(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[Fiction] D.A.L Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[Fiction] D.A.L Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [Fiction] D.A.L

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Sep 13, 2008 2:47 am

Tên Fic: D.A.L
Rating: K
Thể Loại: Fantasy
Nhân vật: Takeshi, Anne, Lea.
P/S: Tuy bik fic mình chả hay ho gì nhưng cứ post lên! :lol: ==> Admin khỏi cộng điểm cũng đc! :lol:

Tôi đã nghĩ không bao giờ tôi phải mất bạn…
Không bao giờ…
Nghĩ đến cuộc chia ly giữa hai chúng ta…
Nhưng tôi đã thấy điều đó ngay khi tôi gặp bạn…
Là thứ duy nhất mà tôi đã thấy từ bạn…
Nào bạn có hay…
Điều mà tôi lo sợ ngay khi tôi gặp bạn…?
Chia ly…
Là điều tôi sợ nhất…
Lo lắng nhất…

-------------------------------------

Những tiếng cười đùa cứ vang lên, tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng nói chuyện rì rào, chúng cứ hoà trộn với nhau tạo nên âm thanh hỗn độn nhất trên thế giới. Đó là giờ nghỉ trưa của một trường cấp hai công lập. Lướt qua đám trẻ hỗn độn, lướt qua những cái bóng của cây và người, tới cái ghế đá dựa vào tường thành hành lang. Và trên cái ghế đá ấy là hai cô gái trẻ mặc đồng phục cấp hai có phù hiệu của khối lớp Chín. Một người có tóc dài mềm mượt được cột cao lên với đôi mắt đen long lanh, trông khá là trẻ trung. Một người thì để xoã tóc, cho tóc vui đùa với gió, và đôi mắt đen huyền, sâu thẳm dường như không có đáy, trông có vẻ người lớn hơn người kia nhiều. Vâng, đó là Anne và Lea, đôi bạn thân mà ai trong trường cũng biết đến. Lí do giải thích cho điều đó rất đơn giản: Bởi họ đã chơi với nhau hết bốn năm trời, từ hồi mới học lớp Sáu và chưa một lần cãi nhau. Họ cũng chưa bao giờ vi phạm nội qui hay làm điều gì sai trái cả.
- Anne! - Bỗng có một tiếng gọi tên Anne từ ai đó, giọng có vẻ là một người đã hơi già, chắc là thầy cô giáo nào đó.
Anne quay mặt về phía tiếng gọi đó và vui mừng khi nhận ra đấy là cô Kelly. Cô Kelly cũng đã bốn năm chục tuổi rồi. Mái tóc cô lớt phớt những cọng bạc màu trắng hoà cùng với khuôn mặt có một vài nếp nhăn. Tuy trông cô già thế nhưng tâm hồn cô thật không già chút nào. Tụi học sinh trường cấp hai này chưa bao giờ nghĩ cô già như tuổi của cô.
- Dạ, con đến ngay! – Anne “đáp lại” tiếng gọi của cô Kelly.
Rồi nó chạy ra chỗ cô, trước khi đi, nó nói lời “tạm biệt một lúc” với Lea. Nhưng Lea lại nhìn theo nó với ánh mắt ái ngại, lo sợ điều gì đó. Anne cũng nhận ra điều đó mỗi khi Anne rời xa Lea. Nhưng Anne nghĩ Lea đã lo xa quá nhiều, sẽ không có chuyện gì xảy ra với nó, nó và Lea sẽ là bạn thân mãi mãi. Chẳng có thứ gì có thể thay đổi được điều đó.
Sau khi Anne đi rồi, Lea bắt đầu lẩm bẩm cái gì giống như: “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu! Sẽ không bao giờ xảy ra đâu!” Rồi hình như trấn tĩnh lại được chính mình, nó thở phào, nhìn lên bầu trời trong xanh và chắc chắn rằng điều nó lo nghĩ là điều dư thừa. Bầu trời khi ấy không hề gợn một áng mây nào. Gió thổi lồng lộng, khi ấy, mọi việc dường như rất hứa hẹn với nó…

Bước qua cánh cửa thư viện, lướt qua những dãy ghế bên ngoài, tới dãy ghế ở cuối phòng, có một tên đang khóc với đống sách dày cộm chất đầy trên bàn. Vâng, tên đó chính là Anne. Anne thật sự không hiểu nổi cô Kelly nghĩ gì khi giao cho nó cái nhiệm vụ tra cứu “cao cả” này. Nó chỉ biết khóc thầm với đống sách cao ngất ngưởng đã che hết mặt nó. Rồi nó chợt nhớ đến ánh mắt ấy của nhỏ bạn, cái ánh mắt mà mỗi khi Anne rời xa Lea. Nó thật sự không hiểu tại sao Lea lại lo lắng điều đó trong khi tụi nó chưa bao giờ cãi nhau? Chợt, có một cơn gió mát nhè nhẹ vuốt má nó. Ừ, có lẽ nó đã quá lo xa, có lẽ Lea không lo chuyện đó, có lẽ… hãy để cho số phận… sắp đặt… cho thời gian… trả lời…

-----------------------------------------

Nắng dần lên, báo hiệu cho giờ vào học đã đến, tiếng trống trường vang lên, hàng ngàn học sinh mau chóng chạy vào hàng. Lea từ từ đứng dậy, đi ra hàng của lớp mình. Còn Anne thì mừng chết khiếp, cuối cùng thì nó cũng đã thoát khỏi cái nhiệm vụ “cao cả” mà cô Kelly đã giao cho nó. Nó thở phào nhẹ nhõm và uể oải đi về hàng của lớp mình từ thư viện. Nó uể oải đến nỗi quên mất cả trời đất là gì luôn. Nhưng khi nó nhìn thấy nụ cười nhè nhẹ pha thẫm chút gượng ép của Lea dành cho nó, nó chợt nhớ lại ánh mắt buồn bã của nhỏ, ánh mắt luôn khiến nó lo lắng kể từ khi nó gặp nhỏ. Có lần nó hỏi nhỏ vì sao lại thế, nhưng nhỏ cũng chỉ lắc khẽ đầu, nhỏ nhất quyết không chịu nói ra nguyên do. Từ đó, Anne cũng không hỏi thêm gì với nhỏ về cái ánh mắt ấy nữa. Nhưng không hỏi không đồng nghĩa với việc nó không lo lắng gì về ánh mắt ấy. Sâu thẳm trong tim, nó vẫn lo…

--------------------------------------

Các tiết học cứ lần lượt theo thời gian mà lặng lẽ bắt đầu và kết thúc, giờ ăn trưa cứ đến rồi đi, và lại thêm một giờ ra chơi nữa. Rồi cũng nhờ thời gian, tiếng trống trường tan học bắt đầu vang lên. Hàng ngàn học sinh từ bốn khối ùa ra như chim vỡ tổ. Anne và Lea vẫn thế, vẫn đi về chung với nhau như chuyện ánh mắt buồn bã của Lea đã đi vào dĩ vãng. Trên đường đi, tụi nó nói với nhau đủ thứ, kể đủ chuyện. Mọi việc đã diễn ra rất tốt cho đến khi ngã ba đường bắt đầu hiện ra, Anne phải rẽ trái còn Lea phải rẽ con dường kia. Anne chào tạm biệt Lea, nhưng lại bắt gặp nơi Lea… vẫn cái ánh mắt đó, vẫn cái ánh mắt lo lắng, ái ngại kia… Nó cười với Lea một nụ cười thật tươi, lòng thầm mong nụ cười đó sẽ xoá đi ánh mắt lo lắng đó của nhỏ bạn. Lea cũng cố gắng gượng cười lại với nó và điều đó lại càng làm nó lo lắng hơn về Lea. Nhỏ bạn của nó lặng lẽ quay đi và rẽ con đường bên phải về nhà. Anne cũng rẽ con đường bên trái.
Nó cứ nghĩ về nhỏ bạn, nghĩ đến ánh mắt ấy. Đang đi, nó chợt đụng phải cái gì đó, mềm mềm, âm ấm. Nhìn xuống, nó thấy một vật gì đó nhỏ nhỏ có cánh… một người tí hon có cánh…

CHƯƠNG 1 PHẦN 1 XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Sep 13, 2008 2:51 am

Phải, một người tí hon có cánh… Anne không tin nổi vào mắt mình nữa, đó là một người tí hon có cánh! Anne nghĩ rằng nó đang ở trong mơ, không thể được, một người tí hon có cánh ư? Chuyện đó là hoang đường! Thật hoang đường! Nhưng cảm giác của nó không cho nó phủ nhận điểu đó, đây chắc chắn không thể là mơ, người tí hon có cánh không thể là ảo ảnh bởi nó cảm thấy hơi ấm của sự sống từ thứ đó! Nó ghét phải công nhận điều này nhưng ĐẦY LÀ SỰ THẬT, NGƯỜI TÍ HON CÓ CÁNH LÀ THỰC. Nhìn sinh vật tưởng gần như huyền thoại ấy đang nằm bất động trên đường, Anne chợt cảm thấy thương cho sinh vật ấy. Nó nhìn quanh, thấy không có ai liền bỏ vào cặp và ra vẻ thản nhiên đi về nhà. Nắng chiều thật đẹp biết bao, một màu vàng hơi pha đỏ thẫm. Khi ánh nắng cuối cùng dần tắt thì cũng là lúc bóng đêm chiếm hữu bầu trời…

