(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[KHR Fanfic] Come back and love me now Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[KHR Fanfic] Come back and love me now Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [KHR Fanfic] Come back and love me now

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Haru.Ryu
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Haru.Ryu
Nam
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)106
Tổng số bài gửi : 15
Birthday : 10/03/1995
Vi pham :
[KHR Fanfic] Come back and love me now Left_bar_bleue0 / 100 / 10[KHR Fanfic] Come back and love me now Right_bar_bleue


[KHR Fanfic] Come back and love me now Empty
Bài gửiTiêu đề: [KHR Fanfic] Come back and love me now   [KHR Fanfic] Come back and love me now 1Tue Aug 16, 2011 9:18 am

Author: Haru.Ryu. (aka RuRu)
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi mà thuộc về Amano - sensei.
Grenre: Shounen-ai – just at all~
Warning: OOC.
Rating: T.
Pairing: 6927 only.

A/N: Đây là một fic mình tâm đắc, nó không hay, nhạt như cốc nước lã, không để lại ấn tượng bao nhiêu cho người đọc nhưng bản thân mình rất thích nó, không mong ai yêu nó, chỉ cần bạn có đọc qua thì mình cũng rất vui rồi, thân ái.

Sum:



And I hope you're happy, wherever you are
I wanted you to know that
And nothing's gonna change that
And I hope you find it
Whatever it is out there that you were missing here




Come back and love me now
|…|






Where are you, I always find you and love you so much
But I can’t say how much I love you


Lần cuối cùng cậu nhìn thấy ánh sáng và cảm nhận được mọi thứ là trước khi việc ấy xảy ra. Và rồi mọi thứ chợt tối sầm lại, cậu vẫn có thể nghe rõ tiếng mọi người hoảng sợ la hét, tiếng bước chân chạy vội vã, tiếng còi xe cứu thương rú inh ỏi và một loạt những âm thanh hỗn độn khác. Duy chỉ một điều, cậu lại không thể cử động, không thể nói, không hề có cảm giác nào. Cậu thấy mình đang ở một nơi mà bóng tối bao trùm, một nơi mà ánh sáng không thể lọt qua, mọi thứ đều tối tăm, màn đêm đen đặc quánh. Nhìn vào một mảng đen tối tăm ấy mà ta có cảm giác như ngay cả âm thanh cũng khó lòng vượt qua. Đến việc thở cũng cảm thấy thật khó khăn. Còn ở thế giới thực, cơ thể cậu vẫn thở đều nhưng yếu hơn, tim vẫn đập nhẹ nhàng, nghĩa là cậu vẫn sống.

Sống? Cậu ngừng lại. Cậu vẫn đang sống sao? Cảm giác kì lạ và suy nghĩ kì lạ. Chết – chết – chết đi – hay sống – sống – sống – phải sống. Tsunayoshi, cậu nhất định phải sống, ít ra nếu không vì bản thân cậu, cũng là vì bản thân tôi. Ích kỷ, đối với một kẻ ích kỷ, ham muốn độc chiếm là vô vàn.

Có giọng nói phát ra từ đâu đó, âm vực trầm lắng quen thuộc này…đã rất lâu cậu không còn nghe thấy. Nó phát ra từ đâu, chỗ nào? Cậu hét lên không thành tiếng, cổ họng nghẹn lại như có vật gì chắn ngang nơi đó, như có thứ trái cấm tắc lại, không thể trôi tuột, cũng không thể biến mất. Cố gắng gào lên một lần nữa, vô vọng. Cậu đấm mạnh tay mình xuống, không có máu tứa ra, không đau đớn, vô cảm.

Không suy nghĩ nữa, không cố gắng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, không muốn nữa rồi.

