi muốn xen vào chỉ sợ rất khó đấy."

"Chưa chắc..." Ám Dạ Tuyệt nói được nửa câu chợt cảnh giác: "Ngươi đang lung lạc ta đấy à?"

Tuyết có vẻ như vừa nghe phải một câu hết sức buồn cười: "Việc trong thiên hạ, có chuyện gì mà ta không biết!" Y lại nhìn cô chằm chằm: "Ta tặng ngươi một lời khuyên, Chiến Phong thoạt trông không đơn giản như thế đâu."

Ánh mắt của Ám Dạ Tuyệt tràn ngập nghi ngờ xen lẫn lo lắng, thật lâu sau cô rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, đêm nay ngươi có chết dưới tay ta hay không?"

Áo trắng của Tuyết trong bóng đêm vẫn lấp lánh chói mắt như cũ.

"Nếu có chết, cũng là chết vì người ta yêu thương, không phải bị ả đàn bà xuẩn ngốc như ngươi giết."

Trong tay Ám Dạ Tuyệt đột nhiên hiện lên một dải lụa đen.

Trong căn phòng đen kịt, dải lụa uốn éo như linh xà.

"Thế chúng ta thử xem vậy."

Nói vừa dứt, dải lụa đen lập tức phóng nhanh đến yết hầu của Tuyết!

Ngoài phòng, Hắc Dực đứng lặng tại một góc xa xa.

Lổ tai hắn khẽ run lên.

Hắn có thể nghe thấy âm thanh văng vẳng từ trong phòng vọng ra.

Gương mặt hắn bình lặng như một ao giếng cổ, không chút gợn sóng, tựa như sự việc xảy ra tại nơi ấy không liên quan gì tới hắn vậy.

Chỉ là, nếu như ai đó cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra nắm tay của hắn đang siết lại thật chặt.

Khẽ khàng không chút tiếng động...

Một bóng người nhá lên từ đằng sau hắn.

Một quyền đánh vào ót của hắn!

Hắc Dực kêu lên rồi quỵ xuống!

Hắn hôn mê ngã nhoài ra đất, mặt vùi xuống đất bùn.

Người vừa đánh lén chẳng ngờ lại có thể thành công dễ dàng như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, sau phút ngẫm nghĩ liền giơ tay tháo bội kiếm giắt bên hông hắn ra, lặng lẽ bước về phía căn phòng.

Đợi cho người đánh lén kia đi xa.

Hắc Dực trong đám bùn đất lặng im thở dài.



Dải lụa đen quấn chặt lấy yết hầu của Tuyết!

Ám Dạ Tuyệt cười vang khanh khách: "Ha ha ha ha! Ngân Tuyết danh chấn thiên hạ, giờ đây chỉ còn là một phế vật trói gà không chặt! Vừa rồi còn già mồm lắm chuyện như vậy, hóa ra chỉ là để kéo dài thời gian phải không?! Ha ha ha, hôm nay để ngươi được chết trong tay bà cô xem như cũng không làm ô danh ngươi rồi!"

Làn hơi lạnh giá ngăn trở khiến cho ngực Tuyết đau đớn như muốn rách toạc!

Y không nhịn được "hộc" lên một tiếng, miệng phun đầy máu tươi, dòng máu ấy mang theo sắc lạnh dày đặc, vấy ướt cả dải lụa đen!

Tuyết cười khổ, báo ứng tới nhanh thật, nỗi đau mà Ngọc Tự Hàn phải chịu đựng, giờ đây đã chuyển sang người y hoàn toàn. Vừa rồi y chỉ cố sức chịu đựng, nhưng thời khắc này hàn độc đang công phá mãnh liệt, y chẳng thể ngăn cản được nữa.

Ám Dạ Tuyệt siết chặt lấy dải lụa đen trong tay.

"Con người đa tình kia ơi, biết rõ là ta đang chờ đợi để lấy tính mạng của ngươi, biết rõ là sau khi hút Hàn chú chí âm ra sẽ không còn là đối thủ của ta nữa, vậy mà mi lại vì một kẻ không hề yêu ngươi mà đánh cược! Ngươi rốt cuộc nên gọi là đa tình hay xuẩn ngốc đây!"

Gương mặt của Tuyết uất nghẹn đến đỏ ửng, hệt như hoa đào tháng ba, mang một vẻ đẹp kỳ lạ.

