(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Fri Jun 27, 2008 6:40 am

Nguồn: Fananime

Chương 1: Học viện CLAMP.



Mùa đông. Tuyết rơi nhẹ.



Ngày hôm ấy, trời không có nắng. Một buổi sáng không giống bình thường. Không một tia sáng xuyên qua những đám mây. Mây dày đặc. Nhưng, không khí của muà đông thì thật tuyệt. Trơì lạnh, moị người đi sát vào nhau. Người không quen cũng đi sát lại bên nhau, truyền hơi ấm. Một gia đình. Ở giữa dòng người đông đúc ấy, một cô gái tóc tím lướt qua. Có gái ấy có tên là Tomoyo.



Chiếc xe buýt màu trắng dừng lại. Trên thân xe in huy hiệu của một ngôi trường. Một ngôi trường rất nổi tiếng ở Nhật và đã làm bước đột phá ở Anh. Tomoyo, đang trên đường đến ngôi trường ấy. Chuyến du học thật bất ngờ. Không phải với cô, mà là với chính những người thân của cô và cả… người cô yêu thương. Tomoyo bước lên xe. Lòng nặng trĩu.



Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Nó chạy băng băng trên những con đường phủ đầy tuyết trắng. Trên xe, tất cả đều mặc đồng phục của học viện này, trừ cô. Tomoyo chỉ mặc một chiếc váy màu đen, Gần giống màu của đồng phục, nhưng nỗi trôi hơn hẳn trên làn tuyết trắng xóa. Ngày đầu tiên cô đến trường. Nhưng… Học hay trốn tránh?



Xuống xe. Tomoyo bước vào khuôn viên trường. Cô ngạc nhiên trước sự đồ sộ vào rộng lớn của nó. Ở cổng, đề rõ: Học Viện CLAMP. Tomoyo tiến vào trong tiền sảnh. Đi thẳng đến bàn hướng dẫn. Đến nơi, cô hít một hơi thật sâu và cất tiếng hỏi:



- Xin lỗi, phòng hiệu trưởng ở đâu ạ?



- Cô có hẹn trước không? – Cô gái ở bàn tư vấn hỏi Tomoyo.



- Có ạ. Tên tôi là Tomoyo D.Faurite! – Cả nhà cô đã dùng họ này khi ranước ngòai và ở đây họ chỉ biết họ này chứ không nghe nhiều đến Daidouji – Tên tập đòan.



- Vâng, xin cô lên tầng cao nhất ạ. Phòng hiệu trường ở đấy.



- Cám ơn.



8:45 am



Tomoyo cúi đầu nhẹ nhàng và bắt đầu tiến về phía thang máy. Đã bước vào đây rồi nhưng cô vẫn còn bị choáng ngợp bởi vẻ hiện đại và sang trọng của học viện. Ở Nhật cũng có một trường nhưng cô chưa có dịp đến thăm. Nơi đây chỉ là chi nhánh mà đã lớn thế này, không biết ở Nhật sẽ như thế nào nhỉ? Đang triền miên suy nghĩ, cô bỗng nghe tiếng:



- Hội trưởng đi ạ! – Giọng thanh niên cất lên.



- Em sẽ chuẩn bị trà khi Hội trưởng quay về! – Một giọng tươi vui khác.



- Nhớ mời cả Nagisa nhé Suoh! – Giọng thứ ba, trầm, ấm áp. Sau đó là một cú ngã ngoạn mục của nhân vật có tên “Suoh”.



Cô quay lại, thấy một chàng trai tóc màu vàng, đôi mắt xanh như ngọc đang mỉm cười tiến tới, từ khá xa (Âm vang nên mới nghe được rõ thế). Hẳn đây là người đã nhắc đến tên “Nagisa”. Tomoyo biết điều đó vì nhận thấy vẻ khoái chí trên gương mặt này. Nhưng, những ý nghĩ đó chỉ vụt qua trong đầu, cô bỉ mái tóc váng ấy, đôi mắt xanh ấy làm bất ngờ:



- FYE??? – Cô vội thốt lên.



- Huh? – Chàng trai vội đứng lại, ngạc nhiên. Tomoyo nheo mắt nhìn kĩ hơn và vụt đỏ mặt.



- Tôi xin lỗi, tôi nhận nhầm người! – Cô vội cúi xuống. Khi cô ngẩng đầu lên, cậu thanh niên đã ở ngay trước mặt. Tới lượt cậu ấy cút chào lịch sự:



- Không sao, thưa tiểu thư. Tôi mới phải xin lỗi vì làm cô nương đỏ mặt lên thế này. – rồi cậu cầm tay cô, hôn lên nó! Tomoyo lại càng xấu hổ - Đây là lời xin lỗi của tôi.



- Không sao. – Tomoyo lấy lại vẻ điềm tĩnh – Xin hỏi, anh là…



- Nokoru Imonoyama, thưa cô.



- Tomoyo D.Faurite. Vậy ra anh cũng là người Nhật. Không những thế, còn là một người rất có thế lực! – Tomoyo mỉm cười, bắt tay Nokoru. Hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra rất giống một người…



- Tiểu thư đang trên đường đi đâu đây ạ?



- Đừng gọi tôi là tiểu thư, thưa cậu Imonoyama. Tôi đang trên đường đến phòng hiệu trưởng và…



- A! Cậu Nokoru kìa!



Một giọng nữ vang lên và sau đó là hàng loạt tiếng chân chạy vội vã. Tomoyo ngạc nhiên nhỉn Nokoru thì thấy anh thất sắc. Nokoru vội vã kéo Tomoyo vào thang máy và đóng cửa lại. Cô chỉ con nghe bên ngòai những tiếng gọi Nokoru nhỏ dần.



- Anh có vẻ nổi tiếng nhỉ?



- Không đâu, thưa tiêu thư. – Nokoru lại cúi đầu.



- Đừng gọi tôi là tiểu thư mà. Hãy gọi tôi là Tomoyo. – Tomoyo cười. Phải chăng cô không ngạc nhiên trước hành độn glịch thiệp của Nokoru bởi vì cô cũng có một ông anh tóc vàng, mắt xanh hơi “ngồ ngộ” giống như thế?



- Vậy, đổi lại, cô gọi tôi là Nokoru nhé?



- Vâng.



- Cô đến đây học sao?



- Không, tôi…



“Bíp”



Cửa thang máy mở ra. Tomoyo và Nokoru cùng bước ra ngoài. Tomoyo đang lóng ngóng không biết phòng hiệu trưởng ở đâu giữa một sánh lớn thế này thì Nokoru đã kéo cô lại, nói:



- Hướng này, thưa cô Tomoyo.