Trong bóng tối u mê không có nơi nào là điểm xuất phát, ta chỉ có thể tự hỏi rằng ta đã bắt đầu đi từ đâu và nơi ta dừng chân chính là điểm kết thúc? Tự đặt ra một điểm đầu và tự chọn ra một điểm cuối, ta chỉ có thể làm như vậy, ở nơi này, bóng tối bao trùm cùng nỗi sợ hãi triền miên. Không thể định nghĩa được gì, không thể làm bất cứ gì, vô. Và cậu vẫn bước đi, bước đi trong vô định với một nỗi mơ hồ dai dẳng không thể dập tắt.

Cậu không biết mình đã đi bao lâu, không biết làm cách nào nhưng cậu chợt thấy một đốm sáng nhỏ hiện hữu, mừng rỡ, cuối cùng sự hy vọng của cậu cũng được đáp lại. Bước chân nhanh dần rồi cậu chạy lại nó, đốm sáng mỗi lúc một sáng hơn, mỗi lúc một gần với cậu hơn. Một không gian trắng xóa, khác với không gian kia nhưng cũng tựa vậy, cũng rộng lớn vô ngần, cũng không thể tìm đâu cho điểm đầu và điểm kết thúc. Cậu quay lại, thế giới tối đen lắm sợ hãi kia đã không còn. Cậu bật cười không thành tiếng, cứ như một trò đùa quái gở, cậu như đi trong một vòng xoắn, từ đầu này rồi lại đến đầu kia. Cậu thấy mình bất lực, bất lực với bản thân, bất lực với những thứ xung quanh. Đôi vai khẽ run lên, gương mặt bỗng chốc ướt đẫm. Cậu không biết lần cuối bản thân cậu khóc là khi nào.

Đôi chân không thể trụ vững vội gục xuống, hai cánh tay siết chặt vào nhau, đôi hàm răng cắn chặt để những tiếng nấc không thể thoát ra. Nhưng ở đây chỉ mỗi mình cậu, có thế này cũng chẳng ai quan tâm. Cơ thể run rẩy đến tội nghiệp, nước mắt cứ ứa ra giàn giụa, bi thương. Vòng tay siết nhẹ rồi mạnh dần, ôm trọn lấy cơ thể cậu, một nụ hôn chạm lên tóc, lên tai, lên cổ. Mùi hương quen thuộc, nụ hôn quen thuộc, vòng tay quen thuộc. Câu không thể quên được dù chỉ một tích tắc, sự ấm áp này …

Tsuna khẽ quay người lại để nhìn chủ nhân của vòng tay đó, cậu không tin vào mắt mình, đôi mắt mở to. Nụ cười đó. Đúng là anh rồi, là anh, chính là anh không phải ai khác. Cậu dụi đầu vào ngực anh, hít hà lấy mùi hương từ cơ thể, vòng tay càng siết chặt hơn. Anh đã đi đâu, anh đã làm gì. Anh đã không còn cần đến tôi nữa? Hay tôi không xứng đáng để là Boss của anh? Ý nghĩ thoáng vụt qua.

Hôn sâu, dài và hạnh phúc. Đã lâu rồi cậu không cảm nhận được đôi môi đó, điều đó có là quá tệ. Anh bỏ đi và chỉ nói hãy đợi tôi. Cậu tức giận, tức giận về mọi thứ, vì anh tùy tiện bỏ lại công việc nên cậu đã phải làm việc gấp đôi để tìm ra kế hoạch thay thế lỗ hỗng thiếu anh, vì anh mà mọi thứ bị xáo trộn. Nếu có thể gặp lại, cậu sẽ đánh anh một trận, nhưng sao. Anh mỉm cười nhìn cậu. Không, tôi không xem cậu và tôi như hai địa vị trên và dưới, nhưng tôi vẫn là Người Bảo Vệ trung thành của cậu. Chắc chắn rằng cậu vẫn không thể nói, nhưng anh có thể “nghe” vậy có nghĩa? Cậu không cần suy nghĩ gì về việc này nữa, một lúc nào đó tôi sẽ trở về, nhất định là thế.

