(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [TRC Fanfic] Kuro - Shiro

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Jasu-chan
Pháp Sư
Jasu-chan
Nữ
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)62
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 01/04/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Tue Aug 05, 2008 9:06 pm

Title: Kuro – Shiro

Author: Jasu-chan

Disclaimer: Nhân vật của Clamp, một số tình tiết từ Tsubasa RC và CC Sakura của Clamp, cốt truyện của Suchan; Fanfic được viết ra nhằm mục đích giải trí, phi lợi nhuận

Length: Novel

Genre: Action, Adventure, Mysterious, Romantic, Drama

Rating: Không giới hạn độ tuổi; khuyến cáo đối với những người không thể hiểu được tập đầu tiên của Tsubasa hoặc tệ hơn thế

Status: Ongoing

Summary: Một chuyến du hành tìm kiếm lông vũ để cứu sống sinh mạng người mình yêu lại bắt đầu…

===============================

Trời đang vào hạ.

Mùa hạ… Nó khiến cho con người ta nhớ về những kỉ niệm vui buồn khi ở bên nhau. Đối với mỗi người trong chúng ta, dù là gia đình, người thân, bạn bè hay người yêu, thì phần kí ức quý giá nhất cũng chính là khoảng thời gian ta được ở bên cạnh họ.

Nhưng… Sẽ ra sao nếu những kí ức ấy bị mất đi?

-------------------------------

KURO - SHIRO

Chapter 1

Không chỉ là đất nước lớn thứ hai trên thế giới, còn hơn thế nữa, nước Clow được xem là nơi có điều kiện địa lý thuận lợi nhất. Phía Bắc là đại dương mênh mông, phía Nam là vùng dân cư đô thị sầm uất, phía Tây lại là một vùng sa mạc kéo dài đến tận khu ốc đảo phía Đông. Với một môi trường thuận lợi như thế, chẳng trách nước Clow lại phồn thịnh và trở thành một trong năm cường quốc trên thế giới chỉ với một hai thế kỉ. Nhưng tất nhiên, lý do lớn nhất cũng là nhờ đồng bào Clow chịu thương chịu khó làm ăn và biết bao đời Quân vương tài đức biết chăm lo cho dân, trị vì đất nước.

Có điều… Tôi vốn chẳng ưa gì cái mùa hạ oi bức khó chịu ở xứ này. Có lẽ tiết trời không đến nỗi xấu quá đáng như tôi nghĩ đâu, nhưng tôi thuộc dạng người thà bị chết cóng còn hơn là chết cháy.

_Hikaru! Hikari! Có im đi không thì bảo!!

Hai chú cảnh khuyển trông chững chạc, đáng sợ là thế nhưng thực chất lại hết sức trẻ con. Giữa trưa hè thế này mà cứ lôi nhau ra sân chơi kéo tay, kéo đuôi tùm lum rồi cãi nhau loạn xà ngầu cả lên. Nghe tiếng tôi vang lên oang oang đầy vẻ sát khí, tôi đoán chúng đã tái mặt và kéo nhau chuồn đi như thế nào.

Quả nhiên. Tiếng chó sủa im bặt. Tôi dùng dằng ôm gối quay mặt vô tường ngủ tiếp. Được đâu chừng năm bảy phút thì…

Gâu gâu… Grừ… Graahhh!!!! Arrrrr grarf!!!

_TRỜI ƠI LÀ TRỜI! TỤI BÂY IM HẾT COI!!!

Tôi nổi điên lên như một tên ăn mày bị giật mất đồ ăn. Quăng cái gối vào tường, tôi kéo cửa sổ cái xạch và dòm xuống hai con vật tội lỗi đang khép nép cúi đầu ngồi dưới sân bằng một ánh mắt mà cả tôi còn không dám tả.

Tôi uể oải bắt đầu cái điệp khúc mùa hạ của mình. Tôi rửa mặt, sửa soạn quần áo, vuốt bừa mái tóc rồi bay xuống nhà bằng đường tay vịn cầu thang. Ừ thì… ngủ trưa là xấu! Tôi biết mà.

_Sao vậy con? Ngủ không được chứ gì?

_Dạ…

Tôi ngáp. Trông tôi đến là tội.

_Con tính về bây giờ đấy à? Sớm vậy? Ở chơi ít bữa, chú nướng cho mấy cái bánh táo mang về.

_Dạ thôi! Con còn phải về cung… oa… oáp! Hơơơơ… Còn họp nữa.

Chú ấy là Fujitaka, bạn thân của bố tôi. Gia đình tôi giờ đang sống ở kinh thành, còn chú ấy vẫn ở lại đây, thị trấn Tomoeda để tiện cho công việc khai thác di tích cổ của mình. Nhiệm vụ của tôi vào mỗi quý hai, tức là mùa hạ, là đi tuần tra toàn bộ miền Tây nước Clow, trong đó có bao gồm cả quê hương Tomoeda thân yêu nữa. Và mỗi lần đi tuần hay có việc về đây, nhất là vào cái mùa hạ chết tiệt, tôi lại đến nhà chú Fujitaka, trước là thăm chú và xem có việc gì cần mình giúp không, sau là phá nhà chú, ý tôi là ngủ nhờ trên cái gác mát rượi như Thiên đàng mùa thu của chú.

Tối hôm qua tôi có ngủ đâu. Tôi còn phải đi bắt một đám thổ phỉ không rõ ở đâu chui ra, lộng hành cướp bóc của dân, tại sơ suất nên để chúng chém một nhát trúng cánh tay trái. Giờ trong người cứ sốt sốt khó chịu, muốn ngủ một chút cũng bị hai con quái thú kia phá rối. Thử hỏi còn gì tệ hơn nữa không?!

Nói ra thì xấu hổ nhưng cũng tại cái tật tôi lỳ. Ai đi tuần mà không đem theo thuộc hạ, chứ mỗi mình mình biết làm sao đánh lại cả một đám loạn như thế. Nhưng mà tôi không thích! Thế đấy.

_Chú ơi!! Con về nha chú!

_Khoan con! Chờ chút đã nào!

Tôi đeo sợi dây tín vật Hoàng gia vào cổ Hikaru và Hikari. Ừ… chúng là thuộc hạ duy nhất mà tôi đem theo. Khi bắt tội phạm chúng rất được việc. Nhưng khổ nỗi… Chúng chẳng biết thương chủ mình gì cả. Cái lũ óc trâu!!

_Bánh nướng đó, nhóc, mang về cho hai thằng tiểu quỷ ăn, còn cái này là cam sành chú biếu mẹ con.

Tôi phì cười. Tội nghiệp chú tôi lắm! Ở có một thân một mình, chẳng có ai là người thân. Trông chú lúc nào cũng trẻ trung và đầy sức sống, tôi biết tuy vậy mà chú sống không cô đơn chút nào đâu.

_Con cảm ơn chú! Chào chú con về.

_Ừm. Chào con. Cho chú gửi lời hỏi thăm mẹ và các em con.

Tôi leo lên ngựa, đeo cái ba lô trình trịch đồ ăn thức uống vào. Hai con chó sẽ chạy theo sau. Đừng coi thường tụi nó! Cảnh khuyển của tôi có thể chạy nhanh như một con tuấn mã suốt quãng đường từ đây đến kinh thành đấy.

_Con về đây ạ!!

Tôi giật dây cương, con ngựa hí lên đau khổ rồi uể oải lao đi. Đám chó bám theo sát bên tôi. Tôi còn nghe giọng chú văng vẳng gọi.

_Đi đường cẩn thận đó, Kurogane!!

-------------------------------

[to be continue]

Tài sản của Jasu-chan

Về Đầu Trang Go down
http://vnsharing.net/forum
Jasu-chan
Pháp Sư
Jasu-chan
Nữ
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)62
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 01/04/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Tue Aug 05, 2008 9:07 pm

Chapter 2

_Thưa mẹ, con về rồi.

_Về rồi đó hả, con trai?

Tôi bước vào phòng mẹ tôi. Mẹ đang ngồi giữa một rừng hoa đủ màu sắc với một cái bình sứ to chảng trước mặt. Thói quen của mẹ tôi là cắm bình hoa mới để trong phòng vào mỗi đầu mùa. Hoa cỏ đối với bà là một phần hai cuộc sống.

