(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:37 pm

Heheheh....Thấy truyện pạn Hoshi post hay wa'...Nên tớ cũng lanh tranh xin góp vài truyện :oops:
Không giờ ta yêu nhau.
Tôi nhìn ra cửa sổ, trời mưa tầm tã. “Chẳng có ngày nào là khô ráo ở Singapore này cả.” _ Tôi thở dài, cái cách mà tôi vẫn làm để chứng tỏ rằng mình phiền muộn lắm.

Thông thường vào giờ này và những ngày thứ bảy như hôm nay, tôi hay ngồi một góc của Starbucks café shop ở Plaza Singapura. Không hẳn là vì thích café, vì tôi đã quen trãi một buổi của ngày cuối tuần ở đây, để được một mình và suy nghĩ. Cái thói quen naỳ có từ khi nào nhỉ? Ngước nhìn những hạt mưa, suy nghĩ suy nghĩ để tìm lại trong ký ức, 468 ngày rồi. Ừ, đúng là đã ngần ấy ngày, từ cái ngày mà tôi chia tay với anh.

Mau nhỉ? Đôi lúc chẳng hiểu vì sao thời gian cứ bay đi vùn vụt chẳng chờ một ai, cả cái đầu óc chẳng chút ý tứ về thời gian như tôi. Mới đây mà đã 15 tháng, 11 ngày tôi chờ đợi và hy vọng cho anh rồi sao? Sự chờ đợi mà tôi chẳng biết cho cái gì, cứ mù quáng tự an ủi khi tôi thất vọng rồi lại hết, rồi lại tiếp tục mong ngóng.

Những tin nhắn của ngày ấy tôi vẫn còn giữ và đem ra để tìm những hạnh phúc ngày nào. Để bật cười lên và lặng thầm khóc…

Thỉnh thoảng, tôi cũng chẳng biết mình đang bám víu vào cái gì?

Có một vài khoảng thời gian, tôi lo sợ cho con người của chính mình. Giật mình trong đêm, bật khóc, rồi lại ngủ ngon lành. Làm việc và đối xữ với những con người xung quanh mình như một cái máy. Tôi cười mà cứ như đó là một hình thức khác của khóc vậy…


---


Trời mưa rồi cũng tạnh. Tôi lấy chân mình rời khỏi chiếc ghế nệm, bước vào phòng. Chẳng gì xãy ra, êm ấm như chẳng có sự hiện diện của cơn mưa bên ngoaì cửa sổ. Tôi ngồi vào bàn, kéo chiếc laptop lại gần hơn. Gõ gõ điạ chỉ blog của chính mình. Có 1 tin nhắn mới, nickname là Essential. “Ai vậy nhỉ?” – tôi tự hoỉ mình dù biết chẳng có một câu trả lời nào cho bản thân cả.

“Làm quen nha?” - Nội dung tin nhắn chỉ có ba từ vỏn vẹn.

Click vào điạ chỉ blog của Essential. “Cũng xinh trai.” – tôi thầm thì với chính bản thân về chàng trai lạ mặt này. Tò mò càng nhiều hơn trong đầu mình. Tôi ngồi đọc hết những trang nhật ký mà anh ta đã ghi để rồi…khóc một cách tỉnh bơ. Tôi nhận ra thật là kỳ cục để khóc cho chuyện của ngươì khác. Tôi thở daì. Ừ, chuyện tình yêu mà – ai mà chẳng có những góc riêng để ngồi gỡ khúc mắc của họ. Lau vội nước mắt còn đọng trên má, tôi viết một comment cho Essential đúng 3 chữ:“Ừ, thì quen!”


Tôi quen anh từ dạo ấy.


Tôi và anh sau lần ấy trao đổi với nhau qua hai cái màn hình vi tính cách nhau hàng trăm nghìn cây số đường bộ, đường biển và mây. Tôi kể cho anh những tâm sự của mình, anh lắng nghe và chia sẽ. Tôi nể anh cho những kiến thức của anh và sự ân cần, biết lắng nghe và đồng cảm với tôi.


Có một trang entry anh đã viết cho chính tôi:”Hãy đứng lên như mặt trời, dù trước đó nó đã đi xuống sâu, xa hay thậm chí đã biến mất – nhưng nó vẫn đứng lên như chưa từng có gì xãy ra. Hay em là mặt trăng cũng được!”

Tôi cũng chẳng hiểu mình có đứng lên được như anh noí hay không, dù thậm chí chỉ là như mặt trăng. Tim vẫn nhoí đau như đã.


Đối với tôi anh chỉ là một người bạn ảo để tôi giaỉ bày những niềm vui, nổi buồn trong tình yêu, học tập. Con người, hay ít nhất là tôi, dễ dàng noí ra những điều thầm kín nhất trong tim mình khi bước vào thế giới không có thật này. Huống hồ gì, giữa tôi và anh là cả nghìn cây số ngăn cách.

Rồi một hôm, internet nhà tôi bị hỏng. Thứ 7 nên chẳng có thể kêu ai lại sửa, phải chờ đến thứ hai. Cả ngày đó tôi đứng ngồi một cách khó chịu, chẳng hiểu là gì. Có lẽ tôi đã quá quen với việc có một người để tôi mỗi ngày chia bớt những câu chuyện. Để rồi hôm nay phải giữ khư khư trong lòng nên cảm giác không thanh thản. Hoặc có lẽ là tôi sợ anh ấy lo cho mình? Điên, anh cũng chỉ như tôi và tôi cũng chỉ như anh: bạn chat ảo, thế thôi!

Nghĩ ngợi vớ vẫn một chút, điện thoại của tôi reo lên, con bạn thân nhắn tin. Tôi thắc mắc chẳng hiểu nó có lưu tin này lại làm tin mẫu hay không mà mỗi lần rủ café, chỉ có mỗi mấy từ này trong tin nhắn: Café 30’ nữa, chỗ cũ! _ Ngó ngó cái đồng hồ trên thanh Taskbar của chiếc laptop giờ không khác đống sắt vụn, 17h34 PM. Ờ, nó không rũ thì tôi cũng đi mà!

---


Tôi kéo ly café lại phiá mình, khuấy mạnh. Mi đưa tôi tách nước đường, tôi lắc đầu rồi nhấc ly café trước mặt lên nhấp một ngụm.

- Đắng quá mày ạ! – tôi nhăn mặt, café thật sự đắng.

- Tài lanh, đường nè mụ.

- Thôi. Café ai lại uống ngọt. – Tôi bật cười

“Cũng giống mày đang chờ đợi thằng đấy à…” _ Mi nó nhìn chăm chăm vào ly café, tôi biết thực chất chẳng có gì đáng để nhìn mà nó đang tránh ánh mắt của tôi thôi. Rồi nó thở dài – như là chính nó đang là người chờ đợi và lắc đầu:” Tao cũng không ý kiến gì. Vì tao còn đưá bạn thân nào ngoaì mày nữa đâu. Tao chỉ không muốn mày khổ.” Nó ngưng lại một chút. “… như tao.” _ Tôi sững người. Thì ra từ nãy đến giờ, hai con mắt tôi đang tránh hai con mắt của nó! “Tao thôi yêu nhé…” Mi nhìn thẳng vào tôi. Theo quán tính, tôi chạy qua chỗ ngồi kế bên nó, ôm đưá bạn thân nhất vào. Tôi cảm nhận được trên vai mình là những giọt nước mắt.

Mi là người yêu một cách sâu đậm. Tôi đã từng khuyên Mi một câu, đại loại là yêu nhưng phải giữ lại trái tim. Lần đấy, tôi nhớ rằng nó cười mĩm và noí:” Mỗi người yêu khác nhau mà mày. Tao yêu là cho tất cả chứ đừng noí traí tim.” Và mỗi lần sang ngang, tôi lại ôm nó và khóc, như mỗi lần tôi nhớ anh.

Tôi nhìn nó, gật đầu. Ừ, thôi yêu sẽ không còn khóc như thế này nữa, cũng tốt. Nhưng tôi biết, câu noí khi nãy chỉ là phát ra trong lúc nũng niụ với tình yêu mà thôi. Chứ từ sâu trong tìm thức, con người ta sinh ra là để yêu và được yêu. Và sự thật, nó lại có tình yêu khác. “… nhưng tao đã chuẩn bị moị thứ để đón chờ nỗi đau.” _ Mi mĩm cười như giễu chính mình. Có phải đớn đau mới là tình yêu?


---


Sau một ngày chủ nhật trằn trọc, lăn qua lăn lại sau khi đi hết dãy shopping này qua dãy shopping nọ. Và thì thứ hai cũng đến và mạng cũng xài lại được. Tôi háo hức online với không hy vọng gì cho những offline hoỉ han của anh, chỉ cần thấy anh đang trên mạng. Vài ngaỳ giữ kĩ những tâm sự, tôi thật sự cảm giác khó chịu. Thế mà thật bất ngờ, mấy chục tin nhắn chỉ sau 2 ngày không online. Tôi chưa kịp biểu thị bất kỳ 1 cảm xúc gì thì màn hình laptop hiện lên khung chat của anh với tiếng Buzz làm tôi bật cả người.

- Em có gì không? Sao hôm nay mới online? – dòng chữ của anh hiện vào khung chat.

- Mạng của em bị vấn đề, chẳng ai đến sửa vào ngày cuối tuần cả.

- Anh thật sự lo cho em… - anh lại gõ tiếp, tôi cũng chẳng biết anh có đọc được dòng ở trên không.

- Em không có gì mà. Em xin lỗi vì đã để anh lo. - Tại sao tôi phải xin lỗi anh? Tại sao tôi lại thật lòng đến thế hả con ngốc?

- Em cho anh số điện thoại của em đi. – Đây là lần thứ 2 tôi chẳng hiểu anh có xem tôi gõ gì không.

- +6590156372

- Chúng ta quen nhau nhé?


Tôi ngồi nhìn màn hình trên năm phút đồng hồ, bỏ mặc những tiếng Buzz của anh. “Chúng ta quen nhau nhé?” _ cuộc tình xưa cũ của tôi cũng bắt đầu bằng câu noí này. Nhưng… tôi thật sự nghe lòng mình có những tiếng khác lạ vì anh. Vì anh? Ừ, vì một người tôi chưa từng gặp, ở cách xa tôi nghìn dặm và vô cùng mới mẻ. Vội vã? Dễ tin? Không, tôi không phải là loại người này. Thế mà…sao? Tôi nhắm nghiền mắt lại, hình ảnh của người yêu cũ vẫn xuất hiện rõ mồn một làm tim tôi bỗng nhói khẽ khàng, có cảm giác của lỗi lầm. Nhưng tôi biết, mình đã sẵn sàng để dọn dẹp lại căn phòng trong trái tim của mình…


- Em xin lỗi. Nhưng câu hoỉ, nó có phải đồng nghĩa với câu:” Em có sẵn sàng cho nổi đau khác chưa?” _ hay không? – tôi bắt đầu đánh bàn phím sau tiếng buzz thứ mười hơn.

- KHÔNG!!!