Anh biến mất, cậu ở lại, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt như không tin vào những gì mình vừa thấy. Anh… Rồi mọi thứ lại bắt đầu xáo trộn, cậu thấy mình kiệt sức, hai mắt nặng trĩu nhíp lại, một lần nữa bóng đêm vĩnh hằng lại kéo về.

Cậu từ từ mở mắt. Ánh sáng khiến cậu khó chịu, cậu đã nhắm mắt quá lâu rồi cơ mà. Gokudera đang ở bên cạnh, vừa thấy cậu tỉnh lại gương mặt đã bỗng chốc sáng lên, liền vội vã chạy đi báo cho mọi người. Cậu ngước nhìn trần nhà với bóng đèn sáng choang được gắn chặt. Thật tuyệt là cậu đã tỉnh lại, đã có thể nhìn thấy mọi thứ, nghe được tiếng bước chân nện xuống sàn thật rõ rệt, tiếng mọi người vui mừng hạnh phúc, và cậu cũng đã biết đau… Từng người bước vào, cậu nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào cánh cửa, tự nhìn thấy một ảo ảnh rằng anh sẽ bước qua đó nhìn cậu mỉm cười thật dịu dàng, có lẽ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó đã ám ảnh cậu, ám ảnh việc muốn được gặp lại anh. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, phải biết chấp nhận tất cả, anh sẽ không đến, vì anh vẫn còn đang ở đâu đó kia, vì anh đã nói rằng bây giờ chưa phải lúc để gặp nhau, vì anh …đã nói thế. Ánh mắt cậu nhìn xa xăm vào khoảng không phía trước, đầu óc trống rỗng. Mong muốn một điều kì diệu sẽ xảy ra.







Vì Tsuna đã tỉnh lại nên cậu được xuất viện, nhưng về nhà thì cũng chẳng thể làm gì, nằm một chỗ và không được cử động mạnh trong một thời gian để theo dõi. Ngày qua ngày trôi đi thật buồn chán, mọi người mỗi lúc đều ở bên, khi nào cũng tràn ngập tiếng cười, thế mà … vẫn thấy trống trải. Đau, nhói, nhói đau. Tiếng lòng gào thét, vùng vẫy, bi thảm khiến con tim bị bóp nghẹn. Vết thương tận sâu đáy lòng lại bong lên, thật khó chịu, cậu đã cố gắng đè nén những cảm xúc đó bao lâu nay, giờ lại trào ra thật dễ dàng. Không thể chấp nhận, không thể được. Cậu trách cứ bản thân đã quá yếu lòng, chỉ vì những cử chỉ yêu thương bỗng chốc trở lại mà cậu đã quên đi những gì mà cậu đã trải qua. Giao điểm của tình yêu và chia ly là sự đau đớn, nhưng có biết đến đớn đau thì con người ta mới trưởng thành. Cậu cũng không ngoại lệ, mài dũa bản thân với cuộc sống xô đẩy đầy mưu toan đã khiến cậu không còn là một Tsuna như trước, có phần dè dặt hơn, khó đoán hơn, trầm lặng hơn.





Lied, I lied you
You knew it but you didn’t care about that and this made my heart so hurt
But I couldn’t say I’m hurt because it’s impossible





Sau khi nhét cả nắm thuốc được kê vào miệng, cố gắng nuốt tất cả xuống bao tử, nốc cả ly nước trắng nhạt tuếch, cậu đi ngủ. Mọi thứ nhạt nhòa, cổ họng nghẹn đắng vị thuốc, cơ thể ngấm mùi thuốc, yếu đuối và gầy gò hơn. Thật khó chịu, mỗi ngày đều chỉ quẩn quanh trong phòng và ngoài ban công, cậu mong rằng mình có thể khỏe lại nhanh hơn để làm việc, làm việc rồi thì sẽ không phải suy nghĩ thêm nữa, không phải nhớ thêm nữa, không phải đợi chờ thêm nữa …phải không anh.