Mẹ tôi mỉm cười hiền hậu. Tôi rất thích nụ cười ấy. Ngày bố mất, cũng chính là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc. Mẹ khóc đến ngất đi. Và chỉ duy nhất một ngày hôm đó mà thôi. Cũng đã hơn sáu năm rồi, phải không mẹ?

_Đây là quà của chú Fujitaka biếu, chú ấy còn gửi lời hỏi thăm mẹ nữa!

_Chú có khỏe không con?

_Dạ, vẫn như mọi ngày. Chú con mà, lúc nào cũng như thanh niên trai tráng ấy mẹ ạ. Thôi có bánh nướng nè, để con kêu hai nhóc kia vào ăn.

Đó là hai đứa em song sinh của tôi. Vừa về đến cổng nhà là đã nghe thấy tiếng keng keng quen thuộc, tôi đoán chúng đang luyện kiếm ở sân sau. Kiếm đạo là truyền thống bao đời nay của gia đình tôi. Từ khi bố tôi gia nhập vào Đội Kiếm sĩ của triều đình, tôi và các em tôi luôn mơ ước sẽ trở thành một cảnh sát như bố.

Còn bây giờ, tôi đã là Đội trưởng của Đội Kiếm sĩ. Nếu bố tôi còn sống, hẳn bố sẽ rất vui lòng.

_Syaoron! Syaoran! Có muốn ăn bánh không?

_Hê! Anh hai về hồi nào vậy? Chú Fujitaka có cho bánh hả anh?

Thằng Syaoron háu ăn! Lần nào nó cũng là đứa nhanh chân nhất và giành được phần nhiều nhất. Mà giành ở đây là giành từ người ngoài kìa, chứ có đồ ăn rồi, nó lại mang chia cho tôi và Syaoran hết. Mười lăm tuổi đầu rồi mà cứ như đứa trẻ lên năm ấy! Còn Syaoran nữa! Nó là em út trong nhà nên hiền lành ngoan ngoãn lắm, không nghịch như thằng anh song sinh của nó. Cả hai đứa đều học giỏi và chăm luyện tập võ nghệ, cứ đà này chắc chắn chúng sẽ còn vượt qua cả tôi nữa cho xem!

_Lần này con vào cung chắc phải ở lại lâu lắm, mẹ ạ. Mẹ ở nhà có việc gì cần thì bảo mấy dì giúp việc, hoặc là nhờ Syaoron, Syaoran chứ đừng cứ tự làm mãi, nha mẹ!

Tôi ngốn đại một miếng bánh bự rồi nuốt xuống trong hai giây, đưa tay phải với cái áo choàng chuẩn bị bước ra cửa. Tôi cũng hơi bất ngờ vì sự vội vã của mình hôm nay. Có cái gì đó bất thường mà tôi không đủ thời gian để nhận ra. Thật ra trong đầu tôi bây giờ chỉ muốn được ra bãi cỏ ở phía sau ngọn đồi Clover, nằm phè ra mà đánh một giấc.

Tôi cố gắng không để mẹ biết tôi bị thương. Hai thằng nhỏ thì không sao, mẹ lo lắng cho tôi mới là chuyện khiến tôi phải lo lắng. Tuy thế nhưng tôi biết, khó mà giấu được mẹ những chuyện thế này.

_Còn hai đứa, ở nhà nhớ chăm sóc cho mẹ. Làm gì thì làm, cũng phải học cho xong Bộ Luật nước Clow cho anh hai. Còn có một năm nữa là tốt nghiệp rồi, nếu muốn dự thi tuyển vào ngành thì lo học bây giờ đi là vừa.

_Yes, sir!!

Hai đứa đồng thanh, nghe thôi là đủ biết tụi nó tự tin thế nào. Tôi mỉm cười nhìn Hikaru và Hikari.

_Anh hai để hai cái của nợ kia ở nhà. Mỗi ngày hai đứa nhớ thay phiên dẫn chúng đi dạo dùm anh.

Tôi cầm thanh kiếm giắt vào thắt lưng như một thói quen đã làm nhiều lần trong ngày. Nhưng hôm nay tôi thấy Ginryuu – tên của cây kiếm đã theo tôi từ cái hồi lần đầu tiên tôi biết thế nào là cách cầm một thanh kiếm, nó khác lạ lắm. Tôi có cảm giác như một ngọn lửa đang bùng cháy và hừng hực một thứ gì đó… rất bất thường.

_Kurogane, hôm nay là ngày mấy vậy con?

Tôi đột ngột giật mình. Phải rồi, nãy giờ tôi thấy trong thái độ của mẹ tôi cũng có chút gì lạ lắm. Cảm giác rất nhẹ, nhưng tôi nhận ra được.

_Dạ, ngày một tháng tư.

Vừa dứt lời, tôi nghĩ rằng đã thấy mặt mẹ thoáng tái đi. Hình như mẹ đang sợ. Cả Syaoron và Syaoran cũng nhận ra sự kì lạ trên gương mặt luôn tươi cười của mẹ. Chúng xáp lại định hỏi, nhưng lại thôi. Mẹ khẽ mỉm cười, chăm chăm nhìn vào cánh tay trái của tôi mà nói:

_Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng bỏ cuộc nhé, con trai của mẹ!

-oOo-


Tôi ngồi trên lưng ngựa mà hồn cứ thả đi đâu. Tôi thực sự lo lắng cho mẹ tôi, và nhất là về những điều mẹ tôi vừa nói. Nhưng mẹ cứ hối thúc tôi mau đi đi, thế là tôi đành lôi Syaoron và Syaoran ra dặn dò thật cẩn thận rồi vội vàng đi khỏi.

Tôi tự hỏi hôm nay là cái ngày quái đản gì thế này! Đang bực bội bước vào Sở - nơi những Đại tướng thủ lĩnh của Cục Cảnh sát Triều đình làm việc, tự nhiên ở đâu ra nguyên một vật thể lạ bay tới và cứ nhắm ngay cổ tôi mà ghì xuống. Tôi té bổ nhào, “vật thể lạ” đè ngay trên người tôi, kêu meo meo. Tôi mà không bị thương là đã né kịp rồi.

Không cần nhìn tôi cũng biết bộ mặt của tên thủ phạm giờ đang cười nhăn nhở như thế nào.

_Giờ mới chịu vác xác về đấy à, Oẳng oẳng bự?

_Chứ anh thì sao nào? Đừng có nói rằng anh đã xong hết việc của anh rồi đó nha! Với lại…

Tôi đứng bật dậy, miệng cười cười, rút kiếm ra. “Vật thể lạ” suýt lộn nhào nhưng hắn kịp thời đáp đất bằng một cú búng người độc chiêu.

_...ĐỪNG CÓ GỌI TÔI LÀ OẲNG OẲNG!!!

_Tất nhiên là tôi xong xuôi hết rồi! Số là bố tôi vừa được cử về bên bển, cái vùng mà tôi phải xử lý đó, nhậm chức rồi. Thành ra tôi giao hết mấy tên giặc cỏ đó cho bố. Haha! Việc cỏn con thế mà! Thành ra anh là người về sau cùng đấy, thưa Kuro-sama!

_KUROGANE!!

_Ờ… Kuro là được rồi!

Fai – tên của hắn – Đội trưởng Đội Pháp sư Cục Cảnh sát Triều đình – kẻ thù truyền kiếp của tôi. Mọi người gọi chúng tôi cứ như chó với mèo. Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng như vậy không hề có nghĩa tôi “là chó”. Hắn bằng tuổi tôi thôi mà không hiểu sao trong đầu lại chứa được đủ thứ trò quái quỷ.

Cục Cảnh sát Triều đình thực ra chỉ có bốn Đội. Ngoài Kiếm sĩ và Pháp sư, hai đội còn lại là Đội Cung thủ và Đội Ninja, do Yukito và Souma thủ lĩnh. Hai người họ nhỏ hơn bọn tôi một tuổi, nên “bị” hắn gọi là Oẳng oẳng nhỏ và Meo meo nhỏ, tôi là Oẳng oẳng bự, còn hắn là Meo meo bự. Hơn nữa Souma là đứa con gái duy nhất trong đám nên mọi người cứ cho rằng cô ấy là em út. Nói thế chẳng khác nào nói tôi là anh cả, vì tôi chính là đứa bự con nhất.

