(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sat Mar 24, 2012 9:05 am

Sr, Sr và very sr vì mấy bữa nay e hok lên 4rum :runglac: . Đây là lời tạ tội của e ạ. Truyện sưu tầm dc, buồn ơi là buồn  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 904144 ...thui bà kon đọc tự hiểu nhé  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 139344
Fanfic title: Thiên đường hạnh phúc

Diclaimer: Card captor Sakura

Author: Rinca_seta (100% đấy ạ, gian dối em tự sát liền)

Genres: Hành động, lãng mạn, pha chút ít kinh dị (ít thôi, không đáng kể, bởi nếu kể đến kinh dị thì nên kể là suy luận thì đúng hơn), SA (nhẹ nhàng ^^)

Pairing: Sakura, Syaoran ( Mình Gần như là sử dụng hết tất cả các nhân vật trong CCS, và còn xây dựng thêm một số các nhân vật khác nữa).

Sumary:

Một cuộc đời khởi đầu muộn màng….

Một mối thù sâu nặng không thể quên…

Một tình yêu lặng lẽ nhưng mãnh liệt….

Máu.

Nước mắt.

Nỗi đau.

Hận thù.

Và Chiến tranh….


….Tất cả tạo nên thứ gọi là HẠNH PHÚC!


~~~***~~~


Thiên đường hạnh phúc


~~~***~~~
Chương 1: SAKURA


Vương quốc Clow, kinh thành Tomoeda

Đứa trẻ đứng dựa lưng vào tường một con hẻm nhỏ, đôi mắt lục bảo lặng lẽ nhìn ra xa. Ánh mắt vô hồn, không chút sinh khí ấy dường như không phải đôi mắt của một cô bé 10 tuổi. Mái tóc nâu ngắn ôm lấy gương mặt khả ái, càng làm cô bé trở nên xinh xắn. Nhưng khuôn mặt ấy xa xăm và mơ hồ. Khuôn mặt của một thiên thần nhỏ đã vấy bẩn bởi máu. Chiếc váy dường như đã từng mang một màu trắng tinh khiết, giờ chuyển màu đỏ. Màu của máu.

Cô bé ngước nhìn xung quanh. Hoang vắng quá! Lặng lẽ quá! Tại sao lại trống trải như thế? Trong đầu bé, bây giờ chỉ có một bức màn trắng xóa. Có lẽ bé đã quên một điều gì đó, một điều gì rất quan trọng, nhưng bé không thể nhớ ra. Bé cũng chẳng biết mình đang đau khổ một điều gì, hận một cái gì, cái gì rất mơ hồ nhưng cũng rất dữ dội.

“Sakura...”

Một người phụ nữ chạy đến đứng trước mặt cô bé, cất tiếng gọi. Mái tóc bạch kim bết lại vì mồ hôi. Khuôn mặt quý phái hơi dãn ra khi bắt gặp đôi mắt xanh mênh mông của đứa trẻ ấy. Hơi thở của bà gấp gáp như vừa phải chạy nhanh một quãng đường dài. Sakura ngước nhìn bà, rồi bất giác lùi lại.

“Sakura...”

Bà ôm lấy Sakura, và khóc. Khóc, khóc mãi. Nước mắt người phụ nữ rơi xuống, ướt đẫm vai áo Sakura. Máu từ áo Sakura cũng nhuộm đỏ chiếc áo trắng sang trọng của bà. Sakura không lùi lại, không phản kháng mà đứng im, buông xuôi. Không một giọt nước mắt rơi từ đôi mắt xanh lục. Nhưng dường như, từ một nơi sâu thẳm nào đấy, cô bé cảm thấy mình đang khóc.

Ánh mắt cô bé nhìn quanh rồi dừng lại ở một cô bé có mái tóc màu tím tuyệt đẹp buông dài đến thắt lưng. Đôi mắt cùng màu với tóc, có ánh nhìn ấm áp nhưng đượm buồn. Khi chạm vào ánh mắt ấy, Sakura cảm nhận được sự thân quen kì lạ. Một cảm xúc chợt bừng lên, rồi cũng bất ngờ tan biến như chính khi nó xuất hiện. Cảm giác ấy có phải là thứ cô bé đang tìm kiếm không?

Sakura không biết. Cô bé nhắm mắt lại. Cô bé sợ. Sợ sự trống trải đang vây kín bản thân mình.

Người phụ nữ bỏ Sakura ra, lau nước mắt và rút khăn lau mặt cho Sakura. Bà mỉm cười nhìn Sakura, dịu dàng nói:

“Sakura, có lẽ con không nhớ dì. Nhưng không sao, bây giờ chúng ta sẽ làm quen với nhau. Dì là Sonomi Daidouji. Từ nay dì sẽ là mẹ của con, dì sẽ chăm sóc con...”

Sakura cúi xuống nhìn người phụ nữ, vẫn bằng con mắt không có chút xúc cảm. Bà quay lại gọi:

“Lại đây nào, Tomoyo....”

Cô bé có mái tóc tím chạy lại, mỉm cười với Sakura.

“Đây là Tomoyo, con gái dì. Tomoyo bằng tuổi con đấy, 10 tuổi. Từ nay hai con sẽ làm bạn với nhau, được không?”

“Chào cậu, mình là Tomoyo. Chúng ta đã biết nhau từ lâu nhưng bây giờ có lẽ cậu không nhớ mình nữa. Từ nay chúng ta lại làm bạn nhé!”

Tomoyo nói, tươi cười nhìn Sakura. Nụ cười ấy như có một ma lực mãnh liệt khiến người ta chợt cảm thấy an lòng. Bất giác, Sakura mỉm cười đáp lại, dù đôi mắt cô bé vẫn mang một nỗi u uất khó hiểu.

Nhìn Sakura cười, Sonomi cũng mỉm cười. Bà từng nghĩ sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp ấy sau tất cả những gì xảy ra cho cô bé. Sonomi ôm lấy cả đứa trẻ vào lòng, mắt nhoà lệ:

“Tuyệt lắm, Sakura. Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình. Chúng ta sẽ sống với nhau thật vui vẻ...”

Nước mắt… Vui mừng, và cả xót xa…

Hạnh phúc và bất hạnh….
Số phận vẫn chưa bắt đầu.

******************

************

******

“Cô Sakura, mời cô xuống dùng điểm tâm.”

“Vâng cháu xuống ngay, bác Wei.”

Cô gái vội vã chạy xuống. Đôi mắt lục bảo sáng bừng lên trên khuôn mặt xinh xắn. Mái tóc nâu dài tung bay theo từng nhịp bước chân. Khi bước vào phòng bếp, cô nhận ra một người phụ nữ đang ngồi trước bàn ăn.

“Chúc dì một buổi sáng tốt lành, dì Sonomi!”

“Con cũng vậy, Sakura!"

Người phụ nữ mỉm cười đáp lại. Sonomi vẫn rất xinh đẹp và trẻ trung ở độ tuổi của bà. Mái tóc bạch kim ngắn dường như không bao giờ đổi màu. Ánh nhìn của bà cương nghị, mang một chút lạnh lùng, nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm. Suốt 5 năm qua, kể từ ngày người phụ nữ ấy đưa một cô bé không chút kí ức về nhà, bà đã coi cô bé như con gái, chăm sóc và yêu thương. Để bây giờ, bà vui mừng nhận thấy, cô bé năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Người thiếu nữ ấy đã sống một cuộc sống bình dị, dù đôi mắt màu lục bảo đôi khi chợt nhìn xa xăm và thoáng chút mơ hồ - sự mơ hồ của một người không có quá khứ.

Sakura ngồi xuống bàn ăn và nhìn quanh phòng. Căn phòng được bài trí một cách trang nhã và quý phái. Các bức tranh của những người đã khuất trong gia đình được treo ở vị trí trang trọng nhất. Những vật trang trí đều mang hoa văn của nước ngoài. Khung cửa sổ rộng, để mặc ánh nắng ngập tràn. Mỗi buổi chiều, hoàng hôn đỏ rực soi bóng trên ô cửa. Và khi mặt trời lên, ánh bình minh dịu dàng xua tan làn sương lạnh. Ngôi nhà khiến người ta cảm thấy yên bình.

Tuy gia đình Daidouji không phải là quý tộc nhưng nếp sống trong gia đình lại mang đậm nét của quý tộc. Dì Sonomi, dù bận rộn, vẫn luôn dành thời gian dạy các cô con gái của mình cách dự tiệc, khiêu vũ, và cách ứng xử như một công nương thuộc tầng lớp quý tộc. Nhưng bất chấp tất cả, Sakura vẫn muốn có thể sống theo ý thích của mình. Cô không muốn bị gò ép vào những quy định của những người gọi là quý tộc. Cô không thích những bộ váy quý phái với những sợi ruybăng dài trang nhã. Cô không muốn buộc mình vào lối cư xử nhẹ nhàng nhưng giả tạo. Sakura muốn được sống tự do, chạy nhảy với cây cỏ và hoa lá, chơi đùa cùng động vật, tranh luận với ai đó về tất cả những vấn đề cô quan tâm. Đôi khi, việc đó khiến dì Sonomi không hài lòng. Nhưng chưa bao giờ dì cấm Sakura làm bất kì điều gì.

“Chào buổi sáng!”

Sakura quay lại và mỉm cười:

“Chào buổi sáng, Tomoyo.”

Trái ngược với Sakura, Tomoyo là một tiểu thư quý tộc xinh đẹp với đôi mắt tím và mái tóc tím buông dài. Khuôn mặt và nụ cười dịu dàng như thiên thần của cô khiến những người ở xung quanh cảm thấy ấm lòng và tin tưởng tuyệt đối. Ở Tomoyo có cái gì đó làm người ta không thể rời mắt. Có lẽ đó là sự thuần khiết trong trắng, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, và một tâm hồn thánh thiện vô cùng. Suốt 5 năm qua, đối với Sakura, Tomoyo vừa là chị em, vừa là bạn bè. Đôi mắt tím sâu sắc ấy dường như chỉ cần nhìn là hiểu. Không nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười khiến nỗi buồn tan biến.

Sakura đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Những bức chân dung trên tường như cũng đảo mắt nhìn cô. Một trong những bức vẽ là ông Daidouji, ba của Tomoyo, đã qua đời từ khi Tomoyo chưa ra đời. Ánh mắt Sakura dừng lại ở một bức tranh của một người phụ nữ có mái tóc dài, màu tím như của Tomoyo. Bức tranh này dường như đã được treo ở đây từ lâu lắm rồi, có lẽ từ trước khi Sakura đến sống tại nhà Daidouji. Đã nhiều lần Sakura nhìn thấy dì Sonomi đứng lặng trước bức tranh. Khi ấy, khuôn mặt dì có nét buồn mênh mông. Dường như là một nỗi buồn rất mơ hồ, rất khó hiểu, nhưng không dễ phai. Không muốn chạm đến nỗi buồn của dì nên Sakura chưa lần nào thử hỏi người trong tranh là ai. Nhưng nụ cười đượm màu nắng của người trong tranh, khiến trái tim Sakura chợt thấy bình yên.

“Sakura, con cũng đi à?”

Tiếng hỏi của dì Sonomi cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Mải suy nghĩ, Sakura không để ý đến câu chuyện của dì Sonomi và Tomoyo. Cô ấp úng, đưa mắt nhìn Tomoyo cầu cứu:

“A, ưm..”

“Vâng, cả hai bọn con cùng đi. Đã lâu không có ngày rỗi rãi mà. Bọn con sẽ dạo phố một chút.”

“Vậy các con về sớm nhé” - Dì Sonomi nói – “Hôm nay mẹ phải đi xa, có lẽ phải hai tháng nữa mới trở về.”

Sonomi là một nhà kinh doanh đường dài, vì vậy bà thường xuyên vắng nhà. Có những khi, Sonomi đi từ khi hoa mùa xuân hé nở, đến lúc tuyết bắt đầu rơi mới trở về. Tomoyo và Sakura đều đã quen với sự vắng nhà của bà. Tomoyo đứng dậy:

“Bọn con ăn xong rồi! Bọn con cần chuẩn bị vài thứ.”

Tomoyo và Sakura chạy đi, chỉ còn lại một mình Sonomi. Bà đứng dậy, bước đến bức tranh của người phụ nữ tóc tím. Nét mặt bà thoáng thay đổi. Bà khẽ cười:

“Vậy là Sakura đã trở thành một thiếu nữ 15 tuổi rồi đó, Nadeshiko. Em có vui không? Sakura rất giống em, rất xinh xắn, và dịu dàng. Sakura có khuôn mặt của bố. Tuyệt quá phải không? Dòng họ Kinomoto và Daidouji vẫn còn tồn tại, chưa bị tiêu diệt. Chúng ta vẫn sống và chúng ta nhất định phải sống. Ta sẽ tìm mọi cách bảo vệ con cháu của Kinomoto và Daidouji, để....”

Bà bỏ dở câu nói, vẻ mặt trở nên buồn bã:

“Thời gian…. Tàn khốc quá phải không?”

Sonomi thở dài, nhìn bức tranh một lần nữa rồi bỏ ra ngoài. Bức tranh, Nadeshiko, dường như cũng đang mỉm cười nhìn theo Sonomi bằng ánh mắt buồn đến nao lòng.