Anh dẫn đường cho Tomoyo tới một căn phòng lớn (cô đóan thế bởi cái cửa cũng rất lớn). Anh bỗng quay lại mỉm cười với Tomoyo và ghé mặt sát vào tai cô thì thầm một điều gì đó. Trong phút chốc, cô cảm nhận thấy rõ ràng hơi thở của Nokoru, của mái tóc mềm mại, của giọng nói nhỏ nhẹ của anh. Nokoru đứng thẳng lên và cười, gật đầu. Tomoyo cũng gật đầu theo và Nokoru gõ cửa.



- Mời vào. – Một giọng nữ trầm, nghiêm trang cất lên.



Tomoyo toan đẩy cửa thì Nokoru ngăn cô lại. Cô tưởng có chuyện gì nhưng Nokoru lại đẩy cửa. Cô bỗng mỉm cười. Đằng sau cánh cửa là một căn phòng trang trí theo phong cách Nhật Bản. Nó khiến những người Nhật như Tomoyo và Nokoru cảm thấy như trở lại quê hương.



- Nokoru à? – Cô hỏi – Và…



- Tomoyo D.Faurite – Tomoyo cúi đầu lễ phép.



- Nokoru! – Cô nói, giống như ra hiệu hơn.



- Vâng ạ! – Nokoru gật đầu.



Đoạn anh kéo Tomoyo vào một căn phòng khác và chỉ cho cô những bộ Kimono rất đẹp mắt và bảo cô chọn một bộ mình thích và nó sẽ là của cô trong suốt thời gian cô còn ở học viện này. Tomoyo đang do dự thì Nokoru bảo:



- Bộ kimono màu tím này rất hợp với màu mắt và màu tóc của cô đấy! – Trên tay anh là một bộ màu tím rất đẹp. Tomoyo, không hiểu sao, gật đầu đồng ý dù trong lòng còn lưỡng lự.



- Còn anh thì sao? – Tomoyo hỏi?



- Tôi hả? Tôi thì có bộ màu đen này rồi! Thôi, đi thay mau kẻo cô đợi.



Tomoyo bước vào phòng thay đồ, đóng kín cửa lại, Một cô hiểu trưởng khá thú vị. Đó là ấn tượng của Tomoyo về cô hiệu trưởng. Sau khi hí hoáy với bộ Kimono lâu ngày không đụng tới, Tomoyo cũng thở phào bước ra khỏi phòng thay áo. Trước mặt cô, Nokoru đang đứng đó. Trông câu không giống người Nhật cho lắm dù đã mặc Kimono rồi. Nokoru không đợi Tomoyo nói thêm gì, liền dẫn cô ra ngoài.



Cô hiệu trưởng, đằng sau tấm màn tre, gật gù khen:



- Rất hợp! Cô thật có mắt chọn đồ, Tomoyo ạ!



- Không đâu thưa cô. Cậu Nokoru chọn giúp đấy ạ.



- Con quả vẫn không thể thay đổi nhỉ, Nokoru?



- Không ạ.



- Thôi, hôm nay ta gọi con và Tomoyo đến đây để giới thiệu với nhau, cả hai người. Nhưng có lẽ hai con biết nhau trước nhỉ?



- Là do sự lịch lãm và tốt bụng của Nokoru thưa cô. – Tomoyo nói nhanh, cười.



- Ồ, một ấn tượng thế nào nhỉ…



- Đại khái là… rất ấn tượng cô ạ! – Tomoyo cười khúc khích, Nokoru bỗng nhiên bị “khớp”.



- Cái… cái đó là… là… - Nokoru lắp bắp.



- Không cần biện minh. Vào việc nào! Con đang cần một thư kí riêng cho công việc của Hội học sinh Cao học nên cô đã nhờ đến Tomoyo. Tomoyo chuyển tới trường chúng ta không phải để học mà là để tham gia công việc quản lý – công việc có liên quan đến nghề nghiệp của Tomoyo từ trước đến nay. Từ này, cô ấy sẽ là thư kí riêng của con.



- Vâng, cám ơn cô nhiều ạ! – Nokoru cúi đầu – Bây giờ, con xin phép. – Anh cúi chào một lần nũa rồi đứng lên.



- Ừ! Cô cũng muốn nói chuyện riêng với Tomoyo.



Nokoru vào trong, thay lại bộ đồng phục học sinh của mình rồi rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh quay lại nhìn hai người đang ngồi đằng kia, vẻ tò mò. Nhưng vì phép lịch sự kh6ng nên nghe lén người khác, anh đi thẳng xuống phòng Hội học sinh. Khi không khí giữa hai người hoàn toàn im ắng, cọ hiệu trưởng mới lên tiếng:



- Cô thấy ngôi trường mới này thế nào?



- Rất tuyệt cô ạ.



- Cô biết ta không mời cô đến đến với tư cách một “thư kí Hội học sinh” đúng không?



- Vâng ạ! – Tomoyo nghiêm mặt.



- Ta cần con làm một việc quan trọng hơn…



- Con biết! Con sẽ cố gắng!



- Ta cũng biết con đang trốn chạy một người!



- Thưa cô…



- Fye, ta biết câu ấy rất rõ và khi con sang Anh, cậu ấy đã liên lạc với ta và nhớ ta chăm sóc con. Có vẻ như việc này sẽ có người thích hợp hơn là ta.



- Thưa, là ai ạ? – Tomoyo tò mò.



- Con gặp rồi còn gì? – Cô cười đầy ẩn ý – Sau đây là công việc cụ thể…

[To be Continued]

Fidelio



Được sửa bởi Fidelio vào 26-08-2007 lúc 10:40am

__________________
Số phận thường bắt đầu như thế. Đẫm máu. Nghiệt ngã. Và cay đắng.

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:



Được sửa bởi Koyuki_chan ngày Tue Aug 05, 2008 8:42 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Fri Jun 27, 2008 6:41 am

Chương 2: Ở trường.




10:00 am



Tomoyo rời khỏi phòng hiệu trưởng, lòng nặng trĩu. Có lẽ vì cô hiệu trưởng nhắc đến “người ấy” nên cô mới có tâm trạng như vậy. Tomoyo bước vào thang máy, xuống phòng Hội học sinh. Bước vào thang máy, bỗng cô chợt nhớ ra mình chưa biết phòng Hội học sinh ở đâu giữa cái học viện rộng lớn này (Mà có cả mấy phòng hội học sinh lận ấy chứ nhỉ?). Cô đi xuống tầng trệt với ý định lại hỏi xem “cái phòng ấy” ở đâu.



Vừa ra khỏi thang máy, Tomoyo chưa kịp đi đâu thì đã có một bàn tay kéo cánh tay cô lại. Ngạc nhiên vẫn chưa hết thì cô lại thấy Nokoru đứng đó, cười. Cô cũng mỉm cười lại và hỏi:



- Anh chờ tôi sao?



- Cô đã biết phòng Hội học sinh ở đâu đâu nào? – Nokoru cười. Nụ cười thật đẹp.



