(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Oni
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Oni
Nữ
Clover leaves3 Viên (moneyTFC)59
Tổng số bài gửi : 19
Birthday : 23/10/1995
Vi pham :
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Left_bar_bleue0 / 100 / 10[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Right_bar_bleue


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1Sat Apr 24, 2010 6:01 pm

Đây là một fic em lấy từ acc.vn , của chị Beedance nên ai muôn lấy post đi đâu thì vào acc để hỏi chị bee nha ^^ em cám ơn


Fic title: Misty dream



-Diclaimer: CCS là của Clamp, truyện là của tác giả, còn bản dịch này là của chị Bee.

-Author: Starjade

-Translator: Beedance07

-Category: Translate

-Genres: Romance/Fantasy

-Rated: T-13+

-Warn: Có lẽ là một chút về ngôn ngữ, OOC

-Pairing: *Hét lên*: Syaoran-Sakura FOREVER!!

-Summary: Một nàng công chúa câm lặng … Một vị thái tử lạnh lùng…Hai người đã được buộc chặt với nhau bởi số phận. Một sự hi sinh đáng khâm phục… Một tình yêu trắc trở…Hai người…Hai kẻ thù…Hai người yêu nhau…Liệu họ có tìm được thứ gọi là “hạnh phúc”… Truyện dựa trên một câu chuyện cổ tích rất nổi tiếng nhưng đồng thời đan xen rất nhiều yếu tố hấp dẫn khác (còn là chuyện gì thì tớ chưa nói vội đâu, các cậu đọc rồi đoán thử xem).

-Translator’s note: Chào mọi người! Đầu tiên, tớ xin cám ơn tất cả những ai đã bỏ công click vào cái topic này để xem thử! Arigatou mina-san! Lẽ ra tớ định để kết thúc “The two differences” rồi mới bắt đầu fic này nhưng vì một vài lý do nên tớ đã quyết định tiến hành song song cả hai fic. Rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người! Happy valentine! Và bây giờ, mời mọi người, nếu vẫn có chút hứng thứ, nhìn xuống dưới và bắt đầu theo dõi chap 1 của “Misty dream”! Àh, ghi chú một chút: Những chỗ in nghiêng là suy nghĩ của Sakura. Vậy nha!


Chapter 1
Bắt giữ




Sakura lê bước lên một ngọn đồi nữa. Chân đau nhói. Tay phồng rộp gấp đôi bình thường. Nước mắt cô trào xuống má trong khi cô cố gắng tiếp tục lê đôi chân mình. Tất cả những gì cô có là một chiếc túi trên lưng và một chai nước.

Tiếp tục đi… Và sớm thôi, con sẽ được tự do.

Sakura tiếp tục cuộc hành trình gian nan của mình.

Sakura cảm thấy hơi thở càng lúc càng nặng nhọc và tim như nghẹt lại trong khi đang ép bản thân mình tiếp tục đi. Cô vẫn chưa bỏ cuộc, chưa đâu!

Mặt trời chói chang ngự trên bầu trời thăm thẳm. Những tia nắng rọi xuống, thiêu đốt lưng cô. Mồ hôi tuôn ra, lăn dài trên mặt cô. Và cô biết là thời gian trước khi cô gục ngã không còn nhiều nữa.

Khi trèo lên đỉnh ngọn đồi gồ ghề cuối cùng, cô bắt gặp một hồ nước trong xanh tuyệt đẹp trước mắt mình. Mặt nước lấp lánh nắng thủy tinh khiến đôi vai cô nhẹ nhõm buông lỏng xuống.

Nước!

Cô vội vã chạy xuống dốc để đến với hồ nước đó. Mái tóc màu nâu nhạt tung bay trong gió và đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy tự do. Tự do như một chú chim…

Cô đã đến nơi và suýt trượt ngã. Vục tay xuống làn nước mát lạnh, cô hứng lấy và kề vào miệng mình. Dòng nước ngọt ngào trôi xuống cổ họng khiến cô mỉm cười khoan khoái.

-Này! Ai đó?

Sakura ngước lên. Một con thuyền… Một con thuyền đang lướt về phía cô… Và cô thấy quân lính nước Li đang đứng trên con thuyền đó! Sakura kìm lại tiếng thét và vội quay đi, chuẩn bị bỏ chạy. Không may, chân cô trượt đi và cô ngã tùm vào hồ nước. Sóng xô cô ra khoảng sâu và bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng nước bắn lên phía sau mình.

Một người con trai với mái tóc màu hạt dẻ bơi về phía cô. Sakura muốn thét lên nhưng đã kìm lại được và cô bắt đầu bơi hộc tốc về hướng ngược lại. Và rất nhanh sau đó, anh đã đuổi kịp và chộp lấy eo cô.

Sakura đấm vào ngực anh nhưng vòng tay quanh eo cô vẫn không nới lỏng. Cuối cùng, Sakura đấm mạnh vào mặt anh. Với một tiếng la đầy bất ngờ, anh buông cô ra. Sakura lách ra và cố hết sức để bơi với tốc độ nhanh nhất. Ngay lập tức, anh chộp lấy cổ tay cô trong khi Sakura cố đẩy anh ra nhưng vô ích. Cô quá yếu sức, Anh lại ôm chặt eo cô lần nữa và kéo cô lên thuyền. Anh nhấc cô lên rồi thả phịch cô xuống sàn thuyền. Nước mắt cô rơi xuống.

Mình đã bị quân Li bắt giữ.

Cô đau đớn nghĩ rồi ngước nhìn ba người con trai đang vây quanh cô.

-Sao cậu lại làm vậy?

Anh chàng có mái tóc xanh sẫm hỏi người tóc màu hạt dẻ.

-Cậu định làm gì với cô ta?

Người tóc màu hạt dẻ lườm anh ta.

-Cô ta rõ ràng cần sự giúp đỡ. Nhìn cô ta kìa! Gầy như quỷ đói, ăn mặc rách rưới và ướt như chuột lột!

Anh chàng với mái tóc nâu ngắn càu nhàu.

-Ừ, nhưng cô ta là người nước Kinomoto, Syaoran!

-Im đi, Yamaki! Cô ta chỉ là một đứa nhóc! Không đủ lớn để gây tổn hại gì đến chúng ta đâu!

Cả ba nhìn cô trong khi cô gườm lại họ với đôi mắt đầy chống đối. Một trong số họ cúi xuống gần cô.

-Tên cô là gì?

Cô nhìn vào đôi mắt hổ phách rồi nhổ nước bọt vào chân anh. Anh nhảy lùi lại, ngạc nhiên.

-Wow, cô ta dữ thật!

Anh chàng tóc xanh sẫm nói.

-Không mượn cậu góp ý, Eriol!

Syaoran gắt.

Sakura ôm chặt lấy đầu gối, co người lại. Quân Li là một lũ ác quỷ, đối xử với tù nhân rất tàn bạo. Chẳng phải là cô đã chứng kiến tro tàn của những ngôi làng nước Kinomoto sau khi chúng đã giày xéo sao??

-Tên cô là gì?

Syaoran hỏi lại, giọng cứng rắn.

Sakura chỉ lườm anh, dường như cô không hiểu anh đang nói gì. Đột nhiên, Eriol chộp lấy cánh tay cô và siết mạnh hết sức. Sakura nhíu mày vẻ đau đớn nhưng không phát ra lời nào.

-Cậu đang làm cái quái gì vậy?

Syaoran gắt. Eriol nhếch mép.

-Tôi thậm chí còn không chắc là cô gái này có biết nói hay không!

Syaoran nhìn Sakura và cô cúi đầu xuống. Sự thật gần đúng như vậy. Họ khá thông minh khi phát giác ra việc cô bị câm dễ dàng như vậy… Sakura nhìn xuống tay mình thật lâu. Trước đây, tay cô chưa bao giờ bị như vậy. Đã có một thời, cô có thể nói một cách tự do, kể những câu chuyện khiến người khác phấn chấn. Đã có một thời, cô có thể thét lên đau đớn và bật cười vui vẻ…

Đó là một gia đình hạnh phúc tại một vuơng quốc cổ xưa. Một vuơng quốc nhỏ với một tòa lâu đài nhỏ ngự trong một khu rừng. Những đứa trẻ lớn lên trong khu rừng và thông thạo mọi ngóc ngách của khu rừng.

Nhà vua và hoàng hậu sống rất hạnh phúc trong nhiều năm. Họ có bảy đứa trẻ, sáu cậu con trai và một cô con gái. (sắp đội hình kiểu này giống Ouran high school host club nhỉ?)

Anh cả là Touya, một người có tố chất lãnh đạo, rất được xem trọng và được rèn luyện để trở thành chiến binh.

Anh hai là Kosumo, một người trầm lặng, dịu dàng, với chất thơ trong máu. Anh chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt với bất kỳ sinh vật gì và được tôn trọng nhất trong gia đình.