Hết chương 1
xong, mai em post tiếp hén, 10h đêm ùi, sleep đây  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 49146

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sat Mar 24, 2012 9:07 am

không chịu đến mai dc, post tiếp đây
Chương 2:

“Sakura, cậu thấy bức tranh treo trên tường nhà tớ thế nào? “

Vừa đi, Tomoyo vừa hỏi Sakura. Sakura lắc đầu:

“Chẳng thế nào cả. Chỉ là.... tớ cảm thấy một cảm giác yên ổn lúc nhìn bức tranh mà thôi. Cậu có biết người trong tranh là ai không?”

“Ưm, không. Nhưng tớ nghĩ đó là một người bạn của mẹ tớ. Có lẽ mẹ tớ cũng giống như cậu vậy, cũng cảm thấy âm lòng khi nhìn bức tranh. Vì thế mẹ rất hay đứng nhìn bức tranh đó mỗi khi mẹ cảm thấy lo lắng...”

Sakura và Tomoyo đang đi trên một khu phố san sát các ngôi nhà cao ráo và đẹp đẽ. Nếu ai đến khu phố này đầu tiên khi lần đầu đến vương quốc Clow thì hẳn sẽ nghĩ vương quốc Clow thật hưng thịnh và giàu đẹp. Nhưng sự thật không phải như thế. Khu phố mà hai cô gái đang đi là khu phố của quý tộc, xung quanh đây chỉ toàn quý tộc sinh sống chứ không có người nghèo. Mà quý tộc ở vương quốc này thì chẳng biết làm gì cả, chỉ toàn bóc lột của người dân để ăn chơi và hưởng thụ. Người dân hàng ngày lai lưng ra làm việc để rồi bị chiếm đoạt hết mà không để lại cho họ một chút gì. Nếu đếm số người ăn xin trên đường phố thì lượng người đó chắc chắn đông hơn gấp 3 lần lượng quý tộc.

“Sakura, cậu đang nghĩ gì thế?”

“Tớ đang nghĩ” - Sakura thở dài – “người dân trong vương quốc này thật là khổ.”

“Đúng vậy” - Tomoyo đồng tình – “tuy nhiên theo tớ được biết thì vương quốc này mới chỉ suy sụp từ 6 năm trước, 6 năm cũng đủ để làm cho người dân khốn khổ. Theo như người ta đồn đại thì dường như ông vua này không phải là vị vua 6 năm về trước. Vị vua trị vì cách đây 6 năm là một ông vua tốt, luôn chăm sóc cho dân chúng. Trong suốt thời gian trị vì của ông, tức là từ 6 năm trước đổ lại, đất nước này là một thiên đường hạnh phúc. Nhưng sau một vụ thảm sát gì đó trong cung cấm thì hình như vị vua này đã bị giết hại và thay thế bằng một tên hôn quân nào đó, để rồi bây giờ dân chúng phải khổ sở như thế này. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là tin đồn. Có lẽ chỉ có quý tộc mới biết chính xác chuyện gì xảy ra. Nhưng đời nào họ chịu nói cho dân chúng biết. Nếu nói ra thì họ lấy cái gì mà ăn khi mà dân chúng phản kháng, đấu tranh lại.”

Tomoyo kết thúc câu nói của mình, quay sang nhìn Sakura dò hỏi. Sakura chỉ trầm ngâm, lẩm bẩm:

“Chà, thiên đường hạnh phúc...”

Tomoyo chăm chú nhìn Sakura. Sakura đã sống cùng cô 6 năm nay, hai người đã trở thành một đôi bạn tri kỉ. Tomoyo hiểu Sakura còn rõ hơn cả chính Sakura.

“Sakura, cậu có hạnh phúc không?” - Tomoyo bất chợt hỏi.

Hạnh phúc? Sakura tự hỏi mình có hạnh phúc không? Quên hết quá khứ đau buồn, sống thật vui vẻ, đó là hạnh phúc sao? Thế nào là hạnh phúc? Sakura không hiểu. Sakura không biết. Cô không hiểu hạnh phúc và cũng không biết mình có thật sự hạnh phúc không. Cuộc đời cô dường như mới bắt đầu được 6 năm, từ khi cô bé Sakura Kinomoto 10 tuổi bước chân vào sống trong nhà Daidouji. 6 năm qua giống như những năm đầu tiên trong cuộc đời dài dằng dặc mà cô sẽ phải sống. Đó là những năm mà Sakura xây dựng lại từ đầu kí ức của mình, sống một cuộc đời mới, quên hết đi quá khứ, không cần quan tâm tương lai, không suy tư, ưu phiền. Đó có là hạnh phúc không?

Sakura không trả lời câu hỏi của Tomoyo mà hỏi lại:

“Tomoyo này, cậu có nghĩ có nơi nào là thiên đường hạnh phúc không?”

“À” - Tomoyo mỉm cười nhìn Sakura – “tớ nghĩ là có đấy. Tạo hóa sinh con người ta ra, chắc chắn sẽ không đẩy người ta vào địa ngục của bất hạnh đâu. Người chắc chắn sẽ tạo ra cho mỗi đứa con của Người một thiên đường hạnh phúc. Nhưng người muốn các con của người phải tự đi tìm, tự tìm lấy thiên đường của chính mình. Tạo hóa biến đổi không ngừng, Sakura ạ. Nhưng chắc chắn là có thiên đường hạnh phúc đó.”

Im lăng. Sakura và Tomoyo đều chìm vào suy nghĩ riêng tư của mình. Bất chợt, Tomoyo hỏi, phá tan sự im lặng:

“Sakura sẽ đi tìm chứ? Sakura sẽ đi tìm thiên đường hạnh phúc của mình chứ?”

Sakura nhìn thẳng vào mắt Tomoyo , mỉm cười:

“Ừ, nhất định mình sẽ đi tìm và sẽ tìm thấy. Hai chúng ta sẽ cùng đi tìm nhé, Tomoyo ?”

“Được, chúng ta nghoéo tay nào.”

Thiên đường hạnh phúc? Lúc này, cả hai đều chưa biết đến nó. Nhưng chỉ một động tác đơn giản như này cũng đủ để hai cô gái cảm thấy hạnh phúc rồi, hạnh phúc vì có một người bạn thân thiết, đồng cảm.





Tomoyo và Sakura đi đến cuối con phố quý tộc. Gió nổi lên, thổi bay những chiếc là vàng mùa thu. Chiếc nơ cột trên tóc Tomoyo xòa vào mặt Sakura.

“À, Tomoyo, chiếc nơ của cậu hình như cũ quá rồi!” - Sakura nhìn chiếc nơ hồng đang phấp phới bay trên tóc Tomoyo và hỏi.

Tháo chiếc nơ xuống, Tomoyo nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm:

“Ừ, nó là của ba tớ tặng mẹ tớ trước lúc ba đi xa mãi mãi. Nó là kỉ vật duy nhất của ba. Tớ muốn giữ nó mãi.”

Bỗng một làn gió thổi qua, cuốn chiếc nơ từ tay Tomoyo . " Ôi, không..." Tomoyo kêu lên rồi chạy theo chiếc nơ. Sakura cũng chạy theo Tomoyo . Chiếc nơ bị cơn gió cuốn bay vào một căn nhà to được xây rất đẹp và trang nhã. Nhưng bức tưởng của căn nhà thì có vẻ không bình thường chút nào khi nó cao chót vót, ít nhất cũng phải đến 20 mét.

“Đây chắc là nhà quý tộc. Chà, họ làm gì mà phải xây tường cao thế kia chứ, chống trộm cũng đâu cần xây cao vậy” - Tomoyo nhìn bức tường, tặc lưỡi.

“Không đâu, tớ thì lại nghĩ, bức tường này không có khả năng chống trộm.”

“.........”

“Cậu nhìn cái câybên cạnh xem” - Sakura nói và chỉ vào một cái cây cổ thụ cao – “ai đời muốn ngăn trộm vào mà lại để ở đây một cái cây to, cao hơn bức tường, lại còn xòa cả cành vào trong nữa chứ. Như thế này thì việc đột nhập vào nhà với mấy tên trộm chỉ là trò trẻ con...”

“Chúng ta gọi cửa chứ? Tớ muốn lấy lại chiếc nơ...”

“Ồ không, tớ không nghĩ là chúng ta nên gọi cửa” - Sakura vừa nói vừa bước lại xem xét gốc cây cổ thụ - “nên nhớ họ là quý tộc, họ chắc gì đã mở cửa cho chúng ta.”

Nhìn Sakura săm soi gốc cây, Tomoyo chợt hiếu ý định của bạn:

“Không phải chứ? Không lẽ cậu định....”

“Trèo vào. Đúng vậy....” - Sakura thản nhiên nói.

Không để Tomoyo nói gì thêm, Sakura đứng lùi lại rồi lấy đà phóng vút lên một cành cây ở gân nhất. Từ đây, Sakura chầm chậm trèo lên trên các cành cây và từng chút lại gần bức tường. Cuối cùng, cô cũng đã đứng trên bức tường cao, nhìn vào trong nhà. Bên trong bức tường là một khu vườn rộng, rậm rạp cây cối. Sakura thận trọng nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng người nào.

“Sakura, cẩn thận đấy...”

Sakura quay xuống nói với Tomoyo:

“Yên tâm đi, Tomoyo . Tớ không thấy ai cả, chắc là đi vắng hết rồi. Cây cối ở đây rậm rạp quá nên tớ cũng không thấy cái nơ của cậu. Đợi chút, tớ sẽ xuống tìm và sẽ mang ra cho cậu.”

Sakura bám lấy một cành cây và tụt xuống. Nhưng không được. Cô bé không thể rút chân ra. Chân Sakura đã bị kẹt vào một hốc tường nhỏ ở trên bức tường.

“Không sao chứ, Sakura? Đứng bên dưới, Tomoyo không yên tâm hỏi.

“Tớ nghĩ là không có chuyện gì. Tớ sẽ rút chân ra được ngay thôi mà.”

Nói rồi, Sakura đu người ra và dùng tay tì vào tường, đẩy mình ra. Đồng thời cô rút chân thật mạnh. Cuối cùng, chân cô cũng rời khỏi hốc tường. Nhưng đó cũng là lúc mà cả người Sakura đã không còn chút ràng buộc nào với bức tường nữa. Cô rơi xuống....

“SAKURA......” - Tomoyo hét lên



Hết chương 2

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sat Mar 24, 2012 9:08 am

Chương 3


“Ôi, không...”

Sakura đang rơi xuống từ độ cao 20 mét. Khi đã gần chạm đất với tốc độ nhanh, Sakura may mắn níu lại được một cành cây xòa ra trước mặt cô. Sakura đu mình trên cây, thở hắt ra:

“Mạng mình vẫn còn lớn lắm. Thật tốt khi cái nhà kì lạ này lại trồng nhiều cây như vậy ở ngoài vườn.”

Sakura bám vào thân cây và tụt xuống đất. Xuống đến mặt đất, cô xem xét chân tay mình và nhận thấy nó bị xước một vết nhỏ khi va vào cành cây. Sakura chặc lưỡi:

“Vẫn còn may mắn chán. Mình cũng giỏi đấy chứ khi mà thoát chết trong gang tấc...”

“Nếu vậy thì thật chúc mừng cô đã tiếp đất một cách bình an. Hôm nay không phải là ngày tốt lành của cô nhưng nó cũng không đến nỗi tệ lắm đâu nhỉ? Dù vậy, tôi không nghĩ là hành động trèo tường vào nhà tôi là một hành động hay đâu.”

Tiếng nói sau lưng làm Sakura giật mình quay lại. Một chàng trai có mài tóc màu nâu, đôi mắt hổ phách trên gương mặt thanh tú đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô, mỉm cười.

“Tôi là chủ nhà này” - tên con trai tiếp tục nói, vẫn tươi cười – “chào mừng cô thành công trong màn vượt tường.”

“Uh” - Sakura hơi lúng túng – “xin lỗi anh. Tôi không cố tình muốn trèo tường vào đâu. Tôi nghĩ là cả gia đình đã đi vắng hết, vì vậy nên... ấy, xin đừng hiểu lầm, tôi không phải là ăn trộm đâu, tôi vào đây chỉ vì muốn lấy lại chiếc nơ bị gió cuốn bay trong khu vườn này thôi....”

“Ô, có phải chiếc nơ này không?” - Gã con trai nói và giơ lên trước mắt Sakura một chiếc nơ màu hồng.

Sakura đã nghĩ sẽ phải tìm khá lâu trong khu vườn rộng kinh khủng này, giờ đây, vừa vào đã tìm được khiến cô không khỏi không vui mừng, reo lên:

“Đúng rồi, chính là nó đấy. Cảm phiền anh cho tôi xin lại nó.”

“Làm sao tôi biết chắc chiếc nơ này là của cô? Cũng không có cái gì chứng minh cô vào đây không phải để ăn trộm?” - gã con trai nghi ngờ hỏi.

Cảm giác bị xúc phạm, Sakura hét lên:

“ANH...”

“SAKURA....”

Nghe tiếng gọi, Sakura quay lại, thấy Tomoyo đang hốt hoảng chạy đến. Tomoyo ôm chầm lấy Sakura, xem xét khắp người Sakura, lo lắng hỏi:

“Sakura, cậu không sao chứ? Cậu làm cho tớ lo quá. Trời ơi, cậu không bị thương chứ? Không bị đau ở đâu chứ?”

Sakura lắc đầu:

“Không sao, tớ may mắc vớ được một cànyh cây, và cũng may mắn khi vừa vào đây đã tìm được cái nơ của cậu rồi. Chỉ có điều nó đang ở trong tay một gã khó ưa đứng ở kia thôi.” - Sakura vừa nói, vừa tức giận chỉ tay ra phía sau.