Cậu nhắm mắt và cố thả lỏng cơ thể, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, chắc chắn rằng nằm lẫn trong mớ thuốc đó sẽ là vài viên thuốc ngủ. Thôi kệ, ngay lúc này cậu không muốn suy nghĩ về tác hại khi dùng chúng nữa. Miên miên, giấc ngủ nhanh chóng ùa tới, uhm…cậu muốn gặp lại anh. Không sâu nhưng mộng mị, hấp dẫn khó cưỡng lại, mùi hương ngọt ngào ấy, quyến rũ quá. Cậu đi theo mùi hương ngọt ngào, dẫn lối đến với một khu vườn cây cối xanh um, không khí trong lành dễ chịu, sắc xanh mát làm dịu lại đôi mắt luôn đỏ ngầu vì những đêm trằn trọc không thể ngủ, ánh sáng dịu ấm, cảm giác mang lại hệt như anh.

Khu vườn xanh trống trải, vẻ đẹp lạnh lùng như băng, nắng có ấm cũng không thể dung hòa được với cảm giác của cậu. Khu vườn đẹp với những cây cối xanh mượt và tiếng chim ríu rít, cậu đứng lại và nhìn theo một đôi chim đang gục đầu vào nhau, thỉnh thoảng chúng lại khẽ cạ hai chiếc mỏ vào nhau âu yếm, chúng đang hôn nhau, cậu nghĩ vậy, ánh mắt cậu chợt đượm buồn, có một cảm xúc bắc ngang đã ngăn lại, nước không thể ứa ra, nhưng lại cảm thấy thật đau.

Lại gặp nhau rồi.

Anh.

Cậu làm gì ở đây.

…Tôi không biết. Có lẽ tôi nên đi.

Không.

Anh vòng tay ôm cậu, siết nhẹ. Một cảm giác kì lạ dấy lên, đôi tay muốn ôm chặt lấy người kia nhưng lại bị một sức mạnh tinh thần ngăn lại. Nửa muốn nửa không thể, cậu không cho phép mình thể hiện cảm xúc thật mọi lúc nào, điều đó là cấm kị. Đôi tay nắm chặt run run, cuộc chiến giữ bản năng và tinh thần, cái nào sẽ quyết định đây. Cậu không yếu đuối, không hề. Anh buông tôi ra, buông ra. Cậu vùng khỏi anh, đôi mắt nhìn anh thoáng chút dao động, nhanh chóng cuối xuống, đôi mắt màu nâu khép hững hờ. Fufufu … Anh cười nhưng đó không phải là nụ cười thích thú thường gặp, anh cười có phần đau khỗ, gương mặt cuối xuống và bị che lấp bởi một màu xanh bí ẩn. Nếu không muốn gặp tôi đến tôi sẽ không có gì để níu kéo cậu ở lại, cậu có thể đi, ở lại hay không là quyền của cậu, cũng như cậu có yêu ai thì cậu sẽ tự chọn lấy. Sống mũi chợt cay cay, quay mặt bước đi. Tại sao cậu lại làm như thế. Con tim quặn đau, nó đang gào thét tên anh kia mà, nhưng …

Buổi sáng cậu thức dậy chỉ vì mặt trời đã lên khá cao và rọi vào lưng cậu nóng ấm. Cậu không cố quên nhưng thực sự cậu không thể nhớ được những gì đã xảy ra vào đêm qua, vì sáng nay khi nhìn vào gương, cậu phát hiện đuôi mắt ướt nước, không nhiều, chỉ là một giọt lệ lăn dài. Rửa mặt và thay đồ, Chrome đã có mặt, cũng vẫn là những công việc như bình thường, cô đặt khay đựng bữa sáng cùng thuốc lên bàn và chờ đợi một nụ cười để khiến cô an tâm hơn. Cảm ơn, Chrome.