Y ho ra máu, cười bảo: "Ngươi giết ta rồi, đơn giản là muốn được hắn khen ngợi mà thôi. Nhưng trong lòng hắn liệu có yêu ngươi hay không?"

Thanh âm này tuy yếu dần yếu dần nhưng lại như một nhát đao sắc nhọn cứa vào cõi lòng của Ám Dạ Tuyệt.

Lụa đen trên người Ám Dạ Tuyệt bay cuồng!

Nàng phẫn nộ quát: "Câm miệng! Người chàng yêu là ta! Chàng chỉ có thể yêu ta! Ả tiện nhân kia, muốn đoạt chàng đi thì chỉ có nước chết! Phàm những kẻ cản đường ta chỉ có con đường chết mà thôi!"

Thái độ của cô có vẻ điên cuồng!

Ánh mắt của Tuyết chợt lóe sáng, y cười khẽ bảo: "Nhưng cho dù nàng có chết đi, người trong tim hắn yêu thương vẫn chỉ là nàng, ngươi chỉ là một trò cười hoang đường không hơn không kém mà thôi."

"Ta không phải! A - - ! Ta -- "

Cô giận dữ siết chặt dải lụa đen như muốn lập tức bóp chết y đi!

Thế nhưng...

Một luồng hơi lạnh lẽo đã xuyên thấu qua ngực cô!

Cô ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén nhô ra từ chính khuôn ngực của mình!

Cơn đau đột ngột ập đến khiến cho cô giật mình thảng thốt!

Cô chầm chậm xoay người lại...

Chỉ thấy một thiếu nữ áo đỏ có gương mặt trắng như tuyết đang lạnh lùng nhìn cô.

Ám Dạ Tuyệt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ thốt: "Liệt Như Ca! Ngươi dám đánh lén ta!" Có chết cũng không thể tin được, cô lại bị một ả nha đầu ranh con đánh lén!

Như Ca giơ tay, rút mạnh thanh kiếm từ người của Ám Dạ Tuyệt ra! Nàng đã một mực chờ đợi, nàng biết dựa vào võ công của nàng vốn không phải là đối thủ của Ám Dạ Tuyệt, nàng chỉ có thể chờ đợi, đợi đến thời khắc Ám Dạ Tuyệt cuồng loạn mà sơ sảy.

Tuyết đã phát hiện ra nàng.

Thế nên y mới đem cơ hội lại cho nàng.

Máu tươi từ lồng ngực Ám Dạ Tuyệt ào ạt phún trào!

Như Ca chợt cảm giác hai chân mình mềm oặt ra, đây là lần đầu tiên nàng giết người. Nàng nghiến chặt răng, vung kiếm chém đứt dải lụa đen đang quấn lấy yết hầu của Tuyết, sau đó đỡ lấy y nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn thốt không nên lời.

Tuyết chăm chú nhìn nàng, mỉm cười duyên dáng: "Nha đầu, nàng lại chạy về đây làm gì thế?"

Như Ca dìu y tiến về phía cửa, ánh mắt chằm chằm nhìn vào vũng máu tuôn như suối đổ của Ám Dạ Tuyệt trên nền phòng, không biết có nên bồi thêm cho cô ta một nhát nữa hay không, nhất thời nàng không có tâm trạng trả lời vấn đề của y.

Nàng thầm nghĩ nên mau chóng rời khỏi nơi này.

"Nha đầu, nàng rốt cuộc vẫn còn lo lắng cho ta phải không?"

Tuyết cười vô cùng êm ái.

Đôi đồng tử của Như Ca đột nhiên co rút thật nhanh! Nàng phát hiện ra vệt máu trên ngực Ám Dạ Tuyệt đang dần dần biến mất, bộ áo lụa đen đang thốc bay phần phật như độc xà phẫn nộ!

Ám Dạ Tuyệt trên gương mặt đầy vẻ hận thù, ngũ quan đẹp lạnh lùng có chút vặn vẹo:

"Liệt Như Ca, dựa vào ngươi mà cũng muốn làm ta bị thương à?!"

Lưng Như Ca đầm đìa mồ hôi lạnh!

Nàng thầm hối hận vì sao khi nãy chỉ đâm Ám Dạ Tuyệt một kiếm đã vội thu tay về.