- À, vâng, đúng thế. – Tomoyo cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa. Dường như Nokoru đọc được cả suy nghĩ của cô vậy – Anh có vẻ hiểu rõ phái nữ nhỉ?



- À, vâng, cô quá khen.



- Vậy anh không đi nhanh thì những cô gá đằng kia sẽ “nhờ” anh “tư vấn” cho cả đấy! – Tomoyo nói, chỉ về phía những cô gái đang ùa tới.



- Đi mau!



Nokoru kéo tay Tomoyo chạy một mạch ra khỏi sảnh, đi xuyên qua những khu vườn (giống như những khu rừng nhỏ thì đúng hơn) rậm rạp nhiều cây cối tuyệt đẹp. Hai người dừng lại ở một dãy nhà khác cũng to lớn không kém khu nhàu vừa rồi. Đây là khối Cao học. Một toà nhà trang nghiêm hơn bao nơi khác trong học viện.



- Mau lên! – Các cô ấy theo kịp là không về được đâu!



- Nhưng…



Tomoyo chỉ kịp nói thế, Nokoru lại kéo tay cô lao thẳng vào toà nhà. Rất may bên trong sảnh lớn không có móng dáng một quý cô nương nào nên Nokoru dừng lại. Thở dốc. Có lẽ, nếu không có Tomoyo, anh sẽ dừng lại tiếp chuyện các quý cô nương. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình làm vậy. Phải chăng anh không muốn cô gái này bị “chất vấn” như anh? Ôi, bản tính ga lăng đã ăn sấu vào máu thịt rồi!



- Anh đang thấy có lỗi với họ - Tomoyo cười.



- Cô biết sao? – Nokoru mở to mắt.



- Hiện rõ lên mặt anh kìa – Tomoyo cười, đưa cho Nokoru một chiếc khăn - Nếu anh không ngại thì có thể dùng nó lau mồ hôi đi. Hội trưởng Hội học sinh mà một hôi đần đìa thì không hay đâu.



- Cảm ơn cô, Tomoyo.



Trong phút chốc, Tomoyo đã có suy nghĩ: Nokoru cũng có nhiều điểm rất giống với Eriol. Hai người đều lo lắng cho người khác, đều học rất giỏi và có những khả năng kì lạ, hay cả những sở thích kì quặc nữa nhỉ? Đến đây, cô bỗng nhớ Eriol quá. Nhớ da diết. Nỗi nhớ vô hình đấy siết chặt trái tim cô. Tomoyo bỗng dưng bật khóc. Nokoru thấy thế, hoảng quá, liền nói, dù chưa hiểu mô tê gì:



- Tomoyo, cô sao thế? Tôi đã làm gì không phải sao?



- Không, tôi xin lỗi! – Tomoyo vội gạt những giọt nước mắt đi thì Nokoru đã dùng chiếc khăn cô đưa lau chúng.



- Những giọt nước mắt kia không hợp với gương mặt xinh đẹp này đâu. – Anh cười, an ủi.



Tomoyo không nói gì, chỉ im lặng, nhìn thẳng vào mắt Nokoru. Đôi mắt của anh khác hoàn toàn của Eiol. Màu xanh của đôi mắt ấy nhưng là một bâu trời thăm thẳm, trong veo. Còn Eriol thì khác, đôi mắt đen không bao giờ để lộ suy nghĩ của mình. Nhưng với cô, đôi mắt đen ấy đẹp hơn bao giờ hết! Cho đến hôm nay, cặp mắt của Nokoru không làm cô rung động, nhưng nó làm cô cảm thấy an tâm hơn bất cứ thứ gì khác. Riêng điểm này, Nokoru rất giống Fye.



- Anh làm tôi nhớ đến một người, à không, hai người. – Tomoyo nói, giọng vẫn còn run run.



- … - Nokoru mở to mắt.



- Đôi mắt này rất giống Fye, anh trai tôi. Và nó cũng hoàn toàn khác với Eriol, câu ấy… - Tomoyo lại nấc lên khi nhắc đến cái tên Eriol.



- Có lẽ, chúng ta sẽ nói về nó khi khắc vậy. Bây giờ, Tomoyo ạ, hãy cười lên và vào làm quen với hai người còn lại trong hội học sinh nào.



10:30 pm



Nokoru đẩy cánh cửa phòng. Bên trong phòng của Hội học sinh khối cao học cũng rất đẹp nhưng mang phong cách rất Tây. Ở giữa là một bộ salon dùng để tiếp khách. Xa nhất, phía sau chiếc bàn dài là một cửa sổ rất lớn, nhìn ra ngoài là toàn bộ Học viện CLAMP. Hai bên làhai chiếc bàn khác. Điều đặc biệt, căn phòng này dướt lót bằng thảm cực mịn, nếu đi vào, chắc hẳn ai cũng phải bỏ giày ra. Có lẽ điều này làm người khác cảm thấy thư thái hơn hẳn sau khi bước vào căn phòng này.



Khi bước vào phòng, Tomoyo thấy có thêm hai người nữa. Hẳn đây là hai người đã trò chuyện ở hành làng với Nokoru lúc nãy. Đang ngồi im lặng, đọc các bản tài liệu là một thanh niên tóc xanh (hơi kì, theo hình vẽ là vậy), mắt màu vàng hơi nâu. Ấn tượng của người này với người khác là một chàng trai rất nghiêm nghị. Còn một người tóc đen, mắt cũng đen nốt đang pha trà. Nét mặt người này hơi giống một cô gái đảm đang và trông rất hiền. Có vẻ đó là người trẻ nhất ở đây. Thấy Nokoru bướcvào, hai người đều nhìn ra cửa:



- Hội trưởng! - Cả hai đồng thanh.



- Làm gì mà phản ứng dữ dội vậy? – Nokoru có vẻ hơi “căng thẳng” – Đây là Tomoyo, người sẽ ở Hội học sinh khối Cao học của chúng ta từ nay về sau. Tomoyo đây là Suoh Takamura.



- Hân hạnh làm quen! Tôi là Tomoyo D.Faurite – Đây là người có liên hệ với cái tên “Nagisa” đây mà!



- Tôi là Akira Ijuuin - Người còn lại nói – Thưa cô Tomoyo.



- Rất vui được biết mọi người. Tôi là sẽ rất vui khi được làm việc với ba người. – Tomoyo cười.



- Mọi người ơi, uống trà nào! – Akira lên tiếng, đây là nhân vật dễ thương nhất của Hội học sinh đó!



- Được thôi! Trà của Akira ngon phải biết! Suoh, nghỉ tay cải nào – Nokoru nói lớn!



- Hội trưởng có làm gì đâu mà nghỉ tay. – Suoh than vãn.