Tiếp theo là cặp song sinh Hiro và Eiden, cực kỳ táo bạo, phiền phức và láu cá. Họ luôn khiến cả nhà phải bật cười dù là những ngày đau buồn và là những người luôn sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ mảnh đất của mình. Hiro cũng rất yêu động vật.

Người tiếp theo là Yukito, một người rất thông minh, luôn vùi đầu trong sách, đọc hết ngày này qua ngày khác và đương nhiên là sở hữu một kho kiến thức khổng lồ khiến mọi người phải thán phục.

Và cậu con trai út là Yamazaki, một người bí ẩn và là người gần gũi với Sakura nhất. Anh gần như có giác quan thứ sáu khiến anh có thể phần nào thấy được tương lai. Anh luôn giữ cách biệt với sáu anh em còn lại và thường xuyên ở trong rừng.

Đương nhiên, cô công chúa út không ai khác chính là Sakura. Cô rất đáng yêu, khoan dung và luôn tin tưởng gia đình mình. Cô hiểu rất rõ các anh của mình, đặc biệt là Yamazaki. Giữa cô và anh dường như có một mối liên hệ khá đặc biệt.

Vào một ngày định mệnh, người mẹ kính yêu của họ đã mắc phải một cơn bạo bệnh và vội vã ra đi chỉ sau hai ngày khiến cả vuơng quốc khóc thương. Gần mười năm sau, nhà vua tái hôn.

Và đó là nơi câu chuyện của chúng ta bắt đầu…

Tài sản của Oni

Về Đầu Trang Go down
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Left_bar_bleue0 / 100 / 10[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Right_bar_bleue


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1Sat Apr 24, 2010 8:21 pm

Cool :X

Rất tuyệt vời đó Oni_chan, lần đầu tien thấy em post bài đấy :X

Cộng cho em 3Lv nha, chờ những post mới của em :)

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Oni
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Oni
Nữ
Clover leaves3 Viên (moneyTFC)59
Tổng số bài gửi : 19
Birthday : 23/10/1995
Vi pham :
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Left_bar_bleue0 / 100 / 10[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Right_bar_bleue


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1Sun Apr 25, 2010 5:23 pm

Chap 2 đây ạ ^^ [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 187820 thành top chắc không thể quá [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 93452 thấy người khác lận 510 bài cơ mà >"< [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 187820

Chapter 2

Ký ức

Một năm về trước…

Nhẹ nhàng như cơn gió nhỏ lướt trên gợn sóng của làn nước. Giọng nói của cô bé làm bầu không gian xao động. Ngọt ngào và nhỏ nhẹ, ngây thơ và tràn ngập hạnh phúc.

Như tiếng ríu rít của đàn chim… Như tiếng xào xạc của tầng lá… Như là nguyên nhân khiến mặt trời ôm trọn lấy thế giới với sự ấm áp và vẻ lộng lẫy phản chiếu trên những hồ nước pha lê..

Vị hoàng đế với đôi mắt buồn thẳm nhìn theo cô bé ngồi trong vườn, đung đưa chân trong cơn lốc hoa anh đào. Nước mắt trào xuống má ông khi ông nhìn đưa con gái duy nhất của mình co ro ôm chặt lấy người trước cái lạnh bất chợt trong một ngày ấm áp.

Con gái ông đang đau buồn…

Đột nhiên, có người gõ cửa lớn tiếng, kéo ông ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Ông nhanh chóng lau nước mắt trên má và chỉnh đốn lại chiếc vương miện trên đầu mình rồi mở cửa.

Vị cố vấn sư thân cận của ông bước vào, nhẹ nhàng mỉm cười với ông.

-Fujitaka, ngài không thể cứ chìm đắm mãi trong quá khứ thế này được. Người đã ra đi từ lâu, ngài nên vượt qua tình trạng đó và tiếp tục cuộc sống của mình.

Vị cố vấn sư nói, mắt nhìn Fujitaka an tọa xuống ghế.

Fujitaka nhắm mắt lại và gần như cảm nhận được cái chạm dịu dàng, làn tóc mềm mại, nụ cười hiền hòa của người đó…

-Ta không thể quên được Nadeshiko, cố vấn sư. Cô ấy là một phần tâm hồn ta…

Ông im bặt, biết rằng vị cố vấn sư sẽ không thể hiểu được.

Vị cố vấn sư gật đầu.

-Thần biết ngài không thể quên được người ấy… Và thần cũng không buộc ngài phải làm vậy. Nhưng ngài sẽ phải tái hôn vào khoảng tháng sau hoặc đại loại như vậy.

Fujitaka nhíu mày.

-Tại sao?

Vị cố vấn sư nhún vai.

-Bộ luật hoàng gia của Kinomoto ghi rõ ở trang 104 người cai trị vuơng quốc phải luôn có vợ (chồng). Đây là truyền thống chúng ta phải duy trỳ, thưa bệ hạ.

Fujitaka cúi đầu xuống.

-Ta không thể…

Vị cố vấn sư vỗ nhẹ lên tay Fujitaka.

-Hãy xem như đây là vì những đứa trẻ. Bọn chúng đã thiếu thốn tình thương của mẹ quá lâu rồi…
Fujitaka nhớ đến giọng nói ngọt ngào vang lên ngoài cửa sổ. Giọng ông vang lên buồn bã và mệt mỏi.

-Được rồi…

Fujitaka thở dài.

-Vì các con của ta…
~~~~~~*******~~~~~~

Touya và Yukito chạy dọc hành lang, tiếng chân vang lên sàn gỗ. Họ lao vào phòng Sakura, khuôn mặt hoảng loạn.
Sakura nhổm dậy trên giường, tỏ vẻ khó hiểu.

-Chuyện gì vậy, hai anh?

Yukito đáp.

-Mẹ…Mẹ kế của…chúng ta…đang ở dưới lầu…

Đôi mắt lục bảo của Sakura trợn tròn.

-Mẹ kế??

Touya gật đầu, giọng lạnh băng.

-Anh thật không thể tin được. Cha đã tái hôn để giữ lại vuơng quốc…Sao ông lại có thể nghĩ đến chuyện thay thế mẹ chứ?

Mắt Sakura ngấn lệ. Một người mẹ mới… Cô cũng không hiểu. Bà ta làm thế nào có thể thay thế được Nadeshiko chứ?

Cô thở dài. Cô biết cha mình đang rất đau khổ. Có lẽ ông cần một người phụ nữ bên cạnh để an ủi…

Sakura ngẩng mặt lên và lắc đầu.

-Anh Touya, Anh Yukito, chúng ta nên tôn trọng mẹ kế. Đương nhiên là bà ấy không thể thay thế được mẹ… Nhưng cha cần một người vợ… Các anh không thấy ông ấy rất buồn trong những ngày qua sao?

Yukito gật đầu.

-Đúng là ông ấy rất cô đơn… Anh nghĩ có lẽ chúng ta nên cho người phụ nữ này một cơ hội…

Sakura cười với các anh.

-Vậy thì chúng ta xuống diện kiến bà ấy vậy!

Cả ba kéo ra khỏi phòng và bước xuống tiền sảnh. Họ phát hiện ra những người khác, Hiro, Kosumo, Eiden và Yamazaki đã đứng đó từ khi nào. Sakura nhìn vào đám đông, tìm kiếm cha mình.

Sau cùng, cô bắt gặp ông và cười toe toét.

-Cha!

Cô reo lên rồi chạy đến chỗ ông. Ông mỉm cười và dang rộng tay ôm lấy cô.

Một tiếng ho vang lên phía sau. Sakura ngước lên và há hốc miệng. Đó là một người phụ nữ với vẻ ngoài vô cùng nghiêm khắc. Bà ta có đôi môi mỏng, mái tóc đen búi chặt trên đỉnh và trán nổi dày những nếp nhăn. Đôi mắt bà ta ti hí, chiếc mũi nhọn và đôi lông mày sâu hoắm. Bà ta nhếch lông mày lên khi nhìn về phía Sakura.

-Và đây là ai?

Bà ta hỏi Fujitaka.

Fujitaka mỉm cười với Sakura đầy trìu mến.

-Là đứa con út của tôi…Sakura.

Bà ta mỉm cười gượng gạo.

-Hân hạnh.

Sakura nhìn người đàn bà đó. Tại sao đôi mắt bà ta trở nên thật lạnh lẽo khi nhìn thấy cô?

Các anh trai cô bước qua đám đông và bà ta nhíu mày. Sau khi giới thiệu mọi người xong, Fujitaka nhìn sang người đàn bà đó.

-Chào mẹ kế đi các con. Tên cô ấy là Oribia và cha hi vọng là các con hãy khiến cô ấy cảm thấy thoải mái như ở nhà.

Sakura cố nở một nụ cười nhưng Oribia lườm cô.

-Ta chắc là chúng ta sẽ có …một khoảng thời gian…khá vui vẻ…đúng không?

Oribia nói, giọng cay độc.

Fujitaka mỉm cười, mệt mỏi và sau vài câu kết thúc, ông vào phòng nghỉ ngơi.

Sau đó, Sakura bị bỏ lại một mình với người mẹ kế.

-Con chào dì Oribia. Con nên dẫn dì đến phòng của dì chứ ha?

Sakura vui vẻ hỏi.

Oribia nhìn Sakura với đôi mắt khinh bỉ và thận trọng nhìn quanh. Sau đó, không một lời nào, mụ ta giật lấy lóc của Sakura và kéo cô bé về phía mụ. Sakura thét lên đau đớn.

Oribia chìa mặt về phía Sakura, gầm lên.

-Tao không có gì để làm với bọn nhóc tui bay cả. Và chắc chắn là tao sẽ cho tụi bay biến khỏi mắt tao vào một ngày không xa. Còn mày, con tiện nhân luôn vui vẻ yêu đời như mày, mày sẽ phải nhận lấy hình phạt nặng nhất! Bây giờ thì câm cái mồm mày lại và làm theo những gì ta sai bảo.

Còn không thì mày sẽ nếm mùi trừng phạt ngay bây giờ!

Và như thế, mụ ta ném Sakura ra xa. Cô ngã xuống, đầu đau như búa bổ. Oribia khịt mũi rồi khạc nước bọt vào Sakura trước khi quay người và bỏ đi.
Mắt Sakura ngấn lệ. Cha cô chắc chắn đã không nhìn thấy con người thật của mụ ta… Làm sao ông có thể sống với mụ ta đây?

Sakura chưa bao giờ nhớ mẹ mình hơn lúc này… Cô ôm lấy chân và để nước mắt mình trào xuống má.

-Mẹ, hãy trở về với con…

Cô thì thầm.
~~~~~~~****~~~~~~~