- Tại sao anh yêu em? Chúng ta chưa hề… uhm, chưa hề cho tất cả mọi chuyện kể cả sự bắt đầu…

- Anh không yêu em.

- Cái gì? – Tôi gõ bằng tay nhưng miệng vẫn bật hoỉ.

- Em không nhớ à? Có một lần, em đã khẳng định yêu là đau đớn vì niềm đau thì khó quên và hạnh phúc thì chóng phai. Nên, anh không yêu em. Anh sẽ tìm một động từ khác, cái mà yêu thương sẽ không là đau đớn.

- …


---


Từ đó, chúng tôi quen nhau. Anh vẫn gọi cho tôi thường xuyên và vẫn email, chat chit. Tôi đã không nhận ra, nhưng con Mi noí là tôi đã cười như tôi của nó thời còn trung học, trước khi có mối tình đầu. Nó hoỉ lí do. Tôi mĩm nhẹ rồi kể hết về anh cho nó nghe. “MÀY ĐIÊN À???” _ nó hét toáng lên, nhưng câu hoỉ nằm trong chủ định cuả tôi. “Ừ, có đôi chút.” _ tôi cười phá lên. “Mày vì một người chưa gặp mặt, chưa gì gì cả mà chờ ư? Và chờ nữa. Đến bao giờ chứ? Cứ cho là 2 năm nữa mày sẽ xong đại học và về Việt Nam. Nhưng… mày có chắc là mày sẽ nhận được những điều mày đáng có được hay không?” _ Đúng là Mi vẫn là đưá rắc rối, tuông ra biết bao nhiêu là câu hỏi. Tôi biết trả lời cho câu số một - ừ tôi đang chờ, câu số hai – 1 năm 10 tháng. Còn câu trả lời cuối cùng… Anh có yêu tôi không? Tôi tự hoỉ thêm mình một câu hoỉ để làm rõ ràng hơn câu trả lời cho Mi. Sao anh lại có thể yêu tôi nhanh như vậy trong ngần ấy thời gian anh chọn sự lẻ loi. “Tao không biết” _ tôi nhìn ra ngoaì đường. Những chiếc lá bắt đầu xa cành…


Tôi biết ở anh những gì? Tên, tuổi, công việc, và vài cái sở thích như ông già. Nhưng tôi đã gán cả niềm tin của mình vào anh…

Thỉnh thoảng, nhất là vaò những chiều thứ bảy, tôi ghen tị đến độ nước mắt sắp trào ra. Những đôi trai gái dựa dẫm vào nhau, cười, giỡn, cãi nhau…

Tôi tự an ủi mình rằng gieo gì thì được nấy. Chờ đợi sẽ được thưởng công cao.

- Em sẽ đợi anh chứ? – anh noí thì thầm vào điện thoại.

- Vâng…

Tôi trả lời nhẹ hững, dù trong lòng vẫn nghi ngờ mình. Đợi? Đợi sự thành công hay đợi anh dạy cách bước qua đau thương tốt hơn người yêu cũ của tôi? Chưa lúc nào như lúc này, tôi cần một vòng tay ấm áp ôm chặc lấy mình khi mỗi ngaỳ trôi qua chỉ là bốn bức tường, là giọng văn và cách noí của anh. Và như bình thường, tôi lại chìm dần vào giấc ngủ của mình. Tôi mơ thấy anh nắm tay tôi đi trên bờ biển đầy sóng.

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:37 pm

- Chúng ta yêu nhau bao lâu rồi nhỉ? – tôi giả vờ hỏi vaò ngày kỷ niệm 1 tháng.

- Không giờ. – anh đáp

- ???

- Vì yêu là sẽ đau đớn nên anh không yêu em…

Một buổi trưa, tôi vẫn còn trong giấc ngủ sáng muộn. Tiếng điện thoại, tiếng của anh và cả nội dung làm tôi giật mình … tỉnh giất. “Ngày mai anh sang Sing, vui không?”

Vui, sao lại không vui. Tôi vui đến lỡ làm những giọt nước mắt rơi xuống khoé miệng, mặn chát!


Cả ngày hôm ấy tôi như một con ngốc chính hiệu. Bồn chồn, lo lắng,… Tôi làm mọi thứ rối tung lên. Ngaỳ mai anh sang. Ngaỳ mai tôi gặp tình yêu-không-giờ-yêu-nhau của mình. Tôi sẽ không còn ghen tị với những cặp tình nhân khác. Tôi sẽ được vòng tay anh ôm, bờ môi anh hôn,… Làm sao tôi có thể bình tĩnh với những ý nghĩ này chứ? Ngaỳ mai, tình yêu chúng tôi sẽ không phải là không giờ. Ngày mai nó sẽ là 24 giờ, 48 giờ, 72 giờ… ta yêu nhau.


01:00pm. Sau một vài tiếng chuẩn bị mình, ngắm trước gương. Tôi đã ở ngay sân bay. Tôi sẽ được đứng cạnh anh chỉ 20 phút nữa thôi. Tôi mĩm cười, tưởng tượng ra anh ở ngoaì. Bờ môi có duyên hơn khi cười không? Ánh mắt có ấm áp như chính anh không? Tưởng tượng tất cả, tất cả…


30phút sau.

1 giờ sau.

2 giờ sau.




Tôi ngồi trong căn phòng của mình. Đã bình tĩnh hơn sau khi biết chuyến anh đi chẳng có chuyện gì xãy ra. Nhưng tại sao anh không đến bên tôi? Hay anh đã thấy tôi, một tôi ở ngoaì khác xa với webcam và những tấm hình với caí miệng rộng rinh cười vô hồn… Hay… Tôi rối, thật sự rối, thật sự trăm nghìn lần rối.

Keó chiếc laptop về phiá mình. Tôi sign in để mong nhận được lời xin lỗi từ anh. Không có một tin nhắn gì. Không một chút ánh sáng gì với cái yahoo id của anh. Moị thứ yên lặng, im nhưng không ấm. Bấy giờ tôi chỉ mong anh online, noí gì cũng được, nhưng đừng để moị thứ là một khoảng trống như thế…


Rốt cục là vẫn 0 giờ yêu nhau. Dù chúng tôi quen nhau đã trên trăm ngày, đó vẫn là không giờ. Đau không? _ Ừ, đau _ Thế thì đó đã là một cuộc tình.


Tôi khóc. Con Mi ôm chặc tôi vaò lòng. Khó thở, nhưng ít nhiều dễ chịu hơn những lúc một mình khóc cho anh. Đã mấy ngaỳ, vẫn thế, vẫn không một tin tức gì. Giá mà anh noí, dù là câu chia tay… mà chúng tôi đã quen nhau ư?


Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Tôi cầm lên. Tôi không tin vào mắt mình, số máy của anh.

- Anh đã làm gì mấy ngaỳ nay. Anh có biết em lo cho anh thế naò không? Anh đối xữ như thế có được không? Rồi đấy, em noí xong rồi đấy. Cho em một câu giải thích ngay đi nào. – Tôi hét toáng vào điện thoại.

- Xin lỗi…

Một giọng nam từ điện thoaị bên kia. Không phải anh.

- Xin lỗi… - tôi lắp bắp - anh là?


- Em là em của anh Quang. Em tình cờ đọc những tin nhắn của anh ấy và chị trong điện thoại. Em sợ chị chờ anh Quang nên em đã gọi cho chị để báo tin này… ừm. Anh Quang đã mất. - giọng noí rõ từng chữ, từng chữ một. Cũng đủ để tôi hiểu tất cả mọi chuyện đang xãy ra, đã xãy ra và sẽ xãy ra.


Tôi đã đứng lên và bước qua nỗi đau của ngày hôm đó. Bây giờ tôi đã có một người ôm tôi, hôn tôi, làm tôi cười và thỉnh thoảng làm những giọt nước trong mắt tôi rơi ra… Nhưng chẳng hiểu tại sao hình bóng anh vẫn trở về trong những giấc mơ của tôi, thỉnh thoảng. Có lẽ là chúng tôi nên cần gặp mặt một lần hoặc nhiều hơn - để câu chuyện tình yêu của nhau không làm tôi cảm giác tương tự như là mơ để tôi mãi mơ…


"Thì ra vẫn là không giờ anh yêu tôi. Vì anh naò muốn làm tôi đau…"
____________________________________________________________________

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:40 pm

Truyện khác nè :))
Vậy ta yêu nhau đi!


- Anh yêu em.Cô bé xoay phắt lại. Trợn tròn mắt. Hỏi với vẻ bất ngờ.

- Anh vưà thì thào cái gì thế???

- Anh yêu em! – Tôi nheo mắt lẩm bẩm đủ âm lượng để một mình cô bé nghe. Nhưng hình như thất bại, anh thu ngân café đang nhoẽn miệng cười thầm.

- Thậm chí ta chỉ vưà gặp ba phút trước đây và tôi chỉ cười với anh một cái ư?

- Ừ. À … Ừm … Đừng nghĩ anh dễ dãi. Thật ra anh không phải là con người đó… Anh biết thế này là nhanh… nhưng… - tôi bước theo chân cô bé và phân trần sau khi trả vội tiền cho 2 ly Capuchino của tôi và bé. Anh thu ngân vẫn còn cười khi nhìn tôi.

- Nhưng anh đang show ra anh là người như thế đó! – Cô bé xoay mặt lại, nhìn thẳng vào tôi và nhún vai – Anh đâu biết gì về tôi. Rồi anh sẽ noí chúng ta không hợp nhau sau 2 tuần lễ. À không, có lẽ lâu quá. 1 tuần cũng nên. Đúng không?

- Đúng. Hả, không. Hoàn toàn không! Ý anh là anh sẽ không như thế và trên đời này làm gì có cặp tình nhân nào hợp nhau 100% bao giờ. Nhưng anh sẽ chấp nhận những cái không hợp nhau ấy… - tôi chẳng hiểu mình đang noí cái quái gì.

- *cô bé ngừng một chút, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi* Tôi chỉ sẽ quen anh 1 tuần. Anh có chấp nhận không?

- Tại sao? Cho anh một lý do?

- Không có lý do nào cho câu noí ấy cả.

- Anh có thể làm em chấp nhận wen anh hơn 1 tuần chứ?

- Không. Chỉ được 1 tuần. Sau đó anh đừng quay lại mà chỉ được phép đi về phiá trước. – cô bé lắc đầu dứt khoác.

- *Tôi suy nghĩ, suy nghĩ* Ừ, thế vậy. Anh chấp nhận!

- Anh hứa chứ?

Tôi gật đầu.

- Vậy ta yêu nhau đi…

---

Ngày thứ nhất

Như đã hẹn ngaỳ hôm qua. Tôi gặp cô bé đúng 9 giờ sáng tại quán kem Goody. Hình như cô bé đến từ sớm và cũng chẳng ngạc nhiên mâý khi cô bé là khách duy nhất vào giờ này.

- Chào bé! – tôi ngồi phịch xuống.

- Thứ nhất, em không phải là bé. Thứ hai, chào anh! – Cô bé bỏ quyển sách dầy cộm với cái tên Another Summer của Georgia Bockoven xuống bàn và nhoẽn miệng noí.