-----------------------------------------

Khi Anne bước chân vô nhà và lên được phòng mình rồi. Nó mới giở cặp, lấy người tí hon ra. Nó đặt người tí hon ở trên giường của mình, một cách nhẹ nhàng, nó lấy chăn đắp cho sinh vật lạ và nhỏ bé đó. Chợt, điện thoại di động của nó reo lên. Anne mới lấy điện thoại ra và xem số, là Lea! Nó vội vã nghe máy. Nó thấy giật mình vì Lea rất hiếm khi gọi điện cho nó, chỉ có chuyện gì quan trọng lắm Lea mới chịu nhấc điện thoại lên gọi. Có một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên kia đầu dây:
- Anne đó hả?
- Ừ, tớ đây. Có chuyện gì không? – Anne sốt sắng hỏi lại.
- Không, không có chuyện gì cả – Lea trả lời câu hỏi của Anne với giọng run run - Tớ chỉ muốn chắc chắn là cậu vẫn còn ở đó… thế… thế thôi! - Rồi Lea cúp máy cái rụp.
Anne lấy làm lạ về câu trả lời của Lea. Lea chưa bao giờ như thế này cả. Anne thật sự không hiểu điều gì làm Lea lo lắng đến thế… Nó vẫn rất bình thường đấy thôi, đâu có chuyện gì xảy ra cho nó đâu… Hay là vì chuyện cô Kelly? Không thể nào, nó lắc đầu, tụi nó hầu như ngày nào cũng gặp phải vụ ấy nhưng khi ấy Lea không hề gọi điện cho nó để hỏi những câu đại loại như vầy. Chưa bao giờ trừ lần này. Và trong những ngày tháng nó chơi với Lea thì hầu như ngày nào cũng giống ngày nào, nhưng trừ ngày hôm nay. Nó cố nhớ xem hôm nay là ngày gì, chắc chắn hôm nay không phải là sinh nhật của ai trong số người nó quen biết. Hôm nay cũng như các ngày khác. Rồi nó hít thật mạnh rồi thở hắt ra, nó không giỏi suy luận cho nên khi nghĩ về vấn đề như thế này thì nó cũng chỉ tới đó rồi bí. Thôi thì… Để cho dòng đời điều khiển con thuyền rắc rối này vậy…

--------------------------------------------

Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày hôm ấy rồi, cái hôm đầy kì quặc đó. Nó rất lo lắng về Lea. Bởi dạo này Lea bắt đầu có biểu hiện lo lắng về một thứ gì đó, một thứ mà nó không biết. Nó đã hỏi Lea nhưng Lea cũng chỉ nhẹ lắc đầu, không chịu nói. Trong lớp, Lea không chơi với ai cả, trừ nó. Lea, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng chưa hề nói chuyện với ai trong lớp, trừ nó. Ngay từ đầu nó đã thấy điều đó đã là kì lạ rồi. Nó cũng như các bạn trong lớp, vậy thì tại sao Lea lại chơi với nó. Và một lần nữa, nó lại thở dài. Nó thật sự không hợp với những rắc rối được giải quyết bằng trí này. Nó nên làm sao đây? Nó cứ cảm thấy người tí hon đó là chìa khoá của tất cả những chuyện kì lạ xảy ra xung quanh nó. Nhưng rồi nó lại cười chính mình vì cái ý tưởng gần như điên rồ ấy của nó - người tí hon là chìa khoá của mọi chuyện.
Một cơn gió mát nhẹ nhàng vuốt má nó. Mỗi khi nó gặp phải rắc rối hay bực bội, thì chỉ có gió, có gió mới xoa dịu được những cảm xúc khó chịu trong người nó. Bây giờ nó không muốn phải suy nghĩ gì nữa. Nó giờ chỉ muốn thanh thản, cho dù chỉ một chút thôi… một chút thôi cũng được…

-------------------------------------

Một ngày nữa lại trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Tinh thần của Lea vẫn không phấn chấn lên được tí nào, Lea vẫn cứ lo lắng về điều gì đó. Và lạ nhất là hễ Anne rời xa Lea chút xíu là Lea níu tay Anne lại. Anne thật sự không hiểu Lea đang nghĩ gì, thật sự… Mọi chuyện càng lúc càng kì quặc và chính nó cũng không thể kiểm soát được nữa rồi. Hôm nay lúc tan học, hai đứa vẫn cứ đi về chung với nhau như mọi khi và chỉ có việc này là không thay đổi, nó mừng vì điều đó. Khi tới ngã ba đường, bỗng Lea níu tay nó lại. Thấy vẻ mặt không hiểu gì hết của Anne, Lea liền nói:
- Hôm nay tớ sẽ về nhà cậu chơi, được không?
Anne giật bắn mình khi nghe chuyện đó, bình thường thì nó nên vui mừng vì chuyện này mới phải nhưng khi về nhà nó có nghĩa là sẽ lên phòng nó, mà phòng nó thì đang chứa sinh vật lạ kia, nó không muốn lộ ra chuyện nó chứa chấp một sinh vật lạ chút nào. Nó lắp bắp:
- Ơ… à… Không được đâu! Mẹ tớ hôm nay… ừm… tớ có… ừm… nhà tớ có chuyện… - Rồi như vớ được vàng, nó nói một mạch – Nhà tớ đang có chuyện riêng cho nên cậu không tiện để về nhà tớ chơi vào lúc này.
- À… ừm… Tớ hiểu rồi. Để khi khác vậy. – Lea nói, rồi rẽ phải ra về, nó không màng chuyện gia đình của Anne là chuyện gì nữa. Nó cứ thế lặng lẽ về nhà…

----------------------------------------

Anne thấy mình thật tồi tệ khi đã nói dối Lea, nhưng biết làm sao được? Hoàn cảnh bắt buộc mà! Nó về nhà, lê bước lên các bậc cầu thang và rẽ vô phòng của nó. Hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ! Nó liếc nhìn sinh vật lạ ở trong cái hộp dưới gầm giường kia. Anne đã tạo làm một cái hộp và may một cái gối búp bê, nó lấy một mảnh vài thừa làm chăn cho người tí hon ấy. Chợt, thứ đó liền động đậy, mắt của nó bắt đầu mở… he hé… từ từ… NGƯỜI TÍ HON CÓ CÁNH ĐÃ TỈNH DẬY…

CHƯƠNG MỘT PHẦN HAI KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Sep 13, 2008 2:51 am

Tạm thời là thía! Đang lười post! Sr! :lol:
P/S: Con iu kiwi_chan, ta cấm con "phá" đấy! 8)

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Sep 13, 2008 8:25 pm

Đọc cũng được đấy chứ ^^
bài khá, cộng 15 Lv nhé ^^

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Sep 13, 2008 9:07 pm

Anne thật sự bất ngờ và pha chút sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Nó chăm sóc cho người tí hon này vì lòng thương hại. Mọi chuyện hiện nay đã quá rắc rối rồi. Nó không muốn có rắc rối hơn nữa. Người tí hon mở he hé mắt, miệng đòi ăn trong cái giọng run run. Anne chợt thấy mình đã phản ứng thái quá trước việc thứ đó tỉnh dậy rồi. Nó đi xuống dưới lầu, kiếm bịch Snach và bình nước nhỏ mà hồi tiểu học nó hay dùng. Sau khi xong xuôi hết cả, nó mang những thứ ấy lên lầu. Nó đến chỗ thứ đó, bóc bịch Snach và đưa cho người tí hon một miếng nhỏ. Rồi nó mở nắp bình nước ra, đổ nước vào cái nắp, vừa vặn, nó đưa cho người tí hon cái nắp bình sau khi người tí hon ăn xong.
Sau khi no căng bụng, thứ đó mới lên tiếng:
- Ta là thức thần Lighty. Khổ ghê, nếu không ăn uống ta sẽ bị xỉu trong vòng ba ngày - Rồi nó quay sang Anne, nhìn Anne thật chăm chú. Chợt, nó cất cánh bay lên, ôm cổ Anne – Ta đã tìm thấy cô rồi! Sau mười hai năm ròng rã… Cuối cùng… - Rồi nó oà khóc. Anne rất ngạc nhiên trước lời của người tí hon, đang định mở miệng nói thì thứ đó đã giành mất – Cô biết không? Cô chính là Light, ta mừng quá!
Anne gỡ thứ đó ra khỏi cổ nó một cách dứt khoát, lần này nó quyết định giành phần nói:
- Light nào? Tôi không phải Light.
Choáng với cách gỡ của Anne, Lighty loạng choạng bay đứng ngoài không trung. Nó nói với cái khuôn mặt muốn choáng:
- Hơ… hơ… Cô không biết là phải. Tại vì cô là chuyển sinh nên cô không biết và ta có nhiệm vụ nói cho cô biết.
Rồi nó cố gắng bay vững, thoát khỏi trạng thái choáng:
- Có lẽ cô chưa biết là trên thế giới này có ba thế lực. Đầu tiên là thế lực Dark có năng lực gieo rắc Tal – là hận thù - một trong hai nguồn gốc sản sinh tội ác. Thứ hai là thế lực Light có năng lực nhìn thấu, bay và lấy Tal ra khỏi con người. Cả hai thế lực này đều có thức thần - người đánh thức là Lighty của Light, Darky của Dark…
Cuối cùng nó cũng thoát khỏi trạng thái choáng, nó hạ cánh xuống giường Anne, thở dài:
- Dark và Light chỉ có ba kết cục: hoặc bị đối phương giết chết và chuyển sinh, hoặc là sống với tuổi thọ của con người – khi hết rồi – nghĩa là chết thì sẽ chuyển sinh, hoặc là bất tử và đợi đối phương chuyển sinh để tiếp tục cuộc chiến. Kết cục bất tử đó chỉ xảy ra khi có hai yếu tố: thắng đối phương và số lượng người tốt hay xấu chiếm ưu thế trên thế giới này. Đối phương mà cô gặp phải là Dark đã thắng hai đời Light và đang trong tình trạng bất tử.
Rồi nó liếc Anne và thấy Anne đang bị quay vòng vòng với mớ điều nó vừa nói. Cuối cùng thì Anne cũng chấn tĩnh được và hỏi nó:
- Thế còn thế lực thứ ba đâu?
Nó nhìn Anne, buồn rầu:
- Cô không nên biết thế lực thứ ba, lời khuyên chân thành đấy.
- Tại sao bây giờ cậu mới tìm đến tôi và nói những điều này? Tại sao không là tôi năm tuổi? – Anne nhìn Lighty với ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Đơn giản là vì để tìm cô đã phải qua bao nhiêu nước, rồi bị lạc đường, bị đói và sau đó ngất đi ba ngày… Cô làm như để ta tìm ra cô dễ lắm vậy. Mười lăm năm là con số tương đối sớm đấy, có khi ta phải tìm đến hai mươi năm kia kìa.
- Sẽ ra sao nếu tôi không chịu làm Light? Cậu sẽ làm gì nếu tôi không nhận lời? – Anne hỏi với cái giọng thách thức.
- Sẽ chẳng sao cả. Công bằng mà nói thì cô sẽ chẳng sao cả, nhưng những người thân của cô sẽ có sao – Lighty nói với giọng điềm nhiên như nó muốn chọc tức Anne – Trong một cuộc chiến, nếu một bên bỏ cuộc thì bên kia tất thắng và sẽ chiếm hữu bên bỏ cuộc. Nếu cô không nhận lời thì điều đó đồng nghĩa với việc cô bỏ cuộc và hiển nhiên Dark sẽ cứ gieo rắc Tal thoải mái. Không chừng hắn sẽ gieo rắc Tal vào những người thân bên cạnh cô nếu cô không hành động. Thế giới sẽ tràn ngập hận thù nếu không có Light.
Anne gần như muốn sôi máu lên bởi Lighty, nhưng biết làm sao được. Lỡ như… Được, Anne sẽ nhận lời không phải vì cái danh Light hay thứ gì khác, nhưng là vì những người nó yêu quí. Trong đầu nó chợt hiện lên hình ảnh Lea… Phải, nó phải làm để bảo vệ những người mà nó yêu quí. Nó chấp nhận với Lighty là nó sẽ làm Light để bảo vệ mọi người. Lighty nghe xong, liền hân hoan:
- Vậy thì chúng ta bắt đầu luyện tập thôi.
- Luyện tập? – Anne hỏi lại với vẻ thắc mắc.
- Đúng! Luyện tập sử dụng năng lực bay, nhìn thấu còn cách nhận biết ra người nào nhiễm Tal thì sẽ do bản năng cô.
Trời đã tối hẳn, những vì sao bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện. Và… có ai đó… đang khóc ròng với những bài tập khắc nghiệt…