Lúc đó, Tomoyo mới để ý thấy một người con trai đang đứng ở phía sau Sakura. Đoán biết đó là chủ nhà, Tomoyo vội cúi người xin lỗi:

“Xin lỗi, hình như anh là chủ ngôi nhà này. Tôi thật sự xin lỗi vì đã tự tiện vào đây. Bởi vì lúc đó tôi lo cho cô bạn tôi quá. Hơn nữa, lúc đó cổng nhà lại không khóa, nên tôi... ờ... đẩy cổng chạy vào luôn. Thành thật xin lỗi anh!”

Chàng trai lại mỉm cười, nhìn Tomoyo, vui vẻ nói:

“Ưm, không sao đâu, tôi hiểu mà. Tôi nghĩ chiếc nơ này là của cô?”

Tomoyo nhìn chiếc nơ, đưa tay đỡ lấy, vội vàng cảm ơn:

“Cảm ơn anh! Thật lòng tôi rất biết ơn anh!”

Sakura đứng cạnh, nhìn gã vừa mới nghi ngờ cô là trộm - nhất quyết không đưa cái nơ cho cô thì giờ đây lại đưa ngay cho Tomoyo mà không cần hỏi lý do, vô cùng ngạc nhiên. Dường như nhận ra vẻ ngạc nhiên của Sakura, tên con trai cười to:

“Tôi thấy người dịu dàng như cô đây thì không thể là trộm được” - hắn nói với Tomoyo, rồi lại chỉ vào Sakura nói tiếp – “chứ không như cô gái dữ dằn này...”

“CÔ GÁI DỮ DẰN? TRỘM?” - Sakura gầm lên... “ANH DÁM NÓI LẠI LẦN NỮA KHÔNG?”

“Xin lỗi nha, tôi đùa chút thôi.” - Chàng trai bình thản nói – “Tên tôi là Li Syaoran. Còn hai cô?”

Tomoyo toan trả lời nhưng bị Sakura ngăn lại. Cô hất hàm:

“Anh cần biết để làm gì?”

“Chẳng để làm gì cả” - Syaoran vẫn bình thản, phớt lờ thái độ bực dọc của Sakura – “coi như để công bằng việc tôi "lỡ" nói tên cho hai cô biết thôi mà.”

Sakura cảm thấy vô cùng "nóng mặt" về thái độ gần như khinh thường mình của Syaoran, cũng chẳng có cách nào từ chối vì "đã lỡ nghe tên hắn rồi", Sakura trả lời:

“Sakura, còn cô bạn tôi đây là Tomoyo.”

“Ô, tôi chỉ có thể biết tên thôi sao?” - Syaoran đùa.

“Đúng, chỉ biết tên là đủ” - Sakura nói, hất tung mái tóc dài ra đằng sau – “tên của anh có hai tiếng, chúng tôi nghe được hai tiếng đó rồi. Vậy thì chúng tôi nói tên là đủ hai tiếng để trả nợ anh.”

Syaoran cười ngất:

“Lần đầu tiên tôi nghe được cách giới thiệu kì quái này đó!”

Sakura không thể chịu đựng thêm, cô hét lên:

“XONG CHƯA, MÀN CHÀO HỎI KẾT THÚC Ở ĐÂY LÀ ĐƯỢC RỒI ĐẤY. ANH IM ĐI VÀ MỞ CỔNG CHO TÔI VỀ. TÔI CHẲNG MUỐN THẤY CÁI MẶT ĐÁNG GHÉT CỦA ANH CHÚT NÀO!”

Nói xong, Sakura kéo tay Tomoyo đi ra khỏi cổng. Tomoyo vội chào Syaoran rồi đi theo Sakura. Hai cô gái nghe tiếng Syaoran gọi với theo:

“Tạm biệt hai cô nhé. Tôi hi vọng mình sẽ không phải gặp lại cô, Sakura.”

Sakura lẩm bẩm: "Ai thèm gặp lại ngươi", rồi tức tối đi thẳng. Tomoyo đi sau, mỉm cười nhìn vẻ mặt bực tức của Sakura. Trong suốt thời gian sống với nhau, đây là lần đầu tiên Tomoyo nhìn thấy nét mặt đó của Sakura nên cô cảm thấy rất vui và nghĩ thầm: "Mình thì lại mong cho cả hai người gặp lại nhau"

Cuộc gặp gỡ thoáng chốc của Sakura và Syaoran kết thúc bằng một cuộc cãi vã không cần thiết. Nhưng cả hai người, và cả Tomoyo đều không biết rằng cuộc gặp gỡ vô tình này đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời vốn rất bình lặng của họ.
rùi, 3 chương hẳn hoi nhé, bà kon thoải mái gặm nhấm đi ạ  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 993207

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sat Mar 24, 2012 9:19 am

đây *đọc chán chê lun, những chap sau này mới thực sự gây cấn và buồn thê thảm ,cực kì THÊ THẢM*
Chương 4


Syaoran đứng ngoài cổng, nhìn theo bóng hai cô gái đang khuất ở góc con phố. Anh mỉm cười nghĩ: "Đúng là hai cô gái xinh đẹp, nhấtd là cô gái tên Tomoyo. Còn cái cô Sakura ấy đúng là rất thú vị"

Syaoran đóng cổng lại và bước vào vườn. Một người phụ nữ đang nằm trên một chiếc ghế nhỏ bên cạnh ao cá, nhìn anh hỏi:

“Xảy ra chuyện gì ngoài này à, Syaoran ?”

“Mẹ, sao mẹ lại ở ngoài này? Mẹ ra đây từ lúc nào vậy?” - Syaoran ngạc nhiên thốt lên.

Mẹ Syaoran là một người phụ nữ gầy gò. Da bà ta mang màu vàng bủng của người lâu ngày không tiếp xúc với ánh năng mặt trời. Mái tóc bà tuy được trang trí rất cầu kì nhưng nó vẫn không giấu nổi vẻ xơ xác mà nó vốn có. Bà khẽ nhếch miệng:

“Mẹ vừa mới ra. Hình như con có khách?”

“Dạ không có gì đâu. Chỉ là hai cô gái vào vườn nhà ta để lấy chiếc nơ bị gió thổi thôi mà.”

Syaoran cảm thấy mệt mỏi với sự tra xét của mẹ. Ngoài giờ làm việc trong cung điện, Syaoran thường rất ghét về nhà bởi vì nhà anh lúc nào cũng thiếu ánh sáng. Mẹ anh, bà Li, bị bệnh sợ ánh sáng, nhất là ánh sáng mặt trời. Vì thế, anh phải cho người xây bức tường cao lên để chắn ánh nắng, xung quanh nhà cho trồng nhiều cây để giữ cho căn nhà luôn được bóng râm bao phủ. Suốt 6 năm nay, từ khi cha Syaoran chết, mẹ Syaoran trở lên như thế này, từ chối tiếp xúc với mọi người, với môi trường ngoài và ngăn cấm cả Syaoran tiếp xúc với mọi người.

“Không phải vì mẹ quá khắt khe với con đâu, Syaoran . Nhưng mẹ không muốn con vì bất cứ việc gì mà quên đi mối thù của gia đình ta. Mẹ muốn con trả thù giùm mẹ bởi vì mẹ không còn sức để trả thù. Chỉ khi trả thù xong, mẹ mới yên tâm ra đi, đi tìm cha con, và cha con cũng có thể yên lòng nhắm mắt.”

Syaoran chỉ im lặng nghe mẹ nói mà không nói gì. 6 năm trước, khi anh 10 tuổi, cha anh đã bị giết. Tất cả những gì về cha, về cái chết của cha, và cả cái mà mẹ anh vẫn nói là "mối thù của gia đình ta", anh đều nghe mẹ kể lại. Mẹ anh muốn anh trả thù cho cha, cho cả gia tộc họ Li. Nhưng Syaoran nào biết sự thật ẩn sau những gì mẹ anh kể đâu? Một cậu bé 10 tuổi, không sống bên cha mẹ từ khi lên 3, tất cả những kí ức về cha Syaoran đều không nhớ. Anh không hận kẻ mà mẹ nói vì kẻ đó đã giết cha mà vì mẹ anh. Mẹ đã sống trong cô đơn, trong hận thù, trong bóng tối suốt 6 năm trời, kéo theo cuộc sống của anh cũng tối tăm suốt ngần ấy năm. Mẹ anh vẫn thì thào từng lời bên tai anh:

“Phải trả thù, Syaoran. Con nhất định phải trả thù. Con phải tiêu diệt hết, tiêu diệt tất cả những người nhà Kinomoto.”

“Con hứa! Con xin thề trước mẹ, trước trời đất, con sẽ trả thù cho gia đình chúng ta! TIÊU DIỆT HẾT GIA TỘC KINOMOTO.”

“Đúng, có thế chứ” - bà Li mỉm cười, nhắm mắt. Bà biết con trai bà một khi đã dùng lời thề thì sẽ không bao giờ phản bội lời thề của mình. Syaoran là một người tin tưởng tuyệt đối vào những lời thề mà anh nói ra, đặc biệt là lời thề với mẹ - “Mẹ hi vọng có thể sống đến ngày đó. Hãy nhanh lên nhé, Syaoran . Mẹ sợ sẽ không đợi được để nhìn Kinomoto diệt vong.”

Bà Li nhếch mép, nở một nụ cười hiểm ác.




Syaoran đang đi dọc theo một hành lang rộng ở cung điện. Đây là con đường dẫn đến đại điện của thái tử vương quốc Clow. Từ sáng sớm nay, có một thánh chỉ được đưa đến nhà anh, lệnh cho anh phải lập tức vào điện, nhận nhiệm vụ. Hôm trước, sau khi nói chuyện với mẹ, anh cứ bứt rứt không yên. Anh phải suy nghĩ xem làm cách nào để tìm ra được một người nào đó của nhà Kinomoto. Cho dù những điều mẹ anh nói là thật thì cũng đã 6 năm trôi qua rồi. Một người sau 6 năm, để bình thường cũng đã thay đổi đến không nhận ra, huống hồ gì những người nhà Kinomoto nay lại cố làm cho mình đổi khác. Mải suy nghĩ, Syaoran không để ý mình đang đứng trước một cánh cửa to: Cánh cửa dẫn vào đại điện của thái tử.

Syaoran bước vào một căn phòng được tráng bạc và trang trí bằng pha lê. Dù đã bước vào đây nhiều lần hơn hẳn những người khác, nhưng Syaoran quả thật vẫn không khỏi lắc đầu khi nhìn những thứ xa xỉ trong căn phòng này. Syaoran đưa mắt nhìn quanh phòng và nhận ra một người đang đứng quay lưng lại phía anh, mặt hướng ra cửa sổ. Anh cúi mình hành lễ:

“Syaoran tham kiến thái tử!”

Người đó quay mặt lại nhìn Syaoran . Đó là một chàng trai khoảng 16 tuổi, mái tóc đen phủ xòa trên đôi mắt màu đen, mang thêm cặp kính cũng gọng đen. Người này nở nụ cười:

“Thế nào rồi Syaoran? Tôi cứ nghĩ cậu giỏi lắm chứ? Phụ vương ta đã giao cho cậu giết hết gia tộc Daidouji và Kinomoto mà đã lâu rồi, cậu vẫn làm chưa xong ư?”

Syaoran im lặng. Anh biết con người đứng trước mặt anh đây không phải là người xấu. Nhưng người này lại muốn chiếm ngôi vua. Hắn dùng mọi thủ đoạn để được trao cho ngôi báu, và việc dễ thấy hắn làm nhất là lúc nào hắn cũng nghe lời cái kẻ mà hắn gọi là "phụ vương", nghe lời răm rắp, và thực hiện không sai một chi tiết. Mục đích chính của hắn là được phụ vương yêu quý, tin tưởng và trao cho ngôi vua. Để được như vậy, ngay cả giết người, hắn cũng không từ. Hắn thường nói, hắn muốn làm vua để mang hạnh phúc cho mọi người. Đó là cách mà hắn luôn tự biện 0minh cho việc làm của mình.

Syaoran thở dài. Anh lặng lẽ nói:

“Tôi chỉ muốn biết, tại sao chúng ta lại phải giết cả một gia tộc khi mà chính chúng ta cũng không biết tại sao lại phải giết họ, thưa thái tử Eriol?”

Eriol trừng mắt nhìn Syaoran :

“Tại sao à? Chắc cậu đã biết lý do phải giêt dòng họ Kinomoto, đúng không? Mà Kinomoto và Daidouji là hai gia tộc song song tồn tại, thiếu một thì kẻ kia sẽ không đứng vững, cũng giống như dòng họ Hiragizawa và Li vậy thôi. Muốn tiêu diệt Kinomoto thì phải tiêu diệt hết Daidouji. Cậu có hiểu không?”

“Không. Tôi chẳng hiểu gì cả” - Syaoran trả lời – “Nhưng dù vì lí do gì thì tôi cũng chỉ tiêu diệt Kinomoto. Tôi sẽ tiêu diệt sạch sẽ dòng họ ấy nhưng không động đến một sợi tóc của những người mang họ Daidouji.”

“Tại sao?”

“Đừng hỏi tại sao, đơn giản vì tôi có thù với gia tộc Kinomoto” - Syaoran thản nhiên nói – “Hơn nữa tôi đã thề với mẹ tôi sẽ giết hết gia tộc Kinomoto, nên tôi phải giết. Còn gia tộc Daidouji thì.... Rất tiếc là tôi đã có một lời thề sẽ không giết bất kì ai khi mà tôi không biết lí do chính đáng.”