- Thế em tên gì?

- Chưa noí anh biết, một ngày anh chỉ được hoỉ em 7 câu hoỉ. Sau đấy, em có quyền không trả lời. Và, em tên Ki. Anh còn 6 câu hỏi.

- Anh hoỉ tên thật mà? – tôi nheo mài

- Thì đó là tên thật. 5 câu. – Ki đưa quyển sách ngang mặt như lúc ban đầu.

- Ăn gian thế? Không đươc tính. Làm gì có ai tên thật là Ki chứ? – Tôi rống họng cãi.

- Không ăn gian và có, em tên Ki. Xem như 2 câu này không tính, không anh lại bảo chơi gian. Nhưng nếu anh vẫn hoỉ những câu đại loại thế này em sẽ tính đấy nhé. Vẫn còn 5 câu. – Ki noí mà mắt vẫn nhìn vào quyển sách. Sao tôi biết ư? Vì quyển sách vẫn nằm trước mặt, không dịch chuyển một milimét.

- Thế anh tên Văn, 18 tuổi. – Tôi bắt đầu chịu thua – Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Ah em bao nhiêu tuổi? Học trường nào thế?

- Hôm nay em muốn anh dẫn em đi xem phim và chơi game ở Diamond plaza. Em gần 18 tuổi. Cách đây 3 tuần em học ở BIS. Anh còn 2 câu, chúng ta đi hay anh hoỉ rồi mới đi? – Ki đã chịu để quyển sách xuống, nhìn tôi cười và trả lời.

- Thế đi nhé? Mà trời ạ… - tôi hạ giọng từ từ khi kịp nhận ra mình vưà chỉ còn đúng 1 câu hoỉ cho sự lỡ miệng này.

Ki phá lên cười khi mặt tôi tỏ ra tiếc nuối một cách quá rõ ràng. Tôi chợt nhận ra em cười trông thật xinh. Một kiểu xinh xắn làm tôi cảm giác quen thuộc và liên tưởng đến một ai đó, không nhớ rõ. Nó làm tôi cũng cười khẩy vì sự ngu ngốc của mình. Lấy tay gãi đầu, tôi hưá từ nay sẽ chẳng bao giờ lỡ miệng nữa.

Sau đấy chúng tôi đi bỏ xe lại Goody mà đi bộ đến Diamond. Nói là đi bộ cho oai, chứ thật sự chỉ là bước vài bước qua con đường nhỏ. Sài gòn muà hè nắng thật ấm. Dù xe cộ có vẻ hơi tấp nập, nhưng… không sao. Chỉ cần Ki đi cùng tôi như thế này, đến đâu cũng cố mà bò. Tôi nhe miệng cười toe toét cho cái tưởng tượng của mình.

“Anh điên à? Đừng cười kiểu ấy giữa đường hoặc tránh xa em ra ngay.” _ Ki đánh vào vai tôi. “ Anh có nên dùng luật 7 câu hỏi như em không?” _ Tôi ra vẻ huýt sáo, mặt ngước lên trời. “Thế anh nghĩ em có nên tính câu hoỉ naỳ vào không?”. “Xem như anh chưa noí gì nhé!” _ tôi gãi đầu lắp bắp, lung túng. “Đồ anh ngốc!” _ Ki nhoẽn miệng cười. “Ngốc thế có…yêu không?” _ Tôi thì thào dù đã cố hết sức chỉnh âm thanh cao hơn. “Hỏi thêm 1 câu nào nữa là hết luôn đấy nhé!”. “Vẫn cứ hoỉ, không hoỉ hôm nay nữa cũng được. Thế có yêu không?” _ Tôi cố chấp lặp lại. “Có lẽ…” _ Ki lẩm nhẩm. Tôi chợt phát hiện mặt cô bé đỏ lự lên từ lúc nào.


Rồi chúng tôi đi xem một bộ phim hài. Cả hai đưá cười sặc sụa văng popcorn tứ tung. Thậm chí xém đổ cả ly cokes to tổ chảng ở giữa 2 ghế ngồi.

Ki chứng tỏ mình nhảy Pump kém hơn tôi qua việc hai đưá battle bài Beethoven Virus. Tôi được S còn Ki được A. “Cũng không tệ!” _ tôi giơ tay chữ V và noí với Ki sau khi hiện ra điểm. “Phải noí là không được quá giỏi.” _ Ki lắc đầu. “Đúng vậy thưa chị Ki.” _ Hai đưá cười to, bỏ mặc mấy người đang đứng đằng sau theo dõi tụi nó nhảy nãy giờ một cách chăm chú.

Chơi chán và cả mệt. Tôi và Ki kéo vào nhau KFC. Không thắc mắc nếu có ai tưởng đang gặp hai con heo biết đi, noí, cười và… yêu nhau.


Thắng xe trước cổng nhà Ki. Tôi gãi đầu, lúng túng. Miệng định hoỉ “em vào nhà nhé?” nhưng cũng thắng lại kịp vì tôi còn một câu khác quan trọng hơn.

- Anh vẫn còn một câu đấy. – Ki ngừng lại một tí – không hoỉ là em vaò nhà nhé! – Ki bắt đầu bước đi về phiá cổng.

- Khoang, Ki… - tôi như tỉnh giấc – à, ừm… ừ. Anh có thể hôn em không? – tôi cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng.

- Nếu em noí không thì sao? Ngốc. Lần sau phải noí “Để anh hôn em nào” và sau đó mới hoỉ “Anh có thể thử lại 1 lần nữa không?” nhé! - Rồi không để tôi kịp phản ứng, Ki bước đến đặt môi tôi vào bờ môi mềm đến ngọt lịm của em.

Cô bé đứng nhìn tôi, mĩm cười. Trong khi tôi đứng ngơ ra đó, dường chẳng hiểu chuyện gì xãy ra.

- Còn chưa hỏi nữa à? – Ki lườm tôi lẩm bẩm.

- Anh… anh có thể hôn em… một lần nữa không? – Tôi lúng túng nhìn vào mắt em nói.

Ki chẳng noí gì. Gật đầu và nhắm mắt. Tôi buông hai tay nãy giờ nắm chặt cái cổ xe. Tiến lại. Vén vài sợ tóc vương trên má em. Rồi nhẹ nhàng để môi tôi giữ chiếc hôn em – như tôi đang giữ một cuộc tình với em vậy…


Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm và ngaỳ thứ sáu. Chúng tôi đã đi khắp Sài gòn, những nơi mà Ki bất chợt nhớ. Ăn hết những món ăn mà Ki thích. Xem hết những bộ phim Ki chưa xem, đã xem và muốn xem. Rất vui, chưa bao giờ tôi cảm giác Sài gòn lại đẹp như thế. Trong nắng, mưa, thậm chí bầu trời chỉ là mây… Sài gòn có em bên tôi vẫn đẹp như nhau.

Mưa, tôi và Ki chạy xe không một chiếc áo mưa. Hậu quả là chiếc Piaggo LX dính đầy bùn. Một lần tôi định đem đi rửa lại nhưng em không cho.

Nắng, Tôi và Ki ra công viên Tao Đàn. Đẩy xích đu, cầu tuột và cả ăn kẹo gòn. Như hai đưá con nít cao trên 1m70. Bỗng em lấy điện thoại của tôi ra, bảo tôi xích đầu gần lại rồi nhe răng cười và bấm chụp…Tackk… Tôi bảo tôi sẽ rửa tấm hình ấy ra, nhưng em cài password khoá nó lại và không cho.

Trời mây, không bị lạnh bởi những giọt mưa và ướt áo bởi cái nắng gay gắt. Tôi và Ki cầm cây kem đi khơi khơi giữa đường Đồng khởi. Tôi vốn hậu đậu, ăn kem làm dính đầy cả mép. Em lấy khăn tay lau mà chẳng nhớ là khăn tay em màu trắng còn kem chúng tôi đang ăn là Chocolate Peanuts. Ki đưa tôi, tôi noí mình sẽ giặt nó, nhưng em không cho.


~~~

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:41 pm

01:30 sáng ngày thứ bảy.


Tôi đưa em về đến cổng nhà sau khi đánh mấy vòng Nguyễn Trãi và chén đầy bụng. Tôi hôn em từ biệt chẳng cần hoỉ nữa. Vì thật sự hôm nay tôi cũng đã xài hết 7 câu hỏi mất rồi. 7 câu hoỉ chỉ trong 1 giờ 30 phút, chủ yếu là những thông tin nhảm nhí về Ki. Lúc tôi leo lên xe, rồ gaz chuẩn bị phóng xe về. Ki bắt đầu noí.

- Hôm nay là ngày cuối.

- Ngày cuối…

- Em noí chỉ quen anh 1 tuần thôi mà?

- Chẳng lẽ những gì anh làm không đủ để kéo thêm dù chỉ 1 ngày nữa hay sao?

- …

- Em trả lời anh đi!!!

- Anh đã hết câu hoỉ cho ngày hôm nay. Em định tối nay em sẽ noí cho anh nhưng…– Ki mĩm cười, nụ cười như ngày đầu tôi gặp em ở quán café – À, cho câu hoỉ đầu tiên. Em tên Như, Quỳnh Lâm Như. Em học Lê Quí Đôn, trường anh học chứ không phải BIS. À, anh vẫn còn một câu hỏi bù cho câu hôm ấy em ăn gian anh…

- … - Tôi vẫn chống chân ngồi trên xe - Tại sao lại chia tay?

- Ngaỳ mai em chết.

- Em điên hả Ki? Sao lại noí gỡ như thế? – Tôi gần như hét lên.

- Em không giỡn. Đó là sự thật. Mai em chết. Em bị ung thư. – Ki vẫn cười, nụ cười mĩm làm tôi có cảm giác bất an gấp nghìn lần – Thật ra lần ở quán café là lần thứ 43 em gặp anh. Lần đầu là cách đây 2 năm, anh đã cười với em ngaỳ đầu tiên em vào trường, đi ngang lớp anh. Lần thứ 2 là trong căn tin trường, anh đã trả cho em ly nước vì em quên tiền. Lần thứ 3 là…

- …đừng noí nữa…. – tôi cắt ngang – anh…

- Hôm nay là lần thứ 50 em gặp anh, anh đã hoỉ em 49 câu hỏi. Anh cho em câu thứ 50 nhé? – Ki lay tay tôi naì nỉ.

- Ừ, em cứ hoỉ - tôi noí trong vô thức vì mãi lẩn quẩn vì những chuyện em noí nãy giờ. Tôi chẳng hiểu.

- Em thật sự bị ung thư, và không sống đến hết ngaỳ mai. Anh sẽ yêu một người sắp chết như em chứ?

Ánh mắt Ki đã đỏ hoe. Tôi bỗng bối rối. Trong tôi giờ rối bời. Tôi chọn giải pháp im lặng, vì bản thân thật sự chẳng biết noí gì… Bất thình lình Ki móc trong túi ra một lá thư. Bảo tôi về suy nghĩ và đọc nó. Nếu ngày mai 9 giờ sáng tôi đến thì xem như câu trả lời là có. Tôi phóng xe như điên về nhà…


Đó. Lá thư trước mặt đó. Tôi đã ngồi nhìn nó. Hình như moị chuyện diễn ra quá nhanh, quá vội và quá ác. Tôi chạy về chi cho nhanh mà chẳng dám mở nó ra, chẳng biết quyết định của mình là gì. “Thôi, tới đâu tới…!” _ Tôi tự nhủ. Mở lá thư ra.


Anh, cảm ơn anh đã mở lá thư này.

Em nghĩ mình đã noí với anh moị chuyện rồi. Tên em, trường em, và moị thứ thật sự.

Ừ, em bị bệnh ung thư. Em không sống qua hai mươi bốn giờ sau khi anh đọc bức thư này. Cảm ơn anh vì những nơi em đã đến, những thứ em đã ăn và cả những gì em và anh đã cùng trãi qua. Một tuần qua thật sự là những gì đẹp nhất của quãng đời ngắn ngủi của em. Em biết, em biết em có lỗi. Đáng lẽ em không nên gặp anh lần thứ 43, đáng lẽ em không nên cho anh biết 49 điều về em. Và đáng lẽ em không nên hoỉ anh câu hoỉ thứ 50. Nhưng… em làm sao để chết mà không thấy anh lần cuối? Em làm sao chết khi mỗi ngày em cứ nhớ đến anh nhiều hơn mỗi ngày…? Anh sẽ trả lời sao… em không cần biết kết quả. Vì anh đã cho em nhiều hơn niềm vui cả đời em trước một tuần nay.

Ngaỳ mốt là sinh nhật của anh. Em không thể chính tay tặng quà cho anh. Anh hãy đi rửa chiếc xe của mình vào ngày đó nhé Văn. Xem như là món quà em tặng cho anh vào sinh nhật đầu tiên chúng ta quen nhau. Ngày mốt, vào năm sau, anh hãy đi rưả tấm hình chúng ta đã chụp, pass của nó là “Kikivanvan”, ngố quá nhỉ? Nhưng đành chịu, em đã đặt rồi… rưả xong rồi thì cười lên, đây là món quà năm thứ hai sinh nhật anh của em đấy. Còn năm thứ ba, anh có nhớ chiếc khăn trắng đầy chocolate của em tặng anh không? Đem nó ra và giặt đi. Em tin những vết chocolate sẽ phai mau thôi.

Và…kết thúc nhé! Sau ba năm em nghĩ rồi mối tình này sẽ phải phai như vết chocolate ngày nào. Sinh nhật năm thứ tư, anh phải có một cô gái xinh hơn em, cho anh hoỉ nhiều câu hoỉ trong 1 ngày hơn em, và… yêu anh hơn em. Anh nhé!

Ừ, chào anh


18 năm nay là giấc mơ, 1 tuần qua là giấc mơ hay 1 giờ đồng hồ trở lại đây là giấc mơ???