Tuyết nói với giọng vô cùng tủi thân: "Nha đầu đáng ghét, sao nàng chỉ lo nhìn mụ bà xấu xí ấy mà không chịu nói chuyện cùng ta chứ?"

Như Ca không nhịn được nữa, quát y: "Im ngay! Chẳng lẽ ngươi không biết tình hình hiện giờ đang rất nguy hiểm ư?! Tại sao! Tại sao động tĩnh lớn như vậy lại chẳng có thị vệ nào chạy tới chứ!"

Tuyết cười: "Ngốc ơi, mụ bà xấu xí kia đã hạ kết giới rồi, không ai có thể phát hiện ra nơi này đâu."

"Thế sao ta lại có thể tiến vào!" Như Ca cảm thấy thật vô lý.

Ánh mắt của Tuyết bỗng trở nên kỳ lạ.

Một cơn đau cùng cực lại ập lên toàn thân của y. Y há miệng, "hộc" một tiếng phun đầy máu tươi, dòng máu đặc sệt lạnh lẽo bắn tung tóe trên mặt đất.

Ám Dạ Tuyệt cười khanh khách bảo: "Ngân Tuyết ơi là Ngân Tuyết, chẳng ngờ lại có kẻ hối hả chạy đến muốn được chết cùng ngươi! Bổn tọa thôi thì đại phát từ bi, mang bọn ngươi chôn chung một chỗ vậy!"

Căn phòng đen kịt như một cơn ác mộng.

Sắc mặt Như Ca tái nhợt.

Đôi tròng mắt của nàng phẫn nộ như hai ngọn lửa: "Là ai từng nói với ta, cứu sư huynh rồi sẽ không có việc gì!"

Tuyết lau máu trên khóe miệng, dịu dàng mỉm cười:

"Ta gạt nàng đó mà."

"Ngươi - !" Như Ca giận đến run người.

Tuyết nhăn nhăn mũi, tủi thân bảo: "Nha đầu, người ta sắp chết rồi, nàng đừng tức giận nữa có được không? Nếu không, người ta chết cũng không an lòng đâu."

Như Ca chẳng thiết nhìn đến y nữa!

Tuyết tủm tỉm cười: "Nàng nói có tốt hay không, để ả đem chúng ta đi chôn chung một chỗ, chúng ta sẽ vĩnh viễn không rời nhau nữa, thế có được không nào?"

Lửa giận thiêu đốt toàn thân Như Ca, nàng đẩy Tuyết ra, dùng kiếm chỉ vào Ám Dạ Tuyệt:

"Mặc kệ ngươi là người hay ma, khi nói chuyện không nên ngạo mạn như vậy, hôm nay là ai ngã xuống còn chưa biết được!"

Ám Dạ Tuyệt ngẩn người, sau đó cười đến run rẩy, cười đến chảy cả nước mắt.

Như Ca lạnh lùng nói: "Ngươi điên rồi sao?"

Ánh mắt Ám Dạ Tuyệt hóa lạnh: "Ngươi có biết ta là ai hay không?"

Như Ca nhìn xoáy vào cô: "Mặc kệ ngươi là ai, ta chỉ biết, ta - là - Liệt - Như - Ca - của - Liệt - Hỏa - sơn - trang!"

Nàng ngẩng chiếc cổ thon thả của mình lên, hệt như một vị nữ vương trị vì khắp thiên hạ

Ánh mắt của Tuyết dần trở nên xa xăm.

Y tựa vào vách tường, ngực từng cơn đau lạnh.

Bộ áo đỏ phần phật bay lên, trong bóng đêm vẫn lóa mắt và mỹ lệ như ánh hạ chói chang ngày nào!

Trên mặt Như Ca, nét ngây thơ dần dần biến mất, thay vào đó là một vẻ kiên nghị bất khuất!

Vầng sáng của nàng...

Cuối cùng không ai có thể ngăn cản!

Trường kiếm gãy nát trên mặt đất!

Như Ca bị dải lụa đen cuốn lấy, chật vật lăn trên mặt đất, mái tóc dài xổ tung ra, trên mặt có không ít những vết thương.

Ám Dạ Tuyệt hừ lạnh: “Dựa vào ngươi mà xứng huênh hoang hay sao!"