Nokoru đã kịp bịt miệng Suoh trước khi cậu định nói tiếp điều gì bằng một ly trà nóng. Cả bốn người ngồi uống trà một cách vui vẻ. Tomoyo đã biết được rất nhiều điều về cả ba. Suoh rất ghét đồ ngọt nhưng chỉ ăn những món “có đường” do chính Akira làm. Cậu cũng cực kì dễ xúc động, nhất là đối vợi chuyện tình cảm và có phản ứng đặc biệt với tên “Nagisa” (thảo nào bị Nokoru chọc suốt). Suoh làmột người hết sức chăn chỉ và nghiêm túc với công việc (điểm này trái ngượchoàn toàn với Nokoru). Và một thông tin khá đặc biệt nữa, Suoh cũng có khối lượng fan hâm mộ rất lớn, không kém gì Nokoru nhờ vào gương mặt lạnh lùng của mình. Nhưng nếu khuôn mặt ấy cười thì…



Akira gần như khác hẳn Suoh. Trên khuôn mặt cậu lúc nào cũng hiện hữu một nụ cười rất gây thơ và dễ gần. Nhờ điểm đặc biệt dễ thương này và tài nấu ăn xuất chúng, Akira rất được những cô gái nội trợ hâm mộ (đa phần là sinh viên đại học). Sở hữu một mái tóc và đội mắt đen huyền Akira nhìn rất giống một người Nhật, không nhầm lẫn vào đâu được. Akira đúng là một “ông chồng đảm đang” cho các cô gái.



Nokoru, nổi bật nhất trong ba thành viên của Hội học sinh, là một thanh niên cao với mái tóc vàng óng, mềm mại (Tomoyo cảm nhận được) và đôi mắt màu xanh da trời, sâu thăm thẳm. Nokoru sở hữu một nụ cười cực kì hấp dẫn. Nếu một người con gái nào nhìn vào nụ cười ấy mà không bị xao động, thì có lẽ đó là một Bà chúa tuyết (lời nhận xét riêng của tác giả). Nokoru được những cô gái yêu mến bởi sự lịch lãm của anh với toàn thể phụ nữ trên thế giới (!!!). Nokoru không hề giận dữ hay trách móc một cô gái nào cả (Bị xô xuống từ lan can mà vẫy khiêu vũ với người ta vậy). Công thêm vào những ưu điểm trên, Nokoru là con trai của tập đoàn lừng danh Imonoyama và có một bộ óc cực kì thông minh. Đây là một mẫu đàn ông lý tưởng của các quý cô nương.



Không bị ngoại hình của ba người này làm “mờ mắt”, Tomoyo, có lẽ, là cô gái duy nhất trong trường không trở thành fan của một trong ba người kia. Trong tim cô bây giờ chỉ có duy nhất hình ảnh một người: Eriol Hiragizawa. Tomoyo sang Anh chỉ để trốn chạy cậu ấy với hy vọng sẽ quên được mối tình đầu này. Nhưng người ta thường nói, mội tình đầu bao giờ cũng khó quên. Thật vậy, sau 2 năm xa cách, tình cảm của Tomoyo vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Và không biết sau bao nhiêu năm nữa thì Tomoyo mới có thể đối diện với Eriol như một “người bạn” chứ không phải một “người tình”. Cuộc sống có nhiều đổi thay mà chúng ta không thể lường trước được. Chính những điều bất ngờ ấy đã làm nên “cuộc sống”. Một vòng tròn. Một ký ức. Một tương lai.



11:30 am



Suoh và Akira đã đi hoàn thành nốt công việc của mình torng khi Nokoru cứ một mực khăng khăng muốn Tomoyo đi thăm quan trường học mặc dù cô đã từ chối. Có lẽ, đây là dịp Tomoyo kể cho Nokoru về câu chuyện của mình. Phải chăng Nokoru chính là người cô hiệu trưởng đã đề cập đến?



Trời nắng.



Nokoru và Tomoyo đã đi với nhau cả một quãng đường nhưng vẫn không ai nói gì. Để tránh sự “rượt đuổi” của những cô gái trong học viện, Nokoru đưa Tomoyo đến một khu rừng khá rậm. Theo lời Nokoru trước khi đi là nó “khá nhỏ” nhưng thực chất, với Tomoyo, nó không nhỏ chút nào. Những tán cây rậm rạp che những tia nắng chói chang, để lại trên đầu hai người một bóng mát khá dễ chịu. Nokoru dẫn Tomoyo đến một con suối, cạnh bên là những mỏm đá tuyệt đẹp. Tomoyo rất muốn ngồi lại.



- Chúng ta nghỉ một chút chứ? - Giọng nói dịu dàng của Tomoyo phá vỡ bầu không khí im lặng.



- Tôi rất sẵn lòng. – Nokoru luôn đồng ý.



Hai người chọn hai mỏm đá lớn và ngồi cạnh nhau. Tomoyo im lặng, vẻ mặt buồn man mác. Nokoru khẽ cau mày. Cuối cùng, anh nhắm mắt, nắm chặt bạn tay, hít một hơi dài rồi đứng lên trước mặt Tomoyo, quỳ xuống. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắm của cô và nói:



- Nước mắt không hợp với khuôn mặt của cô, nhưng nếu tôi có thể biết lý do của những giọi nướcmắt ấy, biết đâu tôi có thể chia sẻ phần nào nỗi buồn của cô.



- Nokoru… - Tomoyo ngạc nhiên trước hành dộng và lời nói của anh.



- Nếu cô không thích thì tôi cũng không ép. Nhưng nếu không có ai để tâm sự thì thật là tội nghiệp.



- Nokoru – Tomoyo vẫn con ngạc nhiên, giọng cô giờ đã hơi run run. Bạn tay của cô khẽ rung lên trong lòng bàn tay của Nokoru.



Tomoyo bỗng lại bật khóc. Nokoru đứng dậy, đưa cho Tomoyo chiếc khăn ban nãy và ngồi trở lại cạnh cô. Anh chờ cho cô nín khóc và bắt đầu lắng nghe câu chuyện do chính Tomoyo kể lại. Một câu chuyện buồn.



Trong lúc Tomoyo kể, không lần nào Nokoru xen ngang, không lần nào anh cất tiếng dù Tomoyo có dừng lại, nhìn anh. Anh cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt như bảo cô đừng dừng lại. Không gian xung quanh hoàn toàn im lặng, thời gian cứ lặng lẽ trôi theo lời kể của Tomoyo. Trước mặt, sau lưng, hai bên hai người chỉ toàn cây và cây. Xuyên qua những tám cây là từng tia nắng nhẹ, tiếng chim hót, tiếng nước suối chảy réo rắt.



Khi Tomoyo kết thúc câu chuyện của mình, giữa hai người chỉ con im lặng. Không ai nói gì. Cả hai cứ như thế cho đến khi trời bắt đầu tối sầm lại. Chin chóc kêu tán loạn. Cành cây đung đưa xào xạc. Nokoru ngẩng mặt nhìn lên trời, nheo mắt. Rồi bỗng nhiên, anh kéo Tomoyo đứng dậy.