~~~


Tôi thẩy chiếc piaggo ra khỏi cổng. Chạy một mạch lại nhà Ki. Tôi đủ tĩnh táo để biết bây giờ là sớm quá nhưng… tôi không đủ dũng cảm để chờ đến ngaỳ mai. Biết đâu bây giờ Ki đang cần tôi nhất? TÔI KHÔNG ĐỦ 24 TIẾNG ĐỒNG HỒ CHO EM!!! Tôi thật sự không còn đủ thời gian…


Ki đã đứng trước cổng từ lâu trước khi tôi đến. Tôi buông xe, ôm chầm lấy em.

- Anh sẽ bên em dù em sẽ xa anh 1 giây sau câu noí này – tôi noí, vô thức – còn em? Em có bên anh không???

- Em… em… có… - Ki lắp bắp, nước mắt chảy rơi vào lưng tôi.

- Vậy ta yêu nhau đi… - tôi đẩy Ki để nhìn thẳng vào mắt em.


Bất giác Ki cười. Cười thành tiếng. Cười với thái độ không dừng được. Tôi tròn xoe, một người chỉ còn sống hai mươi bốn giờ nữa thì lý do gì để cười như thế?

- Tại sao em cười? – tôi hét lớn, lay em.

Chi ngước lên, nhìn tôi. Đôi mắt em đầy nước mắt. Em vẫn cười.

- Vì anh… tất cả vì anh. Anh đã làm em hạnh phúc và nước mắt cứ rơi. Anh đã làm em… buồn cười đến không kềm chế được mình, chàng ngốc à!

- Em noí gì? Ai ngốc? Anh… không hiểu… – Tôi hiểu tí gì tôi không phải là Văn.

- Anh có bao giờ thấy ai ung thư mà cả tuần này có thể dãi nắng dầm mưa với anh không? Anh có bao giờ thấy một người gần chết có thể đứng chờ anh 30 phút nãy giờ không? Không chứ gì? Ừ, em không bị ung thư. Em chỉ thử anh…

- CÔ ĐIÊN À??? – Tôi gần như không tự chủ, hét toáng lên – Sao em có thể lấy chuyện này ra đuà? Sao em có thể làm chuyện ngu ngốc thế chứ? Em điên à Ki???

- Ừ… em điên… - Ki nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt ướt đẫm, và khóc lên từng tiếng - Vậy… ta yêu nhau đi…

Ki chạy đến ôm chầm và hôn tôi. Bất giác tôi thấy mình yêu Ki là vô hạn bằng cảm giác nhẹ lòng khi moị chuyện là không có gì…

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:44 pm

And .....

Anh có biết đêm lạnh ra sao không?


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 93b810

Như cắn bút. Trước mặt Như là cả xấp bài tập cho kỳ thi cuối năm gần đến. Nhưng ánh mắt nó cứ vướng vào ánh đèn ngoài cửa sổ. Ánh đèn phát ra từ dưới đường của cái chung cư cũ cả gia đình nó đang sinh sống. Hôm nay không như những ngày của hôm trước. Cây đèn sáng mãi chứ không sáng, tắt rồi-sáng-và tắt - cái hành động mà mấy hôm đầu bắt đầu ngồi học bài giữa đêm làm Như bực mình, đến độ muốn chạy xuống chữi té tát vào thằng con trai ngồi cạnh cây đèn trong sân chung cư. Nhưng nó chỉ tắt, sáng, tắt rồi sáng bỏ mặc sự chờ đợi thêm một lần tắt và sáng nữa của cô bé để có cớ mắng nhiếc một người xa lạ.

Và rồi cũng thành quen, cứ đến 12:30am nó lại ngồi vào bàn để được thấy… đèn tắt và sáng. Noí chính xác, cũng để nó nhìn lén qua cửa sổ một chàng trai ngồi cạnh cây đèn, trên chiếc Vespa màu hồng nhạt.

Mới đầu, nó tò mò lắm. Anh đến một cách đều đặn và hiền lành. Cứ đúng 12:30am, ngồi 30 phút và rồ gaz chạy thẳng ra cổng, rẽ phải. Lúc anh đến, hành động đầu tiên là bật và tắt đèn. Anh không nhìn lên chung cư mà chỉ ngồi trên chiếc xe với khuôn mặt buồn cứ hướng về phiá xa xăm. Cứ như thế… 1 ngày… 2 ngày… và cả tuần nó đều thấy anh như thế. Nhưng tuyệt nhiên … chỉ như thế. Không ai xuống ngồi cạnh anh. Anh cũng không ném đá lên chung cư như Romeo đã làm. Chỉ anh, chỉ Vespa và tắt-sáng-tắt-rồi sáng!

Đôi lúc nó tò mò, Juliet của anh Vespa hồng này là ai. Con Bư tầng trên? Linh điệu? Hay là Hương Nguyên? Cũng có lý… Hương Nguyên là đưá xinh nhất chung cư này mà nó biết. Phải xinh mới si tình được như thế. Chứ anh Vespa hồng mà si tình với con Bư lầu trên thì nó có cơ hội cưa được hoàng tử William với tỷ lệ cá cược 1 ăn 1 chứ không phải 1 ăn mấy trăm như Britney và Paris Hilton.


Mà sao hôm nay anh không đến? Không phải hôm nay mà là hai ngày rồi mới đúng. Bỏ cuộc rồi ư?


---


Bỏ mặc những suy nghĩ qua một bên, Như cắm đầu vào mười bài toán trên bàn. Rồi bỗng ánh đèn ngoài cửa sổ chớp tắt lấy đi sự tập trung nãy giờ của nó. Liếc ra ngoài cửa sổ. Anh và Vespa màu hồng xuất hiện cạnh cây đèn như chưa bao giờ vắng mặt.

Vẫn tất cả. Từ ánh mắt, phong cách mặc đồ, cái cách ngồi im lìm… dường chưa bao giờ thay đổi.

Nó bỗng đỏ mặt khi phát hiện mình nhìn anh - một người xa lạ bằng cách chăm chú thái quá. Nhưng anh thật khác so với moị người, chẳng như lũ con trai lười biếng và ngu ngốc ở lớp, chẳng như lão anh hai lạnh lùng cả ngày noí được vài tiếng kế phòng… ANH NHÌN LÊN NÓ – nó như giật bắn người. Như có dòng điện chạy tùm lum trong người. Cảm giác tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra.

Thế mà… nó vẫn len lén nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, về phiá cây đèn đã từng chớp-tắt cách đây không lâu. Anh không còn nhìn lên mà lại nhìn về phiá trước. Không, không đúng... Tuy nó không nhìn được mắt anh rõ nhưng nó có cảm giác anh đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm. Và chắc chắn, nó không hiện hữu ở phiá hàng rào trước mắt anh.


Bất giác, nó muốn một điều dại dột và làm ngay tức khách.

Ừ, anh giờ cách nó chỉ vài bước chân. “Làm gì vậy Như? Con Nguyên mà thấy thì chết…” - nhủ lòng nhưng bản thân thì không giữ được hai cái chân, 18 năm mà nó vẫn chẳng dạy được đôi chân làm theo ý mình.

Anh nhìn nó, hoàn toàn không có một vẻ ngạc nhiên nào.

Nó nhìn anh, ngạc nhiên hoàn toàn. Ánh mắt anh, cả khuôn mặt nữa. Tất cả hoàn toàn khác với góc nhìn xa, phiá trên - từ cửa sổ phòng.

*im lặng*

*im lặng*

*nó quay lưng* xấu hổ, chẳng biết bản thân đang làm trò gì. Nó quay đi, bước vội vã như trốn tránh anh, dù chẳng biết anh là ai… dù chẳng biết tí gì về anh. Có đủ xấu để nó trốn chạy như thế không?

- Em sợ anh bắt cóc à?

Nó xoay người lại, bất ngờ một tí với giọng noí của anh. Lần thứ 2 bất ngờ và lần thứ 3 cảm giác anh hoàn toàn khác xa tụi con trai xung quanh nó.

- Không – nó gật đầu đáp, mắt tìm xuống chân.

- Không thế sao lại chạy? – Anh cười. Lần thứ 3 và lần thứ 4 cho bất ngờ và khác biệt.

