(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Sat Mar 24, 2012 9:05 am

First topic message reminder :

Sr, Sr và very sr vì mấy bữa nay e hok lên 4rum :runglac: . Đây là lời tạ tội của e ạ. Truyện sưu tầm dc, buồn ơi là buồn  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 904144 ...thui bà kon đọc tự hiểu nhé  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 139344
Fanfic title: Thiên đường hạnh phúc

Diclaimer: Card captor Sakura

Author: Rinca_seta (100% đấy ạ, gian dối em tự sát liền)

Genres: Hành động, lãng mạn, pha chút ít kinh dị (ít thôi, không đáng kể, bởi nếu kể đến kinh dị thì nên kể là suy luận thì đúng hơn), SA (nhẹ nhàng ^^)

Pairing: Sakura, Syaoran ( Mình Gần như là sử dụng hết tất cả các nhân vật trong CCS, và còn xây dựng thêm một số các nhân vật khác nữa).

Sumary:

Một cuộc đời khởi đầu muộn màng….

Một mối thù sâu nặng không thể quên…

Một tình yêu lặng lẽ nhưng mãnh liệt….

Máu.

Nước mắt.

Nỗi đau.

Hận thù.

Và Chiến tranh….


….Tất cả tạo nên thứ gọi là HẠNH PHÚC!


~~~***~~~


Thiên đường hạnh phúc


~~~***~~~
Chương 1: SAKURA


Vương quốc Clow, kinh thành Tomoeda

Đứa trẻ đứng dựa lưng vào tường một con hẻm nhỏ, đôi mắt lục bảo lặng lẽ nhìn ra xa. Ánh mắt vô hồn, không chút sinh khí ấy dường như không phải đôi mắt của một cô bé 10 tuổi. Mái tóc nâu ngắn ôm lấy gương mặt khả ái, càng làm cô bé trở nên xinh xắn. Nhưng khuôn mặt ấy xa xăm và mơ hồ. Khuôn mặt của một thiên thần nhỏ đã vấy bẩn bởi máu. Chiếc váy dường như đã từng mang một màu trắng tinh khiết, giờ chuyển màu đỏ. Màu của máu.

Cô bé ngước nhìn xung quanh. Hoang vắng quá! Lặng lẽ quá! Tại sao lại trống trải như thế? Trong đầu bé, bây giờ chỉ có một bức màn trắng xóa. Có lẽ bé đã quên một điều gì đó, một điều gì rất quan trọng, nhưng bé không thể nhớ ra. Bé cũng chẳng biết mình đang đau khổ một điều gì, hận một cái gì, cái gì rất mơ hồ nhưng cũng rất dữ dội.

“Sakura...”

Một người phụ nữ chạy đến đứng trước mặt cô bé, cất tiếng gọi. Mái tóc bạch kim bết lại vì mồ hôi. Khuôn mặt quý phái hơi dãn ra khi bắt gặp đôi mắt xanh mênh mông của đứa trẻ ấy. Hơi thở của bà gấp gáp như vừa phải chạy nhanh một quãng đường dài. Sakura ngước nhìn bà, rồi bất giác lùi lại.

“Sakura...”

Bà ôm lấy Sakura, và khóc. Khóc, khóc mãi. Nước mắt người phụ nữ rơi xuống, ướt đẫm vai áo Sakura. Máu từ áo Sakura cũng nhuộm đỏ chiếc áo trắng sang trọng của bà. Sakura không lùi lại, không phản kháng mà đứng im, buông xuôi. Không một giọt nước mắt rơi từ đôi mắt xanh lục. Nhưng dường như, từ một nơi sâu thẳm nào đấy, cô bé cảm thấy mình đang khóc.

Ánh mắt cô bé nhìn quanh rồi dừng lại ở một cô bé có mái tóc màu tím tuyệt đẹp buông dài đến thắt lưng. Đôi mắt cùng màu với tóc, có ánh nhìn ấm áp nhưng đượm buồn. Khi chạm vào ánh mắt ấy, Sakura cảm nhận được sự thân quen kì lạ. Một cảm xúc chợt bừng lên, rồi cũng bất ngờ tan biến như chính khi nó xuất hiện. Cảm giác ấy có phải là thứ cô bé đang tìm kiếm không?

Sakura không biết. Cô bé nhắm mắt lại. Cô bé sợ. Sợ sự trống trải đang vây kín bản thân mình.

Người phụ nữ bỏ Sakura ra, lau nước mắt và rút khăn lau mặt cho Sakura. Bà mỉm cười nhìn Sakura, dịu dàng nói:

“Sakura, có lẽ con không nhớ dì. Nhưng không sao, bây giờ chúng ta sẽ làm quen với nhau. Dì là Sonomi Daidouji. Từ nay dì sẽ là mẹ của con, dì sẽ chăm sóc con...”

Sakura cúi xuống nhìn người phụ nữ, vẫn bằng con mắt không có chút xúc cảm. Bà quay lại gọi:

“Lại đây nào, Tomoyo....”

Cô bé có mái tóc tím chạy lại, mỉm cười với Sakura.

“Đây là Tomoyo, con gái dì. Tomoyo bằng tuổi con đấy, 10 tuổi. Từ nay hai con sẽ làm bạn với nhau, được không?”

“Chào cậu, mình là Tomoyo. Chúng ta đã biết nhau từ lâu nhưng bây giờ có lẽ cậu không nhớ mình nữa. Từ nay chúng ta lại làm bạn nhé!”

Tomoyo nói, tươi cười nhìn Sakura. Nụ cười ấy như có một ma lực mãnh liệt khiến người ta chợt cảm thấy an lòng. Bất giác, Sakura mỉm cười đáp lại, dù đôi mắt cô bé vẫn mang một nỗi u uất khó hiểu.

Nhìn Sakura cười, Sonomi cũng mỉm cười. Bà từng nghĩ sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp ấy sau tất cả những gì xảy ra cho cô bé. Sonomi ôm lấy cả đứa trẻ vào lòng, mắt nhoà lệ:

“Tuyệt lắm, Sakura. Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình. Chúng ta sẽ sống với nhau thật vui vẻ...”

Nước mắt… Vui mừng, và cả xót xa…

Hạnh phúc và bất hạnh….
Số phận vẫn chưa bắt đầu.

******************

************

******

“Cô Sakura, mời cô xuống dùng điểm tâm.”

“Vâng cháu xuống ngay, bác Wei.”

Cô gái vội vã chạy xuống. Đôi mắt lục bảo sáng bừng lên trên khuôn mặt xinh xắn. Mái tóc nâu dài tung bay theo từng nhịp bước chân. Khi bước vào phòng bếp, cô nhận ra một người phụ nữ đang ngồi trước bàn ăn.

“Chúc dì một buổi sáng tốt lành, dì Sonomi!”

“Con cũng vậy, Sakura!"

Người phụ nữ mỉm cười đáp lại. Sonomi vẫn rất xinh đẹp và trẻ trung ở độ tuổi của bà. Mái tóc bạch kim ngắn dường như không bao giờ đổi màu. Ánh nhìn của bà cương nghị, mang một chút lạnh lùng, nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm. Suốt 5 năm qua, kể từ ngày người phụ nữ ấy đưa một cô bé không chút kí ức về nhà, bà đã coi cô bé như con gái, chăm sóc và yêu thương. Để bây giờ, bà vui mừng nhận thấy, cô bé năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Người thiếu nữ ấy đã sống một cuộc sống bình dị, dù đôi mắt màu lục bảo đôi khi chợt nhìn xa xăm và thoáng chút mơ hồ - sự mơ hồ của một người không có quá khứ.

Sakura ngồi xuống bàn ăn và nhìn quanh phòng. Căn phòng được bài trí một cách trang nhã và quý phái. Các bức tranh của những người đã khuất trong gia đình được treo ở vị trí trang trọng nhất. Những vật trang trí đều mang hoa văn của nước ngoài. Khung cửa sổ rộng, để mặc ánh nắng ngập tràn. Mỗi buổi chiều, hoàng hôn đỏ rực soi bóng trên ô cửa. Và khi mặt trời lên, ánh bình minh dịu dàng xua tan làn sương lạnh. Ngôi nhà khiến người ta cảm thấy yên bình.

Tuy gia đình Daidouji không phải là quý tộc nhưng nếp sống trong gia đình lại mang đậm nét của quý tộc. Dì Sonomi, dù bận rộn, vẫn luôn dành thời gian dạy các cô con gái của mình cách dự tiệc, khiêu vũ, và cách ứng xử như một công nương thuộc tầng lớp quý tộc. Nhưng bất chấp tất cả, Sakura vẫn muốn có thể sống theo ý thích của mình. Cô không muốn bị gò ép vào những quy định của những người gọi là quý tộc. Cô không thích những bộ váy quý phái với những sợi ruybăng dài trang nhã. Cô không muốn buộc mình vào lối cư xử nhẹ nhàng nhưng giả tạo. Sakura muốn được sống tự do, chạy nhảy với cây cỏ và hoa lá, chơi đùa cùng động vật, tranh luận với ai đó về tất cả những vấn đề cô quan tâm. Đôi khi, việc đó khiến dì Sonomi không hài lòng. Nhưng chưa bao giờ dì cấm Sakura làm bất kì điều gì.

“Chào buổi sáng!”

Sakura quay lại và mỉm cười:

“Chào buổi sáng, Tomoyo.”

Trái ngược với Sakura, Tomoyo là một tiểu thư quý tộc xinh đẹp với đôi mắt tím và mái tóc tím buông dài. Khuôn mặt và nụ cười dịu dàng như thiên thần của cô khiến những người ở xung quanh cảm thấy ấm lòng và tin tưởng tuyệt đối. Ở Tomoyo có cái gì đó làm người ta không thể rời mắt. Có lẽ đó là sự thuần khiết trong trắng, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, và một tâm hồn thánh thiện vô cùng. Suốt 5 năm qua, đối với Sakura, Tomoyo vừa là chị em, vừa là bạn bè. Đôi mắt tím sâu sắc ấy dường như chỉ cần nhìn là hiểu. Không nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười khiến nỗi buồn tan biến.

Sakura đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Những bức chân dung trên tường như cũng đảo mắt nhìn cô. Một trong những bức vẽ là ông Daidouji, ba của Tomoyo, đã qua đời từ khi Tomoyo chưa ra đời. Ánh mắt Sakura dừng lại ở một bức tranh của một người phụ nữ có mái tóc dài, màu tím như của Tomoyo. Bức tranh này dường như đã được treo ở đây từ lâu lắm rồi, có lẽ từ trước khi Sakura đến sống tại nhà Daidouji. Đã nhiều lần Sakura nhìn thấy dì Sonomi đứng lặng trước bức tranh. Khi ấy, khuôn mặt dì có nét buồn mênh mông. Dường như là một nỗi buồn rất mơ hồ, rất khó hiểu, nhưng không dễ phai. Không muốn chạm đến nỗi buồn của dì nên Sakura chưa lần nào thử hỏi người trong tranh là ai. Nhưng nụ cười đượm màu nắng của người trong tranh, khiến trái tim Sakura chợt thấy bình yên.

“Sakura, con cũng đi à?”

Tiếng hỏi của dì Sonomi cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Mải suy nghĩ, Sakura không để ý đến câu chuyện của dì Sonomi và Tomoyo. Cô ấp úng, đưa mắt nhìn Tomoyo cầu cứu:

“A, ưm..”