Ngay sau đó chúng tôi lập tức vào Chính điện để gặp Quốc Vương ngay. Như mọi lần, sau khi chúng tôi đi tuần về, Quốc Vương lại cho triệu vào để nghe báo cáo và ban chỉ thị cho Quý mới.

Quốc Vương Touya và Hoàng Hậu Amatematsu của chúng tôi dù tuổi còn rất trẻ nhưng lại rất tài giỏi trong việc trị nước và có tấm lòng nhân hậu, luôn chăm lo cho dân. Họ là những bậc Quân vương đích thực của đất nước Clow đang trên đà lớn mạnh từng ngày này.

Một điều thú vị nữa là hai cô em gái của Quốc Vương và Hoàng Hậu lại bằng tuổi nhau, và là một đôi bạn rất thân từ nhỏ. Đó là Công chúa Sakura và Công chúa Tomoyo. Tại sao khi không tôi lại đi nói chuyện về hai cô Công chúa này hả? Ờ thì… Vì tôi yêu Công chúa Tomoyo mà…

Công chúa Tomoyo nhỏ hơn tôi bốn tuổi, tức là bằng tuổi Syaoron và Syaoran. Lần đầu tiên gặp cô ấy, chính là ngày đầu tôi bước chân vào ngành Cảnh sát. Từ lúc nào tôi đã nhận ra mình đã bị cô ấy cuốn hút, mê hoặc. Tomoyo ngây thơ, dịu dàng, vui vẻ lại rất đáng yêu. Cô ấy luôn quan tâm đến tôi và mang đến cho tôi một cảm giác ấm áp vô cùng. Những lúc hai đứa chúng tôi ở bên nhau, suýt tí nữa tôi đã quên mất cô ấy dù sao vẫn là một cô Công chúa cành vàng lá ngọc, dù có thường đi ngao du sơn thủy bên ngoài thế nào. Nhưng hình như điều đó không hề làm cô ấy quan tâm.

Chính điện hôm nay dường như khác với mọi khi. Bên trong phòng chỉ có Quốc Vương, Hoàng Hậu và hai Công chúa, ngoài ra không còn một ai khác. Khi chúng tôi bước vào, đột nhiên tôi cảm thấy một luồng ma lực rất khó tả đang đến gần. Tay tôi nắm chặt lấy Ginryuu, tôi đã bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh đề phòng. Quốc Vương đứng dậy, với cặp mắt lo âu, Ngài nói:

_Cuối cùng thì “ngày đó” cũng đã tới.

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Nguồn ma lực đáng sợ đó đang tiến đến, ngày càng gần.

-------------------------------
[to be continue]

Tài sản của Jasu-chan

Về Đầu Trang Go down
http://vnsharing.net/forum
Jasu-chan
Pháp Sư
Jasu-chan
Nữ
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)62
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 01/04/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Tue Aug 05, 2008 9:08 pm

Chapter 3

_Động đất! Động đất!

Mọi người bên ngoài nháo nhào cả lên. Tôi cau mày, vội vã chạy ra, không biết tôi có thể làm được gì nhưng tôi nghĩ mình nên trấn an dân chúng trước khi mọi việc trở nên lộn xộn. Nhưng Quốc Vương cản tôi lại. Fai, Yukito và Souma chạy đến bảo vệ Hoàng Hậu và Công chúa. Lập tức cơn động đất ngừng lại. Bầu trời ban trưa bỗng chuyển thành một màu đen kịt u ám. Tiếng người đang nhốn nháo bỗng im bặt.

_Mọi người…

Tôi sững sờ. Không thể hiểu nổi, rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra thế này.

_Tất cả mọi người bên ngoài đều đang trong trạng thái ngủ mê. Và họ sẽ ngủ như thế mãi.

_Quốc Vương nói sao?

Tôi nghe thấy tiếng gió đang rít vào trong phòng. Nguồn ma lực ấy đang đến, nó đang hiện diện ở ngay đây. Tôi có thể nhận thấy rất rõ.

Tôi đứng chết trân.

Quốc Vương trở lại bên Hoàng Hậu, rồi Ngài nhìn thẳng vào mắt Fai, Yukito và Souma. Ngay lập tức, họ ngã xuống mà không kịp kêu lấy một lời. Tôi hốt hoảng chạy lại đỡ.

_Quốc Vương!

_Đừng lo! Họ chỉ ngủ thôi mà. Họ cần phải ngủ, bởi vì hôm nay là ngày định mệnh của đất nước này. Ngày một tháng tư. NGÀY TẬN THẾ.

Tôi sững người, ngạc nhiên, thậm chí là kinh hoàng. Tôi phải cố gắng lắm để giữ được bình tĩnh.

_Nhưng… Tại sao chứ? Chúng ta phải làm sao đây?

Quốc Vương nhìn tôi, lắc đầu. Bên ngoài bầu trời vẫn bị một màu đen tối tăm bao trùm. Bão nổi lên. Rõ ràng là chuyện bất thường, đầu mùa hạ mà lại có bão. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng cơn bão ầm ầm kéo đến, tiếng vòm cây xào xạc mạnh, không có tiếng người, cả một tiếng thú rừng cũng không. Chẳng lẽ… ngày tận thế quả thực là…

Một lần nữa, tôi lại nghe thấy tiếng gió rít vào trong phòng. Hết sức đột ngột. Tôi nhắm mắt, bịt tai lại. Có cái gì đó đang di chuyển. Một thứ ma thuật. Đầu tôi bỗng đau như búa bổ.

Một ma pháp trận lớn xuất hiện. Quốc Vương và Hoàng Hậu bỗng nhiên bất động như tượng. Tôi đứng dậy, vụt chạy lại thì lập tức bị ma thuật bắn ra xa. Tôi cố gượng dậy, và tôi thực sự kinh hoàng với cảnh tượng trước mặt tôi.

Thân thể Công chúa Sakura và Công chúa Tomoyo đột nhiên phát sáng rực rỡ, tôi còn nhìn thấy rõ gương mặt của họ, chúng trắng bệch, đôi mắt vô hồn như mang một vẻ mất mát gì đó không thể tả. Cả hai bay lơ lửng trên không trung, ngay giữa Chính điện, giữa ma pháp trận đang được một cơn lốc mạnh và lớn làm bức tường bao bọc. Họ quay mặt đối diện nhau, rồi đưa tay đan vào tay của nhau. Ngay lập tức, hai đôi cánh trong suốt kì lạ mọc ra từ lưng cả hai người, một đôi màu đen, một đôi màu trắng.

_CÔNG CHÚA!!

Tôi hét toáng lên, định rút kiếm xông ra nhưng thân thể tự nhiên cũng bất động, không cựa quậy gì được. Tôi tức tối vùng vẫy, nhưng vô ích.

Hai đôi cánh ấy phát ra một thứ ánh sáng làm tôi đau đầu kinh khủng. Phải rồi! Thứ ma lực mà từ hồi trưa đến giờ tôi cảm nhận được, chính là nó. Chính là cảm giác này.
Tôi gần như không giữ được bình tĩnh nữa. Rốt cuộc những chuyện này là thế nào chứ?

_Chính là lúc này.

Tôi quay sang phía Quốc Vương. Ngài đang quan sát ma pháp trận, chính xác là bên phía của Công chúa Tomoyo, hết sức cẩn trọng như thể chỉ cần sơ hở một giây thôi là mọi chuyện sẽ chấm dứt. Tôi nghĩ vậy, bởi vì tôi tin Quốc Vương đã có cách cứu Công chúa. Dù không hiểu những chuyện này là gì nhưng cái cảm giác khó chịu mà hai đôi cánh kia mang lại khiến tôi nghĩ rằng thứ ma thuật kì lạ này không tốt lành chút nào.

Quốc Vương nhắm mắt, khẽ đọc thần chú. Tuy bất động nhưng ma lực của Ngài vẫn chẳng có vẻ gì là suy giảm cả, và cả bản thân tôi cũng chẳng thấy mình bị mất sức hay đại loại thế.

_...Sho!