Cậu không đụng một thìa vào dĩa thức ăn nhưng lại ngoan ngoãn nuốt hết những viên thuốc. Cũng không đến nỗi khó chịu như mới đầu, bây giờ uống thuốc đã trở thành một thói quen. Nhìn vào những viên thuốc, cậu nhận ra vài thứ không cần thiết như Atarax. Cậu xớt ra và để dành chúng cho buổi tối, tốt hơn là phải thật tỉnh táo khi làm việc này, cậu không muốn phải thả bộ trên đường với bộ mặt lờ đờ ngây dại.

Boss, ngài muốn đi đâu?

Tôi chỉ đi dạo một chút, sẽ về trước buổi trưa.

Nhưng bác sĩ…

Sẽ ổn thôi, chỉ là đi dạo.

Rồi cậu lướt nhanh, không muốn đánh mất thêm thời gian của mình. Không khí bên ngoài thật thoải mái, nó còn khiến tâm trạng cậu tốt hơn, đầu óc trống rỗng vì không phải suy nghĩ quá nhiều. Nắng nhẹ cố gắng xuyên mình qua khẽ lá, rọi xuống nền đất phẳng và nhảy múa theo từng cơn gió thổi ngang. Bong bóng, nó bay mất rồi mẹ ơi. Ngoan nào con trai, chúng ta sẽ tìm một thứ khác cho con. Cậu nhìn theo đứa trẻ đang thút thít rồi lại nhìn lên bầu trời xanh trong kia nổi bật với trái bóng bay màu đỏ. Nó là là trôi, lướt đi cùng gió, chạm vào mây và bay cao mãi. Cậu nhìn nó thật lâu và tìm kiếm một thứ khác. Bầu trời kia cao ngạo đang ngước xuống nhìn cậu, còn cậu thì lại ngước lên để trầm trồ tán thưởng nó. Cậu cũng là bầu trời kia mà, cũng giống nhau mà thôi, vậy tại sao … sự cách biệt lại quá lớn thế này.

Tsuna, cậu là bầu trời của riêng tôi.

Tôi bận lắm và không có thời gian để chơi đùa.

Cậu chỉ cần nghe là đủ.



Bầu trời ngoài kia đẹp thật nhỉ, nó rộng lớn và tự do. Còn cậu thì …

Nếu chỉ để giễu cợt thì anh nên ra ngoài, tôi thật sự rất bận với công việc đang chồng chất từng giây.

Fufufu… Tôi nói không đúng sao. Rốt cuộc là, khi đã trở thành Boss, cậu vẫn không thể tự làm được những gì mình muốn đấy thôi, vẫn chỉ răm rắp làm theo một số người, buồn quá nhỉ.

Nếu mục đích của anh là chọc giận tôi thì xin chúc mừng, anh thành công rồi đấy.

Không không, tôi chỉ là muốn giải thoát cho cậu thôi, Tsuna…







Lại thêm một giấc mơ kì lạ, nhưng cũng không hẳn. Đó là một câu chuyện cũ và giờ nó lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Có điều gì chăng. Cậu muốn uống nước, với cuống họng khô cháy thì cậu không thể nghĩ được gì nữa ngoài nước. khi cảm thấy khá hơn thì mọi kí ức về giấc mơ lại nhạt dần. Gần đây cậu rất mau quên và đặc biệt là những thứ liên quan đến…anh. Cậu thoáng sợ, cái run người lướt qua cơ thể, mồ hôi dần rịn cả trán. Kí ức về anh, nó vô giá. Tìm kiếm, tìm kiếm lại tìm kiếm. Cậu cố gắng lục lọi trong não những thứ về anh, kỉ niệm, nụ cười, hình ảnh và …tên anh. Chúng dần dần biến mất, cậu sợ hãi.



Mất.



Mất.



Biến mất.





I can’t remember, can’t remember anything …about you
What happens to me?
Who’ll saven my soul?