“Vâng, cả hai bọn con cùng đi. Đã lâu không có ngày rỗi rãi mà. Bọn con sẽ dạo phố một chút.”

“Vậy các con về sớm nhé” - Dì Sonomi nói – “Hôm nay mẹ phải đi xa, có lẽ phải hai tháng nữa mới trở về.”

Sonomi là một nhà kinh doanh đường dài, vì vậy bà thường xuyên vắng nhà. Có những khi, Sonomi đi từ khi hoa mùa xuân hé nở, đến lúc tuyết bắt đầu rơi mới trở về. Tomoyo và Sakura đều đã quen với sự vắng nhà của bà. Tomoyo đứng dậy:

“Bọn con ăn xong rồi! Bọn con cần chuẩn bị vài thứ.”

Tomoyo và Sakura chạy đi, chỉ còn lại một mình Sonomi. Bà đứng dậy, bước đến bức tranh của người phụ nữ tóc tím. Nét mặt bà thoáng thay đổi. Bà khẽ cười:

“Vậy là Sakura đã trở thành một thiếu nữ 15 tuổi rồi đó, Nadeshiko. Em có vui không? Sakura rất giống em, rất xinh xắn, và dịu dàng. Sakura có khuôn mặt của bố. Tuyệt quá phải không? Dòng họ Kinomoto và Daidouji vẫn còn tồn tại, chưa bị tiêu diệt. Chúng ta vẫn sống và chúng ta nhất định phải sống. Ta sẽ tìm mọi cách bảo vệ con cháu của Kinomoto và Daidouji, để....”

Bà bỏ dở câu nói, vẻ mặt trở nên buồn bã:

“Thời gian…. Tàn khốc quá phải không?”

Sonomi thở dài, nhìn bức tranh một lần nữa rồi bỏ ra ngoài. Bức tranh, Nadeshiko, dường như cũng đang mỉm cười nhìn theo Sonomi bằng ánh mắt buồn đến nao lòng.


Hết chương 1
xong, mai em post tiếp hén, 10h đêm ùi, sleep đây  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 49146

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:29 pm

Ta không vẽ đâu, ta lười lắm

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:31 pm

ây dà... e cũng đang lười quá, đang vẽ 1 bức Yuuko-san bằng paint nhưng chưa xong nên chịu...  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 49146

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:32 pm

Ờ, xong ta sẽ xem

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:36 pm

chưa xong đâu ạh, còn lâu lắm, mà có nguy cơ sẽ ko bao h xong...  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 49146
bác Sak đâu rồi? có vẽ thì post tiếp đi ạh  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 993207

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:37 pm

Sak rất chăm chỉ vẽ  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 748616

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:39 pm

bác gặp bác Sak rồi àh?
bác Sak hay vẽ bằng giấy =>chụp=>post, e cũng muốn thử nhưng điện thoại tuổi còn lớn hơn tuổi e, máy scan hok có=>potay.com  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 3193290500  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 3193290500  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 3193290500

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:40 pm

Chưa, ta gặp Sak kiểu gì =.=!

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:41 pm

sao bác biết bác Sak hay vẽ?  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 3801681303

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
pinpin_1910
Thị trưởng
Thị trưởng
pinpin_1910
Nữ
Clover leaves2 Viên (moneyTFC)441
Tổng số bài gửi : 429
Birthday : 19/10/1996
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue0 / 100 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:43 pm

Vì hay post tranh, tự suy ra =.=!

Tài sản của pinpin_1910

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Mon Mar 26, 2012 10:45 pm

e ít post tranh, mặc dù hay vẽ *vì chỉ post mỗi tranh vẽ máy thôi, mà e thì làm biếng cực độ*  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 49146  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 49146  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 49146

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Tue Mar 27, 2012 2:37 am

này, 2 cái con người kia vào toppic của ta mà Spam á hả???  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 376812
dù vậy vẫn thanks nhờ những câu nói hay ho trên, đúng là ta rất hay vẽ, còn vẽ theo kiểu nào thì đầy rẫy : vẽ tỉ mỉ, vẽ để post, vẽ chơi xong vứt, vẽ bậy lên tường, vào vở,...  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 49146

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Tue Mar 27, 2012 3:57 am

bà kon hok xem ta vẫn cứ post (lv ấy mà, zô top 10 òi)
Chương 9


Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, đưa Sakura và Syaoran ra khỏi đường phố Tomoeda, đi vào một con đường nhỏ. Đối với Sakura, đây là lần đầu tiên cô được đi xa như vậy. Vì thế, cô thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đường. Bầu không khí dù còn hơi lạnh nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân. Những hàng cây không còn trắng dã tuyết màu đông mà đã có chút ít màu xanh của lộc non. Chim sẻ, chim én... từng đàn bay lượng, lượn lờ rồi đậu xuống thành xe bên cạnh Sakura.
- Chim có vẻ mến cô đấy!
Syaoran chăm chú nhìn đàn chim nhảy nhót trên tay Sakura. Sakura cười rạng rỡ:
- Tôi rất thích động vật, cho dù là loài vật gì cũng rất dễ thương, và đặc biệt là không bao giờ phản bội lại chủ. A, nhưng tôi thích nhất là chó, nó là loại động vật quý chủ nhất đấy, “chó không chê chủ nghèo” mà.
- Chậc, tôi thì không nghĩ như vậy đâu – Syaoran chau mày.
- Sao?
- Không có gì. Tôi cũng có một con chó rất đẹp. Nếu cô muốn thì tôi sẽ tặng cô con chó ấyl

- Thật sao? – Sakura reo lên rồi nhào lại phía Syaoran.
Syaoran chới với suýt ngã khi Sakura bất ngờ lao lại. Mặt anh đỏ bừng lên trong khi Sakura vẫn vô tư nhìn anh với đôi mắt long lanh mong chờ:
- Thật – Syaoran mỉm cười – ưm, tên nó là Kero.... Để mai tôi mang đến cho cô xem.
- Tuyệt quá! – Sakura nhảy cẫng lên làm cho người đánh xe phải quay vào nhắc nhở - xin lỗi, Sakura nói và hỏi lại Syaoran – anh cho tôi thiệt hả? Một con chó ư? Tên nó là Kero? Anh sẽ không hối hận mà đòi lại chứ?
Trước một loạt câu hỏi của Sakura, Syaoran bật cười trả lời:
- Thật, đúng, đúng và không.
Sakura vui mừng ôm chầm lấy Syaoran, nhưng sau đó, cô buông Syaoran ra và nói một cách lo lắng:
- Nhưng con chó đó chắc rất mến anh. Nếu anh cho tôi thì liệu nó có chịu không? Chắc nó sẽ buồn lắm! Cả anh nữa. Anh nuôi nó lâu như vậy chắc anh quý nó lắm. Thiếu nó chắc anh cũng không thể vui được. Nếu vậy thì tôi không lấy có khi lại hơn.
Syaoran mỉm cười khi thấy Sakura thật tốt bụng:
- Tôi không định làm mất niềm vui của cô đâu, Sakura. Nhưng nếu cô cho rằng con chó đó quý tôi và tôi quý nó thì cô nhầm to rồi. Này nhé, nó rất hay chui vào gầm giường của tôi nằm, lông rủng tả tơi lên chăn đệm. Nó thích thú với việc cắn nát quần áo, giày dép của tôi. Tôi và nó ghét nhau nưh chó với mèo vậy. A, hình như tôi vừa ví mình là mèo hả? Thiệt tình....
- Tuyệt đấy chứ, anh là con mèo.... Ha ha, vui thật!
Sakura cười ngất. Syaoran cảm thấy ấm áp khi nhìn nụ cười của Sakura. Anh mỉm cười:
- Phải đấy, sai. Cô cười rất đẹp. Nụ cười hợp với cô hơn nét mặt buồn bã nhiều. Ha, quả nhiên “Nụ cười của con gái là đẹp nhất”.
Sakura không cười nữa, đưa tay lau nước mắt vì cười nhiều. Cô nhận thấy ánh mắt chăm chú của Syaoran, bất giác đỏ mặt lên. Chưa bao giờ cô thấy lúng túng như vậy. Thường thì mọi khi cô có thể đốp chát lại ngay những câu nói của Syaoran, nhưng hôm nay, Sakura cảm thấy vui khi nghe Syaoran nói vậy và không biết nên nói gì. Nhưng Syaoran dường như không để ý đến sự thay đổi của Sakura, ngó ra ngoài khi xe ngựa đột ngột ngừng lại:
- Chuyện gì vậy?
- Tôi không thể đi tiếp đâu - người lái xe ngập ngừng – phía trước là khu vực “Đồi ma” rồi. Xin lỗi quý khách, nhưgn có lẽ tôi chỉ có thể đưa các vị đến đây thôi.
- Không sao. Đi thôi, Sakura.
Syaoran mở cửa xe, đỡ Sakura xuống. Chiếc xe ngựa lao đi theo hướng ngược lại sau khi đã nhận tiền.
- “Đồi ma”? Đó là cái gì vậy.
Syaoran mỉm cười, đi trước:
- Đi thôi. Tôi hi vọng cô sẽ thích nơi này!
Sakura chạy theo Syaoran, cảm thấy bực mình với chính mình: “Hôm nay mình làm sao thế nhỉ?Tự nhiên lúng túng trước mấy lời nói đùa của hắn. Hừ!”