Như Ca đứng lên, lưng vẫn ưỡn thẳng: "Bản lĩnh của ngươi chỉ là đánh gãy một thanh kiếm thôi à?!"

Nàng siết chặt tay, trầm giọng nói: "Ta còn có nắm tay đây này!!"

Ngọn lửa ngút trời...

Ngọn lửa hừng hực...

Rần rật dấy lên từ sau lưng Như Ca!

Nàng hệt như đang ở giữa một màn lửa nóng, cả người bị thiêu đốt!

Nắm tay của nàng chính là ngọn lửa nóng nhất trong màn lửa ngùn ngụt ấy, xé toạc cả không khí, phừng phừng phóng về phía gương mặt của Ám Dạ Tuyệt!

Tuyết khẽ mỉm cười, ngồi dựa vào góc tường.

Lòng bàn tay trong suốt của y bỗng đâu xuất hiện thêm một mảnh băng mỏng như cánh ve.

Mảnh băng xoay tròn từng vòng.

Tỏa ra hào quang bảy sắc.

Mảnh băng này vốn được y dùng để phong ấn Như Ca.

Từ khi nàng sinh ra.

Y đã phong ấn nàng rồi.

Phong ấn để che giấu vẻ đẹp đến ngợp thở của nàng, che giấu ngọn lửa hừng hực trong cơ thể. Y chỉ muốn nàng làm một con người bình thường, không cần có dung mạo xinh đẹp, cũng chẳng cần đến công lực tuyệt thế. Như vậy, có lẽ nàng sẽ hạnh phúc hơn. Được ở bên cạnh nàng, trải qua những tháng ngày bình thường, cũng chính là niềm hạnh phúc mà y muốn hướng đến.

Thế nhưng, nàng dù sao cũng là Liệt Như Ca.

Vận mệnh của nàng, cho dù là y cũng không có cách nào thay đổi.

Vì thế, y đã gỡ mảnh băng ấy ra.

Dù cho để làm việc ấy, y phải vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng.

Hệt như phượng hoàng trong biển lửa!

Ngọn lửa của Liệt Như Ca chiếu sáng rực cả một gian phòng!

Luồng sáng ấy xuyên qua nóc nhà, mơ hồ rọi cả lên bầu trời đêm!

Máu tươi như dòng sông xuôi chảy, lặng lẽ từ kẽ môi của Tuyết nhỏ xuống.

Nụ cười của y dường như trong suốt.

Cả thân thể cũng dường như trong suốt.

Trong suốt như một màn hoa tuyết phiêu phất ngày đông.

Ám Dạ Tuyệt đã ngã xuống rồi.

Gương mặt cô đã bị lửa thiêu cháy.

Hơi thở cô đứt quãng, hệt như một linh hồn lang bạc.

Liệt Như Ca nhìn vào bàn tay của mình.

Nàng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng lại cảm giác như có một ngọn lửa đang bừng bừng bốc cháy?! Là nắm tay của nàng sao? Là nắm tay của nàng đã lưu lại trên gương mặt của Ám Dạ Tuyệt một vết nung tựa như ác ma ấy sao?!

Nàng cố sức kìm chế hơi thở dồn dập, rối loạn của mình lại.

Bộ áo đỏ đương tung bay cũng dần trở nên yên ả.

Một bóng đen hệt như làn khói, chớp nhoáng xẹt vào trong phòng.

Hắn ôm lấy Ám Dạ Tuyệt đương co quắp trên nền đất, mắt dường như còn liếc về phía Tuyết nơi góc tường.

Sau đó biến mất.

Thanh kiếm gãy dưới mặt đất cũng tan biến theo.

Trong phòng vô cùng tĩnh lặng.

Không có ánh đèn.

Nhưng lại rất sáng.

Tuyết khẽ cười, nụ cười đẹp như hoa tuyết. Thân thể y trong suốt lấp lánh, ngàn vạn đóm sáng từ cơ thể bay thoát ra, long lanh rực rỡ hệt như mặt trời ánh trên nền tuyết.

Như Ca ngồi phịch xuống, nhẹ giọng hỏi y:

"Này, người sao rồi?"

Tuyết mỉm cười: "Ta phải đi rồi."

Như Ca bất lực nhìn y.