Eriol im lặng nhìn Syaoran . Tuy là quan hệ thái tử và cận vệ, nhưng từ lâu, Eriol coi Syaoran như bạn bè. Eriol hiểu, Syaoran rất coi trọng lời thề của mình, nhiều khi coi trọng một cách ngu ngốc. Nhưng Syaoran đã thề nhất định sẽ làm, chưa bao giờ Eriol thấy Syaoran phản bội lời thề của mình. Nghĩ vậy, Eriol dằn giọng:

“Thôi được, nếu cậu đã nói thế. Vậy thì, CHÍNH TAY TÔI SẼ LÀM, CHÍNH TAY TÔI SẼ GIẾT HẾT GIA TỘC DAIDOUJI. Cậu cứ ở đấy mà trung thành với lời thề ngu ngốc của cậu đi.”

Syaoran đứng im nhìn vị thái tử. Anh biết rằng Eriol đã quyết định điều gì thì khó mà thay đổi được, nhất là khi việc đó có liên quan đến ngôi vua của hắn. Chẳng còn cách nào khác, Syaoran chỉ còn biết lui ra, thầm cầu mong cho cái gia tộc Daidouji đó sẽ có một cái chết êm đềm, ít đau đớn mà thôi. Và suy nghĩ về gia tộc Kinomoto lại ập về, chiếm hữu lấy tâm trí anh.
CÓA AI HOK? nếu hok thì giống e đang tự kỉ quá à  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 93452

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sat Mar 24, 2012 9:20 am

Ch­ương 5

Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày Sakura và Tomoyo vô tình gặp gỡ với Syaoran. Tuần trước, Sonomi đã trở về nhà và tuyên bố cần một trong hai cô gái đi theo giúp đỡ mình trong chuyên buôn bán lớn này. Sakura rất muốn được đi, và Tomoyo cũng không muốn ở nhà một mình. Sau một vài lời năn nỉ của cả Sakura lẫn Tomoyo, Sonomi quyết định mang theo cả hai cô con gái. Nhưng thật không may cho Sakura, đúng vào hôm trưỡc ngày lên đường, cô bị ngã và trât khớp. Điều này ảnh hưởng ít nhiều đến viêc đi lại của Sakura. Do chuyến hàng không thể chậm trễ, Sonomi đành để Sakura ở lại nhà cho người quản gia Wei chăm sóc, đưa Tomoyo đi cùng mình và dặn sẽ vắng nhà trong một thời gian dài.

Sonomi và Tomoyo đã rời nhà được gần một tuần. Dưới sự chăm sóc của ông Wei, một người làm lâu năm trong nhà Daidouji, chân của Sakura đã nhanh chóng bình phục. Từ khi Tomoyo đi, Sakura cảm thấy rất cô đơn khi mà ngày nào, làm việc gì cũng làm một mình. Cô đã quen với sự có mặt của Tomoyo, vì thế khi thiếu vắng Tomoyo, Sakura cảm thấy như mình vừa mất mộtcái gì đó. để giải toả tâm trạng, dù trời đang rất lạnh, Sakura vớ lấy một chiếc áo ấm và mở cửa bước ra ngoài.




Trời đang ở vào thời kì lạnh nhất của mùa đông. Mùa đông nước Clow không giống như ở các nước khác, nó lạnh hơn nhièu. Khi mùa đông tới, hầu như người ta không ra đường. Chỉ có vài bóng người lác đác, bước vội trên hè phố. Tuyết rơi rất nhiều. Mọi cảnh vật đều bị biến thành màu trắng của tuyết. Tuyết phủ khắp nơi, làm trắng những cành cây, biến những bông hoa đông sẫm màu thành màu trắng tinh khiết. Mùa đông được coi là mùa nhàn rỗi của mọi người. Vào những ngày giá lạnh, ngươì ta chỉ có ở trong nhà ngủ và ăn uống. Những hàng quán ế ẩm khi đông đến. Tuy nhiên, không phải ai cũng được nghỉ ngơ. Các nhà buôn vẫn làm việc bình thường (mẹ Tomoyo là một ví dụ). Và còn những quý tộc, binh lính cũng vẫn quần quật làm việc giữa trời giá lạnh.

Syaoran sau một ngày chiến đấu với 1 đống công việc chồng chất, anh mệt nhoài bước vào một quán ăn nhỏ ở ven đường treo biển: “Quán ăn Rika”. Quán ăn được bố trí sơ sài với những chiếc bàn đã cũ, nền nhà mục ra thành từng mảng. Syaoran chậc lưỡi, ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể quan sát cả bên ngoàn lẫn bên trong. Syaoran đặt ly cà phê mới gọi xuống, ngồi nhìn những người thực khách trong quán. Anh đưa mắt qua những người đang ngồi khép nép co ro vào nhau, run rẩy vì lạnh. Lại có những kẻ mình thâm tím nhưng ra vẻ anh hùng rằng “ta đây không biết rét lạnh là gì”. Syaoran cười thầm, không hiểu những kẻ ngu ngốc này phải giả bộ anh hùng rơm làm gì trong khi nhiệt độ chỉ cần hạ xuống thêm 1 độ nữa thôi thì bọn họ sẽ thành người đông lạnh.? Lại còn những kẻ khép nép kia nữa chứ. Lúc nào bọn họ cũng mang vẻ mặt khiếp đảm như vậy cho dù trong cuộc sống hay trong bất kì hoàn cảnh nào. Chính vì thế mà người dân nơi đây phải sống 1 cuộc sống khổ cực mà không biết đòi lại quyền lợi của mình. Syaoran thở dài ngao ngán: “cuộc sống này thật đáng buồn, đất nước này còn tồn tại đượcbao lâu khi mà vua và dân đều nhu nhược như nhau. Người dân không dám phản kháng, vua chìm đắm trong ăn chơi hưởng lạc”. Syaoran chặc lưỡi: “Mặc kệ nó, dù nó sụp đổ thì mình cũng chỉ (vô trách nhiệm nhỉ? ^_^). Chỉ cần làm cho xong việc của mình là được rồi” Syaoran tiêp tục đảo quanh và dừng lại ở bàn đối diện: cô gái ngồi đó khiến anh phải chú ý. Đó là một cô gái không giống như bao người đang có mặt tại đây. Cả người cô toát lên một khí chất cao sang và một vẻ đẹp bất khả xâm phạm. Không như bao kẻ ngồi co ro, khúm núm kia, cô gái ngồi thẳng người, lưng dựa vào ghế với vẻ bình thản tự nhiên. Đúng lúc đó, anh bắt găp ánh mặt cô gái. Một đôi mắt xanh lục, với cái nhìn cương nghị nhưng lại chứa một nỗi buồn u uất. Cái nhìn đó khiến Syaoran cảm thấy tim đau nhói. Anh lại cúi xuống uống tíêp cốc cà phê, tránh cái nhìn của cô gái. “Khỉ thật, cô gái này.... trông cô ta quen quá, hình như mình đã gặp cô ta ở đâu thì phải. Liệu cô ta có phải là tội phạm triều đình không nhỉ? Biết đâu mình đã nhìn thấy cô ta ở ảnh truy nã. Nếu thật thế thì mình bỏ lỡ cơ hội lập công rồi”. Syaoran vò đầu bứt tai nhớ lại xem mình đã gặp cô gái ở đâu. Giả thuyết cô ta là tội phạm bị bác bỏ gần như là ngay lập tức, bởi: “Nhìn cô ta có dáng vẻ quyền quý, khác hẳn bọn tội phạm. Nhưng như vậy thì mình trông thấy cô ta ở đâu chứ?” Câu hỏi không được giải đáp, Syaoran lại rời bỏ cốc cà phê nghi ngút khói của mình, quay lại nhìn cô gái. Những người phục vụ đã mang đồ ăn lên và đạt trước mặt cô. Cô ta không ăn vội mà vẫn ngồi yên. Sau khi những người phục vụ đã rút lui, cô cầm đũa lên. Nhưng dường như nhớ ra việc gì, cô bỏ đũa, lục lọi hai túi áo khoác ngoài treo ở thành ghế, gương mặt sa sầm. Syaoran mỉm cười: "Chăc là cô ta quên mang tiền. Để coi cô ấy xử lý thế nào. Chắc cũng đành phải bỏ bữa ăn ngon lành lại, lặng lẽ chuồn thôi". Người con gái đã lấy lại vẻ mặt bình thản vốn có của mình, thở dài nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt của Syaoran. Cô nhíu mày. Ánh mắt nghi ngờ chuyển thành ngạc nhiên, còn hơn cả vẻ mặt ngây ngô của Syaoran. Syaoran chăm chú nhìn vào đôi mắt buồn của cô nhưng không quay mặt đi. Cái nhìn của cô gái như có 1 ma lực lôi cuốn, khiến anh không thể dời ánh mắt đi nới khác. Rất nhanh, cô quay đi nhưng cũng đủ để Syaoran nhận ra 1 nụ cười thoáng qua. "Quái lạ", Syaoran nghĩ khi thấy cô gái kì lạ đó, trái với suy nghĩ của anh, gọi những người phục vụ trong quán lại. Syaoran tò mò quan sát, bỏ quên cốc cà phê đã nguội lạnh. Thật là một ngày phiền phức. Những điều ngớ ngẩn cứ bám lấy Syaoran, trong công việc và ngay cả lúc này, lúc Syaoran đã yên ổn trong trong quán ăn mà những điều ngớ ngẩn ấy vẫn không buông tha anh khi những đĩa thức ăn từ bàn cô gái lần lượt được đặt xuống trước mặt anh. Syaoran kinh ngạc nhìn những người bồi bàn đi đi lại lại giữa hai bàn, lại quay sang nhìn cô gái vẫn ung dung ngồi uống nước. Đợi những người phục vụ cúi chào và đi vào, cô gái đứng lên, cầm áo bước sang ngồi trước mặt Syaoran.

Mất một lúc sững sờ không hiểu vì sao, Syaoran mới nói ra tiếng:

“Thưa cô, thế này là sao?”

Người con gái mỉm cười, lúc lắc mái tóc dài màu nâu:

“Thế này nhé” - cô gải thích – “tôi đang đói. Nếu bây giờ tôi về nhà thì cũng phải đợi một lúc nữa mới được ăn. Vì thế, ngay lúc này, tôi phải ăn những món ăn mà anh đang thấy trước mặt. Nãy giờ quan sát tôi, tôi nghĩ chắc anh cũng đoán được tôi "có vẻ" đã .... không mang theo tiền. Do đó anh cần đãi tôi bữa này. OK?”

“OK?” - Syaoran tròn xoe mắt – “tại sao tôi phải đãi cô?”

“À, anh có thấy tôi quen không?” - chờ Syaoran gật đầu, cô gái nói tiếp - “tôi cũng rất ngạc nhiên vì thấy anh rất quen. Và cuôi cùng, dù không giỏi trong việc nhớ người nhưng tôi cũng đã nhận ra anh là ai. Không chỉ vì chúng ta là người quen nên tôi bắt anh đãi tôi mà còn vì anh cần đãi tôi để đền bù danh dự nhân phẩm cho tôi.”

Syaoran vẫn tròn mắt, không hiểu gì, ù ù cạc cạc:

“Đền bù danh dự nhân phẩm? Tôi chẳng hiểu gì cả!”

Cô gái dường như đã mất hết kiên nhẫn để giải thích dông dài. Cô ta ngồi nghiêng người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực:

“Anh là Syaoran phải không? Li SYAORAN? Không biết anh có còn nhớ người trèo tường vào nhà anh để lấy một chiếc nơ cột tóc và bị anh nghi là ăn trộm?”

"Bức tường nhà mình cao đến chóng mặt đối với bọn trộm, chưa có ai trèo tường vào nhà mình cả, ngoài...." Syaoran bật cười sau một thoáng suy nghĩ:

“Phải rồi, chưa có ai trèo vào nhà tôi cả, ngoại trừ một người. Đó là một cô gái tên là Sakura, đúng không nhỉ? ừm, cô gái có cách tính toán kì lạ đối với cả việc nghe tên người khác.”

“Này, có ai nói với anh là anh rất khó ưa chưa?”

Syaoran mỉm cười nhìn cô gái:

“Nhiều lắm, cô là người thứ 200 đấy” - nhận thấy vẻ mặt tức giận của Sakura, Syaoran vội làm hòa – “Tôi không nghĩ là có thẻ gặp lại cô, bởi chính cô nói là không muốn gặp tôi thêm lần não nữa mà. Nhưng nếu cô đói thì cô cứ việc ăn, tôi sẽ trả tiền bữa ăn coi như xin lỗi cô về việc hôm trước.”

Nét mặt Sakura bừng lên vui vẻ dù đôi mắt của cô vẫn mang nỗi buồn mênh mông:

“Woa, thế mà tôi nghĩ anh sẽ nhất quyết từ chối cơ đấy. Nói đùa thé thôi, bao giờ có dịp, tôi sẽ mang tiền đến trả anh. Ngày mai nhé, nếu có thể anh hãy đến quán ăn này, tôi sẽ trả lại cho anh. Bây giờ tôi và anh sẽ ăn những món ăn này.”

Syaoran, dù không muốn nhận tiền của cô gái, nhưng anh lại không từ chối. Chẳng hiểu sao, Syaoran muốn gặp lại Sakura, và có lẽ việc đòi tiền bữa ăn là một lý do chính đáng để anh có thể trở lại gặp cô vào sáng hôm sau.





