Chap 2 : Nửa ngày sau đó (p1)
“Này Yuzuriha, em đã có bạn trai chưa?” Trong căn bếp nhỏ, Watanuki vừa rửa ly dĩa vừa tranh thủ bắt chuyện với Yuzuriha đang phụ bên cạnh. Thật ra Yuzuriha cũng thuộc vào tuýp người Watanuki rất thích, vừa xinh xắn vừa hiền lành, lại chăm chỉ, tương lai có thể trở thành một nội trợ đảm đang ko chừng. Nếu được cậu cũng ko ngại phải đợi cô bé trong vài ba năm…
“Sao ạ… Sao anh lại hỏi thế?...”. Yururiha ngườc nhìn Watanuki lúng túng, cô bé ngượng chín cả mặt, tay run run suýt làm vỡ cái dĩa trên tay.
“Yuzuriha xinh đẹp thế này, lẽ nào ko có người theo đuổi?” Watanuki cười đáp.
Yuzuriha mắc cỡ chưa biết trả lời sao, thì nghe Doumeki tằng hắng ở phía sau.
“Pervert”. Doumeki lẩm bẩm.
“CÁI GÌ HẢ THẰNG KIA??” Watanuki đỏ mặt quát lên với Doumeki, Yuzuriha thoáng thấy Doumeki cười nhẹ và quay lưng ra quán trước cơn thịnh nộ của Watanuki.
“Yuzuriha-chan, em đừng để ý nhé… thằng ngốc đó…” Watanuki luống cuống giải thích, càng nghĩ càng tức Doumeki, chỉ vì hắn mà cậu bị ê mặt như vậy…
“Watanuki-san và Doumeki-san thật là thân thiết!” Yuzuriha cười và nói.
“Eh? Thân thiết? Với tên đó à?” Watanuki cười khúc khích. “Anh với tên đó như lửa với nước ấy chứ!”
“Em lại thấy 2 người rất hợp nhau. Em thấy…” Yuzuriha ngập ngừng. “…Doumeki san chỉ giả vờ lạnh lùng vậy thôi chứ thích Watanuki san lắm đó.” Yuzuriha hỏi với một gương-mặt-ngây-thơ-ko-thể-chịu-được làm Watanuki suýt té nhàu. Da gà da vịt nổi lên, chưa kịp đính chính thì có tiếng chuông điện thoại reo phá bĩnh. Watanuki nhanh chóng bắt máy mà ko phải đợi lâu.
“Hai, Cat’s eye nghe đây ạ”
“WATANUKIIII!!! ĐOÁN XEM LÀ AIIIII????” tiếng phụ nữ bên đầu dây bên kia vọng lên rất to. Ko ai khác hơn chính là Yuuko-san.
“Yuuko-san…”
“Hế? Cậu đúng là chẳng thú vị gì hết!” Tiếng Yuuko lộ rõ vẻ thất vọng, chẳng rõ cô ta đang muốn Watanuki có thái độ gì. “Ở quán mọi việc vẫn ổn chứ?”
“Ah…vâng…vâng. Vẫn ổn ạ”. Suýt tý Watanuki kể chuyện mất bức tranh. Giấu được cô ấy lâu chừng nào tốt chừng nấy mà.
“Cậu ngoan lắm... Watanuki, tôi có việc muốn nhờ cậu…” Giọng Yuu bỗng trở nên nghiêm túc. “…Chiều nay, một người quen của tôi sẽ ghé quán. cậu thay tôi tiếp hắn…”
“Bạn cô Yuuko ạ?” Watanuki ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu nghe Yuuko nhắc tới bạn bè.
“À. Cũng gần giống như vậy.” Yuuko thở dài. “Mà này tôi nhắc cậu, phải cẩn thận với tên đó, nhớ nhé!”
“Sao ạ?”.
“Sở thích khó ưa của hắn làm tôi muốn ớn lạnh. Thôi đi, tôi có việc bận, chỉ dặn dò cậu nhiêu đó thôi…Bye.”
Yuuko cúp máy.
Watanuki cảm thấy hơi hiếu kì về người bạn của Yuuko, cậu muốn mau chóng gặp người đó để xem mặt mũi như thế nào mà khiến Yuuko có vẻ e dè như vậy. Lúc này Watanuki mới sự nhớ ra là ngay cả tên tuổi và vóc dáng, nam hay nữ… cậu đều chưa hỏi tận tường Yuuko, việc gì mà cô ấy lại gấp gáp như vậy chứ. Thôi đợi đến lúc đó rồi tính vậy.