- Trời sắp mưa rồi đấy! Mà tôi không thích ở trong rừng khi trời mưa chút vào, còn tệ hơn ở ngoài kia nữa. Không nhanh chân chúng ta sẽ lãnh trọn “thau” nước mưa của cây đấy!

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Fri Jun 27, 2008 6:42 am

Chương 3: C ơn mưa.




1:00 pm



“RENG” - Tiếng chuông điện thoai trong phòng hiệu trưởng vang lên.



- Alo – Cô hiệu trưởng bắc máy.



- Chào cô - Một giọng nam cất lên – Cô nhớ tôi chứ?



- Fye phải không nào?



- Tôi đây. Về việc em của tôi…



- Đừng lo, tôi đã thu xếp theo ý em của cậu và cả cậu nữa.



- Cám ơn cô. Đừng nói cho nó biết là tôi gọi cho cô nhé.



- Được rồi, tạm biệt.



Cô hiệu trưởng cúp máy, tiến về phía cửa sổ. Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Bậu trời tối sầm lại. Đang giữa trưa mà trời tối như buổi chiều vậy. Khung cảnh ảm đạm. Cây cối trở nên một màu xanh thẫm, những nơi cây rậm rạp không còn chút ánh sáng. Chim chóc bạy tán loạn. Những con thú trong học viện cũng chạy đi tìm chỗ trú. Hối hả. Cô hiệu trưởng thơ dài:



- Tôi đã làm hết sức rồi, Tomoyo ạ! Phần còn lại là do con quyết định.



Cô quay đi, kéo rèm cho của sổ lại. Rời khỏi phòng.



1:15 pm



Nokoru và Tomoyo hối hả chạy về phía toàn nhà khối Cao học. Nhưng dường như không kịp rồi. Trời đã bắt đầu mưa, hai người lại vào khá sâu trong rừng. Cơn mưa khó chịu, ngày càng nặng hạt. Những tán cây có thể là bạn khi nó giúp ta che nắng, nhưng khi trời mưa, dó là kẻ thù đáng ghét. Nước mưa rôi xuống lá, đọng lại, đến khi nặng trĩu thì rơi xuống cùng một lúc. Nếu đứng ở dưới, hứng trọn hẳn một “thau” như thế, hẳn ai chả khó chịu. Và tưởng tượng xem, Nokoru và Tomoyo đang “lãnh” đủ.



- Grrr – Tomoyo run lên – Đúng là khó chịu thật! Nhanh lên thôi!



- Nếu cô muốn! – Nokoru quay lại, mỉm cười - Nắm chặt tay tôi đấy nhé! Tôi chạy đấy và trời mưa thì đường sẽ rất trơn.



- Ừm – Tomoyo gật đầu, cười nhẹ.



Hai người, nắm chặt tay nhau và chạy như bay về phía khu Cao học. Thật chẳng dễ dàng chút nào! Đường vừa trơn, vừa nhiều đất, bắt lên, dính vào người rất khó chịu. Con đường đang dần ngắn lại nhưng sao trông chứ xa hun hút. Trời vẫn mưa và không có dấu hiệu dừng lại. Những hạt nưa quất vào mặt, tay, chân. Rát. Tuy thế, hai người vẫn chạy. Tiếng mưa rơi ào ào vang lên hai bên tai, át đi tiếng thở hồng hộc của cả hai.



Nhưng trời mưa cũng có một cái lợi, rất lợi. Đó là trong mưa, không ai biết ta đang khóc. Nước mưa và nước mắt quyện lại với nhau, chảy xuống miệng. Một cái vị lờ lợ đến khó chịu. Tomoyo đã cảm nhận như thế đấy. Tuy cô đang chạy, chạy thật nhanh và cố gắng tỏ ra điềm tĩnh nhưng nước mắt không ngừng rơi. Bỗng nhiên, Tomoyo dừng lại. Nokoru, vì Tomoyo đứng lại quá bất ngờ, bị giật là phía sau. Bất chợt nhận ra bàn tay của Tomoyo đang run lên trong tay mình, anh không nói gì. Chỉ kéo tay Tomoyo tiến lên phía trước. Tomoyo ngước nhìn anh, anh ra dấu về phía toà nhà với ý : “Nếu không về thì cô sẽ bị cảm đấy!”



Cuối cùng, Tomyo cũng chịu bước đi. Nokoru nhìn cô mỉm cười. Anh buông tay cô ra, bỏ hai tay mình vào túi rồi quay lưng chầm chậm bước đi. Tomoyo đi theo, cô không nhìn thấy khuôn mắt anh, chỉ thấy được mỗi sau lưng. Nhưng nó cũng mờ. Thật mờ. Nước mắt của cô cứ rơi, rơi mãi. Ra khỏi khu rừng, lần này, Tomoyo cảm thấy rõ rệt từng hạt mưa rơi xuống người mình. Những hạt mưa vô tình rơi xuống vắt, vai, cổ. Đau.



Cô lại dừng lại. Lần này, cô thấy Nokoru quay lại với gương mặt khá giận dữ. Anh nắm lấy cánh tay cô, lôi vào trong nhà, kéo thẳng vào phòng hội học sinh. Trong căn phòng không có ai cả, tắt đèn. Nokoru bật đèn lên. Anh tiến tới thẳng cái tủ trong góc, lôi ra một cái khăn và mang tới đưa cho Tomoyo rồi bỏ ra khỏi phòng, đóng sập của lại.



Tomoyo sững sờ đứng trong phòng. Im lặng. Cô nắm chặt cái khăn Nokoru đưa cho (gần như là ấn vào thì đúng hơn). Một lúc sau, Nokoru quay về, tay cầm bộ kimono màu tím mà Tomoyo vừa chọn hồi sáng. Anh thấy Tomoyo vẫn đứng im một chỗ, cúi gằm mặt xuống. Thấy Nokoru vào, cô mới ngước mặt lên. Nokoru đóng cửa, để bộ kimono lên salon rồi quay lại phiá Tomoyo. Anh giật mạnh tay của cô lại chỗ salon rồi cầm cái khăn trùm lên người cô. Anh giận dữ nói lớn:



- Cô có điên không? Trời mưa thế này mà vẫn muốn đứng ngoài đó cho lạnh cóng đến chết à? Nếu cô có bị làm sao thì người thân của cô sẽ ra sao đây? Và Eriol nữa, nếu cô yêu cậu ấy như lời cô kể tại sao lại cứ tự làm tổn thương mình thế? Nếu cô có mệnh hệ gì thì cậu ấy có vui không?



- Tôi… - Tomoyo giữ chặt cái khăn được khoác lên người.



- Cô ngốc vừa thôi – Nokoru trỏ tay trước mặt Tomoyo – Lau khô người rồi thay bộ Kimono ra mau lên.