CHƯƠNG MỘT PHẦN BA XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sun Sep 14, 2008 12:48 am

Đang rầu mún chik vì hok có ai thèm đọc nè! :)) ==> Có ai đọc và comt dùm hok? ;;)

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Sakura Hime
Đại Pháp Sư
Sakura Hime
Nữ
Clover leaves32 Viên (moneyTFC)4504
Tổng số bài gửi : 1564
Birthday : 01/08/1996
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue2 / 102 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Fri Oct 24, 2008 10:46 am

Hay đấy . Post típ đi , post típ nào !

Tài sản của Sakura Hime

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 7:59 pm

Tôi còn tưởng…
Bạn xem tôi là bạn…
Còn tưởng bạn là người bạn tốt nhất mà tôi từng có…
Nhưng…
Sự thật là…
Bạn coi thường tôi…
Thật xót xa…
Thật phũ phàng…
Sao bạn lại thế?
Bạn là ân nhân và bạn tốt nhất của tôi…
Là người tôi sẵn sàng hi sinh…
Là người mà tôi không bao giờ chối bỏ…
Tại sao thế?
Thật cay đắng…
Thật ray rứt…
Sự thật sao mà phũ phàng…
Sự thật…
Phải chi tôi đừng biết…

-------------------------------------

Đã một tuần trôi qua rồi. Trong một tuần đó nó đã làm được biết bao nhiêu vụ. Tất nhiên là nó luôn luôn thành công, trừ… vụ của Polly, đó quả là một sự đáng tiếc và là ám ảnh của đời nó.
Dạo này Lea cứ nhìn nó với ánh mắt lo lắng, chưa bao giờ Lea lo lắng như thế. Nó thật sự không hiểu tại sao. Nhưng nó cũng không hỏi, bởi nó biết câu trả lời của Lea rồi. Hôm nay vẫn như mọi hôm, nó vẫn ra về trước Lea để “diện kiến” thức thần Lighty. Tuy nó đã có thể bay và nhìn thấu nhưng vẫn còn phải luyện tập vì nó vẫn còn phụ thuộc vào nhạc và gió. Nó thở dài, đi đến chỗ gửi xe. Chợt, Lea chạy đến chỗ nó, bảo nó đi theo Lea. Lea kéo tay Anne, dẫn vào phòng học. Anne vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, Lea không để cho Anne hiểu, Lea nói:
- Tớ có chuyện cần phải nói với cậu. Tớ có năng lực tiên tri, - Rồi như sợ Anne không hiểu, nó nói thêm - tớ… có thể thấy toàn bộ tương lai của một người chỉ bằng một cái nhìn…
Rồi nó chờ phản ứng ngạc nhiên từ Anne, nhưng không, Anne không hề tỏ ra thái độ nào cả. Anne nhún vai, nhìn Lea với ánh mắt như đó là điều tất nhiên:
- Thì sao? Nếu như cậu có năng lực tiên tri thì cậu vẫn là bạn tớ và điều đó thì không bao giờ thay đổi.
Lea tỏ ra rất ngạc nhiên trước thái độ “dĩ nhiên” của Anne, liền thắc mắc:
- Tại sao? Rõ ràng là nếu như là người bình thường thì đã kinh sợ tớ rồi. Tại sao cậu không kinh sợ tớ?
- Đơn giản vì tớ biết cậu không có gì đáng sợ cả. Suốt bốn năm chơi với cậu đã cho tớ kết luận đó. Cậu không thể làm hại tớ, đúng không? – Anne vẫn trả lời Lea với vẻ mặt điềm nhiên.
- Đúng - Lea thở dài - Hồi nhỏ tớ bị miệt thị bởi chính năng lực của tớ. Thầy cô, bạn bè, cha mẹ và chính tớ cũng ghê tởm tớ. Vì không chịu nổi áp lực của những người xung quanh, cha mẹ tớ đã đưa tớ đến đây sinh sống. Và tớ đã gặp cậu, cái ngày của bốn năm về trước ấy, cái ngày tớ vào cấp hai, tớ đã gặp cậu. Khi nhìn vào cậu, tớ không thể thấy được tương lai của cậu, thế là niềm khao khát mãnh liệt muốn thấy tương lai của tớ dâng trào. - Rồi nó gục mặt xuống - Tớ đã làm một điều mà trước đây tớ không bao giờ muốn làm, và kết quả là tớ đã nhìn thấy… cậu và tớ… chia ly… Tuy biết trước là làm bạn cậu sẽ phải chuốc lấy hậu quả đó, nhưng… tớ vẫn muốn… muốn làm bạn của cậu… - Tới khúc này nó mới ngửng đầu lên và nhìn Anne với ánh mắt e ngại - Sẽ không có chia ly, đúng không?
Anne thật sự bàng hoàn trước những gì Lea vừa kể, về tương lai của nó, về chia ly. Rồi nó tự trấn tĩnh mình lại, buông ra một từ “ừ” nho nhỏ. Nó chợt nhớ ra nó là Light và điều đó có nghĩa là nó rất đặc biệt. Mọi chuyện dường như đã dần sáng tỏ với, một chút ánh sáng le lói ở cuối con đường của bí mật. Nó vui mừng nói:
- Tớ nghĩ là tớ hiểu tại sao rồi. – Nó liền lấy hai tay bấm chặt hai vai Lea. Lea nhìn nó với ánh mắt không hiểu gì hết. Nó liền giải thích – Tớ là Light… - Rồi nó giải thích mọi chuyện cho Lea hiểu.
- Ra là thế. Có lẽ vì cậu là Light cho nên tớ mới không thể thấy tương lai của cậu, nhưng vì khát khao mãnh liệt của tớ, tớ đã thấy hình ảnh duy nhất. Và có thể… hình ảnh đó là sai! – Lea chợt nhảy cẩng lên vì vui mừng, nó không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế. Nó và Anne sẽ không bao giờ phải chia ly, mối bận tâm lâu nay từ khi nó gặp Anne đã biến mất thật rồi! Biến mất thật rồi! Sau đó nó để nghị Anne cho nó giúp với và Anne đã trả lời là không thành vấn đề.

------------------------------------------

Mặc dù Anne và Lea vẫn không về chung nhưng tình hình giữa hai đứa hiện nay tốt hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ, chưa bao giờ, từ khi hai đứa làm bạn nhau có được một lần tình hình thoải mái như thế này. Thì ra là thế, điều mà Lea lo sợ lâu nay… Phải, giờ Lea đã không còn gì để lo sợ nữa rồi. Và nó sẽ không còn phải ánh mắt ái ngại và lo lắng ấy nữa. Đây là lần đầu tiên trong đời nó phấn khởi đến thế. Nó vừa đi xe, vừa hát ngân nga… Hoàng hôn dần buông xuống… Ngày dài đã kết thúc… Cái màu đỏ tía ấy… Sẽ có chuyện gì xảy ra đây…?

--------------------------------------------

Về tới nhà, Anne xông thẳng vào phòng, đánh cửa cái rầm. Nó hét to, quên mất có mama dưới nhà:
- Tớ vui quá, Lighty ơi!
Rồi nó nhìn xung quanh, không thấy Lighty đâu cả. Nó kiếm Lighty ở khắc nơi trong phòng nó, trong cái giường mà người tí hon thường thích nằm ngủ. Lighty… biến mất rồi!