Sáng hôm sau, Syaoran bước vào quán ăn và ngay lập tức nhận ra mái tóc nâu dài và dáng vẻ bình thản khiêns người ta chú ý. Anh bước tới trước mặt cô gái, ngồi xuống, mỉm cười nhìn Sakura. Ánh mắt buồn bã của cô vẫn không thay đổi, dù khuôn mặt cô ánh lên niềm vui. Sakura tươi cười:

“A, anh đến rồi à? Hôm nay tôi nghĩ là mình không quên tiền đâu. Mặc dù Tomoyo luôn cằn nhằn là tôi hay quên nhưng cũng có lúc tôi nhớ chứ bộ. Hôm nay tôi sẽ đãi anh một bữa thật ngon. Anh cứ ăn tự nhiên nhé.”

Những món ăn lần lượt được dọn ra. Syaoran gần như không ăn, chỉ nhìn Sakura đang ăn một cách ngon lành. Cũng chẳng hiểu sao anh thích nhìn Sakura ăn. Có lẽ bởi lúc ăn, ánh mắt cô dù vẫn rất buồn nhưng không còn vẻ u uất thường ngày. Sakura nói chuỵên luôn mồm trong khi Syaoran im lặng ngồi nghe.





Dù tự nhủ sẽ không thể gặp lại Sakura, nhưng con ngựa vẫn đưa Syaoran đến "Quán ăn Rika". Và không biết vì may mắn hay định mệnh, anh nhận ra Sakura, vẫn dáng vẻ ung dung bình thản đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ. Anh bước đến với những bước vội vàng như thể sợ Sakura sẽ đi mất ngay bây giờ. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại đi vội như vậy.

“Chào cô! Thật trùng hợp phải không? Cô có vẻ thích ăn ở đây!”

Sakura giật mình ngẩng lên. Sau một thoáng ngỡ ngàng, cô mỉm cười:

“Thật không ngờ còn gặp lại anh. Ngồi ăn với tôi luôn đi.”

Syaoran ngồi xuống đối diện với Sakura, vui vẻ nói chuyện với cô. Và cũng từ hôm đó, ngày nào Syaoran cũng đến quán ăn đó, một quán ăn mà Syaoran chẳng có cảm tình chút nào khi mới bắt bước vào. Những lúc ngồi ăn và nói chuyện với Sakura, Syaoran cảm thấy vui vẻ thoải mái, bữa ăn có cảm giác ngon lành hơn. Ngồi đối diện, nhưng Syaoran hay tránh nhìn vào mắt Sakura, bởi đôi mắt đó thường khiến anh cảm thấy đau xót. Dù sao thì đối với Syaoran và cả Sakura, mùa đông lạnh lẽo đã trôi qua không hề buồn tẻ.

Những bữa ăn vui vẻ gắn kết hai con người cô đơn lại với nhau. Không ai biết, sợi chỉ định mệnh đã cột chặt họ.

Bánh xe của số phận đã bắt đầu quay....



Hết chương 5, đón xem chương 6.

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sat Mar 24, 2012 9:22 am

quyết định thật sự, chap này thui đi ngủ
Chương 6

Sóng vỗ rì rào. Những cơn gió mang hơi muối biển phả vào mặt những người đi biển. Một con tàu đang dấn bước đi vào biển khơi mênh mông. Con tàu thuộc loại tàu lớn, đượcđóng công phu và khá vững chắc. Nó nhẹ nhàng lướt trên làn sóng, đưa những trên tàu từ từ rời khỏi đất liền, đi về phương bắc.

Không khí trên tàu hiện vô cùng nặng nề. Những thuỷ thủ lặng lẽ tránh xa boong tàu. Eriol - chủ nhân con tàu - đang “phát hoả” thật sự. Những người làm việc rên tàu tự hiểu khônngên đến làm phiền vị thái tử của mình vào lúc này, nếu nưh còn muốn giữ mạng sống. Eriol bực mình nhìn nước biển. Khoảng 10 ngày trước, khi Eriol quyết định làm một chuyến đi xa...

............................

“Tại sao tôi phải đi?” - Syaoran hỏi một cách ngây thơ lúc Eriol yêu cầu anh ta đi cùng.

“Tại vì tôi phải đi tìm những người mang họ Daidouji” - Eriol cáu bẳn trả lời – “đáng lẽ đây là công việc của cậu. Nhưng giờ thì tôi giao công việc của dòng họ Kinomoto cho cậu. Tôi không quan tâm cậu muốn giết Kinomoto vì cái gì, vì lệnh của tôi hay vì mối thù và lời thề ngu ngốc của cậu. Việc tôi quan tâm là cậu có tiêu diệt được hết dòng họ Kinomoto không? Chính vì vậy mà cậu phải đi cùng với tôi.” - Eriol kết thúc câu nói bằng giọng ra lệnh của một vị thái tử.

“Tại sao?” - Syaoran hỏi bằng giọng chẳng - hiểu - gì - hết, khiến Eriol “cáu tiết”

“BỞI VÌ CẬU PHẢI ĐI TÌM KINOMOTO!” - Eriol hét lên, giọng đã mất hết bình tĩnh. Anh không thể tin đượclà Syaoran lại có thể “ngu” đến mức đó.

Đáp lại sự nóng giận của Eriollà một thái độ bình thản đến mức không - chịu - nổi của Syaoran:

“Ồ, việc tôi đi tìm và tiêu diệt dòng họ Kinomoto thì liên quan gì đến việc đi cùng cậu trong chuyến đi lần này, Eriol?”

Eriol há miệng toan nói thì bị Syaoran “chặn họng”:

“Thôi đùa thôi. Tôi hiểu ý của cậu rồi, thái tử ạ. Nhưng nếu cậu muốn tìm kẻ thù của cậu theo cách nào thì đó là việc của cậu, tôi tìm bằng cách nào là việc của tôi. Tôi không thể đi cùng cậu được. Là cận vệ của cậu nhưng tôi không nghĩ là mình có nhiệm vụ phải đi theo cậu đến bất cứ nơi nào cậu đi. Hơn nữa, tôi nghĩ là mình sẽ gặp được gia tộc Kinomoto ở ngay trên đất này chứ không phải là ở nơi nào khác. Nếu cậu múôn tôi đi thì có vẻ như cậu đang muốn cản trở công việc của tôi đấy, cậu không thấy vậy sao ErIOl? Tóm lại, TÔI - KHÔNG - ĐI.”

Syaoran nói một hơi với một nụ cười “đáng ghét”, cái mớ lí lẽ khó đáp trả và giọng nói theo kiểu miễn - bàn - cãi khiến Eriol tức xì khói nhưng cũng phải miễn cưỡng im lặng.

..................................

Sau vụ nói chuyện với Syaoran, với tâm trạng nóng hơn bình thường, Eriol quyết định một mình ra biển với những người thuỷ thủ làm việc trong thuỷ quân của vương quốc Clow. Từ lúc bắt đầu đi đến giờ, nỗi giận của Eriol chưa có chút dấu hiệu nào cho thấy nó đang nguôi đi và điều này đã làm ảnh hưởng đến tốc độ đi của con tàu khi mà các thuỷ thủ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ chủ nhân của mình.

10 ngày lênh đênh trên biển, đối với những người thuỷ thủ thì không có vấn đề gì. Đối với Eriol lúc bình thường thì có lẽ chuyện này cũng chỉ là “chuyện bỏ đi”. Nhưng vào lúc này đây, tâm trạng Eriol không được tốt. Anh luôn thúc giục các thuỷ thủ tìm một hòn đảo nào đó để nghỉ chân. Mặc dù đã rất để ý tìm kiếm trên đường đi nhưng các thuỷ thủ vẫn không thẻ nào tìm ra được một hòn đảo có người sống để cho vị thái tử của mình nghỉ ngơi. Điều này khiến họ lo lắng và sợ hãi.

Bầu trời hôm đó rất đẹp. Những tảng mây trắng lững lờ trôi, soi bóng xuống mặt nước biển trong xanh phẳng lặng. Nhưng bỗng, một trận gió lớn nổi lên, cuốn theo những đợt sóng ào ạt. Thời tiết đột nhiên biến đổi xấu đi. Vị thuyền trưởng, một người đã có kinh nghiệm đi biển lâu năm, vô cùng bất ngờ trước sự biến đổi của thời tiết. Vương quốc Clow là nơi tập hợp của những dạng thời tiết dị thường mà không ai có thể đoán trước, nên việc này cũng chỉ là những việc như cơm bữa. Thuyền trưởng lo lắng, tăng tốc độ của tàu, cố gắng trong vô vọng tìm được một hòn đảo nào đó để tránh bão. Cơn bão ập xuống. Gió gào thét. Biển nổi giông tố. Con tàu chòng chành trên làn nước đang cuồn cuộn chảy như giận dữ. Tiếng những thuỷ thủ cũng gào lên, đua giọng với giông bão:

“BẢO VỆ THÁI TỬ! BẰNG MỌI GIÁ PHẢI BẢO VỆ THÁI TỬ!”

“NHƯNG THÁI TỬ ĐÂU RỒI? THÁI TỬ ĐÂU RỒI?” - những giọng nói khác nhao nhao hỏi lại, rối lên.

Quả thật, Eriol đã biến mất khỏi boong tàu. Không, dường như anh đã biến mất hoàn toàn khỏi con tàu. Không còn một chút dấu vết nào của vị thái tử. Những người thuỷ thủ nhìn nhau, ánh mắt ánh lên sự lo sợ, lo sợ cho tính mạng của mình, không chỉ vì trận bão bất ngờ này mà còn vì việc thái tử đã không còn. Chỉ là không còn trên tàu hay đã không còn trên đời?





Hongo là một hòn đảo nhỏ, xinh đẹp, nằm ở phía bắc Tomoeda. Trên đảo, cây cối sinh sôi và phát triển. Những người dân trên đảo này vốn rất hiếu khách, tính tình thân thiện. Đây là 1 vùng đảo tự trị nên họ không bị sự chèn ép của những thế lực vua chúa, quý tộc. Họ làm ăn sinh sống, của mình mình hưởng, không liên quan đến thế giới bên ngoài. Nơi đây thu hút được rất nhiều nhà buôn muốn thực hiện những chuyến buôn lớn, và bà Sonomi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Đã hơn tháng nay, Tomoyo theo mẹ đến vùng đảo Hongo này buôn bán. Mỗi sáng, công việc của cô là giúp mẹ tháo dỡ và xếp hàng lên thuyền để mẹ cô mang đi đến những hòn đảo lân cận khác hoặc trao đổi hàng hoá với tàu thuyền cùng đến đảo. Sau đó, Tomoyongồi ở nhà và trông coi số hàng lớn ở nhà. Những người trên đảo rất mến Tomoyo vì cô là một cô gái xinh đẹp lại tốt bụng. Vì thế, việc sinh sống tạm thời ở đây của Tomoyo trên đảo này rất thuận lợi. Nhưng phải sống một mình mà không có Sakura khiến cô cảm thấy cuộc sống thật buồn tẻ.

Sáng nay, cũng như bao sáng khác, mẹ cô - Sonomi - gõ cửa bước vào nhà với một số lượng hàng lớn hơn bình thường. Nhưng hôm nay bà không nhờ cô tháo, xếp hàng nữa mà nhờ người khiêng vào một người và dặn cô chăm sóc.

“Ai thế này mẹ? Trông như chết rồi ấy?” - Tomoyo lo sợ hỏi, nhìn vào người mà mẹ cô vừa khiêng vào nhà. Đó là một chàng trai có mái tóc đen, mặc một bộ quần áo sang trọng. Chiếc kính mà anh ta đep đã bị vỡ hết mắt, chỉ còn cái gọng kính màu đen.

“Mẹ không biết” - Sonomi mệt mỏi trả lời – “mẹ tìm thấy anh ta trôi ở gần con tàu chở hàng của mẹ nên mẹ mang anh ta về đây luôn. Yên tâm, anh ta còn sống sờ sờ đấy” - Sonominói tiếp khi thấy vẻ mặt ngần ngại của con gái.

Sonomi vơ vội vài miếng bánh rồi ra khỏi nhà, mỉm cười dặn Tomoyo:

“Con giúp mẹ chăm sóc anh ta nhé. Dù sao thì để anh ta nằm đó chết cũng tội nghiệp lắm! Mẹ sẽ về sớm thôi. Xong chuyến hàng này có lẽ chúng ta có thể trở về nhà rồi. Cũng không thể để Sakura ở nhà một mình lâu quá như vậy.”

Bà vẫy tay rồi đi ra, để lại Tomoyo với một con người xa lạ đang nằm im trên giường. Tomoyo nhìn chàng trai rồi vội lấy nước nóng, lau người cho anh ta. Cô cũng nhanh chóng nấu choá và thuốc để nếu anh ta tỉnh lại sẽ có cái ăn ngay. Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Tomoyo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn người con trai lạ: “Không biết anh ta là ai mà lại trôi dạt đến nơi đây nhỉ? Nhưng nhìn mặt anh ta có vẻ khá dịu dàng, chắc không phải do đánh nhau mà bị ngã xuống biển chứ?” Bỗng chàng trai trở mình, thở gấp. Tomoyo chạy lại, lay anh ta:

“Này, anh có làm sao không? Anh đau ở đâu à?”

Chàng trai từ từ mở mắt. Anh ngơ ngác nhìn quay rồi cúôi cùng nhìn thẳng vào mắt cô gái đang đứng cạnh mình. Anh vội ngồi bật dậy, đẩy cô gái ra xa, thủ thế đề phòng:

“Đây là đâu? Cô là ai?”