Anh quay lưng đi ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa lại phía sau. Anh nhớ đến lúc anh lên phòng hiệu trưởng lấy bộ kimono của Tomoyo xuống, anh đã thấy cô đang ngồi, hoàn toàn im lặng ở giữa phòng. Im lặng đến đáng sợ. Lúc anh trở ra với bộ kimono của mình và Tomoyo, cô đã lên tiếng làm anh giật mình:



- Cô giao con bé cho con, Nokoru ạ.



- Vì lý do gì, thưa cô?



- Con luôn dịu dàng với phái nữ, đó là cái con bé cần ngay lúc này. Nó…



- Con biết rồi ạ.



- Hãy chăm sóc nó. Cô biết con là người duy nhất an ủi được Tomoyo.



- Vì con lịch lãm với phái nữ ư? – Nokoru quay mặt lại cô hiệu trưởng, nhỉn thẳng về phía cô.



- Có lẽ vậy.



- Đó có thể là con dao hai lưỡi đó ạ - Nokoru nhìn cô, nói, ánh mắt không dao động. – Con luôn tốt với những cô gái. Điều đó làm con hài lòng. Nhưng nếu con quá ân cần với một cô gái nào đó. Đó là điều không lường trước được.



- Ta tin con biết cách làm







Làm cách nào đây? Trái tim của Tomoyo gần như đã không thể chữa lành rồi. Nếu như cứ tiếp tục gần gũi với cô ấy, làm cho cô ấy quên đi Eriol thì người tổn thương cũng chỉ là cô ấy mà thôi. Nếu như cô ấy trở nên yêu mình, trong khi đó mình không thể đáp lại tình cảm ấy thì cũng quá tàn nhẫn.



Nokoru tuy rất tôn trọng những cô gái nhưng anh chưa bao giờ quá gần gũi với bất kì cô gái nào cả và cũng chính vì vậy anh chưa bao giờ yêu một ai. Xung quanh anh có rất nhiều cô gái tốt, anh cũng từng gặp nhiều cô gái lý tưởng nhưng anh đều tôn trọng họ như nhau nên chưa bao giờ để mình có tình cảm với ai. Lần này, với Tomoyo cũng vậy, anh thấy mình có trách nhiệm an ủi cô ấy và làm cho cô ấy vui lên. Chỉ như vậy thôi. Bởi Tomoyo cũng chỉ là… một cô gái mà thôi. Như bào cô gái khác, làm sao anh có thể…



“CẠCH”



Cánh cửa mở ra, Tomoyo, trong bộ kimono bước ra khỏi phòng. Tomoyo nhìn thẳng vào Nokoru. Nokoru cũng cảm nhận được ánh nhìn ấy bèn ngước đầu lên. Ánh mắt của hai người chạm nhau. Cứ như thế, xung quanh họ dường như biến mất và trong mắt Tomoyo chỉ còn mình Nokoru và anh cũng vậy. Không một lần chớp mặt. Đôi mắt tím của Tomoyo rất đẹp, có thể làm xao động bất kì ai nhìn vào nhưng Nokoru vẫn bình thản trước đôi mắt ấy. Còn về phía Tomoyo, cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh của Nokoru, cô không xao động, chỉ nhìn thẳng. Và không biết lý do gì, cô quay mặt đi.



- Vào trong thôi, anh sẽ bị cảm đấy – Tomoyo, sau một lúc im lặng, ngước lên.



- Ừm – Nokoru, cuối cùng cũng nở nụ cười.



- Anh cũng nên lau khô người và thay bộ đồ kia ra.



- Được thôi – Nokoru cầm bộ áo bước vào trong căn phòng nhỏ khác.



Cánh cửa sau lưng Nokoru đóng lại, để cho Tomoyo một không gian hoàn toàn im lặng. Cô không nghĩ được gì cả, chỉ ngồi đó nhìn vào một khoảng không vô tận. Trời vẫn chưa tạnh mưa. Không gian ảm đạm.



2:00 pm



Nokoru đang pha hai ly trà nóng mời Tomoyo.



- Trà tôi pha không ngon bằng Akira đâu. Cô đừng chê nhé! - Đứng ở góc phòng, anh nói với Tomoyo.



- Không bao giờ. Nếu anh muốn, tôi sẽ pha cùng với anh.



Nói thế chứ Nokoru chưa đồng ý, Tomoyo đã bắt tay vào pha trà rồi.



- Thế này nhé, anh có thể ngâm những túi trà hộ tôi không?



- Luôn luôn sẵn sàng. – Nokoru cười, bắt tay ngay vào công việc.



- Tôi sẽ lắm sữa thế này này, tạo bọt đấy. Anh có uống đường không?



- Chỉ có Suoh là ít uống đường thôi.



Tomoyo bỏ đường vào bình sữa có pha một ít trà rồi đậy nắp, lắc đều. Cô rót trà sữa ra hai ly thuỷ tinh trong suốt. Đúng thật, có cả bọt nữa này. Rồi cô cầm bình trà Nokoru vừa pha, rót nhẹ, thật nhẹ vào hai ly. Lớp trà màu vàng tràn xuống dưới, đấy lớp sữa và bọt lên trên, tạo ra ba màu sắc thật đẹp. Nâu của trà, trắng của sữa và gần như trong suốt của bọt.



- Xong! – Tomoyo reo lên.



- Một kì công! – Nokoru trầm trồ - Hẳn sẽ ngon lắm đây!



- Sao chúng ta không bàn ngồi nhỉ?



- Được thôi. – Nokoru gầt đầu rồi chạy về phía bạn salon, kéo những chiếc ghế ra xa một chút, sau đó hạ cái bàn thấp xuống. – Đã mặc kimono và pha trà thế này thì uống trà đạo đi!



- Một sự kết hợp kì lạ! Trà theo phong cách Tây nhưng cách uống lại rất giống Nhật Bản.



- Ờ… Không giống lắm, chúng ta chỉ ngồi theo kiểu người Nhật chứ bàn ghế và ấm trà thì sai hoàn toàn. Cách này chỉ làm thư thái đầu óc thôi.



- Theo tôi chúng ta nên ra cửa sổ và ngồi như uống trà đạo của người Nhật, dùng bàn hơi… - Tomoyo ngập ngừng.



- Cô nên nói sớm hơn một chút! Lại phải đẩy ghế vào rồi!



Nokoru đẩy ghế lại về chỗ cũ trong khi Tomoyo bưng trà ra sát ngoài cửa sổ. Cửa sổ rộng, nhìn rõ ra toàn khuôn viên trường bây giờ đã bị nước mưa làm nhoà đi, không nhìn ra được bên ngoài. Tomoyo lặng lẽ đặt hai ly trà xuống. Nokoru tiến lại gần, ngồi theo kiểu của người Nhật. Hai người cúi đầu chào nhau và Nokoru cầm ly trà lên uống trước. Sau đó là Tomoyo. Không khí giữa hai người hoàn toàn im lặng.