CHƯƠNG BỐN PHẦN MỘT XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 7:59 pm

Lúc nó đang lo lắng cho Lighty thì ở ngoài cửa sổ đối diện với bàn học của nó có một vật gì nhỏ nhỏ vừa hạ cánh. “Lighty!” Anne reo thầm trong đầu. Nó chạy tới bàn học và nhẹ nhàng đỡ Lighty dậy, cho người tí hon dựa vào cái hộp bút. Nó vội vàng chạy xuống dưới nhà, lấy nước cho Lighty. Lúc nó xuống thì mama của nó – bác Terie hỏi nó:
- Trên lầu có ai không con? Hồi nãy hình như mẹ nghe thấy tiếng hét. Lighty là ai vậy?
Anne chợt nhận ra sao hồi nãy mình ngu dễ sợ, nó liền chối bay chối biến:
- Đâu nào, con đâu có hét đâu. Lighty là ai vậy mẹ? Con không quen ai có tên như vậy hết. Chắc mẹ nghe nhầm rồi.
- Ừ, có lẽ vậy. Có lẽ mẹ già rồi nên nghe nhầm. – Sau đó bác Terie quay lại vào bếp làm việc.
Anne cảm thấy có lỗi khi phải nói dối mẹ, dạo này nó nói dối mẹ nhiều thứ quá! Nhưng biết làm sao được, đó là công việc, là bắt buộc. Nó không thể nói cho mẹ sự thật, vì nó biết mẹ sẽ không tin nó. Nó đem nước lên cho Lighty. Từng bậc cầu thang đối với nó bây giờ thật nặng nề biết bao. Cuối cùng, nó cũng có thể lết vô phòng của nó và đưa nước cho Lighty uống. Sau khi Lighty uống xong, nó tỉnh dậy, thấy vẻ mặt u ám của Anne liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Bộ lại bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lea à?
- Không, tớ lại nói dối mẹ. – Anne ngồi trên giường buồn rầu gục mặt xuống.
- À, cậu có chuyện gì muốn nói với tới đúng không? – Lighty cố đánh trống lảng.
- Làm sao cậu bik được? Rõ ràng lúc đó cậu đâu có ở đây. – Anne nhìn Lighty với vẻ thắc mắc.
- Đơn giản là vì mỗi khi Light cần tớ thì tớ phải biết chứ! Tớ là thức thần Lighty mà – Lighty bắt đầu vỗ ngực xưng tên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đang nhíu mày của Anne thì hết dám nữa, nó nghiêm túc - Ờ… Thiệt ra thì tớ cũng có nghe lớt phớt cậu gọi tên tớ lúc khi tớ bay gần tới nhà, thức thần chúng tớ có một đôi tai rất thính, thính hơn tai người gấp ba lần…
- Ờ… Thì tớ có việc muốn nói với cậu: Lea có năng lực tiên tri! – Anne háo hức hẳn lên.
Ngay khi tin này vừa lọt vào đầu xong, Lighty tỏ vẻ ra rất ngạc nhiên, không, không phải ngạc nhiên, mà là… sợ hãi! Anne lấy làm thắc mắc:
- Chuyện gì thế? Tớ tuy biết rằng một con người mà có thể tiên tri được thì là chuyện bất bình thường nhưng tớ nghĩ cậu đã là chuyện không thể tin thì chắc chắn cậu không bất ngờ với những cái tin như thế này chớ?!
Mặt Lighty bắt đầu tái mét đi, miệng nó lắp bắp:
- A… Ag…. Agel…
- Agel? Là ai thế? Chẳng lẽ cậu ám chỉ Lea? Không thể nào, chắc có nhầm lẫn gì ở đây. – Anne cố gắng phì cười trước suy nghĩ của mình – Hay đó là thuật ngữ cậu gọi cho những người có tài năng tiên tri?
- Lea… Lea… là… là… A…. Ag… Agel… - Khuôn mặt của Lighty vẫn chưa thể trở lại bình thường, càng ngày nó càng tái mét đi - Thế… thế… lực… thứ… ba…
- Cái gì? – Anne bắt đầu mất bình tĩnh – Lea là Agel và là thế lực thứ ba ư? Không thể nào! Chỉ vì tài tiên tri của cậu ấy mà cậu cho rằng Lea là thế lực thứ ba ư?
- Chỉ… A… Ag… Agel… - Mặt Lighty vẫn tiếp tục tái mét - Mới… có…. thể…. tiên… tri…
- Thế thì sao nào? Cứ cho là Lea là thế lực thứ ba đi. Thì điều đó có gì đáng sợ đâu. – Anne vẫn không thể hiểu nổi tại sao Lighty lại khiếp sợ đến thế? - Rồi nó nhấc Lighty ra khỏi bàn, quát vào mặt người tí hon - Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lighty như chợt bừng tỉnh, nó ủ rủ trả lời Anne:
- Thật ra Agel nắm giữ sức mạnh có thể làm cho một trong hai thế lực còn lại biến mất - Rồi nó thở dài, ngước nhìn Anne vói ánh mắt lo ngại và nó thấy Anne đang thật sự sốc – Cho nên cả ba thế lực đã cùng nhau lập nên một giao ước là: “Hễ Agel giúp cho bất kì thế lực nào hoặc sử dụng năng lực “biến mất một thế lực” thì Agel sẽ tan biến… mãi mãi…”
Anne như bị chết đứng, nó buông tay ra, buông xuôi hai tay, khuỵu xuống giường. Và Lighty rơi xuống. Như biết trước điều này sẽ xảy ra, ngay vừa khi Anne buông tay, nó đã bắt đâu cất cánh bay. Nó bay phía trên Anne:
- Vì Agel không có thức thần cho nên hoặc cả đời ấy của Agel không biết, hoặc bằng cách nào đó mà biết. Ngay từ đầu… Agel đã rút lui khỏi cuộc chiến này rồi.
Đôi mắt Anne nhìn trân trân lên trần nhà, không hề chớp mắt. Môi nó khẽ cử động, phá ra âm thanh rất nhỏ:
- Nếu như Lea chỉ nhận lời chứ chưa giúp thì Lea có biến mất không?
Lighty nhìn Anne, thở dài:
- Không, Agel nếu chỉ nói thì không biến mất. Agel chỉ biến mất khi nào Agel hành động!
- Vậy là tớ vẫn còn cơ hội để sửa chữa đúng không?
Lighty khẽ gật đầu, Anne tiếp:
- Vậy thì tớ đã quyết định. Ngày mai…
Trên bầu trời đã lấm chấm ánh sáng của vài vì sao. Một đôi bạn, một người thì đau khổ, một người thì hạnh phúc. Rồi tình bạn họ sẽ đi tới đâu đây? Liệu có thể bền vững mãi mãi? Số phận… thật khắc nghiệt…

CHƯƠNG BỐN PHẦN HAI XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:00 pm

Sáng sớm, Anne thức dậy và không có một chút gọi là ra vẻ hứng thú nữa. Khi đang ăn sáng, bác Terie nhận thấy con mình bữa tối hôm qua và sáng hôm nay trông có vẻ uể oải. Biết là có chuyện, bà liền hỏi con gái mình có sao không thì nhận được câu trả lời là “không, con khoẻ”, và điều đó làm cho bà lo lắng hơn. Không hiểu sao dạo này bà cảm thấy Anne giấu bà nhiều thứ lắm, nhưng bà không hỏi bởi dù gì Anne cũng đã mất ba và quan trọng nhất là bà tin Anne. Bà tin Anne sẽ khoẻ như nó nói mặc dù vẻ bề ngoài của nó không chắc lắm. Bà tin Anne không giấu bà bất cứ điều gì. Trong mắt bà, Anne mãi mãi là một đứa bé gái ngây thơ, bé bỏng. Chưa bao giờ, chưa bao giờ bà nghĩ Anne là một thiếu nữ và không còn “bé bỏng” nữa. Nếu như phải chấp nhận rằng Anne đã lớn thì bà sẽ không chịu nổi được sự thật đó mất. Sự thật là Anne đã lớn rồi!
Anne đi đến trước với vẻ u sầu hết biết. Hôm nay, lần đầu tiên, ở trường Anne không trả lời được bất kì câu hỏi nào của cô giáo - kể cả những câu bình thường nhất. Giờ ra chơi, Anne tránh mặt Lea và Lea cũng nhận ra điều đó. Thấy Anne không bình thường, Lea quyết định khi ra về sẽ hỏi cho rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Mặt trời dần lên vào buổi sáng, lên cao thật cao, cao, toả sáng thật sáng cho đến khi tất cả mọi tạo vật đều nhìn, đều nhận ra, để rồi dần dần lặn xuống, dần dần mờ đi vào buổi chiều và tắt hẳn vào buổi tối… Tình bạn… lẽ nào là thế…?