Tomoyo mỉm cười:

“Vậy là anh tỉnh lại rồi à? Thế mà tôi cứ lo là anh bị làm sao đấy. Đây là nhà tôi. Chào anh, tôi là Tomoyo Da... À Tomoyo Akizuki.” - Tomoyo định xưng họ Daidouji nhưng cô chợt nhớ mẹ cô luôn dặn đi dặn lại là không được xưng họ thật của mình với bất kì ai. Và có thể nói, ngoài mẹ cô và bác Wei, không có ai biết họ thật của cô và Sakura cả.

Nhìn vẻ mặt lo lắng thật sự của Tomoyo, và vì nụ cười ấm áp của cô, chàng trai bỏ đi trạng thái tự vệ, mỉm cười đáp lại:

“Chào cô, tôi có thể gọi cô là Tomoyo chứ? Xin lỗi vì thái độ của tôi ban nãy có gì thất lễ mong cô bỏ qua cho. Thành thật cảm ơn cô đã cứu sống tôi. Tên tôi là Eriol Hiragizawa, cô cứ gọi tôi là Eriol cũng được.”

“Tốt rồi” - Tomoyo nói, vẫn mỉm cười – “anh không phải xin lỗi tôi, thái độ như vậy chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà. Tôi có nấu cháo cho anh đây. Anh ăn đi rồi uống thuốc. Thuốc bổ đấy. Nó có tác dụng hồi phục thể lực nhanh lắm đấy.”

Đỡ lấy bát thuốc từ tay Tomoyo, ánh mắt Eriol vẫn chăm chú nhìn vào cô gái. Anh như bị cô thôi miên bởi ánh mắt tím dịu dàng, mái tóc dài, mượt mà cũng một màu tím và cả tính tình thuỳ mị của cô. Bắt gặp ánh mát Eriol, Tomoyo bỗng đỏ mặt:

“Sao vậy? Tôi có thể giúp gì cho anh không?”

“Không có gì” - Eriol nói nhanh – “tôi chỉ nghĩ, không ngờ trên đảo này lại có một người xinh đẹp như cô thôi.”

Tomoyo ngượng ngùng:

“Cảm ơn anh, tôi không phải là người ở đảo này. Tôi chỉ theo mẹ đến đây buôn bán thôi. Còn anh, sao anh lại ở đây vậy?”

Eriol nhớ lại và thở dài ngao ngán:

“Tôi cũng chả hiểu nổi nữa. Tôi chỉ nhớ là tôi đang đứng trên boong tàu thì một cơn bão lớn bất chợt kéo tới, hất tung tôi ra khỏi tàu. Sau đó thế nào mà tôi đến được đây thì tôi không biết. Lúc rơi xuống biển, tôi cứ nghĩ là mình chết chắc rồi chứ. Chà, điều gần nhất mà tôi nhớ được là việc tôi tỉnh lại trong căn nhà này đây” - Eriol nói thêm câu cúôi bằng một giọng hóm hỉnh.

Tomoyo bật cười. Dù mới quen nhưng Tomoyo cảm thấy nói chuyện rất hợp với Eriol. Riêng Eriol thì đã “chết” Tomoyo từ cái nhìn đầu tiên (--> tình yêu sét đánh ấy mà! ^_^). Anh nhìn cô gái và thầm nghĩ: “Một cô gái thật tuyệt vời. Có lẽ mình đã thích cô ấy mất rồi! Chà, dù sao thì biển thỉnh thoảng cũng có cái hay của nó.”


HEY!!!AI VÔ MÀ HOK ĐỌC HẾT LÀ ĐỪNG TRÁCH NHA. HAY LÉM ĐÓA  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 807632

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sat Mar 24, 2012 9:37 pm

heyyyyy, sao hok ai pm hết zậy????  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 376812

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Sun Mar 25, 2012 10:39 pm

Thanks bác Sak 1 cái *mặc dù mới đọc tới chap 4*  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 49146

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 12:27 am

phù, cảm ơn rum vạn lần, may mà có ng` xem  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 831732
Chương 7


Đã 1 tuần trôi qua kể từ ngày Eriol trôi dạt đến đảo Hongo, gặp gỡ với Tomoyo. Eriol có cảm tình với Tomoyo và càng ngày, anh nhận ra tình cảm ấy càng mạnh mẽ. Dường như anh không thể nào không dõi mắt theo bóng hình cô gái, ánh mắt, nụ cười của Tomoyo đều khiến Eriol như bị mê hoặc. Eriol quên đi mục đích chính của mình khi quyết định chuyến ra khơi, bỏ qua hết thái độ “không coi ai ra gì” của Syaoran, đối với Eriol lúc này, cuộc đời đã đẹp lên gấp nhiều lần.
Tomoyo cũng rất mến anh chàng đẹp trai, tao nhã với nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng. Anh không bao giờ cho những điều Tomoyo nói là nhàm chán, anh ăn những đồ ăn “khủng khiếp” do cô “đặc chế” với vẻ mặt thích thú. Tomoyo cũng tạo ra cho Eriol những bộ đồ kì lạ mà anh vẫn vui vẻ mặc nó. Tomoyo cảm nhận được hạnh phúc khi ở cạnh Eriol, nói chuyện với anh và nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Chiều tối, hoàng hôn buông xuống bờ biển. Hoàng hôn, đó là thời điểm mà người ta cho là buồn nhất trong ngày. Nhưng đốí với Tomoyo thì đó lại là thời điểm đẹp nhất, thơ mộng nhất. Chiều nào, Tomoyo cũng ngồi ngắm nhìn hoàng hôn. Trước đây, chỉ có Sakura là chịu nhìn hoàng hôn trải dài xuống đường phố với cô. Tomoyo hiểu, Sakura ngắm hoàng hôn cùng cô chỉ vì muốn cô vui. Hoàng hôn làm liên tưởng đến màu máu, đến sự cô đơn. Ngồi dưới hoàng hôn một mình thì lại càng cô đơn hơn. Có lẽ không thể nhìn Tomoyo cô đơn nên Sakura mới cùng cô ngắm nhìn mặt trời lặn, dõi theo giờ phút hấp hối của mặt trời. Nhưng giờ đây, Tomoyo không cô đơn. Tomoyo đã tìm được một người có cùng những ý thích quái đản với mình, có người cũng như cô, thích nhìn hoàng hôn khép lại một ngày: Eriol Hiragizawa.
Hai người ngồi dưới một gốc cây tán rộng lá. Quang cảnh xung quanh bị nhuộm đỏ của ánh mặt trời. Xa xa, bờ biển rì rào vỗ sóng. Những cánh chim cũng đang vội vã trở về tổ. Tomoyo ngạc nhiên:
- Tôi cứ nghĩ tôi là người duy nhất thích hoàng hôn, không ngờ anh cũng có ham thích với cảnh này.
- Trong ngày, tôi thích nhất là cảnh hoàng hôn – Eriol nhìn Tomoyo, mỉm cười – nó tạo cho tôi cảm giác bình yên hơn là buồn chán như người ta nói. Hoàng hôn giống như lúc kết thúc một công việc vậy. Khi mặt trời xuống núi, lặn đi, cũng tức là lúc đó, nó đã làm xong nhiệm vụ của mình. Nhữn lúc hoàn thành công việc và trở về thì đáng ra phải vui mới đúng chứ, tại sao lại là buồn và đơn côi được?
Tomoyo lặng im nghe Eriol nói. Thật không ngờ, những suy nghĩ của Eriol lại giống Tomoyo đến thế. Hai người bàn luận sôi nổi về hoàng hôn, về mặt trời và về cả những ngôi sao.
Bất chợt Eriol hỏi:
- Tomoyo, nếu bây giờ, có kẻ muốn giết cô thì cô sẽ làm thế nào?
Tomoyo rất ngạc nhiên vì câu hỏi không đúng chủ đề cả Eriol. Tại sao anh ta lại hỏi câu đó? Chuyện đó thì có liên quan gì đến câu chuyện? Nhưng rồi, Tomoyo mỉm cười trả lời:
- Nếu thật sự có kẻ muốn giết tôi thì tôi sẽ giết kẻ đó trước khi người đó kịp động đến tôi.
- Ô? – Eriol kêu lên.
Tomoyo trầm ngâm suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Bác Wei đã nói với tôi: “Khi một kẻ muốn giết cô thì chắc chắn một trong hai người phải chết: Hoặc là cô, hoặc là hắn. Nếu như cô không giết hắn thì hắn sẽ giết cô. Vì thế, nếu muốn sống, một trong hai người bắt buộc phải giết chết đối phương, kẻ nào thắng sẽ được sống, kẻ thua phải chết. Hãy giết hắn trước khi hắn giết cô, như vậy thì cô mới có thể sống, cô Tomoyo ạ”.
Eriol im lặng. Phải giết hắn trước khi hắn giết mình ư? Anh lặng lẽ nói:
- Nếu vậy thì, Tomoyo, tôi hi vọng nếu thật sự có kẻ muốn giết cô, cô có thể giến hắn. Nhưng tôi có một lời khuyên cho cô đây: khi giết hắn, hãy nhắm thẳng tim mà đâm. Làm một cách dứt khoát và không được do dự. Nếu do dự, dù chỉ một giây, cô cũng khó thoát khỏi cái chết đấy.
Tomoyo không khỏi không thắc mắc về câu nói của Eriol. Nhưng ngay lập tức, Eriol đổi chủ đề:
- Cô và mẹ đến đây để buôn bán, vậy nhà cô ở đâu?
- Nhà tôi ở Tomoeda – Tomoyo trả lời.
Thoáng chút ngạc nhiên, Eriol mỉm cười:
- Trùng hợp thật, nhà tôi cũng ở Tomoeda.
Tomoyo không mấy ngạc nhiên. Cô thắc mắc:
- Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại có mặt ở đây không? À, ý tôi muốn hỏi là tại sao anh lại đi biển? Anh không giống thủy thủ, lại càng không phải là nhà buôn.
- Tôi muốn tìm kẻ thù của mình. Tìm để giết! – Eriol lạnh lùng trả lời.
Tomoyo rất ngạc nhiên khi thấy Eriol cũng có kẻ thù. Cô nghĩ cuộc sống của anh ta hẳn là rất bình yên. Tomoyo hỏi:
- Kẻ thù? Ai vậy?
Eriol nhìn thẳng vào mắt Tomoyo. Anh im lặng không nói. Vẻ mặt của Eriol đầy phân vân. Anh phân vân không biết có nên nói với Tomoyo hay không? Anh thích cô, đó là điều mà Eriol không chối cãi, không từ bỏ. Nhưng, anh cũng đã xác định được kẻ mà anh cần giết. Kẻ ấy là....
- Daidouji, dòng họ Daidouji - cuối cùng Eriol nói nhỏ.
Tuy tiếng của Eriol rất nhỏ, và bị lẫn vào tiếng sóng biển, nhưng cũng đủ để Tomoyo nghe thấy. Cô sững sờ trong giây lát. Ánh hoàng hôn đỏ như im lặng thoe không khí giữa hai người. Tomoyo cười gượng gạo:
- Ơ, anh và họ có mối thù gì à?
- Việc này thì tôi không biết. Giết họ là nhiệm vụ của tôi – Eriol nhún vai.
Tomoyo những hi vọng những gì mình vừa nghe không phải là sự thật. Nhưng có vẻ sự hi vọng của cô là vô ích. Eriol đã một lần nữa khẳng định lại câu nói của mình:
- Cha tôi muốn tiêu diệt gia tộc Daidouji. Nhưng gia tộc mà cha tôi cần giết nhất không phải là Daidouji, mà là gia tộc Kinomoto. Nhiệm vụ giết hai gia tộc này được giao cho một người khác. Có thể nếu kẻ được giao nhiệm vụ không phải là kẻ “trời không sợ, đất không kinh” thì có lẽ tôi sẽ không phải thực hiện hộ anh ta một nửa nhiệm vụ. Anh ta lãnh nhiệm vụ giết dòng họ Kinomoto, còn tôi giúp đỡ anh ta trong việc tiêu diệt Daidouji.