Đạt ly trà xuống, Tomoyo nhìn về phía Nokoru. Anh đang nhắm mắt. Thư giãn. Tomoyo cũng nhắm mắt lại. Hít thở đều. Không suy nghĩ gì nữa. Giờ cô chỉ nghe được tiếng thở của mình, nhẹ nhàng và đều đặn. Không chỉ có thể, tiếng mưa rơi lộp độp xuống đất, tạt vào cửa sổ. Gió thổi. Tomoyo cảm thấy tâm trạng của mình bây giờ cũng giống như ngoài kia. Âm u. Ủ rũ.



- Tomoyo – Nokoru lên tiếng, phá vỡ bâu không khí giữa hai người. Tomoyo mở mắt, thấy Nokoru đang nhìn mình. Nhìn thẳng. Bỗng Nokoru cúi đầu – tôi xin lỗi về chuyện ban nãy. Tôi đã có hành động thô bạo với cô.



- Không có gì. Tôi cũng thật là…



- Vậy, cô có muốn đi thàm hiểm học viện CLAMP và buổi tối nay không?



- Hả? – Tomoyo ngạc nhiên. Rồi cô cũng trả lời – Có chứ

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Fri Jun 27, 2008 6:42 am

Chương 4: Thay đổi.



3:00 pm



Sau khi Tomoyo gật đầu đồng ý kế hoạch “táo bạo” từ miệng của Hội trưởng hội học sinh khối Cao học, hai người bắt đầu dọn dẹp hai ly trà. Trong khi Tomoyo rửa ly thì Nokoru đi cất những vật dụng pha trà. Hai người làm thật nhanh. Khi tất cả đã đâu vào đấy, gọn gàng, Nokoru mới nói:



- Nếu muốn thám hiểm chỗ này, phải đợi đến tối mới thích – Nokoru nói như trẻ con.



- Vậy sao? Nhưng không lẽ cứ mặc Kimono mà đi sao? Làm sao mà không bị phát hiện?



- Từ từ nào. Thứ nhất, áo kimono không dùng được, mà đồ của cô và tôi đều đang ướt sũng thế kia nên tôi sẽ lấy hai bộ đồng phục mới của học viện. Thứ hai, đừng lo bị phát hiện, tôi cũng góp phần xây học viện mới này nên biết rấ rõ mọi ngóc ngách và cách vô hiêu hoá thiết bị chuông báo động.



- OK. – Tomoyo đã hiểu rõ mọi vấn đề mà cô khúc mắc.



- Vậy, nếu cuộc thám hiểm này làm cô thích thú thì cô hứa với tôi một điều nhé! – Nokoru hạ giọng xuống.



- Điều gì nào?



- Cô sẽ không khóc mỗi khi nhớ đến Eriol nữa, thay vào đó, mỗi khi nghĩ đến cậu ấy, cô hãy coi đó là khoảng thời gian thật đẹp và luôn mỉm cười vào những lúc như thế nhé? – Nokoru nhìn thẳng vào mắt Tomoyo.



- Nokoru…



Tomoyo không nói gì, chỉ lao tới ôm Nokoru. Ôm rất chặt. Nokoru thật giống Fye, người anh trai cô yêu quý nhất. Hôm nay, cô thật sự biết ơn Nokoru vì những gì anh đã làm cho cô. Anh đã lắng nghe câu chuyện của cô, giận dữ trước mặt cô và an ủi, làm cho cô trở nên vui hơn. Và cũng chính từ điều ấy, cô nhận thấy được ở anh sự ấm áp kì lạ. Nokoru thật trưởng thành, như một người anh lớn vậy.



Lồng ngực Nokoru nóng hổi, ấm áp. Tomoyo cảm thấy yên tâm rất nhiều khi dựa vào nó. Đây có lẽ là ngày đâu tiên từ khi đến Anh mà Tomoyo cảm thấy nhẹ nhõm. Nokoru đã làm cho cô hiểu, quá khứ là kỉ niệm đẹp trong mỗi con người dù nó có đau lòng thế nào đi chăng nữa. Tomoyo nhắm mắt, vẫn ôm chặt Nokoru, nhẹ nhàng gật đầu:



- Ừm, tôi hứa.



- À, tôi rất vui, thưa cô Tomoyo nhưng tôi cần thở một lúc – Nokoru nói với Tomoyo nhưng mắt lại nhìn vào đâu đó…



- Oái… Tôi… tôi… xin… xin… lỗi – Tomoyo đỏ bừng mặt, buông Nokoru ra.



- Cô không cần mắc cỡ như thế! Tôi biết cô coi tôi như một người anh mà. Thái độ của cô với tôi giống như một cô em gái vậy. Khi uống trà cũng thế, cô để tôi uống trước còn gì?



- À… Nhưng – Tomoyo ngập ngừng.



- Không sao, lát nữa tôi sẽ đi lấy đồng phục cho cô và tôi, giờ hãy nghỉ ngơi chút đi. Vì tối nay sẽ thức đấy!



Nokoru đi ra khỏi phòng. Anh đóng của lại nhẹ nhàng. Không biết đi đâu, Nokoru đi vòng vòng trước sảnh, ngồi lại trên thành một hồ phun nước trong đó. Vừa ngồi xuống bỗng nhiên Nokoru thấy người mình nóng ran. Nokoru vừa nhớ lại lúc nãy bị Tomoyo ôm cứng. Đây là lần đầu tiên anh rơi vào tình cảnh thế này. Anh đã từng tiếp xúc với nhiều cô gái và đã từng ôm họ rất lịch sự (đa phần là xã giao). Nhưng lần này sao khác hẳn. Nokoru nhìn xuống hồ nước. Nước trong veo. Anh thấy mặt mình đang đỏ bừng.



Nokoru quay đi, nhắm chặt mắt, lắc đầu nguầy nguậy như đang xua đuổi cái gì đó. Chưa bao giờ anh bị một cô gái ôm mà xấu hổ thế này. Thật kì lạ. Sau một hồi lắc đầu đến mỏi cổ, mái tóc trở nên hơi rối. Nokoru ngừng lại. Hít thật sâu và nhớ lại lúc ấy. Cái lúc mà Tomoyo lao lại ôm anh, anh đã cảm thấy xấu hổ mà không thể hiện ra được. Trong lúc ấy, một lúc rất lâu, anh cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của Tomoyo. Không hiểu sao lại thế được. Khi đó đôi má của Tomoyo áp sát vào ngực anh, tay của cô vòng qua lưng và giữ chặt. Mùi hương của mái tóc thoảng thoảng trong không khí, từng sợi tóc mềm mại chạm vào cổ anh. Nokoru dường như không thở được, đừng như trời chồng.