- … À… ừm…

- Anh chỉ giỡn thôi. Không cần trả lời đâu.

*lại im lặng*

- Em sống ở căn hộ trên kia à? – Anh chỉ tay về phiá cửa sổ phòng nó.

- Ừm – nó gật đầu – em sống ở đấy. Sao anh biết?

- Em nhìn dư nhiều để anh phát hiện ra.

- Em… em…

- Không sao đâu. Anh đâu có ý gì. Anh xin lỗi nếu làm em ngại.

- Đâu. Không. Em nào có ngại gì chứ - nó lắc đầu – Nhưng… ừm. Em hoỉ anh một câu được không?

- Em cứ hỏi. Không sao.

- Nhưng nó có quá tò mò đối với hai người chẳng quen không?

- Vậy thì ta làm quen trước là được chứ gì – anh cười, ngừng một lúc – anh tên Quân, Hà Chí Quân. 20 tuổi. Còn em? Có quá tò mò để được biết không?

- Em tên Huỳnh Như, Trần Huỳnh Như. 18 tuổi – nó dừng lại khi thấy mắt anh đưa ra sự bất ngờ - có sao hả anh?

- Không… à không. Tên em giống giống một người bạn cũ của anh thôi. À, mà nó có phải là câu em đã muốn biết không?

- Ơ… không. – nó lắc đầu như bông vụ dù biết anh đang giỡn với mình – em muốn hoỉ rằng… ừ. Tại sao anh lại ở đây mỗi tối và tắt đèn 2 lần?

- Em đếm luôn à? Giống giám thị trường anh quá. Điểm danh nữa chứ - anh lại đuà và bất giác ngừng lại khi thấy vẻ mặt nó không hài lòng nhiều cho lắm – Ok ok. Không đuà nữa. Anh không chờ ai cả, chỉ ngồi thôi…

- Còn đèn?

- Để dụ em nhìn

*mặt nó nghệch ra*

- Đuà lần 2 haha…

Nó bắt đầu buồn cười. Và hai đưá bắt đầu cười. Đủ nhiều để bắt đầu một sự quen biết.

Sau ngày đó, nó vẫn xuống sân lúc 12:30am. Đôi lúc, nó cũng có thắc mắc anh đến chờ ai? Chờ cái gì? Vì nếu là Hương Nguyên thì anh không thể naò chịu ngồi cùng với nó được. Nữa tiếng một mình trong bóng đêm mỗi ngaỳ đâu đủ làm người ta mất trí. Nhưng rồi nó cũng để những tò mò sang một bên bằng mỗi cuộc chuyện trò với anh.

Thỉnh thoảng, anh cũng đèo nó một vòng Sài gòn. Nhờ anh mà nó biết một Sài gòn khác vào ban đêm: yên tĩnh và lạnh lẽo. Anh chạy chậm mà gió rét đến tê cả da. Chưa bao giờ nó biết phiá đêm của một ban ngaỳ nóng bức đến chết người là những cơn gió lạnh rét đến buốt!

Nó để ý rằng, không bao giờ anh đi trước 1:00am như chẳng bao giờ anh đi trễ hơn 12:30am. Mười sáu ngày nay, chưa bao giờ anh vắng mặt buổi nào giống như lần anh đã không có ở cạnh cây đèn này 2 ngày sau 1 tuần đầu tiên. Và mỗi lần gặp, nhịp độ tim của nó nhích lên từng chút, từng chút vì anh.


*Từng chút đủ để biết, đủ để nhớ, và đủ để trông.*


Ừm. Từng chút đủ để phát hiện mình đã yêu anh. Đủ để cảm giác sự đẹp đẽ của tình yêu. Đủ để thấy được cái đau đớn của thích một người mà mình không có cơ hội cho sự bày tỏ.

Làm sao noí cho anh biết được khi những từng chút ấy quá mong manh, quá hời hợt. Rồi sẽ bị từ chối. Nó đủ lý trí để nhận ra điều đó.

Vài lúc nó cảm giác những lần nửa tiếng ngồi cạnh anh cười đuà như những lần ăn kem trước cổng trường. Mới đầu là cho ít sữa lên mặt kem, càng ngày càng nhiều, càng nhiều… ngọt ngào, càng ngọt ngào và ngọt ngào hơn từng ngày khiến ta muốn ăn nhiều nữa, nhanh nữa. Và đau buốt vì cái lạnh của kem.

Nó thích ăn kem vì nó thích sự ngọt ngào của sữa. Nhưng nó không thích cảm giác lạnh tê răng ấy. “Có kem naò không lạnh mà vẫn ngọt không?” – nó nhìn anh hoỉ. “Có tình yêu nào không có đau đớn mà vẫn nồng cháy không?” – anh để mắt vào không trung như đang hoỉ chính mình chứ không phải trả lời cho nó. “Hả?” – nó tròn mắt. “Không, anh noí cái đó không phải là kem mà là sữa đó em.” – anh nhìn nó cười. “Nhưng em lại không thích sữa…” – nó làu bàu một mình nhưng anh vẫn nghe thấy. “Anh cũng vậy!” – anh nháy mắt.


===


Nó cầm hai lon coca xuống sân, khó nhọc dụ mẹ đi ngủ vì bà vẫn thức chờ anh hai đi chơi gì đấy chưa về. 12:25am. Chắc anh gần đến.

Nhưng rốt cục thì anh đã không.

5 phút để đúng giờ trôi qua. 30 phút nữa. 1 tiếng nữa. Vẫn chỉ nó một mình và hai lon nước ngọt. Nó đã đóng vai anh tắt mở đèn nãy giờ cả chục lần mà vẫn vậy. Moị thứ im ắng một cách đơn độc, đầy lặng lẽ đến độ nghe được cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đeo tay đang ì ạch chạy.

Bây giờ nó mới biết được cảm giác những lần anh ngồi đây trước khi có nó. Lạnh cắt da thịt tuy nhiên... noí sao nhỉ? Những lúc có anh, đêm vẫn như thế này thậm chí là hơn nhiều nhưng đó chỉ là ở ngoaì vì gió mà thôi.

Còn bây giờ, những cơn lạnh trong lòng còn gấp bội lần gió. Rét căm cả người…

Nó lại đứng lên tắt rồi mở đèn, để biết đâu vài cơn gió giật mình thức giất mà thổi anh đến trong đêm thì sao. Ừ, mà chẳng biết anh mong ai đến khi ngồi một mình ở đây, tắt-mở-tắt-và mở cây đèn này…?


*Đi lên, vào phòng và nằm khóc vô thức trong chăn*

“Ước gì mình là người anh mong gió đem đến trong đêm…” - lảm nhảm và thiếp vào giất ngủ sâu không mộng mị…


---


Tắt-mở-tắt và mở. Nó quay phắt ra nhìn về cửa sổ. Anh đến ngoaì kia? Đưa ánh mắt ra ngoaì, về phiá cây đèn. Đúng là anh.

Nó chạy ào xuống cạnh anh. Đứng trước mặt anh. Ý định hỏi lý do vắng mặt hôm qua của anh đã biến thoắn đi mất khi nó nhìn vào mắt anh. Đỏ hoe… tại sao, tại sao chứ… hay là…

- Anh vưà khóc à?

- Không. Anh không khóc – anh nhìn vào mắt nó, đích thực mắt anh đỏ và ươn ướt mi kia kià – khi nãy chạy ngoài đường bụi rơi vào mắt thôi – anh tiếp.

- Anh đừng giấu em. Em thấy được mà. Có chuyện gì thì chia sẽ với em, không sao đâu!

Anh nhìn nó. Nhìn nó lâu lắm. Tim nó đập, nhích dần, nhích dần, đến lúc nó cảm giác dường như chỉ 1 lần tăng nhịp nữa là có thể vỡ tung. Nó bắt đầu nhìn anh. Có cảm giác anh đang muốn ôm chầm nó, mắt anh không còn giữ vững những giọt lệ bất chợt tuông ra nữa.

Và… nó bước đến ôm anh chặt vào mình. Nó khóc. Khóc vì mình không đủ lý do để tâm sự với anh, để an ủi anh. Khóc vì nó biết anh đang khóc không phải cho nó. Khóc vì khoảng thời gian giữa anh và nó quá bé, quá ít để noí nó yêu anh, để làm thứ mà bạn gái có thể làm khi bạn trai mình khóc. Không phải cười khẩy, không phải an ủi,… mà là lặng yên ngắm nhìn.

- Em yêu … anh - bất giác môi nó tự thốt ra.

Anh đẩy vòng tay nó ra và bắt đầu nhìn nó qua những giọt nước mắt còn sót lại.

- Em… em thật sự yêu anh. Em biết là hời hợt quá để thú nhận điều này. Nhưng… - nó lúng túng.

- Không – Anh lắc đầu – không phải vì nó, không phải vì em, mà là do anh. Do anh thôi em à - những giọt nước mắt bắt đầu rơi tiếp tục

- Vì anh và vì cả người anh đợi mỗi tối vào giờ naỳ nữa phải không anh?

- Không. Chỉ vì anh thôi. Chỉ vì anh thôi!!!!!

- Anh noí dối

- Xem như là anh noí dối đi, nếu nó làm em ngừng yêu anh…

- Nếu không có người đó anh sẽ yêu em chứ?

- … - anh im lặng - nếu không có người đó anh sẽ vẫn không yêu em…

Nó sững ra, nhìn anh như thể muốn noí rằng nó đang cố gắng để hiểu sai câu hỏi. Nhưng không được. Anh vưà noí đủ rõ ràng để nó hiểu hết những gì anh muốn cho nó biết…

- Dừng yêu anh đi. Phiá trước em còn nhiều điều lắm. Anh biết em cũng chỉ mới nhận ra em yêu anh nên em hãy dừng lại trước khi tiến thêm một bước nào nữa. Anh không thể yêu em, anh cũng không muốn yêu em… - anh ngập ngừng - … tốt nhất là bắt đầu từ ngày mai, em cứ ở trên khung cửa sổ ấy thôi…

- …

- Anh nghĩ nó đủ xa để em không thể yêu anh! – anh nhếch môi cười và leo lên xe đi. Mắt anh vẫn đang rớt những giọt nước. Mắt nó cũng vậy, mằn mặn.

- Anh có biết đêm lạnh ra sao không?.... – nó thì thầm với chính mình.


---

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:48 pm

Sau ngày hôm ấy. Nó nhốt mình trong phòng. Mặc kệ mẹ và thằng anh hai kêu réo, khuyên răn, chữi bới… cỡ nào. Nó cũng vậy. Chẳng lẽ yêu luôn làm người ta đau sao? Thế sao ai cũng cười hạnh phúc khi yêu vậy… phải chăng họ đang tự lưà dối chính mình…


- Em yêu thằng con trai tắt mở đèn dưới nhà mỗi đêm hả Như? – anh hai hoỉ mà như hét vào mặt nó.

- Ai cơ… không…

- Vậy là yêu – anh hai lẩm bẩm rồi tự đóng cửa phòng nó mà bước ra.