Nhiều tháng trôi qua, Sakura đã bị ép phải làm những công việc nhơ bẩn mà Oribia ra lệnh. Không một lời oán than, Sakura lặng lẽ làm những công việc đó một cách lễ phép. Mỗi ngày, cô cầu nguyện và mong ước…Cô ước rằng cha và các anh cô sẽ sống hạnh phúc và đừng bị Oribia hãm hại.
Oribia cũng đối xử với các anh của cô rất tệ bạc. Không cần biết họ cố gắng và làm tốt thế nào, mụ ta đều chê bai, sỉ nhục. Bất cứ điều gì có thể mang đến niềm vui cho họ đều bị mụ ta dập đi không thương tiếc. Mụ ta đuổi hết tất cả những gia nhân và chỉ giữ lại mụ người hầu thân cận của mụ ta. Và mụ người hầu đó luôn miệng ra lệnh cho các anh cô phải làm việc nhà.

Các anh cô thầm chống đối trong bụng nhưng cũng không bao giờ ca thán trước mặt mụ ta. Dù sao thì đó cũng là mẹ kế của họ. Đó gọi là lễ nghĩa.

Nhưng Sakura và các anh của cô không hiểu rằng thứ chảy trong người bà ta không phải là máu mà là thuốc độc… Họ không biết trái tim của bà ta chỉ có sự nhẫn tâm và độc ác… Nhưng họ sẽ sớm nhận ra điều đó.
Khi thiên nga bắt đầu vỗ cánh…

~~~~~~~****~~~~~~~~

Sakura cuối xuống khóm đất trong vườn, cẩn thận chăm chút cho những luống thảo mộc cô trồng. Từ ngày mẹ cô qua đời, cô bắt đầu có thứng thú đối với y học trị bệnh.

Cô trồng rất nhiều thảo mộc trong khả năng của mình, mong rằng sẽ giúp cô chữa trị những trầy xước, bầm tím và thậm chí là những vết thương nặng. Và đó là một việc vô cùng hữu ích, nhất là khi các anh của cô trở về sau trận chiến với quân đội Li.

Cô rất yêu thích những luống thảo mộc của mình và luôn để mắt đến chúng. Cô biết là nếu cô có thể cứu được sinh mạng của một người thì cô sẽ cố gắng hết sức để làm việc đó.

-Sakura!

Oribia rít lên. Sakura giật mình ngước lên. Oribia vừa gọi cô. Vội vàng, cô níu chặt váy và lao vào cung, hộc tốc chạy lên cầu thang, chộp lấy túi đồ rồi khoác lên vai. Cô nhanh chóng phóng đến căn phòng lớn của Oribia rồi dừng lại trước cửa, thở hổn hển.

-Vâng?

Cô đáp với giọng hụt hơi. Oribia liếc cô. Mụ đứng trên một chiếc ghế đẩu, mặc một bộ váy chùng màu hồng.

-Không phải tao đã bảo mày là phải sửa cái váy cho tao rồi sao?

Oribia khẽ rít, đầy hăm dọa. Sakura gật đầu.

-Dạ có, nhưng lúc nãy con bận chăm sóc cho khu vườn và con-

-CÂM MIỆNG VÀ LÀM NGAY ĐI!

Oribia gầm lên. Sakura giật hình hoảng hốt.

-Dạ…

Cô lầm bầm và nhanh chóng mở túi đồ của mình, lấy ra hai chiếc kim và ngậm vài chiếc khác trên môi rồi bắt đầu lấy số đo.

Cô bắt đầu chỉnh sửa chiếc váy quanh người mụ hoàng hậu, siết chặt những chỗ cần chặt và nới lỏng những chỗ cần lỏng.

Oribia thở dài, chán ngán. Mụ ta săm soi móng tay mình và nói lớn.

-Tao đang nghĩ đến việc trùng tu lại lâu đài.

Sakura vẫn giữ im lặng vì không biết nói gì.

-Tao sẽ thay hết mớ thảm màu vàng kinh tởm này bằng thảm đỏ, và có thể là sẽ trang bị thêm đồ dùng cho tiền sảnh. Còn nữa, tao đang nghĩ đến việc sẽ phá bỏ cái khu vườn kinh khủng đó-

-KHÔNG!

Sakura thét lên, những chiếc kim trên môi cô rơi xuống đất. Oribia nheo mắt và quay đầu lại phía Sakura.

-Gì cơ?

Sakura cương quyết nhìn thẳng vào Oribia.

-Đừng phá bỏ khu vườn. Và con sẽ không để dì làm việc đó!

Oribia cười khúc khích.

-Tại sao?

Sakura lườm mụ ta.

-Mẹ con đã gầy dựng khu vườn ấy và bà yêu nơi đó hơn bất cứ đâu trên thế giới. Con cũng cần khu vườn đó… Thảo mộc của con cũng được trồng ở đó và con cần sử dụng chúng mọi lúc và-

Oribia bật cười hô hố.

-Bộ tao quan tâm đến mẹ mày hả? Không! Bộ tao quan tâm đến mày hả?? KHÔNG! Khu vườn đó sẽ bị phá bỏ!

Sakura trợn tròn mắt.

-Tốt nhất là bà đừng làm vậy hoặc tôi sẽ-

Oribia cau mày.

-Hoặc mày sẽ thế nào, Sakura? Mày sẽ làm gì?

Cơn giận trào lên trong Sakura và cô quay gót đi, chạy ra khỏi cửa. Mắt Oribia trợn tròn đầy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Sakura nổi giận…

Oribia bước xuống chiếc ghế và hét lên.

-Mày chạy đi đâu đó, con kia?

Mụ ta đuổi theo Sakura và khi chuẩn bị chộp lấy tay cô thì một giọng nói cắt ngang.

-Chuyện gì xảy ra vậy?

Khuôn mặt Oribia biến sắc. Là Fujitaka…

-Oh, Fujitaka, anh yêu…

Oribia bắt đầu ỏng ẹo nhưng Sakura đã cắt ngang mụ ta.

-Cha, Oribia muốn phá bỏ khu vườn! Nơi mà mẹ yêu quý nhất!
Fujitaka trào nước mắt.

-Oribia? Có đúng như vậy không?

Oribia lườm Sakura và lầm bầm.

-Không, đâu có lý nào em lại làm chuyện ngu ngốc ấy chứ!

Fujitaka gật đầu.

-Vậy thì đừng bao giờ để chuyện này xảy ra.

Fujitaka bỏ đi, thẫn thờ. Oribia giật mạnh cánh tay Sakura.

-Mày sẽ phải trả giá, con kia!

Mụ gầm lên và bỏ đi. Sakura xoa xoa tay mình và nhìn theo Oribia, ngấn lệ.
Oribia rồi sẽ làm gì đây?
~~~~~~~~*******~~~~~~~~~

Futtie và những người chị khác đều bắt đầu nghĩ đã hết hi vọng. Anh luôn ngồi đó, trên ngai vàng và hét vào mặt tất cả những cô gái bước vào phòng.