Yuzuriha đã giúp Watanuki lau sạch đống chén dĩa. Watanuki ra bên ngoài tiếp tục công việc thường nhật của mình. Quán giờ đã khá đông khách.
Thu hút sự chú ý của Watanuki là một cặp tình nhân trẻ, có vẻ đang là học sinh trung học nhưng ăn mặt sành điệu ko chê vào đâu được khiến những vị khách có mặt trong quán lúc đó được phen no mắt. Người nữ với mái tóc đen dài lượn sóng, rất xinh đẹp. Người nam nổi bật với mái tóc vàng ánh và nước da trắng hồng. Cả hai đều giấu đôi mắt sau cặp kính đen có vẻ khá bí ẩn. Khi vào quán người nữ phất tay ra hiệu cho vệ sĩ của họ ko được vào trong. Cả đòan nữ vệ sĩ chừng chục người vận đồ đen, với khuôn mặt hình sự đứng dàng hàng ngang ngoài quán khiến những người qua đường một phen khiếp vía.
Sau khi chọn một chỗ ngồi ưng ý, cả hai cùng ngồi xuống ghế. Lúc này cả hai đều gỡ kính xuống để đôi mắt xinh đẹp được giải phóng. Cả Cat’s eye đều ngất ngây chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cặp nam thanh nữ tú này.
“Tomo-chan, hôm qua chẳng phải đã hứa với nhau rồi sao?”. Người nam cằn nhằn.
“Huh? Hứa gì cơ?”. Người nữ ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta phải trong bí mật ấy? Tại sao cậu lại dẫn theo cả đám vệ sĩ này…?”
“Hôhôhô. Đừng để tâm đến họ, Nokoru-kun. Cậu cũng biết rằng công ty của bố mẹ chúng ta ngày càng có uy thế mà, việc bảo đảm an toàn cho chúng ta- những người thừa kế là chuyện phải làm thôi.”
“Hic. Nhưng tớ muốn được bên cạnh Tomo-chan… ngay cả Akira và Souh tớ còn phải giấu họ mà… tớ chỉ muốn có ko khí lãng mạn … cuộc hẹn hò đầu tiên…”. Nokoru thút thít tỏ vẻ thất vọng.
“Tớ cá đây là cuộc hẹn đầu tiên với tớ thôi. Còn với các cô gái khác thì sao…?” Tomoyo nguýt dài.
“…Gì chứ? …làm gì có ?”. Nokoru lấp bấp.
“Mari-chan, Miyuki-chan, Shizuka-san…?” Tomoyo bắt đầu nhẩm đếm bằng tay.
“Ế !”. Nokoru đỏ mặt ra hiệu cho Tomoyo ngừng lại.
“Tomo-chan, cậu phải thông cảm với tớ, phụ nữ đẹp ở xung quanh quá nhiều. Tớ ko có sức đề kháng với họ. Mỗi người họ như một đoá hoa nếu ko hái thì đối với đàn ông chúng tớ là thiệt thòi lớn. Nhưng tin tớ đi, Tomo-chan là đoá hoa đẹp nhất, lộng lẫy nhất…” Nokoru vuốt tóc, miệng ko ngừng giải thích. Còn Tomoyo ngồi nhâm nhi tách trà có vẻ ko quan tâm đến lời giải thích hoa mĩ này.
“Tớ chỉ nói thế thôi” Tomoyo đặt tách trà xuống và nói tiếp. “Cậu hẹn hò với ai cũng ko sao. Quan trọng là vẫn nhớ lời hứa về việc kết thông gia giữa hai gia tộc chúng ta, mẹ tớ nói đó là một bước đẩy lớn cho hai công ty …”. Tomoyo đang dùng bộ mặt của một nhà kinh tế để nói chuyện với Nokoru khiến anh chàng run tay đánh rơi cái tách đang cầm xuống bàn.
“Tomo-chan, chẳng lẽ… cậu hẹn hò với tớ chỉ vì nghe lời mẹ thôi sao… ?” Nokoru tỏ vẻ đau khổ hỏi Tomoyo. Cô nàng ngồi yên bất động ko tỏ ra bất kì thái độ gì khiến nỗi hoài nghi của Nokoru càng tăng lên.