XOẸT!! Một tia chớp xuyên qua bức tường lốc. Tôi hồi hộp dõi theo. Ánh sáng trên người Công chúa Tomoyo phụt tắt. Đôi cánh màu đen trên lưng biến mất, cô ấy rời tay khỏi Công chúa Sakura. Đột nhiên tôi cử động lại được bình thường. Ngay lập tức tôi chạy lại và đỡ lấy Công chúa Tomoyo đang rơi xuống, ra khỏi ma pháp trận.

Tomoyo từ từ nhắm mắt lại. Không! Cô ấy chỉ ngủ thôi! Tôi còn nghe nhịp thở của cô ấy mà. Tôi cứ thấy trong lòng rối bời, không yên.

Tôi nhìn lên bên trên. Trong ma pháp trận, Công chúa Sakura vẫn ở đó, hai tay buông thõng, đôi mắt vẫn vô hồn, đôi cánh trắng phát sáng rực rỡ. Nhưng lốc xoáy bảo vệ ma pháp trận đã biến mất. Quốc Vương lo lắng nhìn Công chúa, rồi Ngài và Hoàng Hậu đến bên tôi lúc ấy đang ôm chặt lấy Tomoyo. Tôi thấy trên tay Hoàng Hậu có cầm cái gì đó màu đen và trắng. Tôi tự hỏi có liên quan gì đến hai đôi cánh kia không. Không, quan trọng hơn, Tomoyo sẽ ra sao, và cả những người khác nữa.

_Hãy nghe đây, Kurogane, cậu mang trong mình một sứ mạng hết sức quan trọng. Định mệnh đã trao sứ mạng đó cho cậu, và chỉ khi cậu hoàn thành nó, đất nước này mới được cứu thoát.

_...Tôi? Vậy, tôi phải làm gì đây?

Quốc Vương cúi xuống nhìn Tomoyo đang say ngủ.

_Cả hai Công chúa… đều đã bị lấy mất đi kí ức của mình rồi. Và nếu cứ để như vậy, cả hai sẽ chết!

Tôi giật mình. Sẽ chết sao? Tomoyo… Không thể được!

_Hãy cho tôi biết phải làm gì! Tôi không thể để Công chúa Tomoyo chết được!!

Hoàng Hậu bước tới, vật thể trên tay Ngài đang ngọ nguậy. Nó, không, chúng là vật thể sống!

_Những con vật này là Mokona! Con màu đen này, sẽ đi theo Tomoyo, còn con màu trắng sẽ ở bên Sakura. Chúng sẽ giúp cho hai Công chúa giữ được mạng sống trong một thời gian ngắn. Và trong thời gian ấy, cậu phải lấy lại hai chiếc lông vũ đang bị phân tán ở “nơi đó”. Như thế mới có thể cứu lấy đất nước và hoàn thành sứ mạng của cậu.

_Lông vũ? Tôi phải tìm ở đâu? Còn Công chúa Tomoyo?

Quốc Vương đứng dậy, cầm cây quyền trượng dài có hình thần Mặt trời Cerberus bên trên. Ngài nói và bắt đầu làm phép:

_Ta sẽ đưa cậu và Tomoyo đến chỗ Phù thủy không gian Yuuko. Cô ta là người duy nhất có thể đưa cậu đến nơi cần đến. Và cô ta sẽ cho cậu biết việc cậu cần làm. Nhưng trước khi đi, ta muốn cho cậu biết một việc. Hai người hãy vào đây đi.

Tôi ngoái cổ nhìn về phía cánh cửa. Bên ngoài bão táp ngày càng dữ dội. Nhưng khi cánh cửa được mở ra, tôi lại chẳng có chút cảm giác gì về “khí” của thế giới bên ngoài cả. Như thể không gian trong Chính điện đã cách ly hoàn toàn với bên ngoài.

Hai cậu bé bước vào. Trông cả hai đều lộ rõ sự lo lắng bồn chồn không yên trên nét mặt, giống như tôi vậy. Nhưng điều tôi không thể ngờ lại là… Hai người đó chính là Syaoron và Syaoran!

_Tại sao… Sao hai đứa lại ở đây? Còn mẹ? Mẹ đâu rồi?

_Chính ta đã cho người gọi họ tới. Mẹ cậu giờ đang ở một nơi rất an toàn. Đừng lo! Sở dĩ ta chờ cậu đến rồi mới gọi hai đứa em của cậu, cũng có cái lí do riêng của ta.

Tôi nhìn sang Quốc Vương. Tôi hiểu tình hình bây giờ không phải là lúc để hỏi những chuyện này, nên tôi cứ để yên xem Ngài có kế hoạch gì, và làm tất cả những gì mình làm được. Để cứu Tomoyo và mọi người, tôi không thể chần chừ được nữa rồi.

_Syaoron, Syaoran! Nhiệm vụ của hai cậu là bảo vệ linh hồn của Công chúa Sakura trong mơ. Vì thiếu đi Tomoyo nên linh hồn Sakura nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Ta xin hai cậu hãy cứu lấy Công chúa!

Syaoron và Syaoran nhìn nhau, rồi không chút đắn đo, với ánh mắt quyết tâm mãnh liệt, cả hai cùng quỳ xuống và nói:

_Chúng tôi nguyện đem thân mình bảo vệ cho Công chúa Sakura! Những gì chúng tôi làm được, chúng tôi sẽ cố gắng làm.

Quốc Vương mỉm cười hiền từ. Rồi Ngài đưa Syaoron và Syaoran vào trong ma pháp trận chỗ Công chúa Sakura, Ngài làm phép, cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ. Với ánh mắt tràn đầy niềm tin, Ngài nhìn cả ba người. Lập tức, con Mokona màu trắng mọc cánh và bay đến bên Sakura.

Quốc Vương quay về phía tôi, giơ cao cây quyền trượng.

Ma pháp trận Hoàng đạo xuất hiện ngay dưới chân tôi. Tôi ghì chặt lấy Tomoyo trong vòng tay. Người cô ấy vẫn còn ấm, nhưng hình như cái cảm giác mất dần sinh khí của cơ thể lúc nãy đã biến mất. Theo lời Hoàng Hậu, là bởi vì nhờ có con Mokona màu đen thui này. Trông nó chỉ nhỏ bằng nắm tay tôi thôi, lại tròn tròn, béo béo như cục bông với hai cái tai dài và một cái miệng bự rất nổi bật.

Gió nổi lên, ngay bên trong căn phòng kín. Ma pháp trận phát sáng liên tục.

_Ta tin ở cậu, Kurogane. Hãy cứu lấy đất nước này, cứu lấy người mà cậu yêu thương.

Một cơn lốc ma thuật xuất hiện, nó cao dần và bao phủ lấy chúng tôi. Trong tích tắc, tôi bị cuốn đi. Cái cảm giác này, tôi chưa từng trải qua bao giờ. Cứ như đang ở trong một chiều không gian mà chỉ có một mình mình tồn tại.

Sứ mạng của tôi. Định mệnh của tôi. Tất cả những chuyện này… Tôi không cần biết ra sao! Chỉ cần những việc cần làm để Tomoyo sống, để mọi người sống, tôi sẽ làm hết. Tôi nhất định phải cứu lấy Tomoyo!

-------------------------------

[to be continue]

Tài sản của Jasu-chan

Về Đầu Trang Go down
http://vnsharing.net/forum
Jasu-chan
Pháp Sư
Jasu-chan
Nữ
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)62
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 01/04/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Tue Aug 05, 2008 9:08 pm

Chapter 4

_Cô là… Phù thủy không gian Yuuko?

Nơi chúng tôi vừa đến, hình như không phải nằm trong nước Clow. Trời đang mưa lâm râm. Tôi nhìn quanh, cảnh vật rất kì lạ. Từ nhà cửa đến những đồ dùng trong nhà, tôi đều chưa từng thấy qua bao giờ.

_Phải. Chính là tôi.

Người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi chính là người mà Quốc Vương muốn tôi gặp. Tôi cảm thấy có một nguồn ma lực cực mạnh tỏa ra từ vị phù thủy Yuuko này. Hơn nữa, tuy trời đang đổ mưa, nhưng người cô ấy hoàn toàn không bị ướt.

_Xin cô hãy cho tôi biết làm thế nào để cứu Tomoyo!