Nhưng không một ai nhận ra sự xáo động trong tâm hồn người con trai đó. Anh không lạnh lùng như mọi người vẫn nghĩ. Và sự thật là anh đang tìm kiếm một người con gái. Anh vẫn chưa tìm ra cô.

Nhưng anh biết rất rõ cô là ai

Mỗi đêm, đôi mắt lục bảo trong sáng của cô sẽ luôn ngắm nhìn anh. Nhưng sẽ không có một lời nào được phát ra từ đôi môi xinh đẹp ấy. Người con gái luôn mỉm cười với anh trong mỗi giấc mơ. Và anh sẽ không nghỉ ngơi cho đến ngày anh tìm được cô.

Tài sản của Oni

Về Đầu Trang Go down
Kamui_C3nmt
Giải nhất cuộc thi viết năm 2009
Kamui_C3nmt
Nữ
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)3322
Tổng số bài gửi : 305
Birthday : 28/01/1993
Vi pham :
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Left_bar_bleue0 / 100 / 10[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Right_bar_bleue


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1Wed Apr 28, 2010 5:39 am

- Hix, Vua Fujitaka chọn bà vợ kế lựu đạn quá vậy >.<, khổ ghia!

Tài sản của Kamui_C3nmt

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Oni
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Oni
Nữ
Clover leaves3 Viên (moneyTFC)59
Tổng số bài gửi : 19
Birthday : 23/10/1995
Vi pham :
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Left_bar_bleue0 / 100 / 10[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Right_bar_bleue


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1Sat May 01, 2010 8:26 pm

^^ hi Oni không biết nữa ... chắc là Fujika không biết bản chất thực của bà ta ...
chap mới đây ^^

Chapter 3

Tù binh

Tiếng reo hò vang lên từ tiền sảnh. Tiếng ẩu đả và la hét nối tiếp vang lên khiến mắt Sakura mở to trong khi cô đang nhổ cỏ dại trong vườn. Cô nắm lấy váy và chạy đến tiền sảnh.

-Con đã bắt được một tên tù binh, cha!

Touya reo lên. Gương mặt anh đỏ lên và đẫm mồ hôi. Một người đội mũ trùm vùng vẫy, cố trốn thoát nhưng Touya giật mạnh cổ tay người đó khiến anh ta thét lên đau đớn.

-Tù binh?

Fujitaka lẩm bẩm, đôi mắt trống rỗng.

Oribia liếc người tù binh với đôi mắt lạnh lẽo.

-Tên tù binh này thuộc tuyến nào?

Đúng lúc này, Hiro và Eiden hùng hổ tiến đến, lôi người tù binh từ tay Touya và giơ tay người đó lên cao.

-Hắn ta là quân Li…Các người có thể nhìn thấy rõ từ dấu hiệu này!

Touya cằn nhằn và kéo tay áo người đó xuống, lộ rõ dấu hiệu trên cánh tay anh ta.

Mắt Fujitaka lóe lên.

-Có thể moi được thông tin gì từ hắn không?

Touya quay sang người tù binh, đánh mạnh vào má anh ta. Anh ta kiềm một tiếng thét lại và lườm tất thảy mọi người trên tiền sảnh với đôi mắt màu hồng ngọc đầy căm giận. Sakura cảm thấy mình run lên khi đôi mắt đó quét khắp phòng. Đôi mắt rực lửa của anh ta hiện rõ vẻ nguy hiểm và lo sợ.

-Ngươi thuộc tuyến nào?

Touya gầm lên. Người tù binh lườm Touya đầy khinh miệt và hét lên bằng tiếng Trung Quốc.

-Lũ Kinomoto chúng mày thật ghê tởm, bẩn thỉu, luôn nuôi mộng bá chủ thế giới, giết người không gớm tay.

Sakura há hốc miệng. Chỉ có Sakura, Yukito và Yamazaki biết tiếng Trung Quốc, những người còn lại không ai hiểu những lời sỉ nhục vừa rồi của người tù binh.

-Ngươi vừa nói gì?

Touya bối rối hỏi. Anh quay sang Sakura.

-Hắn vừa nói gì??

Sakura nuốt nước bọt.

-Anh ta nói…anh ta nói…

Yamazaki vội tiếp lời.

-Hắn nói hắn thuộc tuyến thứ hai.

Sakura và Yukito nhìn Yamazaki vẻ khó hiểu nhưng Touya tin vào đó và nhìn người tù binh, thầm nghĩ.

“Hừm, nếu hắn thuộc tuyến hai thì sẽ không thể biết được bất cứ thông tin gì quan trọng. Tạm thời cứ nhốt hắn lại, có thể chúng ta sẽ chuộc được thứ gì đó từ hắn.”

Touya quay người và bỏ đi trong khi Hiro và Eiden đem anh ta vào ngục tối.

Sakura run lên. Cô chưa bao giờ đến gần với một người Li đến vậy, thậm chí là cũng chưa thấy bao giờ. Họ sống cô lập trong rừng nên cô chưa bao giờ nghĩ là một người từ phe địch có thể đặt chân đến đây!

Nhưng người nuớc Li cũng là con người! Từ những câu chuyện mà mọi người trong vương quốc cô thì thào với nhau rằng người Li rất ghê tởm, khát máu và giết người để tiêu khiển. Bọn họ không biết sợ. Nhưng người tù binh lúc nãy… Anh ta lộ rõ vẻ lo sợ và anh ta chỉ là một con người bằng xương bằng thịt như bất cứ ai trong số họ.

Cô quay người, run lên và bắt gặp Yamazaki đang nhìn cô.

-Yamazaki?

Cô hỏi, tò mò.

-Gì vậy?

Yamazaki nhìn sâu vào mắt cô.

-Anh cần em giúp.

Sakura chớp mắt.

-Em giúp?

Yamazaki sải bước tiến về phía cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

-Anh không thể chịu đựng cuộc chiến tranh này. Anh không thể chịu đựng mối thù truyền kiếp giữa Kinomoto và Li. Anh không thể chịu đựng được những tra tấn, giết chóc, gào than và nước mắt…Tất cả vì cái gì chứ? Phi nghĩa! Người tù binh đó… Anh ta sẽ bị tra tấn để moi thông tin. Chúng ta phải cứu anh ta ra ngoài! Em phải giúp anh làm việc này…

Sakura nhìn anh, rối trí.

-Anh đang nói gì vậy, Yamazaki?

Yamazaki thở dài.

-Anh cần em…Anh cần em chuốc độc những người lính canh… Anh sẽ giúp người tù binh đó trốn thoát.

Sakura há hốc miệng.

-Chuốc độc…Những người của chúng ta sao? Em không làm được đâu,

Yamazaki, anh biết là em không thể mà…

Yamazaki nhìn vào mắt cô, lặp lại.

-Anh cần em.

Sakura nhìn xuống rồi nhẹ gật đầu đầy miễn cưỡng.

-Đ-Được rồi, Yamazaki. Nếu anh thực sự muốn vậy…

Yamazaki mỉm cười rồi nhìn quanh.

-Có mặt ở đây lúc 6 giờ tối. Lén đổ thuốc vào ly rồi gặp anh ở cổng vào nửa tiếng sau.

Sakura gật đầu và quay đi. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh và cô vội vã chạy dọc hành lang để ra vườn hái Monkshood (*Monkshood là một loại thảo dược độc*).

Khi vòng đến góc nhà, cô vấp vào Oribia. Mụ ta đẩy cô ngã xuống.

-Đi đường phải ngó trước sau chứ, con nhóc ngu ngốc kia!

Oribia gầm lên. Sakura ngước lên, sợ hãi. Oribia liếc nhìn cô và đột ngột mỉm cười.

-Mày cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi nhỉ, phải không, con yêu?

Oribia thì thào. Sakura cố kiềm lại một tiếng rên trong khi Oribia cười.

-Tao ghét phải nhìn thấy mày không chồng thế này. Nhưng mà tương lai mày có vẻ không có hi vọng gì rồi…

Mụ ta khẽ bật cười rồi bỏ đi trong khi Sakura run lên. Cô không thích cách mà đôi mắt Oribia ánh lên vẻ quỷ quái và ác độc. Mụ ta đang toan tính gì vậy?


Hiện tại…

Syaoran nhìn cô gái với đôi mắt rực lửa và đôi tay ôm trọn đầu gối như đang cố tự bảo vệ mình.

Cô có thể nói không? Hay cô chỉ không muốn nói?

-Cô có hiểu tôi nói gì không?

Syaoran thì thầm dịu dàng với cô gái đang lộ rõ vẻ sợ hãi.

Yamaki gào lên.

-Cô ta từ nước Kinomoto thì cậu còn mong gì nữa? Cô ta không biết tiếng Trung Quốc cũng như chúng ta không biết tiếng Nhật Bản vậy. Bỏ mặc cô ta đi, chúng ta không cần cô ta.

Eriol tỏ vẻ lo lắng.