“Rõ rồi nhé… Tomo-chan ko thích tớ. Chỉ lợi dụng tớ vì lợi ích kinh doanh!” Đập bàn cái rầm nước mắt nước mũi tèm nhem, tôi cá là fan của cậu ta sẽ ko muốn nhìn thấy cảnh này chút nào (cười).
Nokoru đột ngột giật tách trà Tomo đang uống vội tu một hơi rồi quăng nhanh xuống sàn theo kiểu các kiếm sĩ phương tây thời xưa quăng găng tay xuống đất khiêu chiến (ai xem nhiều truyện tranh chắc sẽ tưởng tượng được cảnh này). Bầu không khí trong quán đầy đau thương : Hai cái tách bể và hai nhân vật chính.
“Tomo-chan, tớ quyết định rồi! Tớ ko muốn trở thành con rối!” Nokoru hùng hồ nói. “Tớ sẽ…hủy hôn! Chúng ta break-up tại đây… mặc dù rất đau khổ nhưng tớ ko sống được với người ko có trái tim!!”
“Nếu ko có trái tim làm sao tớ sống được tới giờ, hôhôhô”. Tomoyo cười đáp, có vẻ lời nói của Nokoru ko ép-phê gì với cô nàng này.
Không khí tiếp tục căng thẳng, mọi người trong quán đang hồi hộp chờ xem kết quả của trận-chiến này. Cả Watanuki cùng Yuzuriha cũng ko ngoại lệ. Còn Doumeki lúc này ko hiểu sau lại có gan, xách từ đằng sau một cái cần xé và một cái chổi đi về phía họ. Có vẻ cậu muốn thu dọn đống bừa bãi đằng kia chăng?. Watanuki cũng hơi thắc mắc vì sự siếng năng đột xuất của anh chàng này. Nhưng Doumeki đã dừng chân trước mặt Watanuki và Yuzuriha.
“Đồ ngốc. Cầm lấy đi.” Doumeki đưa cần xé và chổi cho Watanuki.
“HẢ?? LÚC NÀY MÀ CÒN SAI BẢO TỚ??” Watanuki tức khí lồng lộng. Giọng Watanuki làm kinh động đến đôi nam thanh nữ tú kia khiến họ phải quay đầu lại nhìn.
“Doumeki-sempai?...” Tomoyo lên tiếng và đi về phía Doumeki.
“Doumeki, cậu quen cô ấy sao?” Watanuki ngạc nhiên hỏi.
“Cô ấy là Tomoyo Daimyouji. Con gái tập đoàn Daimyouji…”. Doumeki trả lời.
“Còn anh là Shizuka Doumeki. Con trai giám đốc tập đoàn Doumeki”. Tomoyo tiếp lời. Bất ngờ cô nàng đến gần Doumeki và nắm lấy tay Doumeki đầy trìu mến.
“Tomo-chan…”:Nokoru hoảng hốt muốn té ghế.
“Nokoru-kun, tớ đồng ý” Tomoyo nói với vẻ mặt bình thản đáng sợ. “Tớ sẽ hủy hôn ước!” Tomoyo tuyên bố.
“Ehhhh?”
“Sự kết hợp giữa hai tập đoàn Daimyouji và Doumeki cũng ko tệ.” Tomoyo giải thích. “Doumeki-sempai. Anh nghĩ sao về cuộc hôn nhân này? Em chắc rằng bố mẹ chúng ta cũng ko phản đối…?”. Tomoyo quay sang hỏi Doumeki.
Tất nhiên là Doumeki im lặng.
“TOMO-CHAN, CẬU PHẢN BỘI TỚ!!!!”. Nokoru bất ngờ la lớn, ko cho Doumeki kịp phản ứng.
“Nhớ lại đi Nokoru-kun, người đòi huỷ hôn trước là ai nhỉ?” Tomoyo hỏi lại. cùng một tràng cười dài quen thuộc khiến những người có mặt trong quán lúc đó đều lạnh tóc gáy.