Chrome đã giúp cậu mời bác sĩ để xem xét về não bộ của mình. Cậu cam đoan sau tai nạn đó não cậu đã bị tổn thương ít nhiều, không có gì quá nhiều để có thể dễ dàng phát hiện ra và bây giờ thì nó đang bắt đầu phản ứng trong cơ thể cậu. Ban đầu chỉ là quên mất kí ức rồi tiếp theo sẽ là thế nào đây. Vị bác sĩ già xem xét mọi thứ thật kĩ lưỡng và cẩn thận lần mò từng inch trên đầu cậu để tìm một vết rách, nứt hay một thứ gì đó tương tự. Không mấy thoải mái lắm khi có một người đang giữ đầu bạn rờ rẫm lên xuống và bạn phải ngồi yên như thế suốt một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, ông ngồi xuống và soi đèn vào hai đồng tử đang mở to của cậu, cất dụng cụ vào túi và đi ra. Mọi chuyện chỉ có thể, thật mệt mỏi.

Cậu nghe có tiếng nói tức giận của Gokudera, tiếng nấc khẽ của Chrome và giọng nói nghiêm nghị của Reborn. Vậy là …thôi kệ. Gokudera bước vào với gương mặt nhăn nhó, ánh nhìn lẩn tránh ánh mắt của cậu. Vậy là đúng rồi, não bộ cậu đã bị tổn thương và nó đang có phản ứng, mất kí ức, quên mọi thứ, uhm nó cũng gần với căn bệnh Alzheimer nhưng cậu cũng sẽ có thể mắc phải nó khi tuổi về già nếu di chứng mà nó để lại là quá lớn. Quên hết mọi thứ và tâm thần. Đặc biệt bây giờ thì cậu lại muốn thể. Trái đất vẫn đang quay, thời gian không ngừng trôi. Và thời gian của cậu cũng thế.

Để giúp cậu trong mọi chuyện, Chrome sẽ luôn ở bên như một người hỗ trợ kí ức cho cậu. Dù cảm thấy không cần thiết nhưng ở một vài lúc, sự có mặt của Chrome khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.





Làm thế nào để gặp anh đây. Làm sao đây. Làm thế nào. Gặp. Gặp ai. Cậu muốn mình gặp ai. Chrome, dường như tôi đã quên một điều gì đó quá đặc biệt, tâm trí tôi không ngừng thôi thúc bản thân về người đó, con tim đôi lúc lại quạng đau, cảm giác mơ hồ về một ai đó, muốn gặp, đó là cảm giác lúc này, nhưng tôi lại không biết mình muốn gặp ai. Cậu nói như một lời tâm sự. Chrome không trả lời, cô bé biết người đó là ai, một người quan trọng với cậu – trước đây. Điều gì đó khiến mắt cô hơi nheo lại, đôi môi mím chặt buồn rầu. Boss, ngài không cần phải lo, đến một lúc nào đó ngài sẽ gặp lại người đó và nhớ ra, tôi tin chắc về điều đó. Cậu đã cười với Chrome khi cô nói thế, Có lẽ đúng như Chrome nói, một lúc nào đó cậu sẽ nhớ ra, cậu sẽ biết người đó là ai, người làm cậu có cảm giác đau này, cậu rất muốn biết. Quả thật, sống trong sự mơ hồ là điều đáng sợ, mong chóng lên, cậu muốn thời gian trôi nhanh hơn.

Kí ức luôn là một cáí gì đó khiến bạn luôn phải nhớ đến dù nó có tàn bạo thế nào, và dưòng như những kí ức buồn luôn hiện hữu nhiều hơn những kí ức hạnh phúc. Một cảm giác lạ lẫm trái ngược và đan xen, cơ hồ sự tồn tại của nó cũng chỉ từ một thứ mơ hồ nào đó tạo nên. Nếu không nói về mặt tâm linh rằng kí ức cũng như một phần của linh hồn thì bạn có thể hiểu nó theo một chiều hướng khoa học hơn rằng kí ức cũng quan trọng như bộ nhớ của máy tính, mất sạch đồng nghĩa nó trở thành một cái máy vô dụng. Nhưng cậu thì khác, “vô dụng” đã từng là một tính từ để miêu tả về cậu, nhưng quả thật, không có kí ức thì con người ta sẽ sống như thế nào đây.