_Cậu hãy nghe đây. Tôi là người duy nhất có thể đưa hai người đến Nhật Bản Quốc, nơi hai sợi lông vũ, một đen và một trắng đang bị phân tán. Để cứu được cô gái này và nhân dân cả đất nước của cậu, cậu phải tìm và lấy lại hai sợi lông vũ ấy về. Nhưng chỉ mình cậu tìm thì tôi e rằng rất khó, nên mỗi khi đi cậu hãy dẫn Tomoyo theo. Tôi nói trước, sẽ rất nguy hiểm đấy. Nhất là đằng sau còn có những kẻ khác muốn chiếm đoạt lông vũ vì sức mạnh thay đổi thế giới của nó.

_Vậy thì tôi không thể để Tomoyo đi cùng được. Vả lại cô ấy vẫn còn bất tỉnh…

Tôi nói mà cứ như là gào lên. Tôi cố kéo tấm áo choàng che cho Tomoyo khỏi ướt. Cái con Moko… Modo gì đó thì cứ chui vào trong ngực áo tôi mà nấp làm tôi cực kỳ khó chịu.

_Nhưng nếu cậu không nhanh tìm lại chúng, sau mười ngày nữa, cả hai Công chúa sẽ chết. Nếu không có con vật tên Mokona này thì chắc Công chúa chỉ sống được trong một ngày nữa là cùng.

_Sao cơ!

_Thật đấy! Vì thế, nếu cậu vẫn quyết định đi, tôi sẽ đưa cậu đi, và cậu sẽ phải trả một cái giá tương xứng cho cả cậu và cô gái này cùng đến một thế giới khác.

_Thế giới khác?

_Đó là một thế giới tồn tại song song với thế giới cậu đang ở. Và ở thế giới đó, có một cô gái giống hệt Công chúa Tomoyo, Nữ Vương Tsukuyomi của Nhật Bản Quốc. Ngài ấy đồng thời cũng là một Yumemi – Người đoán mộng, nên hoàn toàn có thể đi vào giấc mộng của Tomoyo và đánh thức linh hồn cô ấy, gọi cô ấy tỉnh dậy.

Một cô gái giống hệt Tomoyo sao? Thế giới song song… phải chăng là những “chiều không gian khác” mà mẹ tôi đã từng nhắc đến trước đây? Hóa ra vị Phù thủy không gian này là… người đưa những kẻ khác đến thế giới khác? Và muốn vậy, ta phải trả một cái giá tương xứng theo yêu cầu của cô ấy?

_Cái giá là gì đây?

_Nói vậy thôi! Chứ tôi đã nhận đủ rồi. Từ bố mẹ cậu, mười chín năm trước, ngay sau ngày cậu vừa chào đời.

_Bố mẹ tôi? Làm sao bố mẹ tôi lại…

_Không còn thời gian để giải thích nữa đâu. Rồi cậu sẽ được biết mọi chuyện, sớm thôi mà. Còn bây giờ, hãy bắt đầu chuyến du hành tìm kiếm lông vũ đi.

Tôi cúi xuống nhìn Tomoyo trong vòng tay mình. Rồi, với quyết tâm mãnh liệt đang bùng cháy trong lòng, tôi gật đầu. Phù thủy Yuuko dang rộng hai tay, nhắm mắt lại, khẽ đọc thần chú. Tôi chỉ kịp nhìn thấy một xoáy nước lớn với ma pháp trận bên trong cuốn lấy chúng tôi đi. Tôi mệt quá, mắt mở không nổi nữa, ngủ thiếp đi mất, nhưng trước đó tôi còn kịp nghe tiếng cô Yuuko từ một kẽ của xoáy nước lớn đó:

_Thượng lộ bình an! YOUOU.

-oOo-


“Anh nhìn này! Trông chúng có dễ thương không nào? Có giống anh và em không?”

“Búp bê? Em may đấy à?”

“Tất nhiên rồi! Con này tượng trưng cho em, nó sẽ đi theo anh. Còn con này là anh, em sẽ luôn giữ nó bên mình. Thế thì dù sau này chúng ta có xa nhau, hay vì lý do nào đó mà quên nhau thì những con búp bê này sẽ làm chứng cho chúng ta.”

“Em đừng nói thế! Làm sao chúng ta có thể chia cách hay quên nhau được chứ? Em đâu nỡ làm vậy với anh, phải không, Tomoyo?”

_TOMOYO!!!

Tôi gào lên mà sau đó chính tôi còn cảm thấy rất thảm thiết. Tôi giật mình, ngồi bật dậy, nhìn xung quanh. Tomoyo vẫn đang say ngủ, phải, trông cô ấy cứ như chỉ đang ngủ. Giấc mơ vừa rồi, là quá khứ của tôi và Tomoyo, chúng tôi đã từng có những tháng ngày vui vẻ bên nhau.

_Anh đã tỉnh rồi à?

Một người mặc lễ phục màu trắng tinh bước vào. Cái con Mo… Mệt quá! Cái bánh bao đen cũng đang nhảy nhót, ngoác miệng cười trên tay người đó. Nó nhìn tôi chằm chặp như sắp sửa buông một câu giễu cợt cho cái câu tôi vừa buộc miệng la lên lúc nãy. Nhưng nó không phải là kẻ tôi đang quan tâm đến.

_Cô là… Tsukuyomi, Nữ Vương của Nhật Bản Quốc? Có phải chúng tôi đã đến Nhật Bản Quốc rồi không?

Gương mặt thanh thoát như đóa hoa thủy tiên. Dáng đi thướt tha như nhành linh lan trắng. Vẻ đẹp trong sáng nhưng rạng ngời, tựa như tia nắng ban mai mùa hạ. Nàng tiên Mùa Hạ. Giống hệt như Tomoyo.

_Xem ra cô Yuuko đã cho anh biết cả rồi. Phải, ta chính là Nữ Vương ở đây.

Cô ấy trông cũng chừng mười bảy, mười tám tuổi, và có vẻ chính chắn hơn Tomoyo. Còn trẻ thế này đã làm Vua, tôi thật sự rất ngạc nhiên, dù rằng Quốc Vương của nước tôi cũng lên ngôi khi Ngài chỉ mới tròn hai mươi tuổi.

Nhưng, hơn thế nữa, cho dù đã được Phù thủy Yuuko báo trước nhưng tôi vẫn không khỏi bàng hoàng khi vừa trông thấy Nữ Vương. Cô ấy quá giống, quá giống Tomoyo.
Nhưng không giống hoàn toàn. Chắc chắn là không!

Tôi sững người, ngớ ra trong một chốc. Tôi bần thần nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Mọi thứ đến quá đột ngột, có rất nhiều chuyện tôi vẫn chưa hiểu. Nhưng thời gian không cho phép tôi tìm hiểu những thứ đó, có những chuyện quan trọng hơn cần được ưu tiên lúc này.

Tôi khẽ thở dài, mỉm cười và đưa tay vén mái tóc của Tomoyo. Sắc mặt cô ấy đã hồng hào lại như bình thường.

_Thưa Nữ Vương, tôi có thể hỏi Ngài chút chuyện không?

Nữ Vương chầm chậm tiến về phía tôi. Bên ngoài cánh cửa đã khép, có hai bóng người, tôi đoán họ là cận vệ của Nữ Vương. Tôi tự hỏi làm sao họ có thể để Nữ Vương một mình vào đây với một người lạ mới đến như tôi.

_Chào mừng anh đến Nhật Bản Quốc. Từ giờ anh sẽ phải vất vả rất nhiều đấy. Bất cứ việc gì cần hỏi, anh cứ hỏi ta, đừng ngại.

Bánh bao đen từ tay Nữ Vương nhảy tọt luôn vào lòng Tomoyo. Nó nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tôi chẳng thèm chấp nó, quay lại phía Nữ Vương. Tôi nghiêm sắc mặt.

_Tất nhiên tôi có rất nhiều điều cần hỏi. Nhưng trước tiên, có phải Ngài có cách khiến Tomoyo tỉnh dậy không? Bởi vì cô Phù thủy Yuuko bảo rằng nếu không có Tomoyo đi cùng, tôi khó lòng mà tìm lại lông vũ kịp thời được. Xin Ngài hãy giúp tôi!