“Xin lỗi…Tomo-chan”. Cuối cùng Nokoru cũng lên tiếng, nhờ vậy mà sự việc cũng được giải quyết ổn thoả ko ngờ. Cậu biết rõ con người của Tomoyo mà. CUộc chiến sẽ ko bao giờ kết thúc nếu ko có một tướng bại trận (và người đó luôn là cậu). Đương nhiên Tomoyo đã chấp nhận lời xin lỗi của Nokoru và lời hứa ko lập lại lần thứ hai cùng một số điều khoản thoả thuận bí mật giữa 2 người. Buổi hẹn hò đầu tiên của họ đã kết thúc bằng một cuộc cãi vã như thế đó (cười).
Cặp tình nhân ồn ào cũng đoàn vệ sĩ cuối cùng cùng ra về, để lại Cat’s eye một bãi chiến trường như thường lệ.
“Em ko hiểu họ đến đây để làm gì?” Yuzuriha thở dài.
“Thật tiếc nhỉ? DOUMEKI-SEMPAI??” Watanuki lườm Doumeki rõ dài, sự đào hoa của hắn khiến cậu bực mình. Được một cô gái xinh đẹp cầu hôn như là một may mắn cậu chưa bao giờ có.
Doumeki cười nhẹ và quay đi, làm cho Watanuki tức trào máu. Cái mặt gian xảo ko chịu được ấy dường như đã đọc được suy nghĩ của Watanuki hay sao.
“Watanuki –san, anh nghĩ hai người họ có thích nhau ko ?”. Đột nhiên Yuzuriha quay sang hỏi Watanuki.
“Người nam thì có lẽ, nhưng người nữ thì chắc là ko…”.Watanuki nhận xét.
“Hihi, vậy là Watanuki –san ko hiểu tâm lý phụ nữ rồi”. Yuzuriha lém lỉnh nhìn Watanuki rồi quay lưng đi với nụ cười bí ẩn. Tội nghiệp Watanuki đứng như trời trồng ko hiểu chuyện gì.
Watanuki ngán ngẩm dọn dẹp những mảnh vỡ ly tách bừa bãi trên sàn. Trong khi Doumeki đang tiếp khách, còn Yuzuriha tỉ mỉ trang trí gói quà với tấm ribăng dài xinh xắn. Bên trong đó là cái bánh kem rất ngon lành mà Watanuki đã khó khăn lắm mới khiến Doumeki từ bỏ ý định ăn nó. Nó đã sẵn sàng để giao cho khách.
Trong khi Watanuki đang hì hục lau sàn thì có bóng người rụt rè ngoài cửa.
“Xin lỗi…” Người đó lên tiếng.
Watanuki ngước nhìn lên, đó là một người nam đẹp trai với mái tóc màu bạc dài chấm vai. Vận một bộ trang phục kì lạ, cái áo là sự kết hợp giữa kimono, sườn xám và đồ tây… đội trên đầu một cái nón Mexicô dị hợm (A/N: xin lỗi, bôi bác quá -__-, nó khó tưởng tượng đến mức xin đừng tưởng tượng>_<. Dáng người cao nhưng có vẻ ốm yếu. Gương mặt trông trắng bệch và xanh xao như một bóng ma khiến Watanuki giật mình.
“…chủ quán… phải ko…? … Tôi đến lấy hàng…đặt…”. Người thanh niên nói đứt quãng.
“Anh lấy bánh kem hay trà ạ”. Watanuki lấy lại bình tĩnh và hỏi.
“…bánh kem…”.
Watanuki dẫn người thanh niên lại bàn của Yuzuriha. Hai người đi đến đau đều thu hút ánh nhìn đến đó, tất cả những người có mặt ở đó đều ko rời mắt khỏi anh chàng lạ mặt này.
“Anh tên là Kakyou Kazuki ạ ? xin mời anh ký vào đây…” Yuzuriha mỉm cười đưa cho Kakyou bút viết và hoá đơn.
“Đây là cái bánh kem Watanuki-san đã cất công làm. Rất ngon đấy anh ạ!”. Yuzuriha cười bắt chuyện trong khi Kakyou đang loay hoay với tờ hoá đơn nọ.
“…cái này… tôi mua cho vợ tôi…cô ấy thích bánh kem…” Kakyou mỉm cười trả lời. Anh đã ký thủ tục xong.
“Vợ Kazuki-san hẳn là xinh đẹp lắm ạ?” Yuzuriha lại nói, tay lấy tờ hoá đơn mà Kakyou đưa.