-Tôi rất ghét phải nói việc này, nhưng quân Kinomoto đang truy sát chúng ta. Bọn chúng sẽ sớm đuổi kịp chúng ta và chúng ta thì không cần một gánh nặng. Cô ta quá yếu ớt, không chịu nổi đâu.

Syaoran lườm họ.

-Hai người im đi được không?

Yamaki đưa tay lên trời, bó tay. Syaoran săm soi gương mặt cô nhưng mái tóc nâu nhạt rũ xuống đã che đi đôi mắt của cô. Anh thở dài. Nhưng tại sao anh lại làm việc này? Cô gái này thuộc về vuơng quốc thù địch của anh, quân Kinomoto đang truy sát và cô sẽ chỉ là một gánh nặng….

Cô gái run lên khi con thuyền chạm đất. Tất cả trèo xuống thuyền, mang theo hành lý của mình. Syaoran đưa tay cho cô nhưng cô quay đi. Cuối cùng, anh buộc phải chộp lấy eo cô và mang cô xuống tàu và đến một hang động gần đó, thả cô xuống một góc.

Cô không nói một lời nhưng tỏ rõ vẻ giận dữ và kháng cự. Syaoran thở dài và lắc đầu. Anh giúp Yamaki nhóm một đống lửa gần cô.

Cô dù giận dữ nhưng vẫn tỏ vẻ biết ơn vì sự ấm áp của ngọn lửa. Quần áo cô ướt nhẹp và đang ôm sát thân hình nhỏ nhắn của cô. Syaoran hiểu là nếu không giúp thì cô sẽ bị cảm.

-Đây.

Cô ngước lên, ngạc nhiên. Một chiếc áo dài và một sợi dây nịt được ném về phía cô.

Eriol nhìn Syaoran đầy kinh ngạc trong khi Syaoran quay người đi.

-Cậu đang làm gì vậy?

Eriol thì thầm.

-Đưa đồ cho cô ta.

-Syaoran…Trời ạ, chúng sẽ làm gì với cô ta? Cô ta là người Kinomoto, chúng ta đâu thể giữ cô ta lại bên mình! Cậu nghĩ gia đình cậu sẽ nói gì?

Yamaki bắt bẻ. Syaoran nhìn họ, mắt lóe lên.

-Họ sẽ chỉ lên tiếng khi tôi thất bại trong nhiệm vụ. Đó là tất cả những gì họ quan tâm chứ không phải là một cô gái yếu ớt mà thậm chí là sẽ không ai nhận ra sự có mặt của cô ta trong nhà.

Eriol luồn tay vào tóc.

-Cậu là tên cứng đầu nhất mà tôi từng gặp, Syaoran.

Syaoran khẽ cười và quay lại phía Sakura. Cô đã thay đồ xong và phải luồn dây nịt đến những hai vòng mới vừa với thân hình mảnh mai của mình. Cô cuộn mình co ro gần đống lửa.

Yamaki mang túi xách của cô ra, thứ duy nhất mà cô mang trên lưng.

-Đây là tất cả những gì cô ta có…Tôi không nghĩ là nó có chút giá gị gì.

Syaoran lắc đầu và mở túi ra. Một thứ lấp lánh đập vào mắt anh. Là một sợi dây chuyền…

Anh khẽ rút sợi dây chuyền ra khỏi túi. Nó chỉ có một thứ thu hút anh…

Là hình một con sói.

Dấu hiệu của dòng tộc Li.

Làm thế nào mà cô…Làm thế nào mà cô có thể có sợi dây chuyền này?

Không thể nào!!

Anh liếc nhìn cô, đôi mắt lộ vẻ băn khoăn. Sợi dây chuyền này thuộc về một thành viên trong hoàng gia Li. Một người đã mất tích vài tháng trước và không bao giờ trở lại.

Đó là người mà họ đã luôn tìm kiếm…Và cô gái này đã xuất hiện, mang theo một manh mối để tìm ra người đó.
~~~~~~~~*******~~~~~~~~

Hai tháng trước…

Sakura rón rén dọc hành lang, theo dõi những người lính canh nốc cạn ly nước của họ. Mắt họ đờ đẫn dần đi. Cô chỉ trút một nhúm Monshood nhỏ nên sẽ không làm tổn hại đến họ. Cô nhìn theo họ gục ngã xuống sàn và hối hả chạy đi.

Tim cô đập liên hồi trong khoảng thời gian nửa tiếng ấy, lo lắng không biết Yamazaki có thể thành công hay không. Cuối cùng, thời gian đã đến. Sakura rón rén bước đi trong bóng tối, hi vọng không ai có thể thấy mình.
Cô chạy dọc bãi cõ trong sân, tim đập dồn, đau nhói. Cánh cổng chỉ còn cách cô vài thước nữa thôi. Cô chạy nhanh hơn. Cuối cùng, cô đến nơi và nhìn quanh. Yamazaki đâu? Anh có thành công không? Không lẽ anh đã thất bại sao??

-Sakura!

Tiếng kêu nhỏ khiến Sakura giật thót mình và suýt nữa hét lên. Lập tức quay lại, cô bắt gặp ánh mắt của anh trai mình. Bên cạnh anh là người tù binh nhìn hai người với vẻ lẫn lộn giữa căm thù và bối rối hiện lên trong đôi mắt màu hồng ngọc.

-Yamazaki?

Sakura thì thầm.

-Anh đã cứu được người tù binh rồi! Tạ ơn chúa!

Yamazaki mỉm cười pha lẫn chút lo âu.

-Anh còn phát hiện ra một vài tin không hay nữa…

Sakura chớp mắt.

-Gì vậy?

Người tù binh giở mũ trùm xuống. Mái tóc đen dài xõa xuống và người tù binh nói với giọng trong trẻo.

-Tên tôi là Meiling Li.

Sakura há hốc miệng.

-Cô là con gái!

Cô nói bằng tiếng Trung Quốc.

Người tù binh gật đầu và Yamazaki thở dài.

-Em không nhận ra sao, Sakura? Không chỉ là con gái…Cô ấy còn là một thành viên trong hoàng gia nữa!

Sakura lùi lại.

-Cô…cô là công chúa?

Người tù binh gật đầu.

-Cứ cho là vậy, cô cũng vậy mà?

Sakura đỏ mặt.

-Cũng không hẳn…

Yamazaki lắc đầu.

-Chúng ta phải đưa cô ấy ra khỏi đây, trước khi có người phát hiện ra cô
ấy là con gái và còn rất có giá trị. Đi thôi!

Sakura nhìn ra cổng và phát hiện có một cỗ xe ngựa đang chờ ngoài đó. Ý
Yamazaki mà anh sẽ cưỡi cỗ xe ngựa đó đến lãnh thổ nước Li…Nhưng điều đó là không thể!

-Anh không thể… Việc này quá nguy hiểm!

Giọng Sakura run lên trong khi cô níu lấy tay áo Yamazaki đầy sợ hãi.

Yamazaki mỉm cười.

-Anh phải đi. Anh phải cứu cô ấy trước khi có ai đó chạm đến cô ấy.

-Anh sẽ ổn chứ …Đúng không?

Sakura thì thầm.

Yamazaki gật đầu và mỉm cười.

-Đừng lo, anh sẽ trở lại trước khi có người nhận ra sự vắng mặt của anh.
Và như thế, anh trùm mũ của chiếc cáo choàng lên đầu rồi mở cổng ra. Tiếng cọt kẹt vang lên, xé tan bầu không gian tĩnh mịch của buổi tối. Anh
trèo lên vị trí người đánh ngựa.

Meiling nhìn Sakura, vẻ suy nghĩ. Sakura nhớ lại những câu chuyện về người Li, họ luôn làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích. Mắt cô hiện lên sự lo sợ và đột nhiên Meiling mỉm cười với cô.

-Trên vùng đất của Kinomoto cũng có những người tốt…như cậu.

Sakura nhìn cô, bối rối. Meiling cởi sợi dây chuyền trên cổ cô xuống. Dưới ngọn đèn trong bóng tối, sợi dây chuyền lấp lánh trước ánh mắt kinh ngạc của Sakura. Nó thật đẹp. Phía trên sợi xích bạc là mặt dây hình sói – dấu hiệu của hoàng gia Li.

Sakura nhận lấy sợi dây chuyền, gương mặt hiện rõ vẻ lo sợ.

-Chỉ cần mang theo sợi dây chuyền này, cậu sẽ được toàn thể người dân nước Li kính trọng. Chúc may mắn.

Và như thế, Meiling trùm mũ lên và trèo lên cỗ xe ngựa. Sakura nhìn theo bánh xe ngựa lăn tròn dọc theo con đường mòn. Cô siết chặt sợi dây chuyền trên tay mình.

Cô mong sao Yamazaki mà Meiling sẽ không gặp chuyện gì bất trắc… Nếu không, họ sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
~~~~~~~~*******~~~~~~~~

Oribia đứng trong phòng, răng nghiến ken két trong sự giận dữ tột độ. Mụ đã sống suốt một năm với lũ nhóc ấy nơi đây và mụ không thể chịu đựng hơn được nữa.