-----------------------------------------

Tan học, Lea đang định giữ chân Anne lại và hỏi chuyện gì đang xảy ra thì Anne đã đi trước nó một bước. Anne kêu nó ở lại sau giờ tan học và nó đã ở lại. Anne lạnh lùng nói:
- Chuyện của tớ - cuộc chiến Light – Dark xin cậu đừng xía vào. Tớ sẽ tự lo lấy chuyện của tớ…
Lea không để cho Anne nói hết câu, vặn lại:
- Tại sao? Tại sao tớ không thể giúp cậu? – Lea nhìn Anne với ánh mắt van xin và hết hy vọng - Cậu sợ tớ sẽ bị thương ư? Cậu nghĩ tớ yếu đuối đến thế ư? – Anne vẫn lặng câm, ánh mắt nhìn qua chỗ khác, cố làm mặt lạnh, nó không muốn khóc trước mặt Lea. Lea tiếp – Nhìn tớ đi này! Cậu quay mặt đi đâu thế? Cậu nghĩ tớ sẽ làm vướng chân cậu trong cuộc chiến đó ư? Cậu thật sự nghĩ tớ như vậy à?
- Phải… – Anne đáp với giọng run run. Nó thật không muốn chuyện này xảy ra chút nào. Nó muốn nói với Lea sự thật, nhưng nó không thể… nếu như nó muốn bảo vệ Lea…
Lea nhìn Anne với ánh mắt không thể tin nổi nữa. Nó không thể tin Anne lại lạnh lùng đến thế, nước mắt nó bắt đầu trào ra, rồi trào ra nhiều hơn nữa. Nó không thể ngăn nước mắt của chính nó, mọi chuyện thật quá phũ phàng. Nó ước gì Anne sẽ cười và nói “Sao cậu ngốc thế? Tớ chỉ đùa thôi mà!”, nhưng đây không phải là một trò đùa, đây là sự thật. Nó nói với giọng run không thể tả:
- Tớ… tớ… không… tin… Chuyện… này… không… thể… nào… - Rồi nó nhắm chặt mắt, buông một lúc - Cậu là đồ tồi! Không bạn bè gì nữa!
Nó quay mặt đi và cố gắng đi xa thật xa Anne. Nó vừa đi vừa khóc. Nó đi đến một góc khuất nào đó và ngồi xuống, tự mình lẩm bẩm “Chuyện đó xảy ra thật rồi! Hết thật rồi!”. Còn Anne vẫn đứng trân trân ở đó, khi Lea đi ra khỏi tầm nhìn của nó, nước mắt nó bắt đầu trào ra. Nó nhìn xuống đất, và lẩm bẩm “Cậu không hiểu đâu! Không bao giờ hiểu được đâu!”… Hoàng hôn buông xuống… bầu trời - từ màu xanh dịu dàng chuyển sang màu đỏ của máu… và máu hoà với nước mắt của hai con người… không thể đi cùng một con đường…
Mặt trời đã lặn… ánh sáng đã tắt… nhường chỗ cho sự cai trị của bóng đêm…

CHƯƠNG BỐN PHẦN BA XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:00 pm

Đã xảy ra thật rồi
Xảy ra thật rồi
Dù đã biết trước…
Nhưng sao chuyện ấy vẫn xảy ra?
Hết thật rồi
Hết thật rồi
Tình bạn giữa chúng ta đã kết thúc
Trong nước mắt và bi thương
Dù muốn dù không
Kết cục cũng chỉ có thể là thế…

----------------------------------

Tình hình giữa Anne và Lea thì cũng chả có chút tiến triển gì sau ba ngày qua. Lea thì đâm ra hận Anne, hận cả chính mình. Anne thì chỉ biết trách số phận sao quá khắc khe… Cả hai vẫn cứ thế, khôn để ý rằng ở đằng sau hai người có kẻ luôn nhìn theo cái bàn hai người đàn ngồi. Kẻ ấy có mái tóc đen ngắn và đôi mắt cũng màu đen tuốt. Khá là đẹp zai! Chợt, kẻ ấy tự lẩm bẩm một mình: “Thôi nào, tớ đang bận”. Khiến cho thằng bạn ngồi cạnh sửng sốt không ngờ. Nó nhìn kẻ đó với ánh mắt như nhìn một thằng khùng vừa mới trốn trại tâm thần! Thế rồi kẻ đó chợt nhận ra có ai đó đang ngó mình chằm chằm nên mới quay đầu lại thì thấy ánh mắt của thằng bạn đang ngỡ ngàng nhìn mình. Hắn tự biện hộ cho chính mình:
- À… Ờ… Bài toán này khó quá ha…?
Chính điều này lại làm cho thằng bạn của hắn càng nhìn hắn với ánh mắt dành cho một kẻ tâm thần nhiều hơn nữa! Đâu có bài toán nào được xếp trên bàn của hắn, thậm chí tập cũng chưa giở ra nữa là… Thế nhưng rồi thằng bạn của hắn cũng tha cho hắn, đơn giản vì thằng đó nghĩ “Ôi… Chắc nó học nhiều quá nên đâm ra tâm thần ấy mà… Tội nghiệp…”!

-------------------------------------------

Tiếng chuông tan học bắt đầu vang lên. Vẫn là kẻ đó với đôi mắt đen sâu thẳm ẩn sau cặp kính tự lầm bầm với chính mình:
“Darky à, cậu có thấy là cô ấy càng ngày càng xinh đẹp không?”
Rồi hắn chờ một lát, như thể đang nghe ai nói đó, hắn lại tiếp tục nói:
“Chậc, vậy là mắt cậu mù rồi! Cô ấy càng ngày càng xinh đẹp mà!” Rồi ánh mắt hắn chợt trầm ngâm “Mà dạo này hình như cô ấy đang buồn chuyện gì đó. Hình như… Giữa cô ấy và người bạn thân của cô ấy có chuyện gì đó thì phải? Dạo này không thấy hai người đó nói chuyện với nhau nữa…”
Rồi hắn lại tiếp tục dừng lại một lát, như thể nghe ai đó léo nhéo bên tai mình, hắn nhăn mặt:
“Rồi, tớ biết… Để cứu mẹ tớ… Tớ biết mà… Công việc của Dark sẽ không chậm trễ đâu!... Tớ biết…”
Hoàng hôn dần buông, các bóng cây ịn xuống mặt đường rõ rệt. Màu của hoàng hôn… Màu của máu và đau thương…

-----------------------------------------

Anne về nhà, thở dài. Tình hình rốt cục vẫn không tiến triển. Nó và Lea vẫn thế, vẫn không nói chuyện với nhau. Mà thật, có lẽ như thế là tốt hơn cho nó chăng. Nếu Lea làm lành với nó… Thì cái mạng của Lea còn giữ được bao lâu…? Số phận thật khắc khe quá! Dạo này nó cứ như người mất hồn, ngây ngô và khờ dại. Cuộc chia tay này, nó đâu muốn, cũng chẳng sung sướng, nói đúng hơn là chẳng ai trong cuộc sung sướng vì điều ấy. Lighty cũng không nói chuyện gì với Anne nhiều, mắt của Lighty vẫn cứ đẫm buồn và sự hối tiếc mỗi khi nhìn Anne. Chuyện này quả không thể trách ai, không thể trách Anne vì đã quá vô tình, không thể trách Lea vì đã phan một câu “không bạn bè gì nữa”, cũng chẳng thể trách Lighty vì đã đem đến cho Anne cái chức “Light” đó, lại càng không thể trách Dark vì Dark nếu là nó thì cũng chỉ cùng một số phận như thế thôi. Không, không thể trách ai cả, lại càng khó có thể trách số phận, bởi số phận là vô tình với bất cứ ai. Số phận cũng đâu muốn vậy?! Đau lòng quá, viễn ảnh này… Thật đau lòng…

-----------------------------------------

Vân vê trên tay chiếc điện thoại di động, nước mắt Lea cứ chảy dài. Nó không biết nó có nên xoá số của Anne hay không. Bởi lẽ tụi nó cũng đâu còn là bạn bè. Đã chia tay rồi, đã ly biệt rồi. Người ngoài nhìn vào cảnh này chắc có lẽ thấy đó là vớ vẩn, bởi vì chỉ có trong “tình yêu” người ta mới “chia tay”, chứ trong “tình bạn” mà cũng “chia tay” thì… Nhưng đó là sự thật, và sự thật đó không có gì là vớ vẩn hay tức cười. Đơn giản vì đó là “bắt buộc”… Mà làm sao con người ta có thể chống lại “bắt buộc” ấy chứ? Nước mắt Lea cứ chảy mãi, chảy mãi không thôi. Nếu không thể là bạn bè thì chẳng khác gì người xa lạ. Không là bạn bè thì khó có thể nói chuyện với nhau. Mà đã nói chuyện với nhau không thể không là bạn bè. Lea thật sự không hiểu Anne đang nghĩ gì. Rõ ràng Anne đâu phải loại người như vậy? Anne rõ ràng… khác… rất khác… với những người mà Lea quen biết… Thế thì tại sao cơ chứ? Tại sao vậy? Tại sao ông trời cứ thích trêu ngươi? Anne chính là người đầu tiên đưa Lea ra khỏi cái bóng tối của cô độc, bóng tối của sự hất hủi. Vậy mà giờ đây, Anne lại từ bỏ Lea, đẩy Lea lại về cái bóng tối của ngày xưa ấy. Bây giờ, cuộc đời Lea tràn ngập một màn đêm đen tối, vô tận, không thể thấy bất kì ánh sáng le lói nào để chạy tới….
“Anne ơi, cậu có biết không? Cậu là ánh sáng duy nhất của đời tớ! Cậu đi rồi thì tớ sẽ lại phải chìm ngập trong bóng tối lạnh lẽo… một lần nữa!”

---------------------------------------------

Đau quá, đau quá, ánh trăng sáng tỏ trên trời cao kia liệu có soi thấu lòng người? Ánh sao lấp lánh kia liệu có thông cảm cho người? Mây ơi xin đừng che ánh sáng mỏng manh và le lói của sao, xin hãy dạt ra, hãy để sao toả sáng hơn bao giờ hết…. Tất cả chỉ còn là… tuyệt vọng!