“Cô ấy rất đẹp...” Kakyou nói. Vẻ mặt xanh xao của anh lại ánh lên vẻ hạnh phúc rạng người. “…lại có sở thích đặc biệt về thời trang… trang phục của tôi… toàn do cô ấy thiết kế…”
“THẬT Ạ?” Mắt Yuzuriha sáng lên. Trông cô bé có hứng khởi. “Trang phục của anh thật sự rất rất tuyệt!! Ước gì em có thể nhờ chị ấy thiết kế cho em một bộ tương tự.”
“Yuzuriha-chan… em đừng làm phiền khách!”. Watanuki nhắc khéo Yuzuriha, “sự nhiệt tình” của Yuzuriha làm cậu đổ mồ hôi hột.
“Thật mà Watanuki-san!” cô bé quay sang Watanuki cười rõ tươi. “Em có thể tưởng tượng khi mình được mặc trang phục chị ấy thiết kế. Ôi!! Kazuki-san, anh thật hạnh phúc!!”
Câu nói của Yuzuriha khiến Kakyou có vẻ cảm động. Cứ như tìm ra một người đồng cảm. Anh ta lấy từ trong túi ra một danh thiếp đưa cho Yuzuriha.
“Đây là…danh thiếp…của vợ tôi…nếu thích cô có thể…ghé cửa hiệu”.
“Vâng ạ... tên chị ấy là Hokuto Kazuki… cám ơn anh! Em sẽ ghé sớm nhất có thể!”. Yuzuriha vui vẻ nhận lấy.
Đột nhiên Kakyou quay sang nhìn Watanuki. Rồi anh lấy ra tiếp một cái danh thiếp khác.
“Bên cạnh…là một nhà thiết kế… cô ấy còn là một thầy trừ tà … nếu anh cần thì…”. Kakyou đưa danh thiếp cho Watanuki. Watanuki miễn cưỡng nhận tờ danh thiếp, bầu ko khí quanh anh lạnh lên bất ngờ.
“… mặc dù tôi rất sợ ma…nhưng đó là sở thích của cô ấy…tôi… “. Ka thở dài. Tự dưng Watanuki lại tưởng tượng ra cảnh ấy, cảnh những oan hồn theo ám ông chồng tội nghiệp, hẳn đó là lý do anh ta xanh xao như thế… càng nghĩ cậu càng cảm phục ông chồng cực thương vợ này.
Kakyou cầm hộp bánh và lặng lẽ đi về.
“Watanuki-san, em sẽ mua tặng anh một bộ nhé !”. Yuzuriha hí hửng quay sang hỏi Watanuki.
“Hế?... cám ơn em. Nhưng ko cần đâu.” Watanuki lẹ làng từ chối. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cậu khiến cậu bật cười.
“Yuuko-san thì sao nhỉ?” Watanuki gợi ý.
“Ah phải rồi.” Yuzuriha như sực nhớ ra “Em sẽ tặng cô Yuuko một bộ nhân ngày sinh nhật…”
Để cho trí tưởng tượng của Yuzuriha bay cao, Watanuki lắc đầu quay đi tiếp tục công việc của mình.
Hoàng hôn đã buông xuống. Watanuki mải mê làm việc mà quên béng lời dặn dò của cô Yuuko cho đến lúc nhận ra xuất hiện của một người khách lạ trước cửa tiệm.
“Xin chào”. Người khách lạ lên tiếng. Trước mặt Watanuki bây giờ là một người nam cao to lực lưỡng ăn mặc hơi quê mùa. “Tôi đến tìm người…”
“Ah, anh là khách của Yuuko ạ? mời vào!”. Watanuki vui vẻ mời anh chàng lạ mặt vào trong quán.
“À ko, tôi…”. Người khách lạ chưa kịp lên tiếng thì Watanuki đã ra hiệu cho Yuzuriha đem trà đến.
“KUSANAGI –SAN”. Yuzuriha thảng thốt lên tiếng, mặt cô bé ko biết vì cớ gì mà đỏ ửng.
“Cô Yuzuriha ”.
Đang lúc Watanuki ngạc nhiên vì sự quen biết của hai người này thì thấy Kusanagi xoè ra hai tấm vé xem phim.
“Tôi đến mời cô xem phim !”. Kusanagi gãi đầu nói với Yuzuriha.