_Chắc anh cũng biết rồi. Tôi là một Yumemi. Hơn nữa tôi và cô bé này là hai người có cùng “loại” linh hồn với nhau nên chỉ cần đi vào thế giới mộng là sẽ gọi cô ấy dậy được thôi. Chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ tiến hành ngay bây giờ.

_Vâng.

Nữ Vương mỉm cười. Nụ cười tôi đã từng được thấy nhiều lần. Nụ cười ấm áp như ánh nắng ấy. Nhưng sao… có cảm giác gì đó khác lạ quá…

Cô ngồi xuống, nhắm mắt lại. Thật khẽ. Một làn gió nhẹ ban tối khẽ thổi vào căn phòng lớn được thắp sáng bằng ánh nến vàng ngà huyền ảo. Màu chiếu trải trên nền, màu tường, màu cửa đều mang một màu vàng pha trắng ngà, hòa vào màu nến tạo nên một thứ cảm giác đậm chất Đêm Hạ. Lung linh, lung linh. Mờ mờ, ảo ảo.

Nữ Vương đang ngủ. Dù cô đang ngồi và chỉ đơn thuần là nhắm mắt, nhưng tôi cảm giác như cô ấy đang ngủ. Cô ấy đang đi vào “mộng” ư?

Tự nhiên tôi thấy hồi hộp kinh khủng. Bánh bao đen nhảy lên đầu tôi và ngồi luôn trên đó. Nó bất động rồi, tôi nghĩ vậy. Tôi nhớ lại lời Quốc Vương: “…Nhiệm vụ của hai cậu là bảo vệ linh hồn của Công chúa Sakura trong mơ. Vì thiếu đi Tomoyo nên linh hồn Sakura nhất định sẽ gặp nguy hiểm...” Chưa bao giờ tôi nhớ lời ai nói mà dai đến thế. “Gặp nguy hiểm”. Có khi nào… Cả Tomoyo cũng có thể gặp nguy hiểm trong mơ không?

Hai phút… Tôi đoán vậy.

Sao lâu thế?

Năm phút…

Có khi nào xảy ra chuyện gì không?

Tôi không thể ngừng suy nghĩ lung tung được. Tôi ngồi bất động, nhưng trái tim cứ như muốn nhảy ra ngoài.

Nữ Vương khẽ cử động. Tôi giật mình, gần như nhảy dựng lên. Tomoyo chớp mắt.

_Tomoyo!

Tôi bay, dùng theo đúng nghĩa đen của từ mà nói, tôi bay ra trước mặt Tomoyo. Nữ Vương mở mắt, Bánh bao đen nhảy lên bàn tay cô ấy.

Tomoyo chậm rãi mở mắt, và ngồi dậy. Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm cô ấy. Cô ấy cũng yếu ớt đưa mắt nhìn thẳng vào tôi. Suýt tý nữa tôi đã nắm chặt lấy tay cô ấy.

_Anh… là ai?

-------------------------------

[to be continue]

Tài sản của Jasu-chan

Về Đầu Trang Go down
http://vnsharing.net/forum
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Tue Aug 05, 2008 9:41 pm

Ừa, hay đó ^^
Quả là người viết chuyên nghiệp, lời văn chau chuốt, tỉ mỉ ^^

Cộng cho bạn 15 Lv nhé ^^
Cố gắng phát huy ^^

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Jasu-chan
Pháp Sư
Jasu-chan
Nữ
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)62
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 01/04/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Wed Aug 06, 2008 1:48 am

Chapter 5

Tôi bất động, gần như hoàn toàn. Chỉ trừ trái tim đập thình thịch. Tôi thề rằng tim tôi chưa bao giờ đập nhanh và mạnh đến thế.

“Cả hai Công chúa… đều đã bị lấy mất đi kí ức của mình rồi.”

Tôi nắm chặt tay lại. Hoàng Hậu đã nói đúng. Có lẽ chỉ đến khi tìm lại được hai sợi lông vũ đó, kí ức của Công chúa mới quay trở về. Tôi cũng thật sự mong như vậy.

Tôi thấy lòng buồn buồn. Tự nhiên lại như thế, lạ quá! Tôi không quen cái cảm giác này chút nào.

Trống trải quá!

_Fureya! Eruda!

Tôi giật mình. Hình như Nữ Vương đã thấy sự lúng túng trên gương mặt vốn ít khi biểu lộ cảm xúc kiểu này của tôi. Sau tiếng gọi khẽ của Ngài, hai cô gái, có lẽ là chị em song sinh vì họ trông rất giống nhau, mở cửa bước vào và quỳ trước mặt Ngài. Tôi nở một nụ cười gượng gạo với Tomoyo đang mở to đôi mắt ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi hơi cau mày. Không biết cô ấy có để ý không.

_Hai em hãy chăm sóc cho cô bé này, như ta đã dặn đấy. Ta có chuyện muốn nói riêng với thiếu chủ Kurogane.

Tôi đưa mắt nhìn sang Nữ Vương. Một lần nữa, tôi hơi cau mày.

-oOo-


_Anh đừng làm vẻ mặt như thế. Hai cô ấy là hầu cận thân tín nhất của ta. Trong lúc anh còn ngủ, ta đã dặn họ khi nào Công chúa Tomoyo tỉnh lại thì hãy giúp cô ấy tắm rửa và thay quần áo.

_...Tại sao Ngài lại giúp chúng tôi nhiều đến thế? Chúng ta vốn không hề quen biết nhau trước đây.

_Anh đừng bận tâm đến chuyện đó. Tôi vẫn còn nợ cô Yuuko một món nợ lớn. Tôi không biết rõ lắm chuyện của các anh, nhưng tôi đã hứa với cô Yuuko rằng sẽ chăm sóc cho hai người và Mokona suốt thời gian ở đây. Thế nên, anh cứ tự nhiên, bây giờ các người đã là khách của Bổn quốc.

Có lẽ tôi hơi đa nghi, nhưng tôi muốn mọi chuyện phải rõ ràng. Trong chuyện này tôi vẫn còn mơ hồ nhiều lắm, tôi không muốn lại gặp thêm phiền phức nào nữa. Nhất là phải luôn để mắt tới Tomoyo…

Tomoyo… Cô ấy…

Trước đây chúng tôi chắc là giống một cặp tình nhân lắm. Tình cảm của chúng tôi dành cho nhau vốn đã vượt qua mức bạn bè, càng vượt qua cái gọi là quan hệ giữa một Công chúa và một vị tướng dưới quyền. Dù vậy nhưng chúng tôi chưa hề chính thức công khai với mọi người nên hình như tôi vẫn chưa thật sự thoát khỏi cái ý nghĩ quái đản là có thể tôi không xứng đáng để môn đăng hộ đối với cô ấy. Nhiều lúc tôi cũng thấy mình thật ích kỷ khi nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ, cô ấy đã mất kí ức. Đến nỗi cô ấy không còn nhớ cả bản thân mình nữa, vì lúc nãy thấy Nữ Vương ở đó mà cô ấy chẳng có chút phản ứng gì. Nhưng chỉ là mất tạm thời thôi. Tôi biết rõ chứ, nhưng sao tôi vẫn thấy có cái gì đó trống trải, hụt hẫng…

Tôi không thể mất Tomoyo. Tôi phải cứu mạng sống cô ấy, và mang cô ấy trở về. Tôi chỉ có thể nghĩ được đến vậy. Bởi vì giờ đây tôi phải tự mình chống chọi, dù cho có Nữ Vương giúp đỡ thì đây vẫn là chuyện của tôi, tôi đâu thể dựa vào cô ấy nhiều quá được.
Nữ Vương đứng dậy, chậm rãi bước đến mở toang hai cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng. Gió đêm lùa vào, nhưng không lạnh. Gió mùa hạ, y hệt như ở nước Clow… Tôi tự hỏi nước Clow bây giờ như thế nào rồi.

Nữ Vương giống Tomoyo quá. Đến nỗi tôi không dám nhìn thẳng mặt cô ấy. Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

_Nhật Bản Quốc… là một nơi như thế nào?

Tôi quen thói nói năng cộc lốc. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không nghĩ rằng mình cần phải sửa cái tính đó lại. Nữ Vương tươi cười, trở lại ngồi đối diện với tôi.