CHƯƠNG NĂM PHẦN MỘT XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:01 pm

Hôm nay hắn quyết định sẽ “tỉnh tò” với cô ấy sau giờ học, ngay từ sáng sớm hắn đã ăn mặc rất bảnh bao. Chải tóc gọn gàng và còn… khử mùi hôi nữa chứ! Hôm nay hắn cố gắng tránh xa những thứ gì gây mùi hôi khó chịu hay làm rối tóc, nói chung thì hăn hôm nay giống như một cô nàng điệu đàng biết tránh xa những thứ làm xấu mình. Đi đâu hắn cũng gặp mấy câu như vầy “Takeshi à, hôm nay trông cậu bảnh trai nhỉ?”,… Thật tình hắn cũng “tự sướng”, cảm thấy hôm nay mình bảnh zai hơn thường ngày! Hắn mong rằng cô ấy sẽ chấp nhận lời “tỉnh tò” của hắn bởi hôm qua hắn đã dợt đi dợt lại không biết bao nhiêu lần câu đó nữa, đến nỗi ngủ còn mớ nữa là!
Hôm nay bầu trời trong xanh không gợn chút mây trắng, cầu mong…

---------------------------------------------------

Tan học, cuối cùng ông trời cũng nhẩm lời cầu của hắn. Rốt cục… Cô ấy đã đồng ý. Hắn chỉ cần nhìn cái gật nhẹ của cô ấy thôi mà cũng đã nhảy cẫng lên vì vui mừng tới tận ba thước! Ừ, thì tuy tình hình giữa bạn thân nhất của cô ấy và cô ấy có hơi căng thẳng nhưng miễn sao hắn được toại nguyện là “OK”. Hắn vui sướng với niềm vui ấy đến nỗi ba hôm sau khi “quen” nhau rồi thì hắn mới tự hỏi mình “Liệu mình đã chọn thời điểm đúng lúc để tỏ tình?”. (đúng là ngố hết sức ngố!) Nhưng rồi hắn cũng gạt phăng câu hỏi đó sang một bên, mặc kệ, miễn sao cô ấy ở bên hắn là được rồi. Với lại thì cuối cùng hắn cũng đã đạt được một mục đích trong ba mục đích lớn lao nhất đời mình!
Hỡi vầng dương đang le lói trên trời cao kia, đang đẫm ướt trong màu của máu kia. Người có biết rồi cuộc tình này sẽ đi về đâu không? Liệu rằng cái luật lệ “những gì đẹp nhất là những gì mỏng manh và dễ vỡ nhất” đó có thành sự thật? Cầu chúc cho đôi bạn trẻ sẽ không bị định mệnh đưa cuộc tình tươi đẹp này vào dĩ vãng… Bởi lẽ đó là cuộc tình được tiên đoán từ ngàn xưa mà kết cục chỉ dẫn tới bi thảm và đau khổ, máu và nước mắt… Đó là cuộc tình không phải đẹp nhất nhưng là cuộc tình bi thảm nhất trong lịch sử, là cuộc tình đặt dấu chấm dứt cho ba thế lực: Dark – Agel – Light!

CHƯƠNG NĂM PHẦN HAI XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:01 pm

Anne đang ngồi ở xó xỉnh góc phòng đó, trên tay lại vân vê chiếc điện thoại di động như Lea hồi trước. Nó không hiểu làm sao Lea có thể bắt đầu một cuộc tình mới trong khi vừa mới chia tay nó như vậy chứ? (chữ “chia tay” xin đừng hỉu lầm! =))) Chẳng lẽ Lea thật sự không nhớ nó hay sao? Phải rồi… Có lẽ tình bạn gần mười năm trời chỉ có thể là thế, chia tay rồi xong! Ừ, thì dù sao đó có lẽ là tốt nhất cho Lea. Bởi lẽ điều đó có thể làm Lea vui lên chăng? Dù sao, Lea không còn nhớ nó là điều tốt nhất. Nó gục mặt xuống đầu gối, khóc, nó khóc không phải vì “Lea đi với thằng cha nào khác” mà là vì “Lea không còn nhớ nó nữa!”. Nếu như chuyện chia tay này không phải là bắt buộc, hay nói cách khác là chuyện chia tay này là chỉ dành cho lợi ích của riêng mình nó, thì hẳn giờ nó hối hận và trách mình ghê gớm lắm. Nhưng biết làm sao được, cuộc chia tay đó là vì Lea, vì người bạn thân nhất của nó. Nếu có trách thì nó chỉ biết trách nó bất lực, không có giải pháp nào bớt đau thương hơn giải pháp ấy. Thật sự… Định mệnh quá khắt khe…

-----------------------------------------

Hôm nay nếu như Lea là một cô gái bình thường thì hẳn nó đã rất vui vì được làm bạn gái và đi chơi với người bảnh trai và học giỏi nhất trường: Takeshi. Thế nhưng số phận lại bắt nó không thể là một cô gái bình thường. Nó không có cách nào để quên được Anne cho dù nó đang cặp kè với Takeshi! Nó cứ khóc, khóc mãi, nó không thể nào quên được Anne, liệu Anne có thể nhận ra điều ấy không? liệu Anne có thể nhận ra rằng nó vẫn không thể quên… Quá nhiều cảm xúc và ký ức để quên! Nó không thể…Rốt cục tại sao Anne không thể nói cho nó biết lý do Anne làm vậy? Rõ ràng Anne không phải loại người như Lea đã thấy. Chắc chắn… Chắc chắn phải có lý do nào đó… Một lý do rất quan trọng! “Anne ơi, tớ nhất định sẽ tìm ra lý do làm cho cậu nói những lời nói ấy với tớ! Nhất định…”

--------------------------------------------

“Hỡi ánh trăng trên kia đang bị che lấp bởi áng mây mù!
Liệu Người có hiểu được lòng ta?
Có soi thấu được hai con tim đang tan nát?
Định mệnh sao quá khắt khe…
Hai con người chung ước vọng trên hai con đường…
Lệ rơi lệ chiếm hữu lòng người…
Máu rơi máu đâm thấu lòng người…
Ngay từ đầu chuyện đã không tốt đẹp…
Cớ sao số phận lại làm nó éo le hơn?
Trách! Trách! Trách!
Trách ai?
“Định mệnh” ư?
Lỗi! Lỗi! Lỗi!
Lỗi ai?
“Định mệnh” ư?
Không đâu
“Định mệnh” tuy vô tình
Nhưng kết cục đó “định mệnh” đâu muốn!
Không ai muốn cả…
Chỉ là “bắt buộc”…
Thế thôi!”

CHƯƠNG NĂM PHẦN BA KẾT THÚC! (dạo này phân phần hơi nhỏ, thông cảm)

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:02 pm

- Anne ơi! Anne ơi! Nguy rồi! – Lighty không biết từ đầu bay tới, hốt hoảng, Lighty không kịp để cho Anne buộc ra một câu hỏi nào – Dark… Hắn… Hắn ở gần đây!
- Cậu nói cái gì? Thật chứ? – Anne hỏi như quát vào mặt Lighty, thật sự… Dark ở gần đây ư? Vậy là nó buộc phải…
- Xác nhận Dark là ai! – Lighty nói, dường như đọc được suy nghĩ của Anne - Cậu hãy mang theo tớ vào trường, nhiều khả năng là Dark ở trong đó, tớ sẽ vô hình trước “những người không phải cậu”. Kể cả Dark cũng không thể thấy tớ…
Anne để cho Lighty nói hết ý kiến của mình và gật đầu đồng ý. Nó muốn tìm ra Dark là ai càng sớm càng tốt. Chuyện này phải chấm dứt!

------------------------------------------

Cả sáng hôm nay Anne và Lea đã đi khắp trường để tìm Dark và kết quả là chúng không tìm thấy gì hết. Lighty thì cứ khẳng định chắc chắn rằng Dark đang ở trong ngôi trường này nhưng Anne thì nghi ngờ điều đó. Có hai bằng chứng: Một là nãy giờ tụi nó tìm quanh trường mà có thấy đâu, và bằng chứng thứ hai thuyết phục hơn nhiều, đó là Dark đã thắng Light hai trận rồi thì đáng lẽ giờ này đã già khú khụ thì đâu có được ở trong trường học nữa. Ấy là chưa kể đến khả năng lão ta ẩn trốn nơi nào đó mà không ai biết nữa chứ… Tại vì độ tuổi của lão chắc giờ mẩm ra cũng bất bình thường đối với người bình thường không hiểu chuyện rồi, làm sao mà lão có thể đi lại trong xã hội con người bình thường được nữa…
- Ôi, tôi xin lỗi! – Anne đang mãi suy nghĩ thì đụng ngay phải thứ gì đó mà nó biết chắc là người – Tôi thành thật…
Anne chợt ngước đầu lên và đó là Takeshi! Gã đang hẹn hò với Lea. Anne chưa hết bàng hoàng thì Lighty đã lên tiếng, ngay bên cạnh nó:
- Đó là Dark!
Anne nhìn Takeshi với ánh mắt kinh ngạc pha lẫn tổn thương. Nó không thể tin được, Takeshi là Dark ư?! Thật sự là…
- Cậu… là… Dark… ư…? – Nó lắp bắp trong miệng… Không ngờ…
------------------------------------

Lựa chọn….