“Dạ!”. Yuzuriha vui vẻ gật đầu cái rụp, rồi quay sang Watanuki và Doumeki giới thiệu.
“Đây là Kusanagi-san. BẠN TRAI của em. Anh ấy là Nông dân ở tận Okinawa. Hôm nay anh ấy lên chơi với em.”
Kusanagi vừa gật đầu chào chưa kịp chào hỏi vài câu xả giao thì Yuzuriha dắt tay Kusanagi đi mất, để lại chàng Watanuki thất thần chưa hiểu chuyện. Anh chàng ngơ ngơ cho đến khi Cat’s eye đóng cửa, chỉ còn một vị khách duy nhất.
“CÁI GÌ!!!! HẮN MÀ LÀ BẠN TRAI CỦA YU –CHAN??? TÊN CÙ LẦN ĐÓ LÀM SAO HƠN TUI???” Watanuki đột nhiên hét toáng lên sau một tiếng đồng hồ đứng yên một chỗ.
“Sao lúc nãy cậu ko hét trước mặt họ?”. Doumeki nói, một mình sắp xếp bàn ghế chuẩn bị đóng cửa quán. Từ nãy đến giờ Doumeki phải tự mình làm hết mọi chuyện trong trong quán do Yuzuriha thì đi mất, Watanuki thì đứng trơ như tượng làm anh chàng hơi cáu gắt. Mặc cho anh chàng Watanuki thất tình đang độc thoại nội tâm kia, Doumeki đi về phía người khách cuối cùng của quán.
“Xin lỗi quý khách, đã đến giờ quán chúng tôi đóng cửa.” Doumeki nói.
“À, đừng để tâm đến tôi”. Vị khách nọ nói. “Tôi đến theo lời mời của Yuuko-chan…”.
Vị khách nhắc đến chữ ‘Yuuko-chan” làm Watanuki ớn lạnh và sực tỉnh, quay sang nhìn. Đó là chính là người mà Yuuko nhắc đến. Người đó chừng ba mươi, cao ráo, điển trai, đeo một cặp kính tròn trông có vẻ khá hiền lành. Vận một bộ trang phục Trung hoa rất hợp với vóc dáng.
“Ah… khách của Yuuko san !!” Watanuki lên tiếng, đi về phía của Doumeki và vị khách lạ.
“Chào Watanuki-kun. Chào Doumeki-kun”. Tôi tên là Clow Read, hân hạnh làm quen.”
“Sao ông biết tên chúng tôi ?” Doumeki hỏi với gương mặt khá lạnh lùng, hình như cậu ko mấy có thiện cảm với người đàn ông này.
“Có lẽ các cậu ko nhớ, tôi đã đến quán này từ đầu chiều đến giờ.” Clow đáp, ko quên nở một nụ cười hiền như đức phật. “Yuuko-chan hay nhắc các cậu với tôi.”
Sự tò mò của Watanuki đã tớ cực điểm. Quên đi chuyện của Yuzuriha, Watanuki kéo Doumeki cùng ngồi xuống ghế với cậu để tiện nói chuyện với Clow. Từ Clow, Watanuki cảm thấy sự thân thiện khó tả, như là đã quen nhau từ lâu. Watanuki cầm bình trà rót đầy tách cho Clow.
“Clow-san… tôi gọi Clow-san được ko ạ?”. Watanuki hồi hộp xin phép. Doumeki thoáng nhăn mặt vì chuyện này (cười).
“Ồ, xin cứ tự nhiên”. Clow gật đầu đồng ý.
“Ngài với Yuuko-san có quan hệ thế nào ạ?” Watanuki ngập ngừng hỏi.
“À, rất thân”. Clow đáp.
“Rất thân là như thế nào ạ?”.
“Chúng tôi là vợ chồng.”
“CÁIIIIGÌÌÌÌ?????????”. Watanuki và Doumeki cùng bất ngờ hét lên (hét lớn nhất dĩ nhiên là Watanuki).
“Hai người yêu nhau thế nào ạ?”. Watanuki càng lúc càng tò mò, cậu phấn khích về tin tức này như bắt được vàng, Phải tranh phủ hỏi Clow chứ Yuuko chắc chắn ko đời nào cho cậu biết”.