Nơi Syaoran và Sakura đến là một nơi toàn rừng núi. Những vách núi cheo leo, đứng trơ trọi. Những khu rừng rậm, không nhìn thấy bên trong. Cành lá đã điểm xuyết màu xanh non trên nền trắng. Sakura rất ngạc nhiên, không biết mình đang đi đâu:
- Này Li Syaoran. Chúng ta đang ở đâu vậy? Đây là nơi anh muốn cho tôi xem à? Nơi đây cách Tomoeda có xa không?
Syaoran không quay lại, trả lời bằng cách mà anh thường dùng để trả lời những câu hỏi dài ngoằng của Sakura:
- Đây là vùng núi Kanka. Và chỗ cô đang đứng không phải là nơi tôi muốn đưa cô đến đâu, muốn đến chỗ đó phải đi thêm một đoạn khá dài nữa. Nơi đây cách Tomoeda khá xa, mất hơn nửa ngày đi xe ngựa. Nhưng nếu đi bộ thì phải mất 1 ngày mới tới đấy.... ÔI, thôi chết rồi! – Syaoran bất chợt dừng lại làm Sakura đi sau suýt và phải anh – tôi quên mất rồi.
- Sao vậy? – Sakura lo lắng hỏi
Syaoran thở dài nhìn quanh:
- Sao tôi lại quên mất một việc quan trọng như vậy chứ? Chúgn ta cần phải về nội trong ngày mai, mà quanh đây lại không có chiếc xe ngựa nào cả. Như vậy chỉ còn một cách là đi bộ thôi.
- CÁI GÌ? – Sakura hét lên – TÔI PHẢI VỀ KỊP TRƯỚC BỮA TỐI ĐẤY, NẾU KHÔNG BÁC WEI NHẤT ĐỊNH SẼ LO LẮNG.
- Tôi hiểu, tôi cũng cần phải đến cung điện làm việc ca cuối vào tối mai - Syaoran vò đầu bứt tai – tôi thật ngu quá, đáng ra phải hẹn một chiếc xe ngựa chờ chứ nhỉ.Giờ đi bộ thì cũng phải kia mới về đến Tomoeda. Mà đường từ đây về thì lại không có trạm xe ngựa nào, cũng chẳng có xe ngựa nào ngu đến nỗi dấn thân vào đây. Hỏng!
Sakura nhìn Syaoran. Cô hiểu anh vì cô mà phải lặn lội đến đây:
- Tôi thì không sao rồi. Nhưng còn anh thì... Hay là chúng ta không cần đến nơi ấy nữa. Nếu quay về bây giờ thì biết đâu lại gặp một chiếc xe nào đó.
Syaoran thôi không vò tóc, mỉm cười, đập lên đầu Sakura:
- Ngốc lắm, đã đến đây rồi thì sao lại không đi tiếp chứ? Không đến cung điện một buổi thì sao? Bọn họ mà dám đuổi tôi chắc? Được rồi, nếu cô không sao thì chúng ta đi thôi.
Syaoran kéo Sakura đi. Cô cảm thấy tâm trạng thỏai mái:
- A, anh đúng là tự tin quá nhỉ. Quả thật là không có ai dám đuổi anh à?
Syaoran nhún vai:
- Trước kia thì không nhưng giờ thì chắc là đã có một người dám đuổi tôi đấy - Syaoran nháy mắt – cô nên thấy vinh dự vì người đó chính là cô, Sakura ạ!
“Đương nhiên là vinh dự rồi! Tôi mà là chủ nhân thì tôi sẽ đủôi anh vì thói bất tuân thượng lệnh đấy, anh bạn ạ!” - Sakura tự nói với mình rồi chạy theo Syaoran. Tuyết đã ngừng hẳn.
Syaoran dẫn Sakura đi vòng vèo, loanh qunah. Sakura không nhớ là mình đã vòng qua bao nhiêu ngọn núi và giờ đây đang phải lần mò trong một khu rừng rậm tối tăm. Chân cô đã mỏi rã rời, không bước nổi, trong khi ở phía trước, Syaoran vẫn đi những bước dài và nhanh nhẹn.
- Nè, Syaoran. Nơi đó sao xa vậy? Tôi không đi nổi nữa rồi.
Syaoran ngừng bước, quay lại:
- Ồ, xin lỗi, Sakura. Tôi không để ý. Nếu cô mỏi rồi thì chúgn ta có thể dừng lại nghỉ một lát. Chậc nếu con ngựa của tôi mà còn thì chúng ta không phải vất vả thế này đâu. Nhưng cần phải đến kịp lúc thì mới thấy được điều cần thấy. - Syaoran nói, dùng tay phủi cát trên một tảng đá cho Sakura ngồi.
- Đến kịp lúc? Cái cần thấy? Đó là cái gì vậy? Mà nơi đây là nơi nào?
Syaoran ngồi xuống bên cạnh Sakura, mỉm cười:
- Đến kịp lúc và cái cần thấy là bí mật. Còn đây là vùng núi Kanka, tôi đã nói với cô rồi mà.
Sakura đã cảm thấy khó chịu vì vẻ úp úp mở mở của Syaoran:
- Tôi biết đây là núi Kanka rồi – Sakura cáu kỉnh nói – nhưng tôi muốn biết cái khu rừng rậm rạp này là cái gì kia? Trong khu rừng này có gì đáng xem à? Xem nó để làm gì vậy.
- Ưm – Syaoran vẫn bình thản trước thái độ bực tức của Sakura – Khu rừng này là một khu rừng, thế thôi. Còn cái cần xem không phải ở trong rừng mà là phải đi hết khu rừng này kia. Còn xem nó để làm gì thì tùy thuộc vào tâm trạng của từng người khi nhìn thấy nó. Nhưng tôi nghĩ nhất định cô sẽ vui đấy. Cô thấy đỡ chưa? Chúng ta đi nào!
Sakura miễn cưỡng đứng lên. Cô ghét cái tính tự quyết định mọi việc của Syaoran. “Có lẽ trong mọi việc anh ta đều tự quyết định như vậy, nhưng mình đã hiểu vì sao anh ta lại không lo bị đuổi việc. Dù chẳng chịu nghe lời ai nhưng mọi quyết định của hắn đều vì lợi ích của mọi người, lời nói chính xác và khiến mọi người buộc phải tuân theo mà không có sự phản kháng... Mình cũgn bị xỏ mũi” – Sakura tức giận nghĩ nhưng vẫn đi theo Syaoran. Sau một thời gian đi dài, hai người cũng ra khỏi khu rừng. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống. đi trong rừng lâu, Sakura không xác định và chủ động được về thời gian. Cô lẩm bẩm: “Chắc giờ này Tomoyo lại ra ngắm hoàng hôn rồi. Không biết liệu có ai ngồi cùng cậu ấy không?”
- A...
- Lại chuyện gì nữa vậy? – Sakura hốt hoảng.
- Khôgn có gì đâu. Tôi chỉ thấy may mắn là mình đến khá đúng lúc. – Syaoran kéo tay Sakura lên một quả đồi nhỏ. Sakura khẽ reo lên:
- Wow, tuyệt vời. Nhìn này Syaoran. TỪ đây có thể nhìn được toàn cảnh của các thành phố và thị trấn lân cận. Chỗ này cao như vậy sao?
- Ừm – Syaoran mỉm cười, nằm xuống đất – Cô không ngờ phải không? Thật ra chẳng ai nghĩ ngọn đồi nhỏ này lại có thể cao như vậy, và càng không ai dám nghĩ khu rừng kia là một con dốc, một cái thang.
- Thì ra là vậy – Sakura gật gù hiểu biết – thì ra lúc đi trong rừng là khi chúng ta đang phải leo lên một con dốc dài. Thả nào tôi mệt thế. Thường thì tôi cũgn không đến nỗi yếu đuối.
- Đó cũng chính là một trong số những lý do khíên chưa ai biết rõ về ngọn đồi này cả. Bọn họ sợ hãi, sợ không thể thoát được khỏi khu rừng ma quái này. Một vài người đến được nơi đây thì đành phải bỏ mạng. Bởi vậy, chẳng còn ai dám bén mảng đến gần “đồi ma” nữa. Cô thấy người đánh xe lúc nãy đấy. Hắn sợ không dám đến gần cả khu vực xung quanh đồi.
Sakura lo lắng nhìn quanh:
- Vậy “đồi ma” là nơi này à? Có ma thật không?
Syaoran bật cười:
- Có đấy. Tôi muốn cho cô xem những con ma ấy đấy. Sắp rồi. Mặt trời lặn thì ma sẽ xuất hiện.
Sakura cảm thấy ớn lạnh. Sakura là người trời không sợ, đất không sợ, nhưng thứ duy nhất cô sợ lại là một thứ không có thật: ma. Chưa bao gời, Sakura mong mặt trời hãy ơ đấy như hôm nay. “Lạy trời, nếu lúc trước con nói ban đêm đẹp hơn hoàng hôn thì đó là con đã nhầm. Từ bây giờ, con sẽ thích hoàng hôn hơn, xin mặt trời, xin đừng có lặn làm gì” – Sakura nhắm mắt lại cầu khấn, mồ hôi toát ra. Cô chợt cẩmnhạn một bàn tay ấm áp vuốt lên tóc cô. Syaoran đã ngồi dậy, mỉm cười nhìn Sakura:
- Đừng sợ, Sakura. Tôi tin cô sẽ thích mấy con ma này.
Sakura cảm thấy yên tâm khi nhìn nụ cười của Syaoran. Cô mỉm cười, quay lại nhìn mặt trời đang dần tắt đi những ánh sáng đỏ heo hắt. Khi những tia nắng cuối cùng đã tắt đi, Sakura quay ngoắt lại phía sau. Xung quanh ngọn đồi, có những đốm sáng mờ mờ đang dần rõ nét. Những đốm sáng đó tạo thành một hình thù kì lạ. Sakura sợ hãi gọi:
- Syaoran, chúng xuất hiện rồi kìa!
Không có tiếng trả lời của Syaoran. Sakura quay lại và nhận ra Syaoran đã ngủ say từ bao giờ. “Syaoran chết tiệt”. Dù cố lay nhưng anh vãn không dậy, Sakura không biết làm gì và chỉ còn biết ngồi yên nhìn những đốm sáng đang dần hình thành hình dạng. Cô bỗng nhảy lên vui mưng khi nhận ra hình dạng thật của những đốm sáng trên đồi:
- A, không thể tin được. Là hoa anh đào! Này, Syaoran – Sakura dựng Syaoran dậy - dậy đi, nhanh lên, là hoa anh đào. Những “con ma” ấy là hoa anh đào!
Syaoran lừ đừ mở mắt:
- Xuất hiện rồi à? Xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Thế nào, cô thích không?
- Thích! – Sakura chạy nhảy quanh những cây hoa anh đào - chuyện gì xảy ra vậy? Sao nó lại đột ngột hiên lên? Là ma thật hả?
Syaoran lại nằm xuống, nhìn lên trời:
- Không, chẳng có ma nào đâu. Đó là do loài cây kì lạ này. Nó có thể dựa vào ánh nắng mặt trời để thay đổi màu sắc thân, cành và cả hoa nữa. Đến đêm, không có mặt trời, nó phải lộ nguyên hình. Nhưng đó chưa đủ để cho khu đồi này trở thành “đồi ma”. Bây giờ, ở dưới kia, chắc hẳn cũng có nhiều người nhìn thấy những cây hoa này, nhưng chỉ nhìn thấy những bóng sáng như đốm lửa lơ lửng, trông rất giống ma. Cô biết tại sao không?
- Nói luôn đi – Sakura thúc giục - đừng có bày đặt đem ra hỏi tôi.
- Đó là do khí hậu và sương mù ở vùng đồi núi này. Cô biết đấy, vương quốc Clow là một nơi có nhiều thứ kì lạ nhất, nó mang một khí hậu mà không một nước nào có, những lòai cây dị tướng, dị hình. Ở vùng Kanka này, có một loại sương mù mà các vùng khác không có. Chính nhờ màu hồng của hoa kết hợp với loại sương này khiến người nhìn từ xa sẽ nghĩ đó là những đốm lửa.
- Chậc, vừa kì lạ, vừa đau đầu. Nhưng tại sao những người đến được đây là chết?
- Việc này thì.... ha ha, tôi cũng chẳng biết.
Bỗng “Vút”. Syaoran ngồi bật dậy và Sakura cũng quay ngoắt lại phía sau. Những chiếc phi tiêu đang lao thẳng vào cô và hiện đã ngay sát Sakura. Trong lúc Sakura chưa kịp phản ứng gì thì thanh kiếm từ tay Syaoran đã đánh bật chiếc phi tiêu đó ra nơi khác.
- Cô không sao chứ? – Syaoran lo lắng.
- Không, tôi không sao! Kẻ nào vậy?
- Tôi không biết – Syaoran vẫn cầm chắc kiếm trong tay, đi giật lùi lại phía Sakura, mắt chăm chú nhìn về phía chiếc phi tiêu được phóng ra – có kẻ nào đó lấp ở sau những cây hoa. Ai đấy? Ra mặt đi! – Syaoran ra lệnh.
- Thật sơ ý quá. – Sakura cũng nhìn quanh – tôi đã không nhận ra sự có mặt của hắn.
- Cô nói đúng! Chắc chắn hắn đã theo chúng ta lâu rồi. Võ công của hắn không tồi đâu. Kẻ nào đó? Ra đây!
Không có tiếng đáp lại. Sakura mỉa mai:
- Anh nghĩ hắn sẽ nghe lời anh như những cấp dưới của anh sao? Không có chuyện đó đâu!
- Thế tôi mới bực chứ. Ối....
Từ sau một cây hoa, một bóng đen lao vút ra, nhắm thẳng vào Syaoran mà đâm. Syaoran dùng kiếm đỡ thanh kiếm trên tay hắn. Kẻ bịt mặt lao vun vút xung quanh Syaoran và Sakura, bất chợt lao thẳng vào Sakura. Cả Syaoran và Sakura đều bị bất ngờ, không kịp ứng phó. Nhưng với sự bình tĩnh vốn có, Syaoran hét lên:
- SAKURA, ĐÁ THẲNG VÀO TAY CẦM KIẾM CỦA HẮN!
“ĐỪNG CÓ RA LỆNH CHO TÔI. TÔI BIẾT RỒI!” – Sakura hét lên trả lời. Với tốc độ cực nhanh, thanh kiếm của kẻ bịt mặt đã sát ngay cạnh Sakura. Cô lách sang bên trái, tránh được cú đâm chí mạng và xoay người, đã mạnh lên tay phải của hắn. Thanh kiếm rơi xuống đất, lại bị lỡ đà lao, tên thích khách đâm thẳng đầu xuống. Nhanh như chớp, Syaoran lao đến, dùng kiếm khống chế hắn. Nhưng quả như Syaoran nhận định lúc đầu, võ công của tên này rất giỏi. Hắn nhào lộn tránh kiếm của Syaoran, bật nhảy lên và trốn thoát.
- Cô sao rồi, Sakura? – Syaoran lo lắng chạy lại bên cạnh Sakura.
- Không sao. Cám ơn anh đã cứu tôi.
- Hừ, tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Chính tôi đưa cô đến đây để xảy ra chuyện này.... – Syaoran cúi xuống nhặt những mũi phi tiêu - hắn có vẻ nhắm vào cô đấy. Cô có hận thù với ai à?
Sakura lục lại trí nhớ:
- Không có. Chưa bao giờ tôi gây hận thù với ai cả. A, ít ra là lâu nay.
- Cô có nhận ra hắn không? Qua dáng người và cách sử dụng kiếm chẳng hạn?
Sakura nhíu mày suy nghĩ:
- Không, tôi chẳng nhận ra ai cả. Người quen của tôi lâu nay chỉ có dì Sonomi, Tomoyo và bác Wei mà thôi. Ngoài ra không có ai nữa.
- Cô có nghĩ chính là một trong số 3 người đó khÔng?
- Không đâu. Bác Wei tuy rất giỏi võ nhưng không biết sử dụng kiếm, Tomoyo và dì Sonomi thì đi vắng rồi. Mà này - Sakura trừng mắt nhìn Syaoran - anh đừng có mà tuỳ tiện nghi ngờ lung tung. Họ đều là người tốt, bọn họ đã nuôi tôi lớn, làm bạn và dạy dỗ tôi, họ không thể nào đi giết tôi được. Anh còn nói lung tung là tôi cho anh một trận đấy.
Syaoran cười, ngồi xuống:
- Chà, tôi sợ rồi đấy. Thôi, ngủ một lát đi, sáng mai chúng ta sẽ trở về Tomoeda.
Sakura nằm xuống cạnh SYAOrAn:
- Anh không định ngủ à?
- Ừ, lúc nãy tôi có chợp mắt một lát rồi. Yên tâm, nếu hắn quay lại, tôi sẽ không để hắn động đến một sợi tóc của cô đâu. Ngủ đi!
Sakura nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Syaoran ngồi bên cạnh, cởi áo khoác ngoài đắp lên người Sakura. Anh nhìn trời, thở dài và trầm ngâm suy nghĩ vè kẻ bịt mặt kia.