- Đồ điên. Ai cho nhìn lén mình – nó cũng lào bào rồi kéo chăn trùm qua mặt, nhắm mắt.


---


Moị ngày như moị ngày. Anh vẫn ngồi bên cây đèn từ 12 giờ rưỡi đến 1 giờ. Nó nhìn lén anh qua ô cửa sổ cạnh bàn học để đôi lúc tự biết mình thất bại khi anh nhìn lên và cười với nó. Cứ mỗi lần như thế, tim nó đau đến nhói và nước mắt bật ra tự lúc nào.

Vì ai? Vì ai mà anh làm thế chứ?

Nó nhớ đến câu noí đuà lần đầu gặp anh:” Để dụ em nhìn.” - đủ giả dối để biết rằng không thể…


Chính xác là 3 ngaỳ sau đó. Lúc nó vưà liếc mắt ra cửa sổ khi cây đèn ấy lại tắt-mở-tắt và mở. ANH VẪY TAY BẢO NÓ XUỐNG. Nó như không tin vào mắt mình. Nhìn lại một lần nữa. Thực đúng là anh đang vẫy tay và nhìn nó. Nó chạy ào xuống sân như lần đầu tiên. Và cũng như lần ấy, như không có một sự thay đổi, anh đang trước mặt nó.

- Đi với anh một chút nhé?

- Đi đâu cơ?

- Vòng vòng như lúc trước. Đi ăn và… hẹn hò.

- Hẹn hò vào mười hai giờ rưỡi sáng hả? – bất ngờ nhưng nó cười trước thái độ lúng túng của anh.

- Luật Việt Nam và cả Thế giới cũng chẳng có cấm người ta hẹn hò vào giờ naỳ bao giờ - anh nhún vai và cười.

Nó gật đầu và trèo lên ngồi sau xe anh.

Hai đưá chạy tứ tung cả lên. Gió vẫn rét như lần đầu nó ngồi lên xe anh, nhưng không bằng lần nó ngồi đợi anh một mình giữa đêm. Làm sao bằng được vì anh đã ngồi trước che cho nó cả rồi, vì tay nó đang ôm anh chặt-thật-chặt từ phiá sau.


Nó phát hiện anh háo ăn quá. Trông cái bộ dạng anh giành ăn cá viên chiên nó không nhịn cười được.

Nó phát hiện anh ấm quá. Có lẽ vì thế anh không cảm giác lạnh khi ngồi một mình trong đêm ư?

Nó phát hiện nụ cười anh thật…giả. Cười như nhỉ là nhếch mép lên và nheo mắt lại mà thôi.

Và nó phát hiện vị ngọt ngào của nụ hôn. Nó đã vơí tới để đặt chiếc hôn vào môi anh. Ừ, ngọt lịm.


Lúc về đến chung cư. Nó còn phát hiện chữ anh thật đẹp khi đưa nó một phong thư. Ở ngoaì bià thư ấy có để tên anh – Hà Chí Quân. Anh đưa cho nó và mĩm cười dặn sáng mai thức dậy rồi hãy đọc. Rồi nó mĩm cười chào anh. Anh leo lên xe rồi với tay tắt-mở-tắt-mở đèn.

- Hôm nay anh đã làm 2 lần như thế rồi đấy!

- Ừ, vì có lẽ đây là lần cuối anh làm điều này.

- Ý anh là…

- Mọi chuyện anh noí rõ trong thư hết rồi. Nhưng em phải hưá là không được xem bây giờ nha.

- Ừ… - nó gật đầu – em hưá.

Anh rồ gaz đi. Cả khoảng sân yên lặng và lạnh lẽo lại bình thường…


Nó muốn xé lá thư ra từ lúc bước vào phòng. Nhưng nó nghĩ lời hưá của anh nên dừng lại. Trèo lại lên giường và nhắm mắt, lần này nó không khóc mà là mĩm cười. Chưa bao giờ nó cảm giác kem chỉ ngọt mà không lạnh tê răng như bây giờ. Nó yêu kem không lạnh và nó yêu cả anh…

---


Mẹ nó lay nó dậy. Lay mạnh đến độ nó cảm giác đau. Mở mắt ra. Bà đang khóc. Bà hỏi nhiều thứ, những thứ nó hoàn toàn không biết, không hiểu. Nó chỉ nghe “công an”,”thay đồ” và “đi ngay”. Và chỉ vài mươi phút sau nó có mặt ở đồn công an quận.

Chú công an hoỉ nó về anh. Hỏi nó nhiều thứ: quan hệ với anh ra sao, có gây nhau không, sáng hôm nay đã đi đâu… vân vân và vân vân. Để khi nó hoỉ lại, chỉ một câu tưởng chừng như đơn giản:” Anh Quân đâu rồi chú?”.

Chú ấy nhìn nó, nhìn bằng ánh mắt anh đã nhìn. Không trả lời mà đưa về nó một tấm ảnh.

Một chàng trai ngồi dựa vào ghế, trên cổ tay trái là một rạch ngang qua động mạch. Ừ, đầy máu!

Chỉ đủ để hiểu những gì đang xãy ra. Nó ngất đi dù không leo lên giường, không tự động nhắm mắt mà chỉ vaì giọt nước mắt rơi ra từ khoé mi.


Lúc tỉnh dậy. Nó đang nằm trên giường mình. Trong phòng mình. Mẹ đã đi làm để anh hai ở nhà chăm sóc nó. Khi nó mở mắt ra là Nhân – anh hai nó chạy ngay về phòng. Đúng là khác, nếu là anh – anh sẽ làm nhiều hơn cái chăm sóc mà thằng anh nó đang làm.

Nhưng… nó nhớ rằng… anh đã chết…

Cố nghĩ là một giấc mơ. Không, không phải. Ngay cả mơ nó cũng không mơ được như thế. Tại sao? Vì sao anh… vì sao hả Quân. Anh ra đi ai là người bật và tắt đèn cho em ngồi vào bàn học đây? Anh ra đi ai là người noí cho em anh có thấy đêm lạnh như em đã thấy không?

Bức thư hôm qua vẫn còn nằm trên bàn, cạnh cửa sổ. Cũng đang trông ngóng anh như nó hả thư?


Bức thư đã bị bóc.

Nó đứng người. Đạp tung cánh cửa phòng anh hai, chạy vào.

- ANH ĐÃ ĐỌC LÉN THƯ CỦA EM ĐÚNG KHÔNG???? – nó hét to một cách giận dữ.

Anh hai không buồn để nhìn… 1 giây, 2 giây … Nó nhận ra anh hai đang khóc. Nó nhận thấy mắt anh hai như mắt của Quân hôm trước. Nó nhận ra rằng có một điều gì đó…


Bức thư noí rằng:


Anh chết đi vì bản thân không còn đủ mạnh để chịu đựng những cơn lạnh từ phiá ngoài và trong.


Anh chết đi vì anh không thể trả cho em yêu thương đủ nhiều để thoả mãn.


Anh chết đi vì anh cho thể cho người anh yêu đủ yêu thương để cảm nhận.


Và anh chết đi vì anh không phải là một thằng đàn ông. Vì sự giải thoát cho chính bản thân chứ không vì một ai khác.


Quên anh đi như quên những con gió lạnh trong đêm…


P/s Cho 2 câu hoỉ của ngày đầu tiên, 2 câu hoỉ đủ nhiều để dối em tất cả. Anh bật tắt đèn là để làm chú ý, nhưng không phải em mà là anh em - Trần Huỳnh Nhân.


Nó buông bức thư xuống. Nhìn anh hai đang chơi cùng nước mắt. Anh hai ngước lên nhìn vào mắt nó.

- Anh cứ nghĩ để Quân yêu em là tốt cho cả ba chúng ta…

- Anh có biết đêm lạnh ra sao không? – nó nhìn anh hai – khi anh biết đêm lạnh ra sao. Anh sẽ hiểu Quân thậm chí không nên noí chuyện chứ đừng noí yêu em.

- …

- Không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng như thế.

- Lỗi của anh, lỗi của anh… Anh mới là người không nên trò chuyện với Quân, không nên để Quân yêu anh…

- Không đâu… chỉ vì kem quá ngọt và kem quá lạnh. Thế thôi…


“Đừng nên tắt-bật đèn. Đừng nên noí chuyện với một người lạ. Đừng nên yêu một người đàn ông quá hoàn hảo. Và nên biết cách chịu lạnh trước khi ăn kem!”


Có ai biết đêm lạnh ra sao không?



---


Moị ngày như moị ngày. Anh vẫn ngồi bên cây đèn từ 12 giờ rưỡi đến 1 giờ. Nó nhìn lén anh qua ô cửa sổ cạnh bàn học để đôi lúc tự biết mình thất bại khi anh nhìn lên và cười với nó. Cứ mỗi lần như thế, tim nó đau đến nhói và nước mắt bật ra tự lúc nào.

Vì ai? Vì ai mà anh làm thế chứ?

Nó nhớ đến câu noí đuà lần đầu gặp anh:” Để dụ em nhìn.” - đủ giả dối để biết rằng không thể…


Chính xác là 3 ngaỳ sau đó. Lúc nó vưà liếc mắt ra cửa sổ khi cây đèn ấy lại tắt-mở-tắt và mở. ANH VẪY TAY BẢO NÓ XUỐNG. Nó như không tin vào mắt mình. Nhìn lại một lần nữa. Thực đúng là anh đang vẫy tay và nhìn nó. Nó chạy ào xuống sân như lần đầu tiên. Và cũng như lần ấy, như không có một sự thay đổi, anh đang trước mặt nó.

- Đi với anh một chút nhé?

- Đi đâu cơ?

- Vòng vòng như lúc trước. Đi ăn và… hẹn hò.

- Hẹn hò vào mười hai giờ rưỡi sáng hả? – bất ngờ nhưng nó cười trước thái độ lúng túng của anh.

- Luật Việt Nam và cả Thế giới cũng chẳng có cấm người ta hẹn hò vào giờ naỳ bao giờ - anh nhún vai và cười.

Nó gật đầu và trèo lên ngồi sau xe anh.

Hai đưá chạy tứ tung cả lên. Gió vẫn rét như lần đầu nó ngồi lên xe anh, nhưng không bằng lần nó ngồi đợi anh một mình giữa đêm. Làm sao bằng được vì anh đã ngồi trước che cho nó cả rồi, vì tay nó đang ôm anh chặt-thật-chặt từ phiá sau.


Nó phát hiện anh háo ăn quá. Trông cái bộ dạng anh giành ăn cá viên chiên nó không nhịn cười được.

Nó phát hiện anh ấm quá. Có lẽ vì thế anh không cảm giác lạnh khi ngồi một mình trong đêm ư?

Nó phát hiện nụ cười anh thật…giả. Cười như nhỉ là nhếch mép lên và nheo mắt lại mà thôi.

Và nó phát hiện vị ngọt ngào của nụ hôn. Nó đã vơí tới để đặt chiếc hôn vào môi anh. Ừ, ngọt lịm.