Trái đất xoay quanh trục và nghiêng một góc 66 độ 33 phút. Thời gian được chia làm 24 múi và múi giờ chuẩn được gọi là GMT. Một kẻ ở nửa bên đây của địa cầu đang cô đơn cùng cực, với nỗi buồn vây quanh và thèm nhớ về một sự ấm áp quen thuộc, hắn nhớ đến từng nụ cười, từng centimet trên cơ thể bé nhỏ đó, vậy mà…chỉ một ánh nhìn thoáng dao động đã làm thay đổi tất cả. Một kẻ ở nửa bên kia của địa cầu mang theo một tâm trạng nghèn nghẹn không dứt, cứ mãi miên miên …miên miên.

Mọi thứ sẽ là không đủ, không thể đến được đích cuối cùng cũng không thể nhớ bản thân đã bắt đầu từ đâu. Dừng lại hay không dừng lại, dừng lại hay không thể dừng lại. Thôi thúc kéo theo cám dỗ, cám dỗ hấp dẫn bản thân con người, gợi sự bí ẩn, gợi vẻ tò mò và bóp chết niềm hy vọng. Mọi thứ vẫn luôn được cân bằng theo một cách nào đó.

Sáng sớm, cậu muốn hít thở khí trời, còn gì tuyệt hơn là cảm nhận gió sớm phả nhẹ vào mặt mát rượi, một chút đi lại sẽ tốt cho sức khỏe hơn là cứ quanh quẩn trong phòng mỗi lúc. Đi ngang qua những con phố cũ, hít hà lấy mùi ẩm ướt trong không khí, thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên bầy trời cao xanh với những đám mây đang trôi lãng đãng.

Chợt.

Thoáng qua một bóng dáng cao gầy, mái tóc xanh dài đặc biệt, nụ cười luôn trực chờ trên môi. Tim lỡ một nhịp đập, đôi mắt dán chặt vào gã, khóe mắt chợt dao động, gã đứng trước mặt cậu và đang mỉm cười. Thôi thúc, cám dỗ, hấp dẫn, cả người hắn phát ra một trường lực như muốn kéo cậu lại gần. Gã đưa tay chờ cậu nắm lấy. Ôm chặt cậu vào lòng, vùi mặt vào mái tóc nâu mềm mượt, hít lấy mùi cơ thể cậu, đôi mày nhíu lại vì nhung nhớ.

Anh đã về.





.end.


Cộng 23v
Clo

Tài sản của Haru.Ryu

Về Đầu Trang Go down
tranjennyfer02
Ninja
Ninja
tranjennyfer02
Nữ
Clover leaves10 Viên (moneyTFC)451
Tổng số bài gửi : 314
Birthday : 28/02/1987
Vi pham :
[KHR Fanfic] Come back and love me now Left_bar_bleue0 / 100 / 10[KHR Fanfic] Come back and love me now Right_bar_bleue


[KHR Fanfic] Come back and love me now Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [KHR Fanfic] Come back and love me now   [KHR Fanfic] Come back and love me now 1Tue Aug 16, 2011 5:10 pm

Cũng như fic kia, tớ chỉ đọc qua nhưng chưa kịp comment, để chiều về comment ha, giờ tớ đi làm rồi.

Cho cậu 23 điểm fic này.
Jenny

Tài sản của tranjennyfer02

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com/
 

[KHR Fanfic] Come back and love me now

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Way back into Love
» [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story
» [CCS] A love story
» [Fiction] The Love 's novel
» A Little love
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-