Hết chương 9

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:16 am

Chương 10

- Li Syaoran, đến bao giờ chúng ta mới ra khỏi cái khu rừng quái quỷ này?

Sakura lấy tay quệt mồ hôi, cố gắng đuổi kịp Syaoran. Syaoran vừa đi vừa rẽ cành cây và cỏ rậm, không quay lại nhưng vẫn bình thản trả lời:

- Chắc không lâu nữa đâu. Cô cố gắng chút nữa, ra khỏi khu rừng, chúng ta có thể ngồi nghỉ. Rừng rậm là nơi thích hợp để ẩn náu, đối với một vài người thì nó rất tốt nhưng vào tình hình của chúng ta hiện giờ thì lại không tốt chút nào. Tên tối qua có thể đang ẩn nấp ở đâu đó, bất cứ lúc nào cũng có thê xông ra và tấn công. Khi đó, chúng ta rơi vào tình huống bất lợi và bị động.

Sakura chợt dừng lại. Cô nghe một tiếng động nhỏ, rất nhỏ nhưng cũng đủ để đôi tai cực thính của cô nhận ra. Cô ngẩng đầu nhìn những cành cây rậm rạp. TỪ đây không thể nhìn thâý mặt trời và ánh sáng bên ngoài. Trong khu rừng toàn một không gian âm u, tối tăm. Sakura nhận rõ nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào một khi cô còn ở trong khu rừng này. Sakura bước nhanh chân hơn, để đến đi bên cạnh Syaoran. Syaoran dường như cũng nhận ra tiếng gió do bước chân người di chuyển trên cao, anh nắm chắc lấy kiếm, kéo Sakura đi nhanh hơn:

- Thật bất lợi. Bây giờ nếu hắn nấp ở trên các cành cây thìchúng ta không thể nhìn ra hắn đang ở đâu, nếu hắn bất chợt lao xuống thì chỉ còn nước chết mà thôi – Syaoran lo lắng kéo Sakura đi nhanh hơn, trong khi tay kia vẫn nắm chặt chuôi kiếm.

“Vút... vút... vút...” liên tiếp những tiếng xé gió lao đi. Theo bản năng, Sakura nhảy lên và tránh được những mũi phi tiêu lao thẳng vào cô. Syaoran rút kiếm ra, chắn trước mặt Sakura:

- Lại là ngươi hả? Ra mặt đi!

Một người mặc áo đen, bịt kín mặt từ trên cây nhảy xuống, rút kiếm lao vào Syaoran. Syaoran dùng kiếm đỡ kiếm của hắn, đẩy mạnh ra. Tên bịt mặt bị đẩy lùi lại phía sau, nhưng nhanh đến nỗi không ngờ, hắn lao về phía Sakura, đồng thời phóng một loạt phi tiêu về phía Syaoran. Sakura xoay người tránh kiếm của hắn, đồng thời nhảy lên cao, giáng một cú đá xuống đầu hắn. Thanh kiếm của kẻ kia rơi khỏi tay, văng lên và nằm gọn trong tay Sakura. Vốn chưa được học qua kiếm pháp, Sakura cầm kiếm, cố gắng tìm cách khống chế nhưng không thể chém được. Đúng lúc ấy, Syaoran lao đến và vung kiếm lên. Máu phu ra ở chân tên thích khách. Kẻ bịt mặt kêu lên một tiếng rồi phi thân bỏ chạy. Syaoran chạy đến bên cạnh Sakura:

- SAKURA, CÔ CÓ SAO KHÔNG?

- Không sao.... – Sakura thở hắt ra - tức quá đi, thanh kiếm đáng ghét. Tôi không thể nào sử dụng được nó. Giá nó ngoan ngoãn chịu nghe lời thì tôi đã bắt được hắn rồi....

Syaoran bật cười:

- Cô có vẻ chưa học kiếm bao giờ hả? Nhưng võ công của cô thì không tệ đâu!
- Đúng là như thế - Sakura thú nhận – tôi chưa bao giờ động đến kiếm cả, đây là lần đầu tiên đấy. Còn võ thì thỉnh thoảng bác Wei có dạy cho tôi vài chiêu. Dì Sonomi nói con gái không nên võ vẽ, sẽ không tốt cho tươg lai, nên không cho tôi đi học. Tôi chỉ có thể học lén thôi.

- Dì cô thật là.... không có võ thì lúc nãy cô chết chắc rồi – Syaoran nói và mân mê thanh kiếm Sakura lấy được – đây đúng là một thanh kiếm tốt. Này cầm lấy – Syaoran tung nó về phía Sakura, đứng dậy và bước về trước – có thể cô sẽ cần dùng đến nó đấy. Giờ thì đi thôi!

Sakura cầm thanh kiếm, ngắm nhìn nó một lúc và cảm giác bực tức lại bùng phát trong cô. Sakura cực kì tức giận vì cái cục sắt này lại không chịu nghe lời mình. “Nếu đã thế thì ta nhất định phải khuất phục ngươi, đồ đáng ghét...”. Sakura gọi:

- Này, Syaoran! Tôi nhận anh làm sư phụ, anh dạy kiếm cho tôi nhé!

- Tôi ấy à? – Syaoran vẫn cười, kéo những cành cây xòa ra sang một bên để lấy chỗ đi - tại sao lại là to oi.

- Tôi thấy anh rất giỏi kiếm mà! Dạy cho tôi đi, tôi dùng để tự vệ ấy mà. Coi như tôi năn nỉ anh rồi đó. Nhận đi!

- Cô đang năn nỉ, cầu xin hay là ra lệnh vậy? Để tôi suy nghĩ xem! – Syaoran dừng lại, ra vẻ ngẫm nghĩ.

Sakura hét lên:

- ANH CÓ NHẬN KHÔNG? TÔI ĐÃ XUỐNG NƯỚC LẮM RỒI ĐÓ. NHẬN HAY KHÔNG?

- Sakura tức giận rồi! – Syaoran cười, tiếp tục đi – tôi đùa thôi, có đệ tử như cô cũng hay. Nhưng nếu nhận tôi làm sư phụ rồi thì phải gọi sư phụ chứ? Tôi sẽ nghiêm khắc lắm đấy! Làm học trò của tôi thì phải biết nghe lời.

Sakura bực mình:

- Tôi không làm đồ đệ của anh nữa. Hứ, tôi sẽ nhờ người khác dạy. Đồ kiêu căng, ngạo mạn!

- Ha ha, cô dễ giận thật đấy! Tôi đùa chút thôi, dù cô gọi tôi là sư phụ hay không thì tôi cũng sẽ dạy qua về kiếm pháp cho cô. Nếu không định giúp cô học kiếm thì tôi đưa cô thanh kiếm đó làm gì chứ - Syaoran chỉ vào thanh kíêm trên tay Sakura – cô có vẻ nhiều kẻ thù mà lại không hay biết, như vậy ra ngoài rất nguy hiể. Biết được càng nhiều cách tự vệ càng tốt chứ. Ờ, để xem. Điều đầu tiên để học kiếm là phải biết “yêu” kiếm. Cô hãy tập yêu quý thanh kiếm của mình đã, rồi sau đó sẽ học tiếp.