Tomoyo đang ngồi trên giường, trong căn phòng nhỏ tạm bợ của mình. “MÌnh phải làm sao đây? ” Tomoyo không biết cách nào là tốt nhất cho cô và lúc này. Bỏ chạy ư? Như thế thì anh ta sẽ đuổi theo, và có nguy cơ sẽ bại lộ tung tích. Tiếp tục nói dối, xuất hiện trước mặt anh ta với họ Akizuki? Như vậy sẽ an toàn hơn nhưng sau đó thì sao? Cô hối hận vì đã nói thật nơi ở của mình cho Eriol. Nếu anh ta về Tomoyo, nhât định anh ta sẽ tìm cô, trong thành cổ nhỏ bé ấy. Nếu vẫn dùng họ giả có thể anh ta sẽ không nhận ra nhưng như thế sẽ rất nguy hiểm cho cả cô, mẹ cô và đặc biệt là Sakura. “Không, mình sẽ là người duy nhất biết việc này. Nếu mình không nhanh chóng diệt trừ anh ta thì mẹ và Sakura sẽ gặp nguy hiểm.” Tomoyo mím môi, cầm lấy con dao, bỏ vào trong người và bước ra khỏi phòng.
Ngoài trời tối đen như mực. Sóng biển rì rào vỗ vào bờ. Gió. Gió chạy lòng vòng quanh đảo, cuốn theo mùi hương mằn mặn của biển cả. Tomoyo nhẹ nhàng đi đến một căn gian nhà nhỏ bên cạnh. Đây vốn là phòng của mẹ cô, nhưng từ khi Eriol đến, nó đã trở thành phòng của anh ta luôn. Cô đẩy cửa, bước vào trong.
Trong phòng, cũng tối đen như bên ngoài trời. Eriol năm trên giường, hơi thở đều đều. Anh ta đang ngủ say. Bên cạnh anh, ngọn đèn leo lét đã sắp tắt. Tomoyo bước lại bên giường. Cô nhìn anh ta đang ngủ, tay cầm dao bỗng nhão ra. Nhưng rồi hình ảnh Sakura đầy máu, nhìn cô trách móc, hình ảnh mẹ cô đang nổi giận khi bị con gái hại, con dao trong tay Tomoyo như quyết tâm hơn. “KHông. Mình thích anh ta, nhưng mình không thể để cho tình cảm thoáng chốc này che mờ tâm trí, che đi tình cảm đã qua bao nhiêu năm. KHông thể để Sakura gặp nguy hiểm”. Tomoyo nhắm mắt lại, giơ dao lên.
“Keng”, con dao rơi khỏi tay Tomoyo. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại buông dao. Tay cô run run,nhìn chằm chằm vào gương mặt rất đỗi thân quen của Eriol. Tuy chỉ mới biết anh được 1 tuần nhưng tình cảm của cô đối với anh thì rất sâu sắc. Tomoyo thật sự không nỡ xuống tay với anh.
- Tại sao cô không hạ dao xuống?
Tomoyo giật mình. Eriol đang mỉm cười nhìn cô. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, không có gì thay đổi. Tomoyo sợ hãi đứng lùi lại. Eriol ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Tomoyo, ánh mắt anh có nét buồn da diết:
- Cô là Tomoyo Daidouji, tôi nói đúng chứ?
Tomoyo cứng cỏi đáp:
- Đúng vậy. Tôi là Daidouji, kẻ mà anh đang truy sát. Anh muốn làm gì tôi nào?
Eriol bước đến, nhặt con dao rơi dưới đất lên, thở dài:
- Tôi đã nói với cô rồi mà. Nếu muốn giết hắn – cái kẻ muốn giết cô đó – thì phải nhắm thẳng vào tim hắn mà đâm. Đâm thẳng xuống, không do dự. Nếu cô do dự thì cô chỉ còn một con đường, đó là chết!
Tomoyo kinh hãi. Không phải chỉ vì giọng nói đe dọa của Eriol mà là nỗ buồn trong giọng ói cua anh. Đó là một sự u buồn đến đau lòng. Tomoyo hỏi:
- Anh biết từ lúc nào? Anh biết tôi là người của gia tộc Daidouji từ khi nào?
- Ngay ngày hôm sau khi tôi được cô cứu sống. Tôi vô tình nhìn thấy gia huy của dòng họ Daidouji trên chiếc vòng cô đeo – Eriol ngồi ngắm nghĩa con dao – và trên cán con dao này cũng có khắc gia huy đó. Tôi nói đúng chứ?
Tomoyo gật đầu:
- Đúng là như thế. Tôi quả thật không ngờ.... Vậy tại sao anh lại không giết tôi ngay. Tôi chẳng phải là người mà anh đang cần tìm giết sao? Còn nếu anh muốn tôi khai ra các người khác đang sống ở đâu thì đừng mong tôi hé miệng.
- Tôi cũng chẳng hi vọng rằng cô sẽ cho tôi biết điều đó. Nếu cần, tôi có thể tự đi tìm, không cần đến cô phải dẫn đường. Nhưng, cô nói đúng, cô chính là người mà tôi đang cần tìm. – Eriol nói, bước lại gần, đưa con dao sát lên mặt Tomoyo. Tomoyo nhìn con dao đưa qua đưa lại trước mặt mình. Lí trí và bản năng sinh tồn muốn cô giật lấy con dao, đâm cho anh ta một nhát. Nhưng con tim cô không cho phép cô làm như vậy. Cô không muốn Eriol chết. Tomoyo lặng lẽ nói:
- Vậy thì sao anh không giết tôi đi?
- Tôi đã nói rồi đó thôi. Tôi không giết cô bởi vì cô là người mà tôi cần tìm. – Eriol mỉm cười, nụ cười chứa đựng sự đau khổ - tôi đã đi tìm em, tìm một người mà tôi thật sự yêu thương, yêu hơn mọi thứ. Một người giúp tôi quên đi tất cả, tiền tài, danh vọng,... quên sự tranh chấp để mà vui sống với cuộc sống hiện tại. VÀ tôi đã tìm ra, tìm thấy trên hòn đảo này. Người đó chính là em, Tomoyo.
Tomoyo kinh ngạc đứng nhìn Eriol. Cô không thể tin vào tai mình. Tiếng gió vẫn rào rào dội ngang, quét qua căn nhà bé nhỏ. Qua ngọn đèn leo lét, Tomoyo nhìn khuôn mặt Eriol. Một cảm giác vừa hạnh phúc, vừa đau đớn lan tỏa trong người cô. Eriol đặt con dao vào tay Tomoyo:
- Hãy cầm lấy, Tomoyo. Em hãy đâm thẳng vào ngực tôi. Bây giờ, nếu tôi sống, tôi sẽ phải sống trong đau khổ. Sống như vậy đến cuối đời. Hãy giết tôi đi. Nếu em có chút cảm tình nào với tôi thì hãy giết tôi đi, Tomoyo. Như thế vừa giúp tôi, vừa trừ họa được cho gia đình và bạn bè của em. Chỉ có lần này thôi, không có lần thứ 3 đâu. Nếu lần naỳ em không làm được, tôi sẽ giết em. Em phải chú ý làm cho tốt.
Đầu óc Tomoyo trở nên trống rỗng? Đâm Eriol? Cô không thể. Làm như thế, cô sẽ rất đau đớn. Tomoyo buông tay. Con dao rơi xuống đất, nảy lên rồi văng vào tường. Eriol nhìn theo con dao, trong khi Tomoyo bật khóc:
- Tại sao? Tại sao lại phải giết mới trả được những mối hận thù chứ? Anh không thể tha thứ cho kẻ thù của mình sao?
- Tôi chẳng thù ai cả - Eriol chậm rãi nói – vì thế tôi cũng chẳng phải tha thứ cho ai. Nhưng nếu tôi sống, em cũng đâu tha thứ cho tôi, em sẽ tránh tôi như tránh dịch hạch. Nhân lúc này đây, khi em còn chưa thù hận tôi, thì em hãy giết tôi đi. Nếu là em, tôi có chết cũng chẳng có gì nuối tiếc. Bởi vì cuối cùng tôi cũng tìm ra được người mà tôi cần tìm, người mà tôi yêu thương.
Tomoyo ngồi im, nhìn chằm chằm vào Eriol. “Người mà tôi yêu thương? Người đó là ai? Tôi tìm thấy chưa?” Câu trả lời là rồi. Người đó chính là người đang đứng trước mặt cô: Eriol Hiragizawa. Chỉ vừa tìm được mà cô phải rời bỏ mãi mãi ư? Cô không muốn. Và người đó cũng không muốn. Nước mắt Tomoyo chảy dài, nhỏ xuống con dao nằm lăn lóc dưới đất. Thế rồi, mọi thứ như tan biến trước mắt cô, chẳng còn lại gì, chỉ còn lại người đang ngồi đây, người đang nói với cô những điều khiến cô đau lòng nhưng cũng rất hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy Eriol, khóc nức nở:
- Không. Em không muốn như thế, Eriol. Chúng ta vốn dĩ chẳng biết gì về việc hận thù đời trước, vậy thì đừng vướng vào nó nữa, được không? Em không muốn chúng ta người sống kẻ chết như thế. Nếu chính em giết anh, em sẽ rất đau lòng. Anh muốn em phải sống suốt đời trong đau khổ và dằn vặt sao?
Eriol rất ngạc nhiên, nhưng rồi anh dang tay, ôm lấy Tomoyo. Eriol nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai người mà anh yêu hết lòng:
- Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện chết chóc này nữa. Chúng ta sẽ sống cùng nhau. Sẽ không có hận thù. Em mang họ gì không quan trọng, anh là người thuộc gia tộc nào cũng chẳng cần quan tâm. Điều cần biết hiện nay là chúng ta đang ở bên nhau. Và chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, được không, Tomoyo?
Tomoyo gật đầu. Trong vòng tay Eriol, cô cảm thấy mình nhỏ bé. Lòng Tomoyo tuy vẫn còn bao ngổn ngang, nhưng trong lúc này, cô không quan tâm đến điều gì khác. Niềm hạnh phúc trào dâng, chíêm lĩnh cõi lòng Tomoyo, ấm áp, dịu dàng.

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 12:28 am

haizzz, bik là ho ai xem nhưng vẫn post đại cho rùi
Chương 8


- Wow, về đến Tomoeda rồi!
Con tàu đưa Tomoyo và Eriol vè thành phố Tomoeda thân quen vừa cập bến. Tomoyo bước lên bờ, nhảy những bước chân vui vẻ. Eriol bước đên bên cô:
- Em thích về Tomoeda lắm à? Em có vẻ rất yêu quý thành phố này?
Tomoyo đưa tay, đón những bông tuyết cuối mùa đông:
- Tất nhiên là thích. Ở đây có một người mà lúc nào em cũng nhớ đến....
- ......
Tomoyo thích thú nhìn vẻ mặt thắc mắc của Eriol. Cô chạy lên phía trước, khuôn mặt rạng rỡ, hét to:
- Sakura, tớ về rồi nè. Chúng ta sắp gặp nhau rồi....