Nhất là nó…Con nhỏ kinh khủng đó. Mụ khao khát có thể dùng đôi bàn tay này siết chết cô.

Oribia cố bình tĩnh lại và nhỏ hai giọt thuốc từ ống vào chiếc nồi đang sôi sùng sục. Sau đó, mụ lại tiếp tục nhỏ sáu giọt máu xuống. Mỗi giọt đều là máu của sáu người anh của Sakura.

Mụ vẫn chưa lấy được máu của Sakura… nhưng điều đó không thành vấn đề. Số phận của Sakura sẽ nghiệt ngã hơn rất nhiều.
Ánh sáng đục mờ chớp lên từ chiếc nồi, phản chiếu gương mặt háo hức của mụ. Dung dịch sôi lên, nổi bong bóng và một tiếng sấm nổ ra, thông báo rằng thuốc độc đã chuẩn bị xong.

Mụ múc thuốc độc vào một chiếc ống rồi đậy nút lại. Mụ giơ nó lên cao và mỉm cười độc ác.

-Bọn chúng sẽ hứng chịu những gì chúng xứng đáng phải nhận!

Oribia nhếch mép và vội bước ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang rồi đặt chân vào nhà bếp. Mụ lấy đĩa ra và nhỏ mỗi đĩa năm giọt.

Thật ra thì chỉ một giọt là đủ nhưng mụ muốn chắc chắn. Mụ lấy ra một ống khác và đổ vào thức uống của nhà vua.

Mụ cũng cần chăm sóc cho ông chứ!

Tài sản của Oni

Về Đầu Trang Go down
Kyoko_no_hana_1831
Cư dân bị trục xuất
Kyoko_no_hana_1831
Nữ
Clover leaves19 Viên (moneyTFC)605
Tổng số bài gửi : 225
Birthday : 20/02/1995
Vi pham :
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Left_bar_bleue0 / 100 / 10[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Right_bar_bleue


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1Sat May 15, 2010 10:16 pm

@ Oni: có phải là Ony bên acc ko?

Kyoko cũng đã đọc qua fic này ở acc. Fic này là CCS nên Kyoko đã di chuyển sang Story Handmake. Nếu là fic dành cho TRC thì mới được để trong Fan Fiction. Lần sau post bài nhớ chú ý nhé.

Tài sản của Kyoko_no_hana_1831

Về Đầu Trang Go down
Oni
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Oni
Nữ
Clover leaves3 Viên (moneyTFC)59
Tổng số bài gửi : 19
Birthday : 23/10/1995
Vi pham :
[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Left_bar_bleue0 / 100 / 10[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Right_bar_bleue


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1Mon Jun 20, 2011 7:57 pm

Chapter 4

Thiên nga


-Nó đâu rồi?


Touya nóng nảy hét lên. Bọn họ đã chờ Yamazaki cả buổi trời và đã sắp đến bữa tối.

Sakura nhún vai, mắt thoáng vẻ lo lắng.


-E-Em không biết…


Touya ghìm chặt lấy vai cô.


-Nếu anh mà phát hiện ra em nói dối…


Kosumo nhẹ nhàng nói.


-Anh buông Sakura ra đi. Làm sao mà con bé biết được Yamazaki đang ở đâu?


Touya thở dài và buông cô em gái của mình ra.


-Ừ…Anh biết. Nhưng Yamazaki đã biến đâu mất từ tối hôm qua.


Đột nhiên, Hiro chạy đến.


-Bọn lính canh vừa bị phát hiện trong tình trạng ngất xỉu! Tù binh trốn thoát rồi!


-CÁI GÌ?


Touya gầm lên. Tất cả đi theo Hiro đến tiền sảnh và Touya bước đến, tra hỏi những người lính canh.


-C-Chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, thưa ngài-


-Chúng tôi đột nhiên mất đi ý thức-


-Hiện có một người đang bệnh nặng-


Touya quay trở lại, gãi đầu một cách lo lắng.


-Tuyệt. Tuyệt thật. Nhưng có lẽ cũng không đáng lo cho lắm. Tên đó chỉ là lính hạng nhì…Nhưng lẽ ra có thể moi được nhiều thông tin từ hắn…Chẳng hạn như đợt tấn công tiếp theo của chúng…Khốn khiếp!


Touya đá vào bức tượng gần đó.


Eiden bước đến gần Touya và nói.


-Đừng lo. Bọn em nhất định sẽ tìm ra tên tù binh đó!


Yukito thở dài.


-Cũng có thể, nhưng còn Yamazaki thì sao? Cậu em út của chúng ta đâu rồi?


-Em đây.


Tất cả quay lại và bắt gặp một anh chàng tả tơi, quần áo rách tươm, bùn đất và vết thương bám đầy người. Sakura còn nhìn thấy máu trào xuống từ cánh tay anh. Mắt cô trợn tròn đầy sợ hãi và lo lắng.


-Yamazaki!


Cô hét lên và chạy đến chỗ anh.


Anh thầm nói với cô thật nhanh.


-Đừng làm gì khiến họ nghi ngờ.


Sau đó, anh ngước lên, nhìn các anh mình.


-Chào mọi người. Em xin lỗi đã đi lâu vậy…Em đang ở trong rừng thì thấy một con thỏ

sắp bị ăn thịt nên em phải cứu nó…


Hiro gật đầu, vẻ đồng cảm (*Hiro là người yêu động vật mà*). Nhưng Touya thì không vậy, anh nghiến răng.


-EM MẤT 24 TIẾNG ĐỒNG HỒ ĐỂ CỨU MỘT CON THỎ HẢ?


Anh hét lớn.


Yamazaki giật lùi lại.


-Em còn phải làm nhiều việc khác nữa, được chưa? Dù sao thì bây giờ em cũng về rồi.


Kosumo lên tiếng.


-Thôi bỏ đi, anh Touya. Chúng ta ăn tối thôi. Cha đang đợi bọn mình đấy.


Touya lườm Yamazaki.


-Được rồi. Nhưng anh vẫn muốn hỏi em vài chuyện sau bữa tối đấy!


Tất cả tiến về tiền sảnh, đến phòng ăn tối, trừ Sakura và Yamazaki. Sau khi mọi người đã rời khỏi, Sakura quay lại nhìn Yamazaki.


-Chuyện.Gì.Đã.Xảy.Ra?


Cô gạn hỏi.


Yamazaki ngồi phịch xuống sàn cẩm thạch.


-Ôi, lạy Chúa…


Sakura quỳ xuống cạnh anh và chú ý đến những vết thương trên người anh.


-Sao anh bị thương nhiều vậy? Meiling thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra?


Yamazaki vùi mặt vào tay.


-Khi bọn anh đang trên đường thì có một đám người, anh cũng không biết bọn chúng là gì nữa, xuất hiện và chặn đường. Bọn chúng có lẽ là bộ tộc thiểu số. Trên mặt chúng vẽ đầy những hoa văn kỳ lạ và trang phục trên người chúng được gắn đầy lông chim. Lúc đó, anh nhảy xuống và đề nghị chúng tránh đường.

Anh thở dài.


-Chúng đòi anh phải giao Meiling ra. Nhưng anh không nghĩ chúng biết thân phận của Meiling. Chúng chỉ đòi “con nhỏ đó”. Anh trả lời ‘không’ và bọn chúng cứ nằng nặc. Sau đó, anh giơ giáo lên và bảo chúng cút đi hoặc anh sẽ động thủ. Sau đó, có hai tên nhảy ra đánh với anh và anh đã bị hạ gục. Đến khi anh tỉnh lại thì…


Yamazaki cúi gằm mặt xuống, vẻ ân hận.


-Meiling đã biến mất.


Sakura giật lùi lại, há hốc miệng đầy kinh hoàng.


-Chúng là ai?


Yamazaki nhún vai vẻ bất lực.

-Anh không biết. Chúng chắc chắn không phải là những người dân thường…có lẽ chúng cư ngụ trong rừng, có vẻ ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài và vẫn còn nét hoang dã. Có lẽ đó là những tộc người sống trong rừng.


Sakura lắc đầu, rối bời.


-Chúng muốn gì ở Meiling chứ?


Yamazaki lại ôm đầu.


-Anh không biết nữa.


-Sakura! Yamazaki! Mau đến ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi!


Sakura chộp lấy tay Yamazaki và kéo anh dậy.