Sakura dù không vui với cách nói của Syaoran nhưng vẫn im lặng. Sakura chợt nhớ về tiếng kêu của kẻ muốn giết cô vừa nãy, dáng người ấy có vẻ gì rất quen, nhưng Sakura lại không thể nhớ ra đó là ai. Cô thắc mắc và nghi ngờ, kẻ đó có thê liên quan đến phần kí ức mà cô đã mất, phần kí ức từ khi cô 9 tuổi trở về trước. Nhưng như vậy thì kẻ đó là ai? Tại sao lại muốn giết cô? Chẳng lẽ đó chính là kẻ đã giết cha mẹ cô sao? Cha mẹ thật sự của cô là người thế nào? Sao lại có nhiều kẻ thù vậy? 6 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Bao nhiêu câu hỏi dồn lên đầu Sakura, chợt tan biến hết khi ánh nắng rọi thẳng vào mặt cô. Đến bây giờ cô mới để ý mình đã đến cửa rừng và lối đi đang sáng dần lên.

- A... – Sakura kêu lên – ra khỏi khu rừng đáng ghét đó rồi à?

- Cô đã suy nghĩ xong rồi à? Có nghĩ ra được gì không? – Syaoran khoanh tay trước ngực, mỉm cười cười nhìn cô - thấycô có vẻ suy nghĩ nên tôi không muốn làm phiền. Sao rồi?

- Tôi ổn... – Sakura mỉm cười trả lời. Không hiểu sao cô cảm thấy yên tâm hơn khi nhận ra Syaoran đang ở bên mình. Có lẽ cũng chẳng cần tìm hiểu những chuyện trong quá khứ, quá khứ đau buồn thì chỉ làm mình thêm đâu khổ thôi.

- Cô bị mất kí ức à? Syaoran nhìn cô, vẻ hiểu biết.

- Hừ, tôi không hiểu nổi sao anh có thể hỏi câu đó với vẻ thản nhiên như vậy – Sakura tức giận – anh cũng cần biết đó là nỗi đau của tôi chứ. Hỏi đến chuyện buồn của người khác mà anh lại có vẻ mặt như vậy là quá bất lịch sự đấy.

- Xin lỗi – Syaoran cười – tôi chỉ cảm thấy cô dường như đang cố gắng tìm hiểu về phần quá khứ ấy, cái tên mặc áo đen, bịt mặt kia làm cô nghĩ về kí ức cũ, đúng không?

Syaoran nhìn thẳng vào mắt Sakura. Sakura im lặng không nói.

- Thôi – Syaoran quay mặt đi chỗ khác – tôi không muốn xen vào chuyện riêng của cô đâu. Nhưng tôi thật sự cảm thấy nếu cô không muốn thì đừng cố nhớ lại làm gì. Biết những chuyện trong quá khứ không hẳn là việc hay. Tôi chẳng bao giờ muốn tìm hiểu những chuyện kí ức mà tôi đã quên đi. Theo tôi, kí ức đó chắc chắn là không vui mới khiến người ta phải đóng kín nó, không muốn nhớ đến. Biết nhiều chỉ thêm đau khổ và khó xử mà thôi. Cuộc sống là hiện tại, Sakura. Sống hết mình với hiện tại, như thế sẽ tốt hơn cho cô, cho tôi và cho tất cả mọi người.

Sakura trầm ngâm:

- Anh nói đúng. Nhưng dù mình có cố quên hết quá khứ để sống thì quá khứ cũng sẽ không buông tha và quên đi mình. Bởi vì quá khứ dù thế nào thì cũng là quá khứ của mình. Quá khứ đau buồn vẫn hơn hiện tại giả tạo. Nếu tôi có thể biết chuyện gì xảy ra trong quá khứ, tại sao tôi bị truy đuổi.... như thế có thể sẽ tốt hơn chăng?

Sakura mỉm cười nhìn Syaoran. Đó là nụ cười buồn bã nhất mà Syaoran từng thấy ở Sakura. Lòng anh chợt quặn đau. Syaoran thở dài:

- Đi tiếp thôi. Việc gì đến sẽ phải đến, suy nghĩ làm gì cho đau đầu.

Sakura định bước theo, chợt cô cảm thấy mình đạp phải vật gì:

- Ối, cái gì vậy? – Sakura kêu lên.

- Sao vậy, Sakura? – Syaoran chạy lại chỗ Sakura.

- Tôi vừa đá phải vật gì ấy – Sakura nói, cúi xuống đống lá khô. Syaoran giúp cô vạch lá lên và lôi lên một “vật” to to.

- Á.... – Sakura hét lên – là một người... chết.... chết rồi à?

Đúng như Sakura nói. Đó là một thanh niên độ hơn 20 tuổi, khuôn mặt đẹp như con gái và mang trên mắt một cặp kính, nằm bên cạnh một cái túi to đùng. Syaoran cẩn thận xem xét:

- Chưa đâu, hán còn thở đấy. Này, anh bạn, anh bạn không sao chứ? – Syaoran dựng người kia dậy, lay hỏi – này, này....

Người kia từ từ mở mắt, lờ đờ nhìn Sakura và Syaoran:

- Đói, tôi đói quá... – nói xong anh ta lại lả đi.

Sakura và Syaoran mở to mắt nhìn nhau. Sakura gom hết số thức ăn mà mình đem theo từ hôm trước lại, đưa cho anh ta. Người đó mắt sáng lên, cảm ơn rối rít và nhai một cách gấp gáp.

- Anh cứ từ từ mà ăn – Syaoran phủi tay đứng dậy – tôi rất tiếc nhưng tôi nghĩ là chúng tôi không mang theo nước.

- Hai vị quả là bồ tát phù hộ - người kia miệng nhai ngon lành, nói với Sakura và Syaoran - cảm ơn hai vị. Tôi là Yukito Tsukishiro, các vị cứ gọi tôi là Yukito cũng được. Cho hỏi danh tính hai vị?

- Tôi là Li Syaoran, còn đây là Sakura... ờ, Sakura.....

Thấy Syaoran lúng túng, Sakura mới nhớ ra là mình chưa hề cho anh ta biết họ. Sakura trả lời thay:

- .... Sakura Akizuki. Hân hạnh được làm quen với anh!

- Vâng – anh ta cười - cậu Li, cô Akizuki, tôi có thể gọi hai người là Syaoran và Sakura được không?

- Được thôi, nếu anh muốn – Sakura vui vẻ nói. Không hiểu sao, cô cảm thấy chàng trai này rất dễ mến, cô có thể nói chuyện thoải mái như đã quen thân từ lâu – Anh có cái túi to nhỉ? Nó đựng gì vậy.

Yukito chỉ cười không nói. Syaoran hỏi:

- Anh từ đâu đến và định đi đâu vậy?

- Tôi? – Yukito chỉ tay lại phía núi – tôi ở thị trấn sau ngọn núi kia, và bây giờ tôi định đến Tomoeda, nhưng đang đi trên đường thì lại hết lương thực, tôi đói quá nên định ngồi đây ngủ một chút, ai ngờ không chịu được đói nên xỉu mất như các vị biết đấy.

- Anh đến đây mấy lần rồi? – Syaoran hỏi.

- Đây là lần đầu tiên tôi vượt núi. Không hiểu sao đột nhiên tôi có ý định đi xa một chuyến và nơi đầu tiên tôi định đến là thị trấn Tomoeda xinh đẹp. Còn hai bạn, hai bạn định đi đâu?

Sakura vui vẻ nói:

- Chúng tôi cũng đang định đi về Tomoeda đây! Hay anh cùng đi với chúng tôi cho vui.

- Hay quá, vậy chúng ta đi cùng nhé. Không biết cậu Syaoran đây có bằng lòng không?

Syaoran nhíu mày suy nghĩ. “Không có vấn đề” – Syaoran trả lời. Thế là Syaoran và Sakura lại có thêm một người bạn đồng hành nữa trên đường trở về Tomoeda.






- Trời hơi nóng thì phải? Hay tại chúng ta đi bộ quá lâu nên thấy nóng, chứ thời tiết bây giờ vẫn còn lạnh mà.

Ba người bạn đường bất đắc dĩ đã đi được một quãng dài và ngồi nghỉ ở bên chân núi. Suốt đường đi, Yukito nói luôn mồm, Sakura vui vẻ tiếp chuyện, Syaoran lúc nào cũng để ý đề phòng.

- Tôi thấy ở đằng kia có một dòng suối nhỏ. Tôi ra đấy uống chút nước. Các bạn có ang bình đựng nước không, tôi lấy luôn cho.

- Không, chúng tôi không mang bình hay lọ gì. Không cần đâu, anh muốn biết uống nước thì uống nhanh lên, rồi chúng ta còn phải lên đường tiếp! – Syaoran trả lời một cách lạnh lùng.

Chờ cho Yukito đi rồi, Sakura bực tức hỏi:

- Anh làm sao thế hả? Đâu cần như thế? Thái độ của ạnh như thế là bất lịch sự với người khác đấy.

Syaoran im lặng không nói gì. Anh quay lại nhìn Sakura:

- Tôi thấy hắn có gì hay đâu mà cô và hắn trò chuyện vui vẻ thế?

- Anh có chịu nói gì đâu mà chả không biết – Sakura vui vẻ nói – anh ta nói chuyện rất hài hước, có duyên lắm. Tôi rất thích mẫu người như anh ta. Anh Yukito đó kể chuyện cười hay phải biết, vậy mà mặt anh cứ lầm lì. Anh đúng là sắt đá!

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Sakura, không hiểu sao Syaoran thấy bực mình. Thường thì anh rất thích nhìn Sakura vui vẻ, nhưng hôm nay, anh lại thấy tức giận.

- Bị thương... – Syaoran lặng lẽ nói. - hắn bị thương ở chân.

- Bị thương? – Sakura lặp lại – thương ở chân à? Sao anh biết? Tôi đâu thấy anh ta đi khập khiễng đâu?

- Ừ, võ công của hắn khá lợi hại, đủ để hắn có thể đi lại một cách bình thường dù chân bị thương không nhẹ. Nhưng cô nhìn những vết chân hắn để lại trên cát thì thấy. Chân phải của hắn để lại những vết sâu và rõ hơn dấu chân trái.

- Chẳng lẽ hắn là... – Sakura bắt đầu lo lắng.

- Tôi không biết! – Syaoran nói – nhưng hắn bị thương ở chân trái trong khi theo tôi nhớ là tôi đâm vào chân phải của tên thích khách kia.

- Biết đâu anh chém vào chân trái nhưng nhớ nhầm! – Sakura đưa ra ý kiến.

- Bây giờ không thể nói trước được gì, nhưng chúng ta cần phải đề phòng. Việc hắn xuất hiện ở chốn này đã là một việc kì lạ rồi. Cô cũng nên để ý hơn mới được.

- Vậy à? – Sakura hỏi lại – tôi thấy anh ta có nụ cười hiền và ấm áp lắm, không thản nhiên lạnh lùng như anh. Tôi rất thích nụ cười ấy, nó làm cho tôi có cảm giác yên tâm và được che chở. Có thể anh ta không phải là tên thích khách ấy đâu, chính anh lại giống thích khách hơn đấy!

“Hừ, lạnh lùng, thản nhiên? Giống thích khách?” – Syaoran tức giận lẩm bẩm. Sakura nhìn vẻ mặt bực tức của Syaoran, bật cười:

- A ha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt này của anh đấy. Anh yên tâm đi, tôi sẽ chú ý hơn. Hơn nữa, tôi nghĩ tôi sẽ bình an trở về thôi, bởi vì anh đã nói như vậy mà. Anh nhất định sẽ bảo vệ tôi, đúng không? Tôi tin anh!