CHƯƠNG SÁU PHẦN MỘT XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:02 pm

Anne đến giờ vẫn còn bàng hoàng khi nhớ lại giây phút ấy…

-------------------------------------

- Vậy hoá ra cô là Light? – Takeshi cũng ngỡ ngàng nhìn lại nó.
Nhưng Anne làm như không nghe thấy câu hỏi đó của Takeshi, nó lại lắp bắp:
- Làm sao mà Dark…
- Đâu phải ai cũng muốn làm Dark… - Như đọc được suy nghĩ của Anne, Takeshi với ánh mắt đẫm buồn khẽ lướt qua Anne, bỏ lửng câu nói.
Anne đứng đó, như trời trồng. Nó… không… thể… tin…

--------------------------------------

Bây giờ nó phải làm gì đây? Nếu Takshi là Dark thực thì… Không phải “nếu” nữa, đó đã là “sự thực” rồi! Mọi công sức của nó từ trước đến giờ đều đã đổ sông đổ biển… Anne ước gì đây chỉ là ác mông, một cơn ác mộng mà thôi! Nhưng hỡi ơi không phải vậy, “ĐÓ LÀ SỰ THỰC VÀ CẬU PHẢI HỌC CÁCH CHẤP NHẬN NÓ!” - Lời nói của Lighty cứ văng vẳng bên tai nó. Chấp nhận ư? Thế nhưng sự thực này quá đau lòng. Nó sẽ phải làm gì đây? Giữa hai lựa chọn? Lighty ở ngay bên cạnh khẽ nhìn Anne buồn, đôi mắt ánh lên sự bất lực. Anne vội đứng dậy, không nhìn Lighty:
- Tớ đã từng làm đau Lea một lần để bảo vệ cậu ấy. Vậy tớ sẽ làm đau cậu ấy một lần nữa, không phải để bảo vệ cậu ấy hay bảo vệ những người khác, MÀ LÀ CHẤM DỨT TRUYỂN THUYẾT BI THƯƠNG NÀY! – Anne nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Lighty không nói gì, vẫn chỉ nhìn Anne với đôi mắt bất lực…

-------------------------------------


“Kẻ sẽ chấm dứt truyền thuyết bi thương này, chấm dứt ba thế lực này, không ai khác ngoài Light!”


-------------------------------------
Takeshi ngồi đó, nhìn người mẹ đang thoi thóp trên giường bệnh nhưng đang muốn nói: “Takeshi, con quyết định mau lên đi, mẹ sắp chết rồi!” Hắn chợt bặm môi, đôi mắt rực lửa. Phải chi Light là người khác, không phải Anne hay Lea. Hắn biết rằng, Lea nhận lời làm bạn gái mình vì muốn quên người ấy! Vốn dĩ… Lea không hề yêu hắn. Nếu hắn mà ra tay với Anne thì không chỉ Lea hận hắn - nếu hậu quả cho việc đó chỉ là thế thì hắn sẽ ra tay mà không chút lo ngại hay chần chừ, nhưng đằng này hậu quả nghiêm trọng nhất mà nó mang lại là làm tan nát trái tim mong manh dễ vỡ của Lea. “Mẹ ơi con phải làm gì đây? Chọn mạng sống của mẹ hay là trái tim của người con yêu - điều đó còn đau khổ hơn là chết?!”

- Darky, tớ đã chọn… HÃY TIÊU DIỆT LIGHT!

-----------------------------------------

Ôi…
Lựa chọn…

CHƯƠNG SÁU PHẦN HAI XIN KẾT THÚC!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:02 pm

Chúng ta đã có thể là bạn bè
Phải, bạn bè rất thân
Nhưng định mệnh không cho chúng ta lựa chọn
Bạn và tôi
Đã chọn…
Quan trọng hơn cả mạng sống của bạn
Quan trọng hơn cả mạng sống của tôi
Là cô ấy đó…
Chúng ta đều đau
Không ai trong chúng ta có thể vui sướng…
Vì cô ấy…
Tôi và bạn…
Đã lựa chọn…
Theo con tim…
Với mục đích khác nhau…
Vĩnh biệt…
Và…
Chấm dứt!

-------------------------------------------

Anne đứng đó, gió thổi lồng lộng, với bộ đầm dài màu trắng trong một khuôn mặt hoàn toàn khác. Màu mắt đen nguyên thuỷ của nó giờ chuyển sang màu xanh trong veo của biển. Và mái tóc của nó chuyển sang màu vàng. Trên tay cầm một thanh gươm khá to và nặng. Bao kiếm được bọc bằng bạc và trên đó được điêu khắc tinh vi và kĩ lưỡng.
Lồng lộng gió thổi…
Đối diện với Anne ba thước là Takeshi với khuôn mặt vẫn như thường ngày, tóc và mắt đều màu đen, đang khoác trên người bộ áo quý tộc xã hội phương tây ngày xưa với màu đỏ của máu, trên tay Takeshi cũng là một thanh gươm được bọc bằng vàng và được điêu khắc sắc xảo, tinh vi.
Lồng lộng gió thổi…
Trên vai Anne có Lighty thì trên vai Takeshi có Darky.
Lồng lộng gió thổi…
Chúng ta đã chọn. Một giọt nước mắt chợt lăn trên má Anne, nó cũng không buồn dụi đi. Lệ rơi, kệ. Máu chảy, kệ. Người đau, kệ. Chuyện này buộc phải xảy ra, sự lựa chọn phải được thực hiện. Và nhất là… lời tiên tri từ ngàn xưa đã ứng nghiệm… Cái lời tiên tri được phán ra bởi Agel trước khi rời cuộc chiến…
“Dark – Agel – Light rồi cũng sẽ có ngày diệt vong dưới tay của một người con gái! Tương lai chỉ là máu và nước mắt!”
Chẳng ai bảo ai, hay nói đúng hơn, trong sự im lặng chết người, hai người đều cùng tiến lên phía trước, rút gươm ra khỏi đao và chĩa thẳng vào ngực trái của đối phương. Anne đã nhanh tay hơn cả, đã né được lưỡi gươm của Takeshi. Ngay thời khắc ấy, Takeshi nghe được cái gì như là… “xin lỗi”! Light… đã thắng… Nhưng hình như khung cảnh chẳng hân hoan vì việc ấy, vạn vật vẫn thế, vẫn vô tình và lặng lẽ đi qua hai người, không một chút xúc cảm. Lighty không hề nhảy cẫng lên vì chiến thắng vẻ vang. Darky cũng không hề nhỏ một giọt nước mắt hay sự xót thương nào trên khuôn mặt khi Dark chết. Dù là Lighty hay Darky hay… Anne, thì họ đều mang một khuôn mặt bất lực và pha lẫn chút gì đó lạnh lùng.
Mọi chuyện đã kết thúc, nhanh chóng, không một tiếng kêu, không một tiếng nấc, không một tiếng hoan hỉ. Chẳng gì cả, chỉ còn lại là… bất lực! Bất lực vì ta đã để cho số mệnh điều khiển. Bất lực vì ta không thể lựa chọn khác được. Bất lực vì ta… đã quá… yếu hèn… Chợt, Anne phá vỡ bầu không khí im lặng của sự bất lực và chết chóc:
- Lighty à, có phải ánh sáng tồn tại là nhờ có bóng tối? Cũng vậy, bóng tối tồn tại được vì nhờ có ánh sáng. Nhờ ánh sáng, ta nhận ra sự hiện diện của bóng tối và đặt tên cho bóng tối, cũng vậy, nhờ bóng tối, ta nhận ra sự hiện diện của ánh sáng và đặt tên cho ánh sáng. Không có thứ này thì sự tồn tại của thứ kia chỉ là vô nghĩa. Vậy sẽ thế nào nếu tớ tự kết liễu đời mình? Kết liễu sự tồn tại của Light - kẻ thù của Dark? Dark sẽ không thể chuyển sinh được nữa? Đúng không? Và Light cũng vậy chứ? Và… Thế là truyền thuyết bi thương đó giờ đã có thể đặt dấu chấm dứt chứ? Tớ cám ơn cậu Lighty à, nhờ cậu giao cho tớ cái chức Light này mà tớ có cơ hội chấm dứt chuyện này mãi mãi. Và cũng cảm ơn cậu đã cho tớ biết làm sao có thể chấm dứt sự tồn tại của hai thế lực: Dark và Light. Chân thành… cảm ơn…
Một giọt nước mắt chợt lăn trên má Anne, tất cả đã kết thúc rồi! Trên tay cầm thanh gươm đang bỏ vỏ, Anne đã nhẹ nhàng dùng nó đâm qua tim của chính mình. Buồn quá… Có ai nhận ra… Sự kết thúc của hai thế lực, và nhất là sự kết thúc của hai con người? Không ai nhận ra cả… Lạnh lùng và vô tình… Họ khẽ lờ đi sự bi thương đó…
Lighty vẫn thế, Darky cũng vậy, vẫn không thay đổi sắc mặt. Bầu không khí lại chìm vào sự bất lực và chết chóc. Darky khẽ lên tiếng:
-Về chuyện của Dark thắng Light hai lần ấy. Tớ đã không cố ý lừa cậu. Là tớ không có dịp nói cho cậu biết thôi. Cậu biết không? Không phải ai cũng muốn làm Dark, cũng không phải ai cũng thèm khát sự bất tử. Tớ đã rất bất ngờ trước điều đó. Họ làm Dark là để đạt được ước nguyện của mình chứ không thèm khát sự bất tử. Dark và Light đã biến mất mãi mãi, chúng ta cũng không còn nhiệm vụ nữa. Liệu cậu có muốn…?
- Không ai là thiên thần, cũng không ai là ác quỷ! – Lighty thở dài, rồi quàng vai Darky như tỏ ý đồng ý.
- Cậu biết không? Trước đó tớ sẽ chữa lành bệnh cho mẹ của Takeshi. Ưm… Như một ước nguyện của cậu ấy! – Darky khẽ nói nhỏ.
Rồi hai tên tiểu quỷ ấy, không đứa nào bảo đứa nào, cùng nhau bay về nơi đâu xa khuất.

------------------------------------------------

Và ở nơi xa xăm nào đó, nơi mà không xa cũng không gần nơi hai sinh mệnh vừa kết thúc. Một cô gái với mái tóc dài và đôi mắt đen của thần chết khẽ nhỏ lệ đau thương. Cô đã thấy, vì là Agel nên cô đã thấy, thấy sự kết thúc của hai thế lực Dark và Light. Cô ước chi mình cũng biến mất như họ. Cảm xúc tội lỗi tràn dâng trong cô, khiến cho cô càng khao khác mình biến mất đi. Biến mất mãi mãi! Cô không muốn chết để rồi chuyển sinh, cô muốn biến mất cơ! Xung quanh chỗ cô đang ngồi, một tia sáng theo đường vòng tròn uốn lượn quanh cô. Đó là tia sáng mang màu sắc của cầu vồng. Năng lực “làm biến mất một thế lực” trong cô đã được kích hoạt. Cô… đã… biến mất!