-Đi ăn thôi. Sau bữa tối, chúng ta sẽ tìm hiểu mọi việc cặn kẽ hơn…


~~~~~~******~~~~~~~


Hiện tại…


Trời hừng sáng, Sakura lặng lẽ nhìn quanh. Chỉ có anh chàng tên Syaoran đã thức dậy và đang lúi húi với túi hành lý.


Cô quan sát anh lôi một ít thịt khô ra khỏi túi. Anh cuối cùng cũng nhận ra cô đã thức dậy và gương mặt anh khẽ lộ nét tuyệt vọng… Sakura lặng lẽ quan sát anh.


-Cô đói chưa?


Syaoran hỏi và cô không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào là mình hiểu những gì anh nói. Cuối cùng, anh thở dài và giơ miếng thịt khô lên. Sakura rùng mình và tự nhủ sẽ không động đến nó.


Syaoran lại thở dài.


-Thôi được tùy cô. Nhưng ít nhất cũng uống chút nước đi chứ.


Sakura nhìn anh.


Syaoran ra hiệu, làm bộ như đang uống nước rồi chỉ vào chiếc ly.


-Nước.


Sau đó, anh lại chỉ vào miệng.


-Uống.


Rồi anh đổ nước vào ly và đưa cho cô. Cô miễn cuỡng nhận lấy và lặng lẽ nhấp từng ngụm. Anh quay lưng lại về phía cô. Sakura nhìn quanh, quan sát thấy mình chỉ cách

cửa hang vài bước. Nếu cô nhẹ nhàng lẻn đi rồi chạy trốn, có lẽ…


Sakura lùi xa khỏi Syaoran và nhón từng bước lẻn ra. Tim cô đập dồn. Đến khi cô đến cửa hang, cô quay người và chuẩn bị chạy.


Nhưng ngay lập tức, một bàn tay chộp lấy cổ tay cô.


-Cô đi đâu vậy?


Sakura quay lại, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách lạnh băng. Cô thầm rên rỉ trong khi anh siết chặt cổ tay cô.


Anh nhìn cô và hạ giọng mình thật thấp, đầy nguy hiểm.


-Cô không được đi đâu hết cho đến khi cô nói tôi biết cô lấy được thứ này từ đâu.


Anh giơ sợi dây chuyền lấp lánh ra. Mắt Sakura trợn tròn, sợ hãi. Sợi dây chuyền Meiling đã trao cho cô! Làm thế nào mà anh lấy được nó? Chắc chắn anh đã lục túi hành lý của cô…Liệu anh còn thấy những cái gì nữa?


-Nói.Cho.Tôi.Biết.Từ.Đâu.Mà.Cô.Có.Được.Nó.


Anh gằn từng tiếng. Đôi mắt anh lạnh đến đáng sợ. Sakura vẫn không nói một tiếng. Mồ hôi chảy dài trên trán cô.


-Khốn khiếp!


Anh quay người đi và buông cô ra. Sakura xoa xoa cổ tay mình và nhìn anh. Tại sao anh lại muốn biết việc này? Trừ phi…


-Sơi dây chuyền đó…Có thể là manh mối liên quan đến sự mất tích của một người rất quan trọng trong hoàng tộc Li… Một tháng rưỡi nay, tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong vuơng quốc này, phải trốn tránh bọn lính Kinomoto chỉ để tìm một manh mối…Một manh mối có thể chỉ ra nơi ở hiện tại của cô ấy. Và cô…cô, một cô gái nhếch nhác, bẩn thỉu mà tôi lôi từ dưới sông lên…đã xuất hiện với manh mối mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay. Vậy mà…vậy mà…!


Anh đá mạnh vào tảng đá và đấm tay vào tường.


-CÔ THẬM CHÍ CÒN KHÔNG BIẾT NÓI!


Sakura run lên. Anh có phải là người quen của Meiling? Có lẽ nếu cô nói ra thì anh sẽ buông tha cho cô. Nhưng…Nhưng cô không thể nói. Và chính và cô không thể nói…Nên anh sẽ giữ cô bên mình đến khi cô có thể. Vai cô chùng xuống. Có ba người đàn ông xung quanh, trên người họ lại trang bị đầy đủ vũ khí. Cô hiểu việc trốn thoát là không tưởng.


Hai người kia đã thức dậy. Yamaki ngồi dậy, ngáp dài.


-Syaoran, trời đất, chúng ta sẽ làm gì đây? Làm cách quỷ nào để có thể thoát khỏi vuơng quốc chết bằm này. Quân lính của Fujitaka đang bủa vây khắp nơi…


Syaoran nhún vai, vẫn còn vẻ giận dữ.


-Chúng ta sẽ đối đầu với chúng.


Eriol khựng lại, nhìn Sakura một thoáng.


-Vậy còn cô gái đó…


Yamaki hét lên đầy cáu kỉnh.


-Cứ bỏ mặc cô ta ở đây là được rồi! Cô ta rõ ràng là người nơi này và lúc chúng ta tìm thấy, cô ta vẫn có một mình đó thôi. Cô ta chắc chắn sẽ tự tìm được đường sống. Mang theo cô ta chỉ tổ vướng víu!


Eriol gật đầu.


-Đúng vậy. Chúng ta không biết gì về cô gái này cả. Chúng ta đã giúp cô ta tìm được chỗ trú ẩn và để lại lương thực và quần áo cho cô ta, vậy là đủ rồi.


Mắt Syaoran lóe lên, đằng đằng sát khí.


-Cô ta sẽ đi theo chúng ta.


Eriol giơ tay lên, đầu hàng.


-Thôi được, thôi được rồi!


Yamaki gầm lên.


-Tôi chẳng thấy việc này có ý nghĩa gì cả…Bà Yelan sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem!


Syaoran nhún vai, vẻ khó chịu.


-Tôi không quan tâm. Cô ta sẽ đi theo chúng ta. Nhưng chúng ta phải sớm rời khỏi đây, quân Kinomoto đang trên đường truy sát. Vậy thì chia nhau ra đi. Nhất là khi hai người cứ cằn nhằn về cô ta như thế này.


Mắt Eriol lộ vẻ lo lắng.


-Chia ra? Cậu có chắc không?


Syaoran gật đầu.


-Cậu và Yamaki cứ tiếp tục lộ trình. Tôi sẽ dẫn cô gái này đi và gặp lại các cậu ở biên giới.


Yamaki chớp mắt.


-Cậu thật sự muốn mang cô ta theo sao? Cô ta mang lại được lợi ích gì cho chúng ta nào? Cô ta chắc chắn sẽ không được người của chúng ta đón nhận. Cô ta là một phần của vuơng quốc đã bắt cóc công chúa Meiling, cậu cũng biết điều đó mà!


Mắt Syaoran liếc nhìn cô trong khoảnh khắc. Tim Sakura như tuột xuống. Bây giờ anh sẽ chuẩn bị nói…rằng cô là chìa khóa để tìm ra nơi ở hiện tại của Meiling…


-Chúng ta sẽ mang theo cô ta. Hết. Không bàn cãi thêm nữa. Bây giờ thì bắt đầu hành động thôi.


Hai người bọn họ khẽ nhìn nhau rồi bắt đầu thu dọn hành lý. Họ rời khỏi đó trước Syaoran và Sakura. Kiếm của họ đã được rút ra khỏi vỏ. Sakura hiểu rằng họ cũng ý thức được tầm nguy hiểm trên mành đất của địch.
~~~~*****~~~~


Syaoran nhìn lên bầu trời. Hang động trở nên yên tĩnh tuyệt đối sau khi Yamaki và Eriol đã rời khỏi. Ánh nắng chói chang rọi xuống lưng họ, bỏng rát.


-Có vẻ như nơi này đang bị hạn hán…Không hề có một dấu hiệu nào sẽ có mưa.

Anh nhìn Sakura và cô quay đi.


-Giày cô đâu?


Sakura nhìn anh rồi nhìn xuống chân mình. Đôi giày của cô đã bị nước cuốn đi khi ngã xuống sông. Lòng bàn chân cô rách ra, rướm máu, má cô đỏ lên.


Đột nhiên, anh quỳ gối xuống, lấy một cuộn vải nhỏ từ túi mình ra. Anh nắm lấy chân cô và bắt đầu lấy vải cuộn quanh. Sakura chớp mắt. Anh đang làm gì vậy?


Cuối cùng, anh hoàn tất công việc cuộn vải quanh hai chân cô. Anh ngước lên nhìn cô.


-Như vậy chân cô sẽ không bị thương thêm nữa. Con đường sắp tới sẽ rất lởm chởm…Đi thôi.


Sakura nhìn xuống chân mình. Thật ra anh làm việc này khá tốt, cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều. Cô nhìn theo anh chộp lấy túi hành lý và ném túi hành lý của Sakura về phía cô.


Có thật là anh đến lãnh thổ nước Kinomoto chỉ vì Meiling không? Hay còn có mục đích gì khác? Liệu họ có phải là gián điệp không?


-Đi thôi…


Syaoran bước ra. Sakura cũng bắt đầu đi theo anh trong khi anh nhảy qua những tảng đá.