Sakura nói với một nụ cười rạng rỡ. Syaoran đỏ mặt, mỉm cười:
- Cám ơn cô, Sakura! Cám ơn vì đã tin tôi!





Yukito vui vẻ ngồi bên bờ suối, lấy nước vào trong bình đựng nước của mình. Có tiếng bước chân nhè nhẹ và chậm rãi tiến sát lại phía anh:

- Thế nào? Trông cậu có vẻ vui quá nhỉ, Yukito? - người vửa đến hỏi.

Yukito không quay mặt lại, vẫn cười trả lời:

- Vui, tớ đã kiếm được hai người bạn đường thú vị.

- Tốt đẹp chứ?

- Tốt – Yukito nói – Sakura rất dễ thương ,cô ta tin tớ ngay lập tức và nói chuyện với tớ rất thoải mái. Chỉ có tênhọ Li kia là hơi “lạnh”, hắn có vẻ nghi ngờ tớ rồi. Phải cẩn thận hơn mới được.

- Tớ mong cậu thành công, Yukito ạ! Cái tên họ Li đó, cho dù là ai đi chăng nữa, nhưng kẻ nào ngăn cản tớ đều phải chết.

Yukito quay lại, đối mặt với người đang nói chuyện với mình:

- Chà, tớ hiểu rồi. Nhưng bây giờ còn sớm quá, màn kịch vui còn ở phía sau. Tớ biết nhiệm vụ của mình, chúng ta cần phải lấy đi 1 thứ, “Thứ” vô cùng quan trọng, đúng không Touya? À, phải gọi đầy đủ là Touya Kinomoto chứ nhỉ.

Touya nhếch mép cười:

- Coi chừng đấy, kế hoạch lần này tớ giao cho cậu, đừng hành động theo cảm hứng như những lằn trước nữa. Cũng cần nhớ cái chân của cậu chưa khỏi đâu!

Touya nhảy lên và biến mất. Yukito lẩm nhẩm: “Võ công của hắn thật lời hại, cũng may mình là bạn của hắn”. Vừa lúc ấy thì Yukito nghe tiếng Sakura và Syaoran gọi. Anh vội vàng trở lại chỗ hai người bạn và tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Ba người bạn cùng đi đến một địa điểm, cùng một hành trình nhưng với 3 tâm trạng khác nhau. Syaoran không hằm hè tức tối nữa nhưng vẫn đề phòng cẩn thận, Sakura luôn nói chuyện vui vẻ với Yukito nhưng đã chú ý hơn. Còn Yukito? Không thể đóan trước được nhữn ý nghĩ, những âm mưu trong đầu của một kẻ thông minh trời cho như anh ta.

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:17 am

thanks công bác hằng ngày cop vs pas  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 831732  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 831732  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 831732
hết chưa ạh?  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 3801681303

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:19 am

chưa đâu em zai, còn tới chương thứ 74 cơ mới chấm hết *tức là ta sẽ phải có ít nhứt 20 trang trong cái toppic này*  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 91548

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:20 am

Chương 11

- Này, anh có chịu đánh xe tử tế không vậy? Nếu không thì để tôi đánh! – Syaoran nói với Yukito bằng giọng cáu gắt.

- Xin lỗi, tôi sẽ đánh tử tế ngay thôi – Yukito vẫn thản nhiên nói với Syaoran.

Bây giờ Syaoran, Sakura, và Yukito đang ngồi trên chiếc xe ngựa kéo, trong khi chỉ mới lúc nãy, cả ba đang cuốc bộ mệt lả người...

...........

- Nghỉ một lúc nhé, Sakura. Cô đi bộ đường dài như vậy chắc là mệt lắm rồi, - Syaoran lo lắng hỏi Sakura.

Yukito cũng đồng tình với Syaoran, nhất quyết khuyên Sakura nên ngồi nghỉ dù cô có phản đối. Đúng lúc đó có một chiếc xe kéo ngựa thồ hàng đi ngang qua. Syaoran mỉm cười, nói với Yukito:

- Anh nghĩ xem có thể mau lại chiếc xe kéo kia không?

- Xe kéo à? – Yukito ngạc nhiên, nhìn không chớp mắt vào người kéo xe.

- Ừ - Syaoran gật đầu – dù hơi bất tiện nhưng có xe đi vẫn hơn chứ. Cứ đi bộ kiểu này thì chân chúng ta cũng không chịu nổi nữa nói gì là Sakura. Anh thử làm một cuộc giao dịch xem, với anh chắc là được.

- Ủa? – Yukito ngạc nhiên nhìn Syaoran nhưng Syaoran không biểu lộ chút phản ứng nào mà chỉ cười, Yukito chặc lưỡi – anh thú vị đấy. Được rồi, để đấy cho tôi.

Yukito ra nói chuyện với người kéo xe một lúc và thật bất ngờ, người kéo xe dỡ hàng xuống, trao cho Yukito chiếc xe kéo. Sakura vô cùng kinh ngạc khi thấy Yukito kéo chiếc xe lại, còn Syaoran chỉ cười một cách khó hiểu.

............

- Này, Yukito – Sakura hỏi – sao lúc nãy anh lại mua được chiếc xe này từ người kéo xe vậy?

- Đơn giản thôi, bởi vì kẻ kéo xe ấy đang cần một thứ mà tôi có – Yukito mỉm cười - chuyện đáng hỏi là tại sao anh bạn Yukito lại biết tôi có nhiều thứ người kéo xe đang cần.

- Thông minh như anh mà không hiểu sao – Syaoran ngồi dựa lưng vào thành xe, mắt lim dim - chỉ cần quan sát là nhận ra ngay thôi.

- Uh? Tôi không hiểu? Thứ ấy là thứ gì thế? – Sakura thắc mắc.

Syaoran mỉm cười nhìn Sakura:

- Thứ gì à? Cô rất thông minh mà, đoán thử xem!

- Lúc nào cũng thế - Sakura tức giận – anh thật đáng ghét! Tôi sẽ hỏi Yukito, không thèm hỏi an nữa.

Syaoran bật cười nhìn bộ dạng bực tức của Sakura. Yukito liếc lại phí sau, nhìn hai người đang cười nói vui vẻ, anh ta chợt nảy ra một ý nghĩ mới. “Kịch”, chiếc xe ngựa bỗng dừng lại khiến Syaoran và Sakura ngã chúi vào nhau. Syaoran hỏi:

- Chuyện gì vậy? Con ngựa bị làm sao à?

- Chắc là vậy rồi – Yukito cúi xuống nhìn - Syaoran, cậu thử xuống xem bánh xe có bị làm sao không?

Syaoran nhảy xuống kiểm tra theo lời của Yukito. Nhưng khi chân anh vừa chạm đất, con ngựa hí vang lên rồi phóng vụt đi, kéo theo Sakura ngồi trên xe.

- SYAORAN...

Sakura thét lên, gọi với lại phía Syaoran. Syaoran hét:

- NGỒI IM, SAKURA. BÁM CHẮC VÀO, NGÃ LÀ CHẾT ĐẤY....

Chiếc xe ngựa lao đi vun vút về phía trước. Sakura sợ hãi:

- Anh là ai? Anh muốn gì?

- Tôi là ai à? – Yukito cười vang – tôi chẳng giới thiệu sao, tên tôi là Yukito Tsukishiro, 22 tuổi. Tôi đang muốn đưa cô về nhà đây, quý cô nương Sakura Akizuki. Ấy chết, tôi phải gọi cô là Sakura Kinomoto chứ.

Sakura choáng váng nhìn nụ cười nửa miệng của anh ta. Không còn là nụ cười ấm áp mà cô nhìn thấy lúc trước nữa mà là một nụ cười nửa vời, lạnh lùng đến phát sợ. Không một ai ngoài những người thân của Sakura biết họ thật của cô, ngay cả Syaoran cũng không vậy kẻ này là ai mà lại biết? Sakura thắc mắc và tin chắc người này có liên quan đến kí ức thuở 9 tuổi của cô.

- Anh là tên thích khách tối qua? Có phải chính anh đã tấn công tôi?

- Tấn công cô? không, tôi chẳng có ý định tấn công hay làm cô bị thương, tin tôi đi – Yukito nói khi thấy vẻ mặt ngờ vực của Sakura – có người ủy thác cho tôi nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ cô.

- Bảo vệ tôi? Ai vậy? – Sakura ngạc nhiên, thoáng nghĩ đến dì Sonomi.

- Tôi không có quyền tiết lộ. – Yukito mỉm cười – nhưng bây giờ thì cô đừng lo, tôi chỉ muốn thử cái tên Syaoran kia chút thôi. Nếu hắn đuổi kịp thì tôi sẽ trả cô cho hắn, còn nếu không thì tôi sẽ đưa cô về tận nhà.

- CÁI GÌ? ANH ĐỪNG CÓ BẮT BÍ NGƯỜI TA VẬY CHỨ? ANH PHÓNG NGỰA NHƯ THẾ NÀY THÌ LÀM SAO ANH TA ĐUỔI KỊP? – Sakura kêu lên

- Yên tâm, Yukito cười lớn, nếu hắn....

Yukito chưa kịp nói hết câu thì đã thấy một bóng người loang loáng phi đến. Thân thủ người này nhẹ như gió, phóng nhanh như có cánh, chẳng mấy chốc đã áp sát xe ngựa.

- Syaoran... – Sakura reo lên.

Syaoran đã đến ngay cạnh xe ngựa và giơ tay định bám vào thành xe. “Thôi rồi, lần này về lại phải nghe Touya ca cẩm đây”. Yukito lách người,cho ngựa tránh sang một bên, khiến Syaoran lỡ đà suýt ngã. Sakura lo lắng nhìn Syaoran. Syaoran vẫn không tỏ dấu hiệu đã bỏ cuộc, anh phóng nhanh hơn, vụt lên trước, đá vào hông ngựa. Con ngựa lồng lên, hí vang. Sakura và Yukito bị hất tung xuống dưới. Với tốc độ nhanh hết sức có thể, Syaoran lao đến, đỡ Sakura, đồng thời Yukito cũng nhanh chóng đứng được xuống đất an toàn. Con ngựa như phát cuồng, nó gầm lên và lao về phía Sakura. Syaoran lập tức buông Sakura đứng xuống đất, nhảy lên lưng ngựa, ghìm chặt cương, không cho nó lao đi. Nhưng dường như con ngựa không chịu nghe lời, nó vẫn lao về phía trước, chân đá lung tung, hất tung cả Syaoran xuống. Sakura nhảy lên lưng ngựa, ghìm cương, kéo con ngựa lại nhưng con ngựa phóng vút đi....

- SAKURA, NGUY HIỂM... – Syaoran hét lên.

Sakura vẫn nhất quyết ôm chặt cổ ngựa, không buông dây cương. Con ngựa gầm lên, bỗng hí vang và dừng lại. Syaoran chạy đến bên cạnh Sakura:

- Cô có bị thương không?

- Không sao – Sakura leo xuống ngựa, thở hổn hển – con ngựa này thật khó dạy bảo, nhưng không sao, tôi được học phi ngựa từ bé kia mà. Nó...

Sakura chợt dừng lại. “Véo”, một bóng người lao lên lưng ngựa và phóng vút đi.

- YUKITO.... – Sakura và Syaoran đồng thời hét lên.

Yukito ngoái lại, mỉm cười.