_Anh có thể an tâm về an ninh ở đây. Người dân rất hiền hòa, bao đời qua không hề có chiến tranh giữa các dân tộc. Duy chỉ có trong những khu rừng lớn thì thú dữ rất nhiều và nguy hiểm. Nếu đến đó anh nên mang theo một số binh lính của ta để đề phòng bọn chúng.

_Không dám phiền đến Nữ Vương. Vả lại, có lẽ chúng tôi không nên ở lại đây quá lâu.

_Ta đã bảo anh đừng bận tâm chuyện đó mà. Can thiệp của ta cũng có giới hạn thôi nhưng ta sẽ làm tất cả những việc trong khả năng. Còn các anh, hãy cứ ở lại Thành trong thời gian tìm kiếm lông vũ.

_Thật cảm ơn Ngài.

Lần đầu tiên, tôi mỉm cười với Nữ Vương Tsukuyomi. Cô ấy thật dịu dàng và thanh thoát, khiến tôi có một cảm giác hơi khác lạ, nhưng ấm áp, ngọt ngào. Không hoàn toàn giống với Tomoyo – Nàng tiên Mùa Hạ của tôi như tôi đã tưởng.

_Anh định sẽ giải thích như thế nào với Công chúa?

Tôi hơi bất ngờ. Phải rồi! Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.

_Tôi sẽ cho cô ấy biết những điều nên biết, đủ để chúng tôi đi tìm lông vũ thôi. Vì sau khi lấy lại lông vũ, toàn bộ kí ức sẽ trở về với cô ấy mà.

_...Anh thật sự tin như vậy sao?

Vẻ mặt Nữ Vương lộ rõ sự lo lắng về một sự thật nào đó đang được giấu kín. Nhận thấy sự lạ lùng ấy, tôi giật mình hỏi lại.

_Nữ Vương nói thế nghĩa là sao? Có phải Ngài đã biết được chuyện gì không?

_Xin lỗi. Ta nhiều chuyện quá. Thật ta không biết có nên nói hay không. Vả lại, những chuyện này ta không có quyền quyết định.

Rõ ràng trong chuyện này vẫn còn nhiều thứ tôi chưa hề biết. Tôi tự hỏi mình có nên làm rõ chúng hay không. Rất có thể chúng liên quan đến việc tôi cần làm bây giờ, cũng có thể là những chuyện tôi không biết thì tốt hơn.

Nhưng tôi không phải loại người có tính kiên nhẫn tốt.

_Ngài có thể liên lạc với Phù thủy không gian phải không?

_Phải. Nhưng không phải lúc nào cũng gặp được cô ấy. Nếu anh muốn, sáng mai hãy ra gốc cây Sakura ở bên trái căn điện này, đằng sau nó có một cái hồ, nước màu xanh ngọc lam. Anh chỉ cần đặt viên ngọc này lên trên cái bệ bên thành hồ, cô Yuuko sẽ nghe thấy tiếng báo hiệu qua quyền trượng của cô ấy.

Nữ Vương đưa cho tôi một thứ hình cầu, lớn hơn viên ngọc trai một chút, có màu xanh lam trong suốt tựa như nước biển. Viên ngọc sáng và rất đẹp. Nó hẳn phải rất quý và tôi còn cảm nhận thấy mùi ma lực tỏa ra từ nó.

_Tôi hiểu. Cảm ơn Ngài.

-------------------------------

[to be continue]

@Koyuki: Cảm ơn bạn đã ủng hộ ^___^

Tài sản của Jasu-chan

Về Đầu Trang Go down
http://vnsharing.net/forum
Jasu-chan
Pháp Sư
Jasu-chan
Nữ
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)62
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 01/04/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Wed Aug 06, 2008 1:49 am

Chapter 6

_Thưa Nữ Vương.

_Vào đi.

Tomoyo cùng hai cô gái lúc nãy bước vào. Cả cái bánh bao đen cũng ở đó, thảo nào nãy giờ tôi chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Cũng tốt, có lẽ nó nên ở suốt bên Tomoyo. Tomoyo trông đã khá hơn lúc nãy, nhưng vẫn cứ thẫn thờ, ngơ ngác làm lòng tôi càng chộn rộn không yên. Tôi muốn được lao đến ôm cô ấy vào lòng, nhưng… tôi không thể.

Thật không giống tôi của ngày thường chút nào.

“Anh… là ai?”

Tôi nhìn cô ấy với một ánh mắt khác. Tôi lo cho cô ấy và kí ức của cô ấy, nhưng bây giờ thậm chí tôi còn không biết phải nói chuyện với cô ấy như thế nào.

Tôi đoán Nữ Vương đang chăm chú nhìn tôi. Tôi cũng cố tình nhìn lảng đi chỗ khác. Tôi không muốn Nữ Vương phải quá để tâm đến chuyện của chúng tôi.

_Vất vả cho hai em quá. Nhưng hình như hai người vẫn chưa tự giới thiệu với thiếu chủ Kurogane phải không?

Tôi cười gượng. Nhưng tôi cũng có dịp nhìn rõ gương mặt hai cô bé này hơn. Họ trông chắc cũng bằng hoặc lớn hơn Tomoyo một hai tuổi thôi. Mái tóc dài ánh kim, đôi mắt to tròn màu sơn trà, gương mặt thanh tao nhưng cũng điểm chút tinh nghịch, ngây thơ. Cũng như Nữ Vương, vẻ đẹp của họ như hòa vào không gian trầm lắng của một đêm mùa hạ không trăng nhưng rất sáng và ấm. Tôi cũng thấy nhẹ lòng bớt. Ở đây Tomoyo vẫn còn những người tận tình chăm sóc cho cô ấy.

_Em là Fureya. Đây là em gái song sinh của em, Eruda. Xin được diện kiến thiếu chủ Kurogane.

_Cảm ơn hai người đã giúp đỡ cho chúng tôi.

Tôi cười với họ. Họ nói đã cho Tomoyo biết cô ấy đã mất trí nhớ và đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Tôi biết chắc cô ấy sẽ hỏi những chuyện rắc rối đó, và hai cô gái này cũng chỉ có thể giải thích đến thế thôi. Nhưng Tomoyo vẫn nhìn tôi với cặp mắt khó hiểu. Tôi tự hỏi có phải để cho một cô gái nói chuyện với Tomoyo sẽ tốt hơn là một người thiếu kiên nhẫn và không biết cách nói chuyện như tôi không.

Tôi quay sang nhìn Nữ Vương. Tôi đoán ánh mắt của mình lúc này hẳn trông phải bối rối lắm.

_Fureya, Eruda. Hai em hãy theo ta về cung. Trời cũng tối rồi.

Tôi nhìn lảng sang chỗ khác. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy Nữ Vương đang mỉm cười và đứng dậy, bước khẽ về phía tôi. Ánh mắt cô ấy thật dịu dàng.

_Căn điện này còn một phòng ở bên cạnh, nếu thấy không tiện anh có thể đến ngủ ở đó. Bên ngoài có rất nhiều binh lính canh gác, khi nào cần anh cứ hỏi họ Hoàng cung chính nơi ta ở. Với lại, bây giờ các anh đã là khách của ta, đồng nghĩa với việc không một ai dưới quyền cai trị của ta có quyền xâm hại đến anh. Anh cứ yên tâm.

_...Vâng.

-oOo-


Bánh bao đen nhảy nhót trên tay Tomoyo, trông cô ấy chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Cô ấy đã bắt đầu tỉnh táo và tươi cười trở lại. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Tomoyo tiến lại gần tôi và ngồi xuống. Trong phòng lúc này chỉ còn tôi và cô ấy, nếu không tính cái bánh bao đen kia.

_Anh có thể giải thích mọi chuyện cho tôi, có phải không?

_Phải. Tôi sẽ cho cô biết những chuyện cô cần biết. Hãy bình tĩnh nghe tôi nói.

Tôi tự gượng ép mình phải xưng hô như thế. Tuy không quen nhưng tôi thật chẳng muốn Tomoyo phải nghĩ ngợi gì về mấy chuyện không đâu như những từ “anh”, “em” và mối quan hệ giữa chúng tôi.

Phải. Và tôi chẳng biết phải nói sao về mối quan hệ ấy.