Tuyết cười thật đáng yêu: "Ta xinh đẹp lắm có phải không? Nàng xem, ta phải đẹp thêm một lần này nữa rồi mới an lòng ra đi. Như thế, nàng có thể khắc sâu dáng vẻ mỹ lệ của ta."

"Ngươi biết ngươi sẽ chết đúng không?"

"Đúng vậy."

Như Ca khẽ hít vào một hơi: "Từ lúc quen biết ngươi, ngươi đã gạt ta rất nhiều lần."

"Đúng vậy." Tuyết cười với nàng.

"Ta ghét ngươi lắm."

Như Ca đột nhiên thét lớn: "Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi! Ngươi có biết hay không!!" Nước mắt như hồng thủy vỡ òa, lăn dài xuống đôi má nàng!

Tuyết tựa đầu vào tường, vừa bật máu ho khẽ, vừa nhẹ nhàng mỉm cười:

"Cũng tốt, như vậy khi ta chết đi rồi, nàng sẽ không phải đau lòng nữa."

Như Ca bấu chặt lấy cánh tay y: "Không! Ta sẽ đau lòng!" Nàng bình tĩnh lại nhìn y: "Ngươi xem, ta sẽ đau lòng... đau lòng lắm, thế nên... ngươi đừng chết nữa có được không?"

Nàng hệt như một cô bé con, ngước đôi mắt mong chờ nhìn y.

Tuyết hỏi làm lạ: "Nàng yêu ta chăng?"

Ngón tay Như Ca chợt siết chặt.

Tuyết tha thiết nhìn nàng, nài nỉ bảo: "Nàng có chút gì đó yêu ta chăng?"

Nước mắt rơi lên mu bàn tay Như Ca.

Nàng tưởng giọt nước mắt ấy là của chính mình, thế nhưng đến khi nàng lau nước trên khóe rồi mới nhận ra nó là của Tuyết.

Nước mắt của Tuyết đau thương như thế.

"Nha đầu, ta yêu nàng. Nàng biết không? Ta yêu nàng." Nụ cười của Tuyết lấp lánh trong ánh lệ: "Ta đã gạt nàng rất nhiều, rất nhiều lần... Thế nhưng có một điều ta chưa bao giờ lừa gạt nàng, chính là: ta yêu nàng."

Môi Như Ca đã cắn đến tướp máu.

"Nàng có thể yêu ta dù chỉ chút ít thôi không? Chỉ chút ít thôi cũng được mà."

Tuyết khẩn cầu nàng.

Lòng Như Ca quặn thắt nhói đau.

Nàng nhắm mắt lại: "Nếu như ta yêu ngươi, ngươi có thể không chết hay không?"

Tuyết dịu dàng dùng ngón tay gạt nước mắt cho nàng, sau đó dùng lưỡi nếm thử, mỉm cười bảo: "Nước mắt của nàng có mùi vị hạnh phúc."

"Trả lời ta đi! Nếu ta yêu ngươi, ngươi có thể không chết hay không?!"

Như Ca hét lên.

Tuyết thoáng ngẩn người: "Ôi, không thể đâu."

"Tại sao chứ! Ngươi không phải tiên nhân ư?! Tiên nhân cũng phải chết hay sao?!"

"Tiên nhân sẽ không chết."

Như Ca vừa mừng vừa sợ hãi, thở phào một hơi.

Tuyết cười khổ: "Thế nhưng, nếu ta ngủ vùi một trăm năm, đối với nàng mà nói thì có khác gì chết đâu chứ?"

Như Ca thẩn thờ.

Thân thể nàng dần lạnh lẽo.

Máu tươi đã thôi tuôn chảy.

Cơ thể Tuyết dường như đã chẳng còn máu nữa.

Y trong suốt đến độ cảm giác như một đầu ngón tay cũng có thể xuyên qua.

Nụ cười của y ảo diệu như hoa tuyết.

Ngàn vạn tia sáng vàng rực rỡ...

Xuyên thấu qua thân thể của y...

Như Ca ngơ ngẩn nói: "Nếu ta yêu ngươi, mà ngươi lại muốn ra đi, thế thì chẳng thà ta chưa bao giờ yêu ngươi cả."

"Nha đầu tàn nhẫn!"

Tuyết nghiến chặt răng.