- Chúc mừng nhé, Sakura. Chúng ta sẽ còn gặp lại, Syaoran, Sakura. Bây giờ thì... Tạm biệt!

Con ngựa phóng vút đi, bỏ lại Syaoran và Sakura trong làn bụi mù mịt:

- Khụ, tên đáng ghét – Syaoran nói - giờ chúng ta lại phải đi bộ thôi. Cũng may chỉ còn một đoạn ngắn là đến nhà. Cô đi được chứ?

- Được – Sakura mỉm cười – a, phải cảm ơn anh lúc nãy đã cứu tôi. Anh không sao chứ? – Sakura lo lắng hỏi khi thấy Syaoran thở hồng hộc.

- Không sao! Chỉ là lúc nãy dùng nhiều sức nên bây giờ hơi mệt thôi. Lúc nãy tay Yukito đó nói chúc mừng là sao.

- Không, không có gì. – Sakura nói, trong đầu lại vang lên những lời nói khó hiểu của Yukito. Ai là người đã nhờ anh ta bảo vệ cô? Dì Sonomi hoặc Tomoyo ư? Nếu không phải thì là ai? Sakura cảm thấy nhức đầu với những câu hỏi. Bỗng cô cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên đầu mình:

- Không sao chứ - Syaoran mỉm cười – đi nhanh lên nào.

“Không cần phải lo lắng, chuyện gì đến sẽ đến!” – Sakura nhủ thầm và vui vẻ đi theo Syaoran. Suốt đường đi, cô lại bắt đầu suy nghĩ về câu đố của Syaoran: “Người đánh xe đó thiếu thứ gì? Tức là lúc ấy mình hơi mệt nên không để ý, nếu không thì tên Syaoran này biết tay mình.”

Hai người đi bộ chẳng mấy chốc đã về đến ngõ rẽ vào con đường dẫn đến nhà Sakura. Syaoran chia tay Sakura để về cung điện.

- Syaoran – Sakura gọi giật lại khi Syaoran đang định đi – cám ơn anh, dù xảy ra nhiều rắc rối nhưng quả thật tôi đã rất vui.

- Ừ, - Syaoran mỉm cười – cô vui thì tốt rồi.

Syaoran vẫy tay chào rồi quay lưng đi, nhưng Sakura lại gọi:

- Khoan, tôi đã nói xong đâu.

- Chưa xong à – Syaoran dừng lại – còn chuyện gì vậy? Ah, hay cô nhớ tôi nên không muốn cho tôi đi chứ gì?

- Đừng giỡn mặt – Sakura nổi giận – tôi chỉ muốn hỏi anh một việc, anh nói người kéo xe ngựa kia thiếu một thứ, thứ đó là “giày leo núi”, đúng không?

- Đúng – Syaoran cười trả lời – tôi biết cô vốn thông minh nên có thể đóan được. VẬy theo cô, tại sao Yukito lại có nhiều giày?

- Đơn giản thôi – Sakura trả lời ngay – đôi giày của Yukito còn mới, chứng tỏ anh ta mới đi nó vào sau khi đã đến vùng núi này rôi. Mà anh ta lại không có xe ngựa, nên phải vượt núi để đến đây. Quanh chỗ “đồi ma” không có nơi nào bán giày, như vậy đáng lý ra giày của anh ta phải rách và bẩn rồi mới đúng, nhưng đằng này lại còn mới nguyên. Vì thế, có thể giải thích, anh ta mang theo giày, thế thôi.

- Hoan hô! – Syaoran vỗ tay – cô rất thông minh, tôi quả không nhìn lầm. Nhưng cô có biết vì sao người kéo xe lại chịu đổi chiếc xe chỉ vì một đôi giày không? Chiếc xe đắt hơn đôi giày chứ nhỉ? Anh ta đang chở hàng, có thể là ra chợ, như vậy sao không ra đấy mà mua một đôi, có phải tốt hơn không? Đằng này lại phải đổi chiếc xe, rõ ràng là chịu thiệt.

Sakura cười:

- Anh nói đúng! Đương nhiên chiếc xe phải đắt hơn đôi giày rồi, nhưng đó là với những người có giày để đi. Người kéo xe ấy không có giày trong khi anh ta cần phải leo núi. Nhìn những thứ hàng trên xe của anh ta thì chắc chắn không phải mang ra chợ để bán mà là mang về nhà. Có thể anh ta không mua được thứ mình cần nhất, chính là đôi giày. Lí do để giải thích việc này là ngòai chợ không bán giày leo núi, cái này cũng giải thích cho việc Yukito phải mang nhiều giày thế. Đổi một chiếc xe ngựa kéo, một thứ mà người kéo xe cảm thấy nó không thật sự cần thiết để lấy một thứ dù ít giá trị nhưng cần thiết thì việc gì lại không đổi. Theo tôi biết, người vùng núi suy nghĩ rất đơn giản, họ không nghĩ nhièu đến vấn đề lợi thiệt về của cải mà nghĩ nhiều đến những vấn đề cần thiết cho cuộc sống hơn.

Syaoran bật cười:

- Cô đúng là rất thông minh. Có học trò thông minh như thế cũng tốt. Tất cả những điều cô nói đều đúng cả. Thôi, hẹn hôm khác nhé, tôi sẽ đưa con chó đến cho cô xem. Bây giờ tôi phải đi đây, tạm biệt!

- Tạm biệt! – Sakura nói.

Syaoran quay đi. Anh lẩm nhẩm: “Tất cả mọi điều cô nói đều đúng, Sakura. Nhưng có một việc cô không nghĩ tới, đó là tại sao Yukito biết được ngoài chợ ở đó không bàn giày, bởi vì ngay cả người kéo xe cũng không biết kia mà. Nếu vậy thì đâu phải anh ta đến lần đầu như anh ta nói. Tuy nhiên... Còn có thể giải thích theo cách khác. Đó là anh ta đã phục kích sẵn ở khu “đồi ma” ấy, đến bằng ngựa của anh ta. Còn người kéo xe kia là đồng bọn. Hừm, dù sao thì mình cũng không được trực tiếp xem anh ta đổi xe ngựa”


Hết chương 11

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:21 am

 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 3696926579=>  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 2782435296

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:22 am

cứ đọc kĩ từng chương, thứ này sẽ giúp Rum trau dồi khả năng văn chương đấy
lúc rảnh ngồi nhâm nhi mới thấy thấm thía làm sao, đọc tới đọc lui miết 74 chương hok bỏ sót một chữ :uru:

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:24 am

e rất chán làm văn, chán nhất là thuyết minh của lớp 9 *nghĩ lại vẫn sởn tóc gáy, ta đã từng ăn 1 con vịt*  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 3696926579

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 3:28 am

zậy hà? Sak thì ngược lại, môn văn năm nay đi tiên phong, nhờ nó mà Sak mới lên hs giỏi ấy
*toàn 8,5 vs 9 thì hok HS giỏi sao dc  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 565804 *

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 8:08 am

văn e học kiểu bình thường, khoảng 7-8 đ *thấp nhất là lần vịt đó*  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 4233300234

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 8:46 am

thế hả? nhưng chủ đề chính ở đây là : đọc mấy chap trên và thanks đi

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 9:51 pm

vâng, e đã thanks thêm 1 lần òi  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 993207

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sakura*tsubasa
Thợ săn
Thợ săn
Sakura*tsubasa
Nữ
Clover leaves11 Viên (moneyTFC)1023
Tổng số bài gửi : 1004
Birthday : 06/08/1999
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 10:08 pm

Chương 11

- Này, anh có chịu đánh xe tử tế không vậy? Nếu không thì để tôi đánh! – Syaoran nói với Yukito bằng giọng cáu gắt.

- Xin lỗi, tôi sẽ đánh tử tế ngay thôi – Yukito vẫn thản nhiên nói với Syaoran.

Bây giờ Syaoran, Sakura, và Yukito đang ngồi trên chiếc xe ngựa kéo, trong khi chỉ mới lúc nãy, cả ba đang cuốc bộ mệt lả người...

...........

- Nghỉ một lúc nhé, Sakura. Cô đi bộ đường dài như vậy chắc là mệt lắm rồi, - Syaoran lo lắng hỏi Sakura.

Yukito cũng đồng tình với Syaoran, nhất quyết khuyên Sakura nên ngồi nghỉ dù cô có phản đối. Đúng lúc đó có một chiếc xe kéo ngựa thồ hàng đi ngang qua. Syaoran mỉm cười, nói với Yukito:

- Anh nghĩ xem có thể mau lại chiếc xe kéo kia không?

- Xe kéo à? – Yukito ngạc nhiên, nhìn không chớp mắt vào người kéo xe.

- Ừ - Syaoran gật đầu – dù hơi bất tiện nhưng có xe đi vẫn hơn chứ. Cứ đi bộ kiểu này thì chân chúng ta cũng không chịu nổi nữa nói gì là Sakura. Anh thử làm một cuộc giao dịch xem, với anh chắc là được.

- Ủa? – Yukito ngạc nhiên nhìn Syaoran nhưng Syaoran không biểu lộ chút phản ứng nào mà chỉ cười, Yukito chặc lưỡi – anh thú vị đấy. Được rồi, để đấy cho tôi.

Yukito ra nói chuyện với người kéo xe một lúc và thật bất ngờ, người kéo xe dỡ hàng xuống, trao cho Yukito chiếc xe kéo. Sakura vô cùng kinh ngạc khi thấy Yukito kéo chiếc xe lại, còn Syaoran chỉ cười một cách khó hiểu.

............

- Này, Yukito – Sakura hỏi – sao lúc nãy anh lại mua được chiếc xe này từ người kéo xe vậy?

- Đơn giản thôi, bởi vì kẻ kéo xe ấy đang cần một thứ mà tôi có – Yukito mỉm cười - chuyện đáng hỏi là tại sao anh bạn Yukito lại biết tôi có nhiều thứ người kéo xe đang cần.

- Thông minh như anh mà không hiểu sao – Syaoran ngồi dựa lưng vào thành xe, mắt lim dim - chỉ cần quan sát là nhận ra ngay thôi.

- Uh? Tôi không hiểu? Thứ ấy là thứ gì thế? – Sakura thắc mắc.

Syaoran mỉm cười nhìn Sakura:

- Thứ gì à? Cô rất thông minh mà, đoán thử xem!

- Lúc nào cũng thế - Sakura tức giận – anh thật đáng ghét! Tôi sẽ hỏi Yukito, không thèm hỏi an nữa.

Syaoran bật cười nhìn bộ dạng bực tức của Sakura. Yukito liếc lại phí sau, nhìn hai người đang cười nói vui vẻ, anh ta chợt nảy ra một ý nghĩ mới. “Kịch”, chiếc xe ngựa bỗng dừng lại khiến Syaoran và Sakura ngã chúi vào nhau. Syaoran hỏi:

- Chuyện gì vậy? Con ngựa bị làm sao à?

- Chắc là vậy rồi – Yukito cúi xuống nhìn - Syaoran, cậu thử xuống xem bánh xe có bị làm sao không?

Syaoran nhảy xuống kiểm tra theo lời của Yukito. Nhưng khi chân anh vừa chạm đất, con ngựa hí vang lên rồi phóng vụt đi, kéo theo Sakura ngồi trên xe.

- SYAORAN...

Sakura thét lên, gọi với lại phía Syaoran. Syaoran hét:

- NGỒI IM, SAKURA. BÁM CHẮC VÀO, NGÃ LÀ CHẾT ĐẤY....

