Title: Mưa tháng Năm
Author: Jasu-chan
Disclaimer: Kamui và Subaru từ Tsubasa RC của CLAMP
Length: Oneshot
Rating: Không giới hạn
Status: Completed
Summary: Nghĩ về người quan trọng có phải chăng chỉ là lo lắng và bảo vệ người đó, theo như ý mình…?
=================================
Mưa tháng Năm
Ngày 21 tháng 5.
Ngoài trời mưa tuôn rả rích không dứt. Mưa đập đập vào tấm kính cửa sổ, rơi xuống, tạo thành một lớp nước mỏng bóng mờ.
Rất lạnh.
Kamui đứng bên bậu cửa sổ. Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn ra bên ngoài. Một đất nước yên bình, phồn thịnh và xinh đẹp. Quả rất hợp ý anh.
"Giá như…"
_Cà phê pha xong rồi, Kamui.
Anh hơi giật mình. Hình như anh đang rất chú tâm nghĩ ngợi đến điều gì đó.
_Thơm quá!
_Anh ngồi đi. Em đi lấy dĩa và muỗng.
Giữa căn phòng, bộ ghế salon lớn sang trọng và chiếc bàn bầu dục dài với mặt kính đắt tiền có vẻ như nổi bật nhất. Bên trên chiếc bàn ấy, có hai tách cà phê nóng, và một ổ bánh kem. Đèn trong phòng mở sáng. Không khí ở đây thật khác xa với bên ngoài, rất ấm, ấm áp vô cùng.
Hôm nay là một ngày trọng đại.
Từ khi cả hai cùng uống thử món cà phê nóng, Subaru đã học bằng được cách pha cho thật ngon. Và chỉ sau đó đúng ba hôm, Subaru không còn hỏi Kamui những câu đại loại như “Có ngọt quá không?”, “Có cần thêm gì không?” khi pha cà phê cho cả hai, trong khi thật sự anh hoàn toàn không phải là một tay pha cà phê giỏi đến mức đó.
_Trời cứ mưa suốt thế này cũng tuyệt, Kamui nhỉ!
Lần này khác với mọi lần, Kamui không hối thúc để cả hai tiếp tục trốn chạy sang thế giới khác. Hôm nay ngoại lệ. Vả lại anh cũng thích ở lại đất nước này lâu một chút.
Kamui chậm rãi cầm chiếc tách màu xanh tím than, đưa lên ngang mũi. Anh khẽ nhắm mắt, nở một nụ cười dịu dàng.
_Lần đầu tiên em pha cà phê cho hai đứa mình, trời cũng mưa lớn như thế này.
_Chính anh đã đòi ăn bánh kem mà phải uống cà phê nóng ấy chứ! Một kỉ niệm rất khó quên, em còn nhớ rõ cái bánh hồi đó như thế nào nữa kìa.
Subaru nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, đối diện với Kamui. Anh mỉm cười, nhìn sang chiếc bánh kem màu trắng đặt ở góc trái mặt bàn. Cũng lâu rồi anh không cảm thấy yên bình như thế này.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Kamui và Subaru. Một ngày thiêng liêng nhất đối với cuộc đời vốn luôn dành cho nhau của hai người họ. Đó là một trong những mối dây gắn kết hai anh em song sinh lại với nhau. Và tất nhiên, ngày sinh nhật của một trong hai người ấy không thể nào thiếu mất người còn lại.
Nhưng… Từ khi cả hai phải bắt đầu cuộc trốn chạy bất đắc dĩ không có ngày mai, từ khi cả hai cứ luôn trong trạng thái lo lắng và vội vã, và không ít lần họ phải xa cách nhau, gặp bao nhiêu sóng gió, đây là ngày sinh nhật đầu tiên họ có thể cùng ngồi bên nhau trong căn phòng ấm cúng như thế này. Mong ước của cả hai lúc này chỉ đơn giản là ở lại đất nước này mãi, và sống cuộc sống êm đềm cùng nhau, như một cặp song sinh không bao giờ tách rời nhau được vậy.
Nhưng, khó quá!
"Giá như… Mọi chuyện trở lại như hồi xưa thì thật tốt…"
_Kamui nè, anh cắt bánh đi!
Một lần nữa, Kamui lại giật mình vì đang chú tâm nghĩ ngợi điều gì. Anh hiểu vận mệnh của anh đã ban cho anh một đứa em trai song sinh, nhưng đồng thời cũng bắt anh phải chịu một thử thách mà nếu không làm tốt, anh có thể mất đi em trai của mình. Vĩnh viễn.