Lúc về đến chung cư. Nó còn phát hiện chữ anh thật đẹp khi đưa nó một phong thư. Ở ngoaì bià thư ấy có để tên anh – Hà Chí Quân. Anh đưa cho nó và mĩm cười dặn sáng mai thức dậy rồi hãy đọc. Rồi nó mĩm cười chào anh. Anh leo lên xe rồi với tay tắt-mở-tắt-mở đèn.

- Hôm nay anh đã làm 2 lần như thế rồi đấy!

- Ừ, vì có lẽ đây là lần cuối anh làm điều này.

- Ý anh là…

- Mọi chuyện anh noí rõ trong thư hết rồi. Nhưng em phải hưá là không được xem bây giờ nha.

- Ừ… - nó gật đầu – em hưá.

Anh rồ gaz đi. Cả khoảng sân yên lặng và lạnh lẽo lại bình thường…


Nó muốn xé lá thư ra từ lúc bước vào phòng. Nhưng nó nghĩ lời hưá của anh nên dừng lại. Trèo lại lên giường và nhắm mắt, lần này nó không khóc mà là mĩm cười. Chưa bao giờ nó cảm giác kem chỉ ngọt mà không lạnh tê răng như bây giờ. Nó yêu kem không lạnh và nó yêu cả anh
Mẹ nó lay nó dậy. Lay mạnh đến độ nó cảm giác đau. Mở mắt ra. Bà đang khóc. Bà hỏi nhiều thứ, những thứ nó hoàn toàn không biết, không hiểu. Nó chỉ nghe “công an”,”thay đồ” và “đi ngay”. Và chỉ vài mươi phút sau nó có mặt ở đồn công an quận.

Chú công an hoỉ nó về anh. Hỏi nó nhiều thứ: quan hệ với anh ra sao, có gây nhau không, sáng hôm nay đã đi đâu… vân vân và vân vân. Để khi nó hoỉ lại, chỉ một câu tưởng chừng như đơn giản:” Anh Quân đâu rồi chú?”.

Chú ấy nhìn nó, nhìn bằng ánh mắt anh đã nhìn. Không trả lời mà đưa về nó một tấm ảnh.

Một chàng trai ngồi dựa vào ghế, trên cổ tay trái là một rạch ngang qua động mạch. Ừ, đầy máu!

Chỉ đủ để hiểu những gì đang xãy ra. Nó ngất đi dù không leo lên giường, không tự động nhắm mắt mà chỉ vaì giọt nước mắt rơi ra từ khoé mi.


Lúc tỉnh dậy. Nó đang nằm trên giường mình. Trong phòng mình. Mẹ đã đi làm để anh hai ở nhà chăm sóc nó. Khi nó mở mắt ra là Nhân – anh hai nó chạy ngay về phòng. Đúng là khác, nếu là anh – anh sẽ làm nhiều hơn cái chăm sóc mà thằng anh nó đang làm.

Nhưng… nó nhớ rằng… anh đã chết…

Cố nghĩ là một giấc mơ. Không, không phải. Ngay cả mơ nó cũng không mơ được như thế. Tại sao? Vì sao anh… vì sao hả Quân. Anh ra đi ai là người bật và tắt đèn cho em ngồi vào bàn học đây? Anh ra đi ai là người noí cho em anh có thấy đêm lạnh như em đã thấy không?

Bức thư hôm qua vẫn còn nằm trên bàn, cạnh cửa sổ. Cũng đang trông ngóng anh như nó hả thư?


Bức thư đã bị bóc.

Nó đứng người. Đạp tung cánh cửa phòng anh hai, chạy vào.

- ANH ĐÃ ĐỌC LÉN THƯ CỦA EM ĐÚNG KHÔNG???? – nó hét to một cách giận dữ.

Anh hai không buồn để nhìn… 1 giây, 2 giây … Nó nhận ra anh hai đang khóc. Nó nhận thấy mắt anh hai như mắt của Quân hôm trước. Nó nhận ra rằng có một điều gì đó…


Bức thư noí rằng:


Anh chết đi vì bản thân không còn đủ mạnh để chịu đựng những cơn lạnh từ phiá ngoài và trong.


Anh chết đi vì anh không thể trả cho em yêu thương đủ nhiều để thoả mãn.


Anh chết đi vì anh cho thể cho người anh yêu đủ yêu thương để cảm nhận.


Và anh chết đi vì anh không phải là một thằng đàn ông. Vì sự giải thoát cho chính bản thân chứ không vì một ai khác.


Quên anh đi như quên những con gió lạnh trong đêm…


P/s Cho 2 câu hoỉ của ngày đầu tiên, 2 câu hoỉ đủ nhiều để dối em tất cả. Anh bật tắt đèn là để làm chú ý, nhưng không phải em mà là anh em - Trần Huỳnh Nhân.


Nó buông bức thư xuống. Nhìn anh hai đang chơi cùng nước mắt. Anh hai ngước lên nhìn vào mắt nó.

- Anh cứ nghĩ để Quân yêu em là tốt cho cả ba chúng ta…

- Anh có biết đêm lạnh ra sao không? – nó nhìn anh hai – khi anh biết đêm lạnh ra sao. Anh sẽ hiểu Quân thậm chí không nên noí chuyện chứ đừng noí yêu em.

- …

- Không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng như thế.

- Lỗi của anh, lỗi của anh… Anh mới là người không nên trò chuyện với Quân, không nên để Quân yêu anh…

- Không đâu… chỉ vì kem quá ngọt và kem quá lạnh. Thế thôi…


“Đừng nên tắt-bật đèn. Đừng nên noí chuyện với một người lạ. Đừng nên yêu một người đàn ông quá hoàn hảo. Và nên biết cách chịu lạnh trước khi ăn kem!”


Có ai biết đêm lạnh ra sao không?

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:51 pm

Kết thúc bằng 1 fát truyện dài kì :))
Truyện dài kỳ: Tell me a new love story


Lời truyện: Cho những ngày ta mới yêu, những ngày ta đã yêu và cả những ngày ta bỗng quên yêu.


Chương mở đầu.

|Nếu như thế này là một câu truyện tình yêu, thì đây chính là chương mở đầu|

Có những buổi trưa Sài Gòn nắng cực nóng. Khi nắng làm yên xe như cái chảo lửa để vài người ngồi lên và la oai oái. Khi chẳng có một cơn gió nào thổi nhẹ qua dù là chỉ để làm vơi bớt mồ hôi trên trán người đi đường. Khi chín người trong quán trà sữa này đều phải uống trà chanh thạch cho giải nhiệt thì một người - nếu lấy vẻ bề ngoài so sánh với chín người còn lại trong quán để phân biệt - ngồi thừ ra với ly trà tàu nóng toả khói nghi ngút trên bàn.

- Cũng lạ! – tôi lắc đầu

Bỗng có tiếng chặn ngang

- Ừ, tao cũng thấy nếu đi cả trong thành phố mà phải đội mũ bảo hiểm thì thật là lạ.

Tôi quay sang nhìn Phan Phan.

- Hình như chúng ta noí cùng một chủ đề, đúng không? – Phan Phan nhìn với con mắt tròn to hơn cả tôi.

- Theo tao nghĩ trước đây 3 câu thì đúng… - tôi lẫm bẫm rồi chỉ ngón tay về phiá cô bé với ly trà nóng giữa trưa hè.

- Vậy là đúng rồi – Phan Phan bụm chặt miệng cười – mày không thấy chiếc mũ bảo hiểm đè lên cặp táp cô ta sao?

Ừ nhỉ, giờ tôi mới để ý.

- Chẳng lẽ chạy vòng vòng với chiếc mũ bảo hiểm đấy giữa trưa nắng thế này có thể làm trà nóng trở nên lạnh sao?

- Tao không nghĩ đó là ý kiến hay lắm cho một muà hè như thế này và … ơ, trễ giờ ôn thi rồi…

Phan Phan kéo tay tôi lôi xềnh xệch ra khỏi quán trà, trước khi chạm vào cái nóng cháy da phiá sau tấm cửa kính tôi phát hiện rằng cô bé với ly trà nóng và chiếc mũ bảo hiểm nhìn gần có vẻ còn xinh hơn chín người còn lại trong quán…


Lại là trà tàu nóng.

Đây là hôm đầu dành cho lớp luyện thi đại học mà tôi và Phan Phan từng trãi qua. Nhưng vì một điều hiễn nhiên rằng khối A và khối C không thể thi cùng môn nên tôi và nó không thể ngồi cùng lớp như cách đây vài tháng.

Quả thật, tôi từng cực kỳ dị ứng một số Teen Story về tình yêu xãy ra trong những lớp luyện thi vì nghĩ rằng nó phê phán hơi quá về diện tích và dân số để biện luận cho cái khoảng cách quá gần gũi của hai vai chính trong truyện. Nhưng tôi nghĩ nếu mình có thời gian và có ai đó mời đi uống trà sau lớp học thì thế nào về nhà tôi cũng viết nó thành một Teen Story - lớp - luyện – thi với sự miêu tả kỹ càng cái khoảng cách một bàn học, bốn người như-thế-này.

- Bạn có thể ngừng lảm nhảm một mình và ngồi lại đàng hoàn không?

Tôi thề là tôi giật bắn người.

- Trời, lại là bạn hả Trà tàu nóng?

Tôi thề lần hai là Trà tàu nóng cũng giật bắn người.

- Bạn vưà kêu tên tôi là gì hả???

- Trà taù nóng – tôi lặp lại rõ ràng từng từ một như thể sợ cô bé không nghe rõ - Chết, à … không … mình…

- IM ĐI VÀ NGỒI ĐÀNG HOÀN LẠI!

Trà tàu nóng xướng giọng lên với âm lượng đủ để hết dân số trong lớp xoay lại nhìn chầm chầm vào mặt tôi như một thằng nhóc lớp mười hai còn hôi sữa và cười khúc khích.

“Được lắm Trà tàu nóng, sẽ có ngày…” – tôi lẫm bẫm và vẫn không quên ngồi khép nép hết sức tôi có thể, tự nhủ lòng có lẽ đội mũ bảo hiểm và uống trà nóng những ngày 38*c như thế này là quá sức với cô bé.


---


- Tao lấy hết tâm tư ra mà khẳng định rằng: một là con bé đó không bình thường, hai là xe tao hết xăng giữa ngã tư này!

Tôi chống chân xuống rồi dừng đèn đỏ như một gương tốt về việc chấp hành luật giao thông và quay sang tuyên bố chắc nịch với Phan Phan. Nó chỉ mĩm cười. Bỗng nhiên tôi thấy một điều không lành xãy ra với mình.

- Mày đừng noí là…

Tiếng kèn nhường đường kêu inh ỏi đằng sau cắt ngang dự đoán chẳng lành của tôi về thằng Phan. Lại có thêm một giọng cắt ngang.

- Đề xe không được đúng không? Vậy là mình không bất bình thường. Và, chừng nữa bạn nên kiểm tra bình xăng con kỹ lưỡng trước khi có những câu khẳng định như thế này nha. Rẽ tay phải có một chỗ sửa xe đấy!