Chiếc xe ngựa lao đi vun vút về phía trước. Sakura sợ hãi:

- Anh là ai? Anh muốn gì?

- Tôi là ai à? – Yukito cười vang – tôi chẳng giới thiệu sao, tên tôi là Yukito Tsukishiro, 22 tuổi. Tôi đang muốn đưa cô về nhà đây, quý cô nương Sakura Akizuki. Ấy chết, tôi phải gọi cô là Sakura Kinomoto chứ.

Sakura choáng váng nhìn nụ cười nửa miệng của anh ta. Không còn là nụ cười ấm áp mà cô nhìn thấy lúc trước nữa mà là một nụ cười nửa vời, lạnh lùng đến phát sợ. Không một ai ngoài những người thân của Sakura biết họ thật của cô, ngay cả Syaoran cũng không vậy kẻ này là ai mà lại biết? Sakura thắc mắc và tin chắc người này có liên quan đến kí ức thuở 9 tuổi của cô.

- Anh là tên thích khách tối qua? Có phải chính anh đã tấn công tôi?

- Tấn công cô? không, tôi chẳng có ý định tấn công hay làm cô bị thương, tin tôi đi – Yukito nói khi thấy vẻ mặt ngờ vực của Sakura – có người ủy thác cho tôi nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ cô.

- Bảo vệ tôi? Ai vậy? – Sakura ngạc nhiên, thoáng nghĩ đến dì Sonomi.

- Tôi không có quyền tiết lộ. – Yukito mỉm cười – nhưng bây giờ thì cô đừng lo, tôi chỉ muốn thử cái tên Syaoran kia chút thôi. Nếu hắn đuổi kịp thì tôi sẽ trả cô cho hắn, còn nếu không thì tôi sẽ đưa cô về tận nhà.

- CÁI GÌ? ANH ĐỪNG CÓ BẮT BÍ NGƯỜI TA VẬY CHỨ? ANH PHÓNG NGỰA NHƯ THẾ NÀY THÌ LÀM SAO ANH TA ĐUỔI KỊP? – Sakura kêu lên

- Yên tâm, Yukito cười lớn, nếu hắn....

Yukito chưa kịp nói hết câu thì đã thấy một bóng người loang loáng phi đến. Thân thủ người này nhẹ như gió, phóng nhanh như có cánh, chẳng mấy chốc đã áp sát xe ngựa.

- Syaoran... – Sakura reo lên.

Syaoran đã đến ngay cạnh xe ngựa và giơ tay định bám vào thành xe. “Thôi rồi, lần này về lại phải nghe Touya ca cẩm đây”. Yukito lách người,cho ngựa tránh sang một bên, khiến Syaoran lỡ đà suýt ngã. Sakura lo lắng nhìn Syaoran. Syaoran vẫn không tỏ dấu hiệu đã bỏ cuộc, anh phóng nhanh hơn, vụt lên trước, đá vào hông ngựa. Con ngựa lồng lên, hí vang. Sakura và Yukito bị hất tung xuống dưới. Với tốc độ nhanh hết sức có thể, Syaoran lao đến, đỡ Sakura, đồng thời Yukito cũng nhanh chóng đứng được xuống đất an toàn. Con ngựa như phát cuồng, nó gầm lên và lao về phía Sakura. Syaoran lập tức buông Sakura đứng xuống đất, nhảy lên lưng ngựa, ghìm chặt cương, không cho nó lao đi. Nhưng dường như con ngựa không chịu nghe lời, nó vẫn lao về phía trước, chân đá lung tung, hất tung cả Syaoran xuống. Sakura nhảy lên lưng ngựa, ghìm cương, kéo con ngựa lại nhưng con ngựa phóng vút đi....

- SAKURA, NGUY HIỂM... – Syaoran hét lên.

Sakura vẫn nhất quyết ôm chặt cổ ngựa, không buông dây cương. Con ngựa gầm lên, bỗng hí vang và dừng lại. Syaoran chạy đến bên cạnh Sakura:

- Cô có bị thương không?

- Không sao – Sakura leo xuống ngựa, thở hổn hển – con ngựa này thật khó dạy bảo, nhưng không sao, tôi được học phi ngựa từ bé kia mà. Nó...

Sakura chợt dừng lại. “Véo”, một bóng người lao lên lưng ngựa và phóng vút đi.

- YUKITO.... – Sakura và Syaoran đồng thời hét lên.

Yukito ngoái lại, mỉm cười.

- Chúc mừng nhé, Sakura. Chúng ta sẽ còn gặp lại, Syaoran, Sakura. Bây giờ thì... Tạm biệt!

Con ngựa phóng vút đi, bỏ lại Syaoran và Sakura trong làn bụi mù mịt:

- Khụ, tên đáng ghét – Syaoran nói - giờ chúng ta lại phải đi bộ thôi. Cũng may chỉ còn một đoạn ngắn là đến nhà. Cô đi được chứ?

- Được – Sakura mỉm cười – a, phải cảm ơn anh lúc nãy đã cứu tôi. Anh không sao chứ? – Sakura lo lắng hỏi khi thấy Syaoran thở hồng hộc.

- Không sao! Chỉ là lúc nãy dùng nhiều sức nên bây giờ hơi mệt thôi. Lúc nãy tay Yukito đó nói chúc mừng là sao.

- Không, không có gì. – Sakura nói, trong đầu lại vang lên những lời nói khó hiểu của Yukito. Ai là người đã nhờ anh ta bảo vệ cô? Dì Sonomi hoặc Tomoyo ư? Nếu không phải thì là ai? Sakura cảm thấy nhức đầu với những câu hỏi. Bỗng cô cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên đầu mình:

- Không sao chứ - Syaoran mỉm cười – đi nhanh lên nào.

“Không cần phải lo lắng, chuyện gì đến sẽ đến!” – Sakura nhủ thầm và vui vẻ đi theo Syaoran. Suốt đường đi, cô lại bắt đầu suy nghĩ về câu đố của Syaoran: “Người đánh xe đó thiếu thứ gì? Tức là lúc ấy mình hơi mệt nên không để ý, nếu không thì tên Syaoran này biết tay mình.”

Hai người đi bộ chẳng mấy chốc đã về đến ngõ rẽ vào con đường dẫn đến nhà Sakura. Syaoran chia tay Sakura để về cung điện.

- Syaoran – Sakura gọi giật lại khi Syaoran đang định đi – cám ơn anh, dù xảy ra nhiều rắc rối nhưng quả thật tôi đã rất vui.

- Ừ, - Syaoran mỉm cười – cô vui thì tốt rồi.

Syaoran vẫy tay chào rồi quay lưng đi, nhưng Sakura lại gọi:

- Khoan, tôi đã nói xong đâu.

- Chưa xong à – Syaoran dừng lại – còn chuyện gì vậy? Ah, hay cô nhớ tôi nên không muốn cho tôi đi chứ gì?

- Đừng giỡn mặt – Sakura nổi giận – tôi chỉ muốn hỏi anh một việc, anh nói người kéo xe ngựa kia thiếu một thứ, thứ đó là “giày leo núi”, đúng không?

- Đúng – Syaoran cười trả lời – tôi biết cô vốn thông minh nên có thể đóan được. VẬy theo cô, tại sao Yukito lại có nhiều giày?

- Đơn giản thôi – Sakura trả lời ngay – đôi giày của Yukito còn mới, chứng tỏ anh ta mới đi nó vào sau khi đã đến vùng núi này rôi. Mà anh ta lại không có xe ngựa, nên phải vượt núi để đến đây. Quanh chỗ “đồi ma” không có nơi nào bán giày, như vậy đáng lý ra giày của anh ta phải rách và bẩn rồi mới đúng, nhưng đằng này lại còn mới nguyên. Vì thế, có thể giải thích, anh ta mang theo giày, thế thôi.

- Hoan hô! – Syaoran vỗ tay – cô rất thông minh, tôi quả không nhìn lầm. Nhưng cô có biết vì sao người kéo xe lại chịu đổi chiếc xe chỉ vì một đôi giày không? Chiếc xe đắt hơn đôi giày chứ nhỉ? Anh ta đang chở hàng, có thể là ra chợ, như vậy sao không ra đấy mà mua một đôi, có phải tốt hơn không? Đằng này lại phải đổi chiếc xe, rõ ràng là chịu thiệt.

Sakura cười:

- Anh nói đúng! Đương nhiên chiếc xe phải đắt hơn đôi giày rồi, nhưng đó là với những người có giày để đi. Người kéo xe ấy không có giày trong khi anh ta cần phải leo núi. Nhìn những thứ hàng trên xe của anh ta thì chắc chắn không phải mang ra chợ để bán mà là mang về nhà. Có thể anh ta không mua được thứ mình cần nhất, chính là đôi giày. Lí do để giải thích việc này là ngòai chợ không bán giày leo núi, cái này cũng giải thích cho việc Yukito phải mang nhiều giày thế. Đổi một chiếc xe ngựa kéo, một thứ mà người kéo xe cảm thấy nó không thật sự cần thiết để lấy một thứ dù ít giá trị nhưng cần thiết thì việc gì lại không đổi. Theo tôi biết, người vùng núi suy nghĩ rất đơn giản, họ không nghĩ nhièu đến vấn đề lợi thiệt về của cải mà nghĩ nhiều đến những vấn đề cần thiết cho cuộc sống hơn.

Syaoran bật cười:

- Cô đúng là rất thông minh. Có học trò thông minh như thế cũng tốt. Tất cả những điều cô nói đều đúng cả. Thôi, hẹn hôm khác nhé, tôi sẽ đưa con chó đến cho cô xem. Bây giờ tôi phải đi đây, tạm biệt!

- Tạm biệt! – Sakura nói.

Syaoran quay đi. Anh lẩm nhẩm: “Tất cả mọi điều cô nói đều đúng, Sakura. Nhưng có một việc cô không nghĩ tới, đó là tại sao Yukito biết được ngoài chợ ở đó không bàn giày, bởi vì ngay cả người kéo xe cũng không biết kia mà. Nếu vậy thì đâu phải anh ta đến lần đầu như anh ta nói. Tuy nhiên... Còn có thể giải thích theo cách khác. Đó là anh ta đã phục kích sẵn ở khu “đồi ma” ấy, đến bằng ngựa của anh ta. Còn người kéo xe kia là đồng bọn. Hừm, dù sao thì mình cũng không được trực tiếp xem anh ta đổi xe ngựa”


Hết chương 11

Tài sản của Sakura*tsubasa

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
T_RUMIKO
Quỷ hút máu
Quỷ hút máu
T_RUMIKO
Nam
Clover leaves22 Viên (moneyTFC)1529
Tổng số bài gửi : 1425
Birthday : 04/12/1994
Vi pham :
 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Left_bar_bleue1 / 101 / 10 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Right_bar_bleue


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1Wed Mar 28, 2012 10:12 pm

ây da... truyện dài dữ  [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 2992893867

Tài sản của T_RUMIKO

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content


 [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc    [Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc - Page 2 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[Cardcaptor Sakura fanfic][sưu tầm] Thiên đường hạnh phúc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Cardcaptor Sakura
» Cardcaptor Sakura !
» Vài nét về Cardcaptor Sakura
» [OH event] Cardcaptor sakura
» [ Lyric ] Cardcaptor Sakura
Trang 2 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-