Như Ca khẽ khàng ôm tấm thân trong suốt của y vào lòng, nhẹ nhàng thốt: "Ta hứa với ngươi, nếu ngươi không chết, ta sẽ cố hết sức yêu thương ngươi."

Nằm trong lòng nàng ấm áp như vậy...

Tuyết khe khẽ bật cười:

"Thật không, hay nàng lại cố hết sức nhưng vẫn không cách nào yêu ta được như trước đây?"

Như Ca giật mình:

"Ta không biết! Có điều, nếu như ngươi chết đi rồi, ta sẽ không còn mục tiêu mà cố gắng nữa."

Sau đó là một khoảng im lặng dài.

Tuyết có vẻ đã thiếp đi trong lòng Như Ca, lặng im thin thít như một đứa trẻ.

Đầu của y gối lên cánh tay nàng.

Trọng lượng của y vô cùng nhẹ, nàng ôm y hệt như đang ôm một vầng sáng vậy.

Vầng sáng từng chút, từng chút một tản ra khỏi khuỷu tay nàng.

Tuyết ngày càng trở nên trong suốt.

Gương mặt tuyệt mỹ của y đã hóa ra lờ mờ.

Tuyết trong lòng nàng rục rịch thầm thì:

"Không được quên ta đấy."

Nước mắt Như Ca tí tách rơi xuống.

Nàng ôm chặt lấy y.


Ngày kế, khi vầng dương buổi sớm vừa nhô lên.

Trong lòng Như Ca chỉ còn sót lại một bộ y phục màu trắng bạch.



_______________________

to be continue.......................


2 chương x 12v = 24v
Clo

Tài sản của _l0ve_FyeDFlourite_

Về Đầu Trang Go down
jenny
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
jenny
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)18
Tổng số bài gửi : 12
Birthday : 01/02/1997
Vi pham :
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Right_bar_bleue


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1Mon Jul 18, 2011 7:26 pm

sao nhiều người thích truyện của Minh Hiểu Khê quá vậy

Tài sản của jenny

Về Đầu Trang Go down
_l0ve_FyeDFlourite_
Thị trưởng
Thị trưởng
_l0ve_FyeDFlourite_
Nữ
Clover leaves9 Viên (moneyTFC)1696
Tổng số bài gửi : 465
Birthday : 16/07/1993
Vi pham :
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Right_bar_bleue


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1Tue Jul 19, 2011 6:31 am

hay mà

Tài sản của _l0ve_FyeDFlourite_

Về Đầu Trang Go down
Clorinda Eudora
Thanh's life after
Clorinda Eudora
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1772
Tổng số bài gửi : 1081
Birthday : 25/05/2010
Vi pham :
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Right_bar_bleue


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1Tue Jul 19, 2011 7:23 am

tớ thì không thích truyện TQ cho lắm :> dù là bạn bè thường giới thiệu truyện cho đọc nhưng lại ngại nên thôi :>

Tài sản của Clorinda Eudora

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Syaoran_kute96
Designer
Syaoran_kute96
Nam
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)205
Tổng số bài gửi : 122
Birthday : 07/03/1990
Vi pham :
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Right_bar_bleue


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1Tue Jul 19, 2011 9:51 am

Có nghe bộ này ah ~
Nhưng màk truyện của MHK chỉ thix đc bộ "Dự vị trà chiều" thoy ~

Tài sản của Syaoran_kute96

Về Đầu Trang Go down
chill_olite
Ám Hành Ngự Sử
chill_olite
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)6238
Tổng số bài gửi : 575
Birthday : 07/07/1996
Vi pham :
LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Right_bar_bleue


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1Wed Jul 20, 2011 10:28 am

oh, dư vị trà chiều là mềnh thích truyện tranh ' v '
còn tiểu thuyết của bà nời thì mềnh thích "sẽ có thiên thần thay anh yêu em" cơ ^_^
Phim thì thích "bong bóng mùa hè" :")

tuy đa phần cách dẫn chuyện có hơi giống nhau nhưng nói chung đã xem roài thì vô cùng kịch tính và thấu hiểu dc nhiều triết lý :"D

Tài sản của chill_olite

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
http://codegeassfc.forum-viet.net
Sponsored content


LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: LIỆT HỎA NHƯ CA   LIỆT HỎA NHƯ CA - Page 2 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

LIỆT HỎA NHƯ CA

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Chia sẻ vả thảo luận văn chương-