“Nói ra thì ko lãng mạn lắm… Cô ấy và tôi lần đầu gặp nhau ở sòng bạc Casino ở &^%$$#.” Clow bồi hồi nhớ lại.
Hai tháng trước.
-----Flash back-------Yuuko: Oh yeah! Mình lại thắng nữa rồii!!!!
Clow: Xin chào cô, thần may mắn có vẻ luôn mỉm cười với cô nhỉ?”
Yuuko (lườm): Nhìn gì??? muốn chôm chỉa à??
Clow: Cô gái xinh đẹp thế này dĩ nhiên là tôi muốn làm quen rồi!.
Yuuko: Tôi công nhận là anh nói đúng. Nhưng tôi ko có hứng làm quen với anh! Xê ra!
Clow :…
Yuuko : Oh yes! Lại thắng nữa rồi.
Clow : Cô có hứng chơi với tôi một ván ko?
Yuuko : Xì, chơi với anh tôi có lợi lộc gì chứ.
Clow(móc bóp ra) : Toàn bộ số tiền tôi có sẽ thuộc về cô. Đổi lại…
Yuuko (hoa mắt vì tiền): Đổi lại thế nào?
Clow : Đổi lại cho tôi biết tên của cô…?”
Yuuko : Okay! Anh đừng hối hận! Mọi người ở đây sẽ làm chứng!
Clow : Đồng ý.
Kết quả : Yuuko thua.
Yuuko : Chết tiệt!!!! Tôi thua rồi!
Clow : Hehe. Xin cho tôi biết tên, thưa quý cô!”
Yuuko : Tên tôi là Yuuko!
Clow : Ok, Yuuko-chan, chúng ta đi thôi.
Yuuko : Cái gì?? Đi đâu? Cho anh biết tên thôi chứ?? Thoả thuận là thế mà ?
Clow : Tôi quên nói với cô, ở xứ này, khi người nữ cho người nam biết tên nghĩa là…chấp nhận làm vợ người ấy. Chúng ta đi đăng ký kết hôn nào!”
Yuuko : Cái gì???? Khốn kiếp? anh lười tôi!!!
Clow (cười).
Tất nhiên Yuuko ko thể làm gì được..
-----End Flash back---------“Thế đấy”. Clow nhâm nhi tách trà Watanuki đưa cho và chấm dứt câu chuyện. Hiện giờ Clow đang là thần thánh trông mắt Watanuki. Lần đầu tiên cậu gặp được người có thể trị được Yuuko.
“Vậy là hai tháng nay hai người luôn cùng nhau...?” Watanuki ngạc nhiên hỏi tiếp.
“Yuuko-chan có tính tự lập cao, đăng kí kết hôn xong cô ấy đã lẻn đi mất”. Clow thở dài, song nhanh chóng lấy lại nụ cười vốn có. “Nhưng vốn chúng tôi rât có duyên với nhau, vì thần linh của xứ chúng tôi, cặp vợ chồng nào khi đã kết hôn với nhau sẽ gắn chặt số phận với nhau cả đời…”.
Watanuki càng lúc càng khâm phục Clow. Một ý tưởng loé lên trong đầu Watanuki.
“Clow-san… có thể giúp tôi một chuyện được ko ?”. Watanuki nói.
Quả nhiên là Watanuki cầu xin Clow nói chuyện với Yuuko về chuyện bức tranh bị mất cắp. Việc Clow đến đây giống như một cơ hội ngàn năm có một vậy. Clow nhanh chóng đồng ý. Ngay sau đó ông gọi điện cho Yuuko, mọi chuyện khép lại dễ dàng, Yuuko dù rất tiếc của nhưng khi nói chuyện với Clow, vì muốn kết thúc nhanh cuộc nói chuyện nên cô cũng gật gù bỏ qua và nhanh chóng cúp máy.
“Xong rồi. Watanuki –kun”. Clow nói, nhẹ nhàng đặt máy.
“Doumo arigatou gozaimashita”. Watanuki cám ơn Clow rối rít.
“Nhưng…”. Clow ngập ngừng…
“Sao ạ?”
“Theo thông lệ của xứ chúng tôi, khi một người muốn nhờ một người khác giúp đỡ phải đáp lễ bằng… một nụ hôn.” Clow cười nói.
“…”.Watanuki xỉu.
End.
Cộng 15v
Clo