Họ vượt qua một ngọn đồi chông chênh, rải đầy đá sỏi. Sakura bắt đầu thở dốc. Cuối cùng, Syaoran quyết định chộp lấy eo cô và bồng cô lên. Sakura chết cứng. Anh đang làm cái quái quỷ gì vậy??


-Thả lỏng đi, như vầy thì nhanh hơn nhiều.


Syaoran nói nhưng chẳng làm cô yên tâm chút nào hết. Sakura cứ căng thẳng như vậy trong suốt cả chặng. Nhưng sau vài con đồi nữa, cô bắt đầu thả lỏng.


Sau nhiều giờ đồng hồ, Sakura nhận ra Syaoran đã bắt đầu mệt. Anh trèo qua nhiều ngọn đồi cheo leo và còn phải kéo theo cô nữa.


Anh ta thật sự đã làm khá nhiều cho một đứa con gái không thể nói như mình.


Sakura ngạc nhiên. Quan hệ giữa anh và Meiling là gì nhỉ? Là hiệp sĩ của cô ấy? Có lẽ đó là lý do…


Anh bồng cô lên lần nữa nhưng anh đột nhiên trở nên căng thẳng. Sakura bối rối.


-Nhìn kìa! Chúng ta đã tóm được hắn rồi!


Tiếng hét vang lên từ chân đồi. Cô cảm thấy lạnh hết xương sống.


Ôi không…


Syaoran từ từ đặt Sakura xuống đất. Cô nhìn quanh.


Quân lính Kinomoto.


Đang bao vây họ.


Khoảng một tá người, lăm lăm kiếm trên tay.


~~~~~~~~*******~~~~~~~~


Quá khứ…


Sakura vội chạy đến chỗ ngồi của mình trên bàn ăn. Oribia ngồi cạnh cô, mặt nhăn lại đầy kinh tởm.


-Mày cút đến chỗ khá đi.


Mụ gắt gỏng.


Sakura bình thản đáp lại.


-Con có quyền ngồi ở đâu con muốn, cám ơn dì.


Oribia nhếch mép.


-Sẽ không có chuyện đó nữa đâu con ạ…


Sakura liếc nhìn mụ rồi quay đi. Một ánh cười quỷ quái hiện lên trong mắt mụ. Tại sao mụ lại cười tự mãn đến vậy? Phải chăng mụ đã chuẩn bị một kế hoạch chu toàn…


Một người phục vụ bước vào với một dãy xe thức ăn.


-Bữa ăn tối nay đã được hoàng hậu Oribia giúp đỡ mới có…


Người phục vụ nói trong khi các anh em khẽ nhìn nhau. Oribia, giúp chuẩn bị bữa tối?


Quả là chuyện lạ…


Mắt Sakura nhíu lại. Cô cảm thấy sắp có chuyện xảy ra…


Từng chiếc đĩa được dọn ra trước mặt họ. Sakura chần chừ một lúc rồi ăn một miếng.


Còn các anh cô thì vẫn ăn tự nhiên như mọi khi. Sakura khẽ lắc đầu, mỉm cười.

Cô lại ăn thêm một muỗng nữa, vẫn xen chút ngần ngừ. Không có vị gì khác lạ…Cô lại nhìn Oribia lần nữa.


-Ăn đi chứ, Sakura. Con phải ăn mới có sức chứ…


Oribia nói.


Sakura nhìn mụ.


-Dì Oribia, sao hôm nay dì lại vui thế ạ?


Oribia cười.


-Không phải chuyện của con...Nhưng con sẽ hiểu ra…sớm thôi.


Đột nhiên, cha cô bắt đầu trào bọt mép vì nghẹt thở.


-Cha?


Sakura há hốc mồm, lao đến chỗ ông. Ông bắt đầu co giật, trào bọt mép nhiều hơn. Các anh cô cũng vội vã lao đến.


-Cha!!


Sakura hét lên. Không phải bị nghẹn…Mà là không thở được…


-NGƯỜI ĐÂU?!


Sakura thét lên và những người hầu bổ vào, khiêng ông đi. Sakura điên cuồng nhìn quanh. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cha cô lại như thế?


Dường như có chuyện gì đó đang xảy ra…


Eiden hét lên.


-Anh sẽ đi gọi ngự y ngay…


Anh đứng bật dậy nhưng không cử động thêm nữa. Sakura nhìn anh, sững sờ. Anh bị sao vậy?


-Eiden? Em không sao chứ?


Touya hỏi.


Đột nhiên, Kosumo rên rỉ.


-E-Em cảm thấy không ổn lắm…


-Anh Kosumo!


Yukito hét.


-Có gì đó đang mọc ra từ tay anh kìa!


-Anh cũng vậy!


Hiro hét. Sakura thét lên kinh hoàng. Quả thật là có thứ gì đó đang mọc ra từ tay họ.


Trắng và mịn…


Yamazaki nhìn tất cả bọn họ.


-Oribia.


Sakura quay sang Yamazaki.


-Cái gì?


Yamazaki trở nên trắng…Trắng muốt. Thân hình anh bắt đầu thu nhỏ lại. Sakura giật lùi lại trong kinh hoàng.


-ORIBIA, NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ?


Sakura hét lên.


Từ nãy đến giờ, mụ ta vẫn đứng phía sau, cười sặc sụa. Mắt mụ ánh lên vẻ căm ghét và kinh tởm.


-Đã đến lúc phải tạm biệt những người anh yêu dấu của mày rồi, Sakura. Tao đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu rồi. Mày thấy đó, tao có một chút, gọi là gì nhỉ, ma thuật. Chỉ cần một hoặc hai giọt vào đĩa của mấy thằng anh mày cũng đủ để đưa chúng vào tình trạng này!


Lông vũ trắng muốt bay khắp nơi trong không gian, che mất tầm mắt của Sakura. Cô gào thét và chạy quanh để tìm các anh mình nhưng cô không thể thấy họ. Mắt cô điên cuồng tìm kiếm.


Tiếng cười vang lên trong sự hỗn độn và Sakura biết đó là của Oribia.


-Ngươi đã LÀM GÌ?


Cô hét lên trong đau đớn và phẫn nộ.


-Sáu thằng con trai, một đứa con gái. Sống cô lập trong rừng.

Touya…Kosumo…Yukito…Hiro…Eiden…và Yamazaki…


Mụ gọi tên từng người một.


-Một người lãnh đạo, một nhà thơ, một nhà thông thái, một bác sĩ thú y, một chiến binh và một nhà tiên tri. Tất cả sẽ chìm trong biển lông vũ và bị nguyền rủa suốt đời.

Cuối cùng, ảo ảnh lông vũ biến mất và ánh sáng trắng xóa hiện ra. Sakura nhìn thấy một con thiên nga. Một con thiên nga rất đẹp với cái cổ thon dài và đôi cánh thanh nhã. Trắng muốt. Con thiên nga bay bút lên không trung và lượn vòng. Nhưng không phải chỉ có một…Một con nữa bay ra…rồi từng con một xuất hiện tiếp theo đó…


Sáu con thiên nga xinh đẹp.


Sakura khuỵu xuống, mắt ngấn lệ. Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã XẢY RA? Oribia đã làm gì? Ma thuật? Tại sao lại là các anh cô? Còn cha cô thế nào rồi?


Họ sẽ bị nguyền rủa thành thiên nga mãi mãi sao?


Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu cô.


Sakura…


Chạy..Chạy…Mau chạy đi. Hãy rời khỏi đây trước khi Oribia kịp làm gì khác.


-Anh Yukito?


Sakura thì thầm.


-Anh Yamazaki?


Chạy đi… Hãy chạy vào rừng…


MAU CHẠY ĐI!


Sakura đứng dậy và vụt băng ra cửa. Cô nghe được tiếng Oribia hô hoán quân lính bắt cô lại. Tiếng chân dồn dập đuổi theo cô. Nhưng cô vẫn chạy và chạy…


Cho đến khi cô gục ngã gần một cái cây. Nước mắt cô trào xuống. Sao chuyện này lại xảy ra được chứ?


Các anh của cô. Cả sáu người bọn họ. Tất cả đều vô tội. Đều đã biến thành thiên nga. Cha cô đang chết dần chết mòn. Tất cả đều vì Oribia.


Cô ôm lấy chân và khóc. Khóc cho các anh cô, khóc cho cha cô, khóc cho mẹ cô, khóc cho Meiling, khóc cho tương lai tăm tối của mình…


-Làm ơn…


Cô nhìn lên trời và thì thầm.


-Xin hãy giúp con. Mẹ ơi…Giúp con với…

Tài sản của Oni

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content


[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream   [CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[CCS Fanfic][Sưu tầm] Misty-dream

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [TRC Fanfic] Khởi sự...
» [CCS Fanfic] CCS từ góc nhìn của Yue
» [CCS Fanfic] Nước mắt người cá
» [KHR Fanfic] Đỏ Tía
» [KHR Fanfic] Can't let you go
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-