Cũng ở thành phố Tomoeda, cô gái tên Sakura đang ngồi trong “Quán ăn Rika”. Lúc này đây, cô đang háo hức ngồi đợi Syaoran.
Cách đây một tuần.....- Tôi thấy cô, so với hồi tôi gặp cô ở trong vườn nhà tôi, t hì dạo này trông cô có vẻ buồn hơn... – Syaoran mân mê cốc rượu trên tay, hỏi Sakura.
Sakura suy nghĩ một lát rồi thở dài:
- Chắc là do dạo này tôi ở nhà một mình đấy mà.
- Một mình? Hình như cô bạn đi cùgn cô hôm cô trèo tường vào nhà tôi tên là Tomoyo phải không? Cô ấy đâu rồi?
Sakura bực tức:
- Lý do chính là đấy đấy. Tôi sống với dì và Tomoyo, nhưng dì ấy đã đưa Tomoyo đi làm ăn, buôn bán ở đâu đâu ấy, bỏ tôi lại một mình ở nhà. Thật ra mới đầu tôi cũng định đi nhưng đúng hôm đó thì cái chân tôi nói bị trật khớp. Thật xúi quyẩy!
Syaoran nhíu mày:
- Nói vậy bây giờ cô ở nhà một mình sao? Chà, cả ngày quanh quẩn trong nhà mà không buồn thì mới lạ!
- Đành chịu thôi – Sakura nhún vai – dù sao thì tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, nhất là trong mau đông lạnh lẽo, chẳng có ma nào ở ngòai đường thế này. Thế nên tôi mới phải ra ngoài ăn chứ không ăn cơm ở trong nhà, nếu không tôi sẽ buồn mà chết mất.
Syaoran im lặng suy nghĩ. Sau đó, anh nói:
- Độ mấy hôm nữa, có lẽ khoảng ngày này tuần sau, cô có rỗi không?
- Hôm nào mà tôi chẳng rỗi.... – Sakura vơ lấy chiếc bánh, cho vào mồm nói.
- Thế thì hôm đó cô đợi tôi ở đây nhé, đến sớm một chút. Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất thú vị. Đến đó cô sẽ cảm thấy hết buồn ngay.
Sakura reo lên:
- Thật hả? Đó là nơi nào vậy?
- Bí mật! – Syaoran nháy mắt tinh nghịch.
....................
Những ngày sau đó, Syaoran không đến quán ăn. Ngồi ăn một mình trong một quán ăn nhỏ tí xíu, nhưng Sakura vẫn cảm thấy có cái gì đó trống vắng. Những lúc đó, cô thường ngồi nhớ lại những trò đùa vui của Syaoran trong những bữa ăn trước đó và dành phần lớn thời gian tưởng tượng xem nơi mà Syaoran định đưa cô đến là một nơi như thế nào.
- Xin lỗi cô....
Sakura giật mình nhìn lên. Cô nhận thấy đứng trước mặt mình là một cô gái xinh xắn, mặc chiếc áo tạp dề hoa cúc trắng. Cô gái cười nhã nhặn:
- Xin lỗi, tôi là chủ quán này. Tôi thấy hình như ngày nào cô cũng đến đây ăn thì phải?
- Vâng – Sakura ngạc nhiên.
Cô chủ quán tươi cười:
- Chào cô, tôi tên là Rika Sasaki. Tôi.... Thật ra tôi muốn gặp để cảm ơn cô từ lâu, nhưng ngày nào cũng có một chàgn trai ngồi cùng với cô nên... ơ, tôi thấy ngại....
- Cảm ơn? – Sakura càng lúc càng ngạc nhiên - cảm ơn vì cái gì kia?
Rika mở to mắt nhìn Sakura:
- Cô không nhớ gì sao? Hôm nọ, chính cô đã cứu tôi khỏi đám lưu manh mà. Tôi không thể nhầm được, chính là cô rồi.
“Cứu khỏi đám lưu manh?” – Sakura lục lọi trí nhớ. Hình như mấy hôm trước, cô có đánh nhau vơi s một đám lưu manh, nhưgn có cứu cô gái nào không thì cô không nhớ.
Hai hôm trước....
Sakura bất chợt nổi hứng muốn đi dạo đêm. Cuối đông, tuy tuyết đã ngớt nhưng trời vẫn rất lạnh. Đường phố Tomoeda vô cùng tĩnh lặng. Chỉ có tiếng gió thổi vù vù bên tai, tiếng côn trùng kêu lên những bản nhạc muôn thuở. Sau một lúc đi loanh quanh, tận hưởng cảm giác thoáng đãng trong lành của buổi đêm, Sakura quyêt định quay trở về. Vừa quay lại, Sakura đã đâm sầm vào một tên to con đứng chặn đường cô:
- Một cô gái, xinh thật – tên to co lè nhè giọng say rượu.
- Tránh ra – Sakura lạnh lùng nói.
Tên kia cười ầm lên:
- Tránh ra? Nói dễ nghe quá nhỉ, cô em. Tao thấy tại sao cô em không vào đây phục vụ cho anh em bọn tao một bữa.
Sakura lẩm nhẩm: “Số mình đúng là đen. Đụng đám lưu manh này thật là phiền quá, mất cả buổi tối dễ chịu của mình rồi”. Cô nhìn tên lưu manh đứng trước mặt mình, cân nhắc. Sau đó, gần như ngay lập tức, cô lao vào. Tên đó tuy to lớn nhưgn chỉ có cái xác. Chỉ bằng hai chiêu thức đơn giản, cô đã quật hắn ngã lăn quay.
- Hôm nay mi gặp may đấy. Ta đang vui nên không muốn bất kì cái gì làm mất đi niềm vui của ta. Ta cảnh cáo mi, đừng đụng vào ta nếu không muốn chết. – Sakura nói, giọng đầy đe dọa.
Tên lưu manh lồm cồm bò dậy, bỏ chạy và hét lên:
- Đợi đấy, tao không bỏ qua vụ này đâu.
Sakura chặc lưỡi đi tiếp. Nhưng ngay khi cô vừa rẽ vào ngõ dẫn đến nhà, một toán người đã đứng đợ sẵn. Bọn chúng có 7 tên, tên nào cũng vác gậy, dao và vũ khí.
- Con nhỏ kia, đứng lại co ta hỏi tội - một tên gằm ghè.
- Hỏi cái gì? – Sakura hất hàm.
- Ngươi dám đánh đàn em của ta, như vậy là xúc phạm bổn lão gia. Ngươi phải chết. – Tên kia đe dọa.
- Đàn em của ngươi? - Sakura hỏi - Cái tên to con say rượu lúc nãy à? Chà, thì ra nó là đàn em của ngươi. Xin lỗi nha, ta nói nói thẳng: chủ nào tớ ấy thôi. Tên đó yếu như con gái, chắc các ngươi cũng chẳng hơn gì. Các ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, muốn sống thì tránh đường cho ta.
Tên kia bị xúc phạm, hắn gầm lên:
- NGƯƠI... ĐƯỢC LẴM.... ANH EM, XÔNG VÀO!
Tất cả lũ côn đồ cùng xôgn vào. Sakura ngán ngẩm nhìn bọn chúng. Đối với Sakura, kẻ nào phá đám cô khi cô đang vui thì đó chính là ngày tận số của chúng. Sakura cười lạnh lùng:
- Ta đã cảnh báo nhưng lũ ngu ngốc các ngươi lại không biết điều. Bọn bây đến số rồi!
.....................
- Thế rồi, bọn lưu manh đó bị cô đánh cho chạy không kịp. Tên nào cũng nằm lăn ra đất, u đầu, mẻ trán. Tôi cứ nghĩ cô sẽ giết hết bọn chúng chứ, ai ngờ cô lại nương tay như thê – cô gái Rika tiếp tục nói.
Sakura, dù tìm đủ mọi ngóc ngách trong trí nhớ “siêu phàm” của mình, cũng không thể nhớ ra mình đã cứu cô gái đang nói chuyện với mình ở đâu, lúc nào... Cuối cùng, cô đành hỏi:
- Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ là mình đã cứu cô hôm đó. Lúc đó, theo tôi nhớ thì chỉ có đám đó với tôi thôi mà?
Lần này đến lượt Rika ngạc nhiên:
- Tại sao cô lại không nhớ tôi được? Hôm đó, chính cô cắt dây trói cho tôi mà. Tôi bị chúng bắt và trói ngồi bên cạnh bức tường vào cái ngõ đó. SAu khi đánh cho đám xấu xa ấy 1 trận tơi bơi, cô ném con dao của chúng vào đúng sợi dây trói tôi. Nhờ đó mà tôi mới thoát được.
Sakura mỉm cười. Cô chẳng nhìn thấy ai ở đó cả. Cô đơn giản là vất con dao xuống đó chẳng qua vì cô cũgn chẳng có việc gì phải dùng đến nó cả. Cô nghĩ quẳng nó đi cho rảnh nợ, ai dè lại rơi đúng vào sợi dây trói cô gái. Đúng là một sự may mắn bởi nếu con dao rơi chệhc đi một chút và găm vào người cô ta thì rắc rối to rồi.
- Cô có tài ném dao chính xác đến tuyệt đỉnh. Tôi muốn cảm ơn cô và..... – Rika lúng túng – chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?
Sakura hơi bất ngờ trước đề nghị của cô gái, nhưng rồi....
- Được thôi – Sakura nói – tên tôi là Sakura Akizuki. Rất hân hạnh được làm quen với cô.
Cô gái reo lên:
- Wow. tuyệt lắm! Chúng ta....
Rika đang nói dở câu thì đằng sau Sakura vang lên một tiếng nói quen thuộc:
- Sakura, xin lỗi cô, tôi đến muộn quá, tôi có chút việc.
Sakura quay lại nhìn và thấy Syaoran đứng bên cạnh. Dù bên ngoài trời rất lạnh nhưng gương mặt Syaoran lại nhễ nhại mồ hôi. Tuyết bám đầy trên áo và tóc anh, làm cho mái tóc màu nâu trở thành màu trắng của tuyết. Syaoran phủi tuyết bám trên áovà nói với Rika:
- Cô là phục vụ quán à? Cho tôi một ly cà phê được không?
- Được ạ! Xin quý khách chờ cho một chút! – Rika nói rồi chạy đi.
Syaoran cởi áo, ngồi xuống đối diện với Sakura. Sakura ngạc nhiên:
- Anh... Anh bị làm sao vậy? Anh đi đâu về à?
- Hả? À, cái này à? – Syaoran vuốt tóc cho tuyết rơi xuống – tôi phải giải quyết các công việc ở trong cung điện, toàn mấy công việc ngòai trời ấy mà. Lại cái con ngựa của tôi nữa chứ, tự nhiên nó không chịu đi tiếp, nên tôi đành phải bán nó đi và... cuốc bộ. Thái tử đi vắng, làm cho mọi việc cứ rối bù lên... Chẳng biết bao giờ thì cậu ta mới chịu mò về mà giúp tôi làm những việc đáng ra là của hắn...
- Anh có vẻ không sợ thái tử thì phải? Anh ta chức to hơn anh kia mà? Mà anh làm công việc gì ở cung điện vậy?
- Tôi làm việc gì thì.... chính tôi cũng chẳng biết. Lúc người ta bảo tôi làm cận vệ cho thái tử, khi thì bảo tôi bắt cướp, săn bắt tội phạm, có khi còn bắt tôi phải chăn ngựa nữa chứ... Chẳng ra gì cả.... – Syaoran bực dọc uống hết cốc cà phê nóng mà 1 người phục vụ magn đến – chà, ấm người lên chút rồi. Ở ngoài trời suốt, tưởng thành đồ đông lạnh rồi chứ....
Sakura im lặng nhìn Syaoran. Bây giờ cô mới để ý thấy môi anh thâm tím, da tái mét vì lạnh. “Làm việc trong cung điện, là một quý tộc mà khổ sở vậy sao? Tội thật, dù sao trời đã vào cuối đông nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. VẬy mà phải đứng ở ngoài trời thì không chết cóng sao được. Số anh ta đúng là xui xẻo, đã thế ngựa lại không chịu đi nữa chứ...” – Sakura thở dài, ái ngại cho Syaoran. “Nhưng sao anh ta làm việc ở trong cung điện mà không vào kiếm con ngựa khác? Trừ khi... anh ta không ở cung điện. Vậy có thê là...”
- Anh... – Sakura lúng túng - Ngựa của anh... Nó không chịu đi tiếp khi đang trên đường đến đây à?
- Ừ, vì thế tôi mới phải đi bộ chứ - Syaoran thờ ơ nói, nhưng lập tức nhận ra thái độ ái ngại của Sakura, nên đổi chủ đề - thôi đừng nói chuyện đó nữa. Xin lỗi, cả tuần qua tôi không đến dây mà không báo với cô. Thế nào, cô thấy nhớ tôi rồi à?
- CÒN LÂU Á. TÔI MÀ THÈM NHỚ ANH À? – Sakura mặt đỏ bừng, hét lên.
Syaoran bật cười, nhìn Sakura với vẻ thích thú:
- Tôi đùa thôi mà. Cô không nhớ tôi nhưng tôi thì nhớ cô đấy!
Câu nói của Syaoran lại làm khuôn mặt xinh xắn của Sakura đỏ bừng lên. Nhưng Syaoran dường như không chú ý đến điều đó vì anh mải nhìn ra ngoài trời:
- Tuần trước, tôi có nó là tôi sẽ đưa cô đến một nơi tuyệt đẹp phải không? Chúng ta đi chứ? Tôi có thể thuê một chiếc xe ngựa để đến đó.
Sakura suýt nữa quên mất lời hẹn. Bây giờ được nhắc lại, cô vui mừng nói:
- Hay quá, đi luôn à?
“Ừ”, Syaoran mỉm cười, khoác áo lên người. Sakura cũng đứng dậy, vơ vội chiếc áo, bước theo Syaoran. Lúc đi ngang qua Rika đang đứng ngoài cửa, Sakura mỉm cười:
- Rika, tạm biệt nhé. Mai tôi đến, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé.
Rika gật đầu, vẫy tay chào Sakura. Sakura cũng chào lại Rika, chạy theo Syaoran với vẻ vui thích mà không biết đằng sau, trên môi Rika nở nụ cười lạnh lẽo.


nhiu đóa thoy, hết hơi...  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 49146

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 12:51 am

 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0792ap


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0797ab


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0803a


tranh Sak tự vẽ minh họa cho truyện nek, bức trên là "sak in blood"  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 350902

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 12:56 am

tiếp theo là, "sak và tứ đại hộ pháp" (lưu ý là truyện tả Sak tóc dài nên hình cũng vẽ dài nhé)
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0813a


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0828al


còn đây là tứ đại hộ pháp, "phong thần"
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0814an


"thủy thần"
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0815ad


"thổ thần"
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0816ao


and "hỏa thần"
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0817az


đây là họa tiết chính trang phục của gia tộc Kinomoto *vì hiện chỉ còn Sak nên nó hình hoa anh đào thui*
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0820ar


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Img0821al



Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 3:04 am

bác vẽ bức *đại tứ hộ pháp* đẹp nhưng cổ hơi dài đó
thổ thần...  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 49146
thấy pic *Sak in blood* nhìn đẹp hơn đó  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 993207

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 5:11 am

cám ơn nhìu nhìu, chỉ cần có ng` xem là mãn nguyện òi
còn ai hokkkk, nextttt???

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 7:56 am

vẫn là rum e đây, bác thất vọng tràn trề nhỉ
bác Pin đâu rồi cà?  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 3801681303

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:03 pm

Sak: phát hiện ra Sak tuy vẽ đẹp nhưng chữ không đẹp  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 408909

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:06 pm

còn e cả 2 đều ko đẹp nốt  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1572426072*hồng nhan bạc phận*
bác Sak vẽ Sak giống Kobato nhỉ  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 204427531

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:11 pm

Bác Rum, bác có nói quá khi nói bác là hồng nhan bạc phận  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 350902

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:14 pm

không quá đâu ạh *mặc dù nói e hồng nhan thì hơi...*  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 15040
bác Pin sao hok vẽ thử cho bà con coi nhỉ  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1481370106

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:17 pm

Ta vẽ xấu lắm, không vẽ đâu  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 525179

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:19 pm

e cũng vẽ ứ có đẹp, chỉ là chôm chỉa của ng` khác về tô sửa thôi ạh  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 49146
mặc dù mấy cái kia post là tự vẽ thật, nhưng 5 thuở 10 thì mới đc 1 bức ra hồn  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1859850375

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:21 pm

Ta quen 1 chị vẽ đẹp cực, nhìn thoáng qua trông như in ý :toasang:

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:23 pm

e chẳng quen ai vẽ đẹp cả, vì e nghĩ mình vẽ đẹp nhất *vô cùng tự tin*, mặc dù vẽ xấu ko ai bằng  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 648312  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 648312  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 648312

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:27 pm

Đúng là quá mức tự tin =))

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1Mon Mar 26, 2012 10:29 pm

bác Pin vẽ rồi post thử đi ạh, e đang muốn coi đây  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 502119*bớt tự tin lại*

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Cardcaptor Sakura
» Cardcaptor Sakura !
» Vài nét về Cardcaptor Sakura
» [OH event] Cardcaptor sakura
» [ Lyric ] Cardcaptor Sakura
Trang 1 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-