-------------------------------------------------

Vốn dĩ ngay từ đầu sự tồn tại của ba thế lực: Dark – Agel – Light là vô nghĩa…
Thế giới vốn không cần ba vị ấy…
Bởi lẽ ba sự tồn tại ấy chỉ mang đến đau thương và nước mắt và… cả máu nữa!
Trong trận chiến Dark – Light ấy…
Nếu Light thắng không có nghĩa là cái thiện thắng…
Nếu Dark thua không có nghĩa là cái ác thua…
Sự thắng thua của thiện và ác được quyết định bởi sự đấu trang trong tâm hồn mỗi người…
Chiến thắng của Dark hay Light đều là vô nghĩa…
Nhưng chiến thắng ở bên trong chúng ta thực sự mang ý nghĩa sâu nặng vô cùng…
Thế giới của chúng ta…
Do chúng ta xây dựng…
Do chúng ta bảo vệ…
Không hà cớ gì Dark và Light lại chen vô…
Trận chiến của chúng ta…
Chúng ta phải tự tranh đấu…
Không hà cớ gì phải nhờ Dark và Light…
Cái thiện thắng là vì tâm hồn ta mạnh mẽ…
Cái ác thắng là vì tâm hồn ta yếu đuối…
Bạn chính bạn…
Tôi chính tôi…
Chúng ta đi hai con đường khác nhau…
Tham gia vào hai trận chiến khác nhau…
Không cớ gì tôi phải chiến đấu giùm bạn…
Không cớ gì bạn phải chiến đấu giùm tôi…
We are us…
Be ourself…
Listen to our heart…
That’s us!

THE END!

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:03 pm

NGOẠI TRUYỆN: THE FIRST TIME I MEET YOU!
Hôm nay là ngày cô vào lớp sáu rồi, cũng là lúc cô chuyển sang trường mới: Trường cấp II công lập. Trước đây cô chỉ toàn học tư thục thôi, nhưng nay mẹ cô lại cho cô vào trường công lập với lí do đơn giản: chẳng có trường tư thục nào có thể chấp nhận được "quá khứ" của cô nữa, chỉ còn trường công lập của nhà nước... Bữa ăn sáng trôi qua thật nhanh, cũng vẫn như mọi ngày, không một tiếng nói chuyện. Cuộc sống của cô ngày nào cũng như ngày nấy, không một sự khác biệt, không một chút... yêu thương! Nhưng không hiểu sao, sáng nay cô thức dậy, cô lại cảm thấy hôm nay sẽ khác, sẽ khác hơn mọi khi... rất nhiều! Một thứ gì đó rạo rực bừng cháy lên trong cô, một sự nôn nóng mà cô không bao giờ có. Tuy vậy, tuy cảm giác được thứ gì sẽ khang khác đó, nhưng đôi mắt cô vẫn sắc sảo như thường, vẫn... lạnh lùng như mọi khi.

-----------------------

Cuối cùng thì cũng đã đến được trường cấp II công lập mà mẹ cô nhắc đến ấy. Mẹ cô cầm tay cô, dẫn cô đi ngang qua các hành lang, lướt qua bao nhiêu người, cô đưa mắt nhìn xung quanh, khám phá cảnh lạ. Mọi thứ vẫn thế, vẫn hiện lên trong mắt cô, những dòng chảy của số mệnh... Nhưng cô đã quen rồi, nên cũng chẳng hề cảm thấy gì gọi là khiếp sợ hay bất ngờ. Trong lúc đang chìm đắm trong dòng người qua lại, cô đã thấy... Xa xa, một cô bé với mái tóc đen dài được cột gọn lên và đôi mắt cũng cùng một màu đen như thế, đang khư khư nắm lấy tay mẹ mình, bước dần ngang qua cô. Đối mắt của cô bé ấy là đôi mắt của ngàn vì sao trên trời, sáng long lanh,... đẹp quá! Cô cứ nhìn chăm chăm mãi đôi mắt ấy, bất chợt, bàn tay trái của cô đang buông lỏng lại ôm chặt lấy tay mẹ mình, giống như cô bé ấy đang ôm khư khư lấy tay người đàn bà phúc hậu kia. Dù chỉ là một thoáng qua thôi, nhưng cô cảm thấy hạnh phúc tràn trề, một thứ gì đó thôi thúc cô phát huy hết năng lực của mình, và... cô đã thấy... Một giọt nước mắt chợt lăn trên má cô, đôi mắt cô thấm đẫm đau buồn, chưa bao giờ cô buồn thế này cho dù người ta có sỉ nhục cô thế nào đi chăng nữa, chưa bao giờ cô khóc như thế này dù có oan ức đến cách mấy... Trong mười một năm cô sống ở thế gian này, chưa bao giờ... cô đau đến thế. Cô đã thấy... sự chia ly... Cô vội ngoảnh mặt lại với đôi mắt vẫn đang giàn giụa nước mắt, dõi theo bước chân cô bé đó, đau khổ...
Phần về mẹ cô thì thật sự không biết tại sao cô lại thế, bà chưa bao giờ thấy cô như vậy cả. Chưa bao giờ! Đã bao nhiêu lần bà chứng kiến những chuyện đáng khóc, đáng đau xung quanh cô, nhưng khi ấy cô vẫn làm thinh, vẻ mặt vẫn tỏ lộ sự lạnh lùng. Chỉ riêng lần này, vì một thứ gì đó bà không biết, cô... đã khóc... đã đau đớn tột cùng...! Bà chợt thầm nghĩ, rồi sau này sẽ còn chuyện gì sẽ xảy ra cho cô đây? Liệu bà có đúng khi cho cô vào học trường này, liệu... còn phải bao nhiêu lần cô phải như thế này nữa? Bà không biết... Thầm mong... Số phận sẽ đừng quá khắc khe. Đôi mắt bà chợt thoáng đẫm buồn...

Nắng dần lên, sương dần tan, và rồi... mọi thứ cũng sẽ thế, sẽ tan biến dưới số phận khắc khe...

--------------------

Sinh rồi tử, tử rồi sinh
Vậy thì sinh làm chi khi biết ngày tàn rồi cũng sẽ tử?
Sinh làm chi khi biết rằng sẽ phải khổ đau?
Không hiểu...
Không thể hiểu...
Thế gian vô vàn câu hỏi...
Và số phận thì quá khắc khe...

(Có thể mọi người thấy ngoại truyện kết thúc đột ngột quá đúng hok nào?! ^^ Nhưng mừ tên của ngoại truyện là The First Time I Meet You nên hok thể nào có The Second Time I Meet You chen vô đây đc! =)))

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:05 pm

Lâu rồi quên luôn bên đây, post cho hết kẻo người ta nói tội nói tình mình chết! xD
*ngó nghiêng*
Bạn Rubi thân yêu ới (gọi ngọt ngào chưa kìa! :-"), để cho bạn sakura_hime đọc xong thì xoá! xD

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sat Nov 01, 2008 8:53 pm

Bên này gọi Koy alf được rồi ^___^
Sao lâu lắm mới thấy lên vậy Trúc Phi ???
Mà xóa cái gì cơ ???
Ah, cái bài sau ấy ảh, thôi, bỏ qua 1 lần nhé, bài của cậu cũng ko nhiều mà

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Kaetta
Giải nhì cuộc thi viết năm 2009
Kaetta
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)13
Tổng số bài gửi : 77
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sun Nov 23, 2008 2:42 am

@ admin: bạn admin "iu bấu" ơi.... :((:((:(( mau mau kiu bạn Sakura_hime gì gì đó đọc xong cái D.A.L này lẹ dùm rồi del fic này luôn đi.... :((:((:((
P/S: có gì ban luôn nick Đông Phương Trúc Phi giùm tớ. :-" nhớ del hết tất cả các bài của tớ trước khi ban. ;))

Tài sản của Kaetta

Về Đầu Trang Go down
http://fan-fiction.chinhphuc.info
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sun Nov 23, 2008 2:58 am

Tớ chẳng hiểu sao bạn lại muốn bỏ cái này đi, và cũng ko hiểu sao lại xóa sạch chứng cớ của Trúc Phi.
Nếu bạn xài nick khác thì ko sao cả, còn bài viết thì nếu del bài của bạn đi thì bài của những người khác thành lạc lõng ah ???
Với cả vô duyên del bài member, cho dù có là ý kiến của họ thì tớ ko còn là Admin nữa.
Nếu cậu ko thích thì ko post nữa, nhưng đã post rồi thì ko nên xóa vì sẽ ảnh hưởng nhiều người, OK ?

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Kaetta
Giải nhì cuộc thi viết năm 2009
Kaetta
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)13
Tổng số bài gửi : 77
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[Fiction] D.A.L Left_bar_bleue0 / 100 / 10[Fiction] D.A.L Right_bar_bleue


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1Sun Nov 23, 2008 4:13 am

@ koy: vì tớ đã hok còn là /.../ nữa... :) chuyện cá nhân ấy mà.... :) nếu cậu mún thì cứ giữ lại! ^^!

Tài sản của Kaetta

Về Đầu Trang Go down
http://fan-fiction.chinhphuc.info
Sponsored content


[Fiction] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] D.A.L   [Fiction] D.A.L 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[Fiction] D.A.L

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [Fiction] [T] Tử Khúc
» [Fiction] Một thế giới kì lạ
» [Fiction] Cuộc Đời Của Một Hoàng Đế
» [Fiction] Nhật ký tháng 12
» [Fiction] Nhật ký trái đất của tôi
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-