_Cô là Công chúa Tomoyo, từ một nơi rất xa đến đây. Tôi là Kurogane, người sẽ cùng cô đi tìm hai sợi lông vũ đang lưu lạc ở đất nước này. Chúng chính là kí ức của cô, và nếu tìm lại được chúng trong vòng mười ngày, cô sẽ nhớ lại mọi việc.

Tôi nói trong vô thức. Tôi nghĩ phải chăng mình đã quá đặt nặng vấn đề về kí ức của Tomoyo. Nhưng… tại sao vậy chứ? Mọi khi tôi đâu có thế.

Tomoyo nhìn tôi. Đôi mắt ngây thơ nhưng sâu thẳm và thông minh của cô ấy làm tôi càng thấy bối rối hơn. Hình như cô ấy còn muốn hỏi tôi điều gì, nhưng lại thôi. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười. Có thể nói tôi chỉ hay cười dịu dàng với Tomoyo mà thôi.

_Hiện giờ cô vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục. Cô hãy đi ngủ sớm, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu đi tìm lông vũ, được không?

_Vâng.

-oOo-


_Mày ở lại với Tomoyo đi!

_Không chịu! Mokona cũng muốn chào buổi sáng cô Yuuko mà!

Trời ạ! Thì ra cái con quái này cũng quen Yuuko. Tôi chằm dằm cố để yên cho nó hết leo lên đầu mình rồi lại lấy tay đập đập vào tóc mình.

_Mày mà không ngồi yên, tao vứt xuống đất bây giờ!!

Nắng ban mai chiếu qua kẽ lá, vào trong phòng, làm những tấm chiếu trên sàn trở nên lấp lánh và tươi tắn hơn. Cửa phòng mở, những người lính bảo vệ căn điện này cũng đứng cách xa hơn để không làm phiền Tomoyo đang say ngủ. Tôi nhìn cô ấy một lần nữa rồi quay gót đi.

Dễ thấy Nhật Bản Quốc hiện cũng đang ở đầu mùa hạ. Không khí, thời tiết, cả mùi sơn trà trong ánh nắng, đều mang hương vị dịu ngọt và tươi trẻ của mùa hạ. Hương hoa làm tôi dễ chịu hơn đôi chút.

Tối qua tôi trằn trọc mãi mới chợp mắt được một tí. Tôi nằm nghĩ lại về những chuyện vừa rồi, thậm chí còn phải tự trấn an lại mình. Tôi thấy lo lắm. Tôi lo cho mẹ, cho các em, Quốc Vương, Hoàng Hậu, Công chúa Sakura, cả chú Fujitaka và cư dân đất nước Clow nữa. Việc tôi đang phải làm không chỉ để cứu Tomoyo mà còn để cứu cả đồng bào Clow đang chìm trong giấc ngủ không có giới hạn. Phía trước còn bao nhiêu khó khăn nhưng tôi phải làm điều tôi đã quyết.

Hơn nữa, trong cơn mê chập chờn hình như tôi đã nghe thấy tiếng ai gọi tên tôi. Quen lắm, thật sự nó khiến tôi có một cảm giác quen thuộc lạ lùng. Giống như một giấc mơ, một ảo giác. Giọng nói rất ấm, rất hiền từ.

_Ở đây đó hả?

Cái bánh bao đen bay từ trên đầu tôi xuống thành hồ. Cái hồ xây theo hình tròn, khá to và có nước màu xanh ngọc lam rất đẹp, lấp la lấp lánh dưới ánh nắng.

_Ờ. Chắc chắn là đây rồi.

Tôi vừa đáp vừa trông lên cây Sakura cao và to, nhưng không có hoa, thay vào đó nó lại lủng lẳng đầy trái đỏ vì mùa hạ không phải là mùa Sakura nở hoa mà là mùa thu hoạch những quả Sakura chín ngọt lịm. Giống hệt như ở nước Clow. Cái cây này có vẻ đã rất lâu năm vì nhìn gốc cây to sần sùi kia là biết.

_Cây Sakura trông tuyệt đấy chứ! Nhất là mấy quả đo đỏ kia kìa!

_Mày đừng có làm càn à. Muốn hái thì phải xin phép trước đã.

_Kurogane làm như Mokona là kẻ xấu lắm không bằng…

Mặc xác bánh bao đen giở giọng nhõng nhẽo, tôi lôi trong túi ra viên ngọc lam mà Nữ Vương đã đưa. Kể ra thì vật quý thế này mà cô ấy đưa luôn cho tôi giữ thì làm sao có thể gọi là “người xa lạ mới quen lần đầu” được. Hình như cô ấy cũng có biết ít nhiều về chúng tôi.

Tôi đặt viên ngọc lên cái lỗ nông tròn tròn, ở giữa một cái khay nhỏ bằng gỗ mun được gắn chặt với thành hồ. Tôi ngồi xuống thành hồ, quay mặt về phía mặt hồ. Bánh bao đen nhảy vào lòng tôi ngồi chễm chệ.

_À! Hô hô hô! Tôi biết ngay không phải là Tsukuyomi đâu mà.

Tôi đến phải giật mình vì cái giọng cười đáng sợ kia bỗng dưng ở đâu vang thẳng vô con ráy. Nước trong hồ hơi gợn và nguyên cái bản mặt của Phù thủy Yuuko xuất hiện. Ừ, hôm đó quả là trời mưa sương mù dày đặc và tôi cũng đang rối trí lắm, nhưng làm sao tôi có thể quên được sắc đẹp “ngọc ngà” của người phụ nữ này.

_Cô…

_Cô Yuuko!!

Tôi còn đang định hỏi làm sao cô ta biết không phải là Nữ Vương, thì bánh bao đen đã nhảy cẫng lên reo, cắt ngang cả lời tôi.

_Mokona! Mạnh giỏi cả chứ?

_Yeah!!

Hai người họ mặt mày tươi rói thay nhau nói liên tục. Quả là đã quen nhau từ trước. Tôi có cảm giác đầu mình đang bốc khói. Trời ơi sao mà muốn đập cái con quái này bẹp dí quá…

_Kurogane!

_Còn nhớ tới tôi hả? Mấy người rảnh dữ ha. Có nghe tôi nói không thì bảo?

Yuuko bắt đầu nghiêm sắc mặt lại. Nhìn qua tôi đã biết cái cô này thích giỡn cứ như trẻ con, nhưng lúc nghiêm túc thì cũng sẽ đàng hoàng lắm.

_Tôi nghĩ cũng có những chuyện cậu cần biết sớm thì hơn.

-------------------------------

[to be continue]

Tài sản của Jasu-chan

Về Đầu Trang Go down
http://vnsharing.net/forum
L0ng_Hô?_Ph4'ch
Kị sĩ
Kị sĩ
L0ng_Hô?_Ph4'ch
Nam
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)82
Tổng số bài gửi : 272
Birthday : 14/05/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Wed Nov 19, 2008 7:50 pm

hay quá, quá hay, hay tuyệt vời luôn
bạn viết tiếp đi nhé
sẵn sàng ủng hộ bạn bằng bất cứ thứ gì có thể :))

Tài sản của L0ng_Hô?_Ph4'ch

Về Đầu Trang Go down
Fye D. Fourite
Quân cờ
Quân cờ
Fye D. Fourite
Nam
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)68
Tổng số bài gửi : 155
Birthday : 19/09/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Wed Nov 19, 2008 8:02 pm

bạn viết hay quá, chắc là giỏi văn trong lớp lắm hả?
chúc mừng bạn nah!!!

Tài sản của Fye D. Fourite

Về Đầu Trang Go down
Amber_syaoran
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
avatar
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)1
Tổng số bài gửi : 1
Vi pham :
[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Right_bar_bleue


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1Sat Dec 04, 2010 10:32 pm

Cho tôi hỏi, fic của bạn giống y chang fic của một người bạn tôi ở đây thì phải.

http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=29953

Tài sản của Amber_syaoran

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content


[TRC Fanfic] Kuro - Shiro Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic] Kuro - Shiro   [TRC Fanfic] Kuro - Shiro 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[TRC Fanfic] Kuro - Shiro

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [KHR Fanfic] Đỏ Tía
» [KHR Fanfic] Can't let you go
» [CCS Fanfic] Vạch sống
» [TRC fanfic] Thân phận hoa anh đào
» [CCS Fanfic] Ánh nến
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-