Và anh không thể phủ nhận việc anh không biết Subaru nghĩ gì về việc ấy. Anh luôn thấy lo lắng, trong lòng không lúc nào yên tâm. Anh che chở Subaru như che chở một đứa bé không đủ sức tự lo cho mình. Anh luôn theo sát Subaru chỉ để chắc rằng em trai mình vẫn khỏe mạnh, và chưa biến mất.
Có thể anh rất căm hận con người đó. Hoặc có thể anh đã luôn tự trách mình vì đã để hắn gặp Subaru. Để bây giờ hai người phải lâm vào hoàn cảnh như thế này, và Subaru đã phải đau khổ biết bao nhiêu.
Nhưng thậm chí, anh còn không biết Subaru đang thật sự nghĩ gì.
_Bánh Kamui nướng, lúc nào cũng ngon!!
Kamui mỉm cười theo Subaru. Khi ở bên Subaru chính là những lúc duy nhất anh cười những nụ cười dịu dàng và an bình đến thế. Cứ như anh chẳng còn phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì không hay nữa.
Subaru nhìn anh mình. Nhìn rất lâu, rất kĩ. Như thể nếu anh bỏ lỡ mất một giây nào, hay một đặc điểm nào của Kamui, anh sẽ phải hối hận lắm. Như thế sau này có thể anh sẽ không được nhìn ngắm người quan trọng nhất của mình như thế này nữa. Có lẽ anh đang sợ một điều gì đó không chắc chắn. Giống như Kamui. Nhưng không giống hoàn toàn.
Cà phê tỏa mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu, làm ấm cả căn phòng. Cơn mưa mùa hè tuy lạnh, nhưng không bằng cái giá rét mùa đông hồi năm ấy. Lúc ấy, trời cũng mưa, cũng lạnh. Tokyo Metropolitan…
Subaru sẽ không ủ rũ nữa. Hôm nay là ngày sinh nhật của hai anh em, anh muốn mình phải làm được điều gì đó hay ho cho Kamui. Từ lúc hai người bắt đầu cuộc trốn chạy đến nay, hình như anh đã “nợ” Kamui quá nhiều. Kamui vì anh mà chiến đấu, lo lắng cho anh, buồn vì anh, và luôn phải bảo vệ anh trong khi anh cứ mãi nghĩ đến chuyện phải như thế nào thì mới tốt cho “người đó”, và cho cả mình, cho cả Kamui. Nhưng càng ngày anh càng đem lại nhiều phiền phức cho Kamui. Anh thấy mình thật vô dụng.
Anh biết nếu mình nói ra chuyện này, Kamui sẽ giận lắm. Kamui nhất định sẽ không thích anh sử dụng từ “nợ” như thế. Bởi vì họ là anh em song sinh cơ mà. Vui cùng vui, khổ cùng khổ. Khi còn ở Tokyo, Kamui đã chờ đợi và bảo vệ Subaru suốt ba năm ròng, cũng vì lý do này. Nếu không có Subaru thì Kamui sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng trong khi đó, Subaru lại cảm thấy có lỗi với anh mình vì những chuyện như thế này.
_Em có muốn ở lại đây một vài tuần không?
Subaru hơi bất ngờ.
_Tất nhiên là em muốn. Nơi này thật tuyệt. Nhưng…
_Không sao đâu. Nếu cứ đi mãi, chạy mãi như thế thì quả là mệt mỏi thật. Anh cũng muốn anh em mình lưu lại chút kỉ niệm đẹp trong chuyến du hành chứ.
Subaru thật sự ngạc nhiên. Anh không nghĩ rằng Kamui có thể có đủ điềm tĩnh mà nghĩ đến những chuyện này. Anh vẫn nhìn Kamui, với ánh mắt dịu dàng. Anh biết Kamui vẫn rất lo lắng về quyết định của mình. Nhưng Kamui muốn làm anh vui, và chỉ cần như thế là Kamui cũng sẽ vui.
Subaru đặt tách cà phê xuống dĩa, anh hớn hở cười tươi và đút một miếng bánh lớn vào miệng Kamui.
_Hay lắm! Vậy thì ngay sáng mai em sẽ đi mua đồ dùng và thực phẩm. Còn anh, ráng tìm cho em hai con mèo nhỏ để nuôi trong nhà nha!
Kamui cười. Cười thật sự. Nụ cười an bình và đầy hạnh phúc.
=|…:…the end…:…|=