Tôi chỉ còn xém tí nữa là quăng chiếc xe mà té ngang. Trà tàu nóng dừng xe bên trái và đóng vai gương chấp hành luật giao thông tốt không kém tự nãy giờ mà tôi nào hay biết.

- Nếu mày không có ý định sửa xe thì cũng nên nép xe vaò lề chứ?

Phan Phan đánh vào vai tôi ra hiệu.

- Tao sẽ xữ mày sau.

Tôi lôi chiếc xe cù lần vào lề đường và rẽ tay phải như lời Trà tàu nóng chỉ dẫn sau khi cười nhạo. Nhưng mắt thì vẫn liếc thằng Phan đang kè xe cạnh bên.

- Tao chưa kịp nói gì mà…

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
_ChYpI_
Lãnh chúa
Lãnh chúa
_ChYpI_
Nữ
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 676
Birthday : 16/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue1 / 101 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Tue May 20, 2008 10:53 pm

Phân vai
Cái điện thoại kêu ủm tỏi khi tôi đang lăn lộn trên giường. Cơn ngái ngủ của tôi thì thào: ”Quái, đã tắt baó thức cách đây khoảng năm phút rồi mà?” – Nhưng vưà đấy cũng kịp tỉnh taó để nhận ra tiếng ủm tỏi đang gào thét là chuông tin nhắn chứ không phải cái bài nhạc đáng ghét sáng nào cũng đánh thức tôi dậy.


Phan Phan nhắn: Hôm nay không cần ghé nhà tao rủ đi học và tao cũng không ghé quán trà sữa đâu, đừng tìm. Tốt nhất là ngủ đi, không đi học hôm nay cũng chẳng sao!


Tôi bật dậy và xong mọi thứ để đi đến lớp ôn thi chỉ mười phút sau đó. Có ba lý do để tôi bỏ dự định ngủ nghê và lười biếng của mình để phi thẳng vào lớp học chật hẹp, ngồi kế con bè Trà tàu nóng là:

· Phan Phan không bao giờ có thể dậy sớm và tự đi, trừ hẹn hò.

· Phan Phan không bao giờ cho bạn thân nó cái quyền trốn học để ngủ, trừ sợ phá bỉnh.

· Tại sao phải chiều theo ý Phan Phan?


---


Cuối cùng tôi cũng ngồi một góc, theo tôi, là khá kín đáo tại quán trà sữa cùng với ly Trà Sữa Trân Châu Tàu Phớ Mật Ong trong tay. Một cái tên khá là hoành tráng so với Trà Chanh Thạch hay Trà Tàu Nóng, nhưng đành thôi, cho sự nhiều chuyện mà bỏ bữa sáng thì ly này là lựa chọn duy nhất để bụng tôi không đòi ăn lúc ngồi kế Trà tàu nóng. Lúc này quán là tám người, theo tính toán thì vẫn còn đủ chỗ cho Phan Phan và một nửa của nó. Vô tình tôi phát giác ra tại sao chín rưỡi luôn làm tròn được thành mười. Nhưng chưa kịp cười thoả mãn thì…

- Em uống Trà Tàu Nóng nữa à?

Tôi nghẹn trân châu giữa cổ. Rõ ràng là tôi sắp ngất đi mất. Không thể tin vào mắt mình. Khều vai chị bán nước, tôi thì thào.

- Có phải là Phan Phan và Trà tàu nóng đi chung với nhau hay là mắt em bị hoa thế chị???

- Làm sao tôi biết được họ là ai. Lắm chuyện! Muốn biết tại sao không đi mà hỏi họ? Ê, cậu gọi Trà Tàu Nóng kia. Ừ, tôi kêu cậu đấy, cậu đấy. Cậu trai này hoỉ có phải hai cô cậu đi chung với nhau không kià?

Tôi đích thực là đang trào tàu phớ, trân châu và một số phụ gia liên quan khác trong ly nước trên tay ra khoỉ miệng và mũi. Người đơ ra, tôi trân trọng noí rằng tôi chẳng phát âm lên được chữ nào sau một tràng diễn của chị bán trà dù kịch bản một phần đến từ tôi đi nữa. Nhích người quay ra phiá sau nhìn Phan Phan và Trà tàu nóng mà có cảm tưởng rằng nếu trên tay hai đưá nó mà cầm hai ly Trà Sữa Trân Châu Tàu Phớ Mật Ong giống như cái ly trên tay tôi, thì gương mặt ba đưá thế nào cũng y như nhìn nhau trong gương. Bất giác, tôi tự động lách ra, qua mặt Phan Phan và Trà tàu nóng, mở cửa quán và leo lên xe phóng như bay khỏi đấy.


Nhân vật nữ số hai


Thay đổi địa điểm từ quán trà sữa thành quán café, cộng với không có một nhiệm vụ nhiều chuyện nào nên vị trí tôi ngồi có vẻ thanh thiên bạch nhật hơn khi nãy. Đến giờ này mặt tôi vẫn còn đỏ khi nhìn chị phục vụ, dù không phải là chị bán trà sữa gần trường nhưng tôi vẫn cảm giác đơ cứng ra. “Rõ ràng là càng lúc moị người không bình thường…” _ Tôi lẩm bẩm.

Nhìn ra ngoaì cửa sổ. Nắng vẫn nóng thiếu điều nhựa đường chảy ra. Có lẽ là vì nắng quá mức, hoặc, Bộ Thi Công Cầu Đường có gian lận gì đấy trong chất lượng nhựa con đường này. Rốt cục, nếu từ đầu đến giờ là một câu truyện tình yêu, thì cuối cùng – dù chậm trễ đôi chút - cũng đã phân vai rõ ràng. Mà vô tình, tôi được nhận vai nam thứ. Kiểu nếu có xem phim It Started With A Kiss hay Hana Kimi thì tôi đang là Jiro, chuyên gia ngu ngơ đâm vào phá phách vai nam chính và nữ chính. Nhưng tôi có yêu Trà tàu nóng đến mức ấy đâu, chỉ là thinh thích thôi mà…

- Anh là người hay đi chung với Phan Phan đúng không?

Một cô gái dễ thương ngồi xuống trước mặt tôi và hỏi.

- Sao… sao em biết Phan Phan? Ơ, nhầm, sao em biết anh?

Tôi lắp bắp khi mãi ngắm cô bé.

- Em ôn thi chung với Phan Phan mà. Em học Lê Quý Đôn, gần trường anh luôn nên vẫn hay ghé chơi. Có lẽ anh không nhớ em đâu, nhưng em vẫn nhớ anh!

Tôi đỏ mặt, chẳng lẽ số tôi uống café mà cũng bị sặc sao? Nhưng cách noí này, phân cảnh này. Chẳng lẽ em là vai nữ thứ cho vai nam thứ bé nhỏ của tôi ư? “Thì ra trời rốt cục cũng thương cho mấy vai nhỏ nhỏ…” – tôi nghĩ trong đầu, cười mĩm…

- Anh cười gì thế?

- Hả? À, không có gì… Anh cười vì em nhớ anh thôi.

- Em tên Hạ. Còn anh?

- Anh tên Thi.

- À, có phiền không nếu em yêu cầu một chuyện?

- Một buổi hẹn ư?

- Ừ.

Tôi thật sự đã bị sặc café.

- Hả? Em nói thật à? Anh chỉ là vưà giỡn…

- Thật. À, không … ý em là anh có thể cho em một cuộc hẹn cùng … Phan Phan không? Chẳng là… Ừm, em muốn làm quen với Phan nhưng em ngài ngại ạ…

Tôi sẽ không thắc mắc nhiều nếu sau này khi đo điện đồ và phát hiện tim mình có vấn đề… nhưng sẽ thắc mắc là chẳng biết từ khi nào tôi trở thành quản lý của Phan Phan … Tôi uể oải nói, nhưng dường như cô bé Hạ chẳng thèm nhếch óc lên để ý rằng giọng tôi hạ xuống hơn khi nãy gần 2 tone.

- Ờ, chuyện đó … chẳng có gì. Khi nào hả em? – tôi cố gắng nhếch mép cho giống cười.

- Bây giờ nhé!?

*Không đủ sức để sặc café*

- Lần này anh hết giật mình rồi – tôi cười to phẩy phẩy tay và nói – anh có thể đoán được câu trả lời của em!

- Anh đang … chọc cười sao? - Hạ nghệch mặt ra - Em xin lỗi, thế … em cười nhé – Tôi có thể cảm giác được sự cố gắng nhếch mép lên của Hạ hơn hẳn mình.

Xém tí tôi đã buộc miệng mà hỏi rằng ‘phải chăng em là em gái của chị bán trà sữa gần trường luyện thi?’ – nhưng cũng cản mình lại kịp lúc. Nếu con nhỏ naỳ mà là em gái thật thì số phận tôi còn thảm thương hơn nữa.


Chương tiếp theo: Xin lỗi, em chỉ là Trà tàu nóng!?


P/s: Những truyện trên đây nguồn đều từ blog của Gia Đoàn


:oops:

Tài sản của _ChYpI_

Về Đầu Trang Go down
pegau_ngau_mc
Trận chủ
Trận chủ
pegau_ngau_mc
Nữ
Clover leaves3 Viên (moneyTFC)22
Tổng số bài gửi : 510
Birthday : 01/04/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Wed May 21, 2008 1:37 am

ôi trời dài quá nhưng hay quá một lần nữa mình tặng bạn chữ PRO :lol: :flower:

Tài sản của pegau_ngau_mc

Về Đầu Trang Go down
Hoshi
Đại Pháp Sư
Hoshi
Nữ
Clover leaves5 Viên (moneyTFC)186
Tổng số bài gửi : 517
Birthday : 05/09/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Wed May 21, 2008 2:28 am

CLAP!!! CLAP!!!! hay tuyệt!!!

Tài sản của Hoshi

Về Đầu Trang Go down
L0ng_Hô?_Ph4'ch
Kị sĩ
Kị sĩ
L0ng_Hô?_Ph4'ch
Nam
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)82
Tổng số bài gửi : 272
Birthday : 14/05/1993
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Fri Nov 21, 2008 7:22 am

hay hay, đọc truyện thấy đc tính nhân văn rất cao

Tài sản của L0ng_Hô?_Ph4'ch

Về Đầu Trang Go down
Sakura Hime
Đại Pháp Sư
Sakura Hime
Nữ
Clover leaves32 Viên (moneyTFC)4504
Tổng số bài gửi : 1564
Birthday : 01/08/1996
Vi pham :
[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Left_bar_bleue2 / 102 / 10[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Right_bar_bleue


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1Sun Dec 07, 2008 7:50 am

Không thể nói hơn “ Tuyệt vời”!!!!

Tài sản của Sakura Hime

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content


[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............   [Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^.............. 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[Fiction][Sưu tầm] Truyện Ty này ^o^..............

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [Fiction][Sưu tầm] Truyện dài từng tập đêyyyy!!!!!!!^^
» [Fiction] D.A.L
» [Fiction] [T] Tử Khúc
» [Fiction] Kí ức bị lãng quên.
» [Fiction] Nhật ký tháng 12
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-