Nokoru thở dài, lấy hai ngòn tay chạm vào sống mũi, nhắm nghiền mắt. Anh còn nhớ rõ lúc ấy mình như bị khoá chặt, không cử động được hay không nói được một lời nào. Và bây giờ thì sao nhỉ? Lẫn lộn trong cái cảm giác xấu hổ ấy, anh còn cảm thấy hơi tiếc nuối vì không ôm lấy Tomoyo lúc ấy. Tại sao nhỉ? Tại sao? Chưa nghĩ được gì thì bỗng nhiên có tiếng gọi to:



- A! Cậu Nokoru kìa! - Một giọng nữ vang lên, vọng khắp sảnh.



- Đâu? Đâu? – Hàng loạt giộng khác vang lên trong sảnh. Nokoru giật mỉnh ngẩng mặt lên thì thấy một nhóm nữ sinh đủ các khối từ trung học đến cao học lao về phía mình. Tốc độ của họ thật đáng nể. Trong tích tắc, họ suýt xô anh ngã ngửa vào… hồ nước nhưng may sao anh đã chống tay kịp!



- Các tiểu thư bình tĩnh. Các cô tìm tôi có việc gì vậy? – Nokoru cố tìm một chút không khí giữa những cô gái.



- Tụi em nghe mọi người đồn rằng hôm nay cậu Nokoru dẫn theo một cô gái bỏ chạy! Nên tụi em mới tới để hỏi…



- Cô ấy là ai vậy ạ ? - Một giọng khác vang lên, sau dó là một không khí ồn ào đập vào tai Nokoru toàn là ai, ai, ai!!!



- À… Cô ấy là… - Không hiểu sao Nokoru lại khó nói về Tomoyo thế. Thật kì lạ! - … Là thư kí mới của tôi?



- THƯ KÍ? – Các cô gái đồng thanh – Sao lại thế ạ? Chưa ai thế cô ấy trong trường mà.



- Cô ấy không đến đây để học mà là giúp tôi, Suoh và Akira trong công việc của Hội. Thôi, tôi xin kiếu! – Nokoru lại tìm cớ thoát thác, không hiểu sao anh lại thấy… khó mở miệng khi nói về Tomoyo. Anh quay đi.



- Cậu Nokoru này, Cậu mặc kimono đẹp lắm đấy! - Một giọng khác vang lên.



Nokoru tiến bước nhanh hơn, quên mắt mình còn đang mặc kimono. Nokoru đi thẳng đến kho đồng phục của khối cao học. Sau khi vào trong, anh đóng chặt của lại, dựa lưng vào cửa. Lần này thì toàn thân Nokoru nóng ra. Mặt anh đỏ không kín một chỗ. Thật là! từ hồi nào đến giờ rất hiếm khi anh đỏ mặt “dữ dội” đến vậy. Anh lấy lại bình tĩnh rồi cầm hai bộ đồng phục về văn phòng hội học sinh.



4:00 pm



Nokoru nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng Hội học sinh sau lưng. Anh bước vào phòng. Anh bổng thấy Tomoyo đang ngủ ở trên salon. Anh chỉ im lặng, rón rén bước tới bàn làm việc, để hai bộ đồ lên bàn. Anh ngồi xuống, nhìn thẳng về phía Tomoyo. Ban nãy, anh nhìn thấy khuôn mắt Tomoyo lúc ngủ, thật yên bình làm sao. Trông như một thiên thần vậy. Nokoru lại bất giác đỏ mặt khi khi về điều ấy. Anh nắm hai ban tay lại rồi tự… đập vào đầu mình: “Nokoru ơi, mày làm sao thế hả? Tỉnh lại đi!”



- Này, anh không thấy đau à? - Một giọng nói cất lên.



- … - Nokoru giật mình, im lặng (nói đúng hơn là không nói được gì), chỉ giữa hai tay trên trán.



- Này! Anh có sao không?



- Tôi không sao! – Nokoru lấy hết hơi trả lời. Tomoyo đã dậy từ bào giờ.



- Ngẩng mặt lên tôi xem. Thái độ anh lạ quá – Tomoyo lại gần. Nokoru bất giác ngẩng mặt lên. Tomoyo bỗng trở nên hốt hoảng – Này, sao mặt anh đỏ thế? Anh bị sốt rồi à?



- Tôi không… không sao mà. Tôi có mang đồ về rồi đây này!



- Có thật là không sao không? – Tomoyo nhìn thẳng vào mắt anh. Anh không nói dối đấy chứ?



- Không… - Nokoru nhìn và Tomoyo, lấy lại bình tĩnh và cười – Không sao đâu mà!



- Vậy thì tôi yên tâm. Nếu anh vì tôi mà bị cảm lạnh thì…



- Không sao đâu mà.



Nokoru lại ngồi xuống bàn làm việc trong lúc Tomoyo đi thay đồng phục. Anh đã nhận ra một điều. Ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt, Tomoyo đã có ấn tượng với Nokoru. Và anh hiểu rằng, Tomoyo giống như một cô em gái vậy. Một cô em gái cần được che chở, an ủi khi khóc. Một cô em gái. Và chỉ đơn thuần là một cô gái mà thôi. Không hơn không kém.



- Đúng vậy! Mình đâu có yêu… - Nokoru lẩm bẩm.



- Hả? Yêu ai? – Suoh và Akira lúc này đứng ngay bên cạnh Nokoru. Anh giật mình suýt ngã ra phía sau.



- Cái gì? Hội trưởng mà yêu ai? Em thấy hội trưởng đối với cô gái nào cũng như nhau mà?



“RẦM”



Nokoru ngã ngửa trước câu nói khá shock của Akira.



- Cậu mà nói thế thì anh chết đấy!!!



- Anh lẩm bẩm cái gì đấy? – Suoh hỏi nghiêm túc.



- Đâu có gì đâu… - Nokoru lảng đi.



- Cái gì mà không có? Anh nói “yêu” gì? “Yêu” gì mới được.



- Anh đã bảo là không có gì mà lại? Hai người không tin anh sao? – Nokoru nở nụ cười “ngây thơ vô số tội”.



- Không! – Suoh kiên quyết. – Em nghe rõ ràng anh nói “yêu” gì đấy…



- Anh không nói “yêu” gì thì đừng về nhà… Nói mau, anh nói “yêu” gì? – Akira nghiêm mặt. Suy cho cùnmg hai người họ chỉ lo lắng cho Nokoru mà thôi. Bởi họ đã kính trọng anh từ rất lâu rồi.



- Hà? “Yêu” gì? - Một giọng khác cất lên.



Tomoyo bước ra khỏi phòng, ngạc nhiên. Cô nghe thấy tiếng… ghế đổ nên vội vàng bước ra và kết quả là nghe Suoh “tra khảo” Nokoru về câu nói mập mờ không rõ đầu đuôi của anh! Nokoru giờ đang trong tình huống hết sức căng thẳng. Nếu không nói thì Suoh sẽ không tha, mà nói ra thì Tomoyo sẽ nghĩ rằng anh đang làm tổn thương cô. Thật khó nghĩ!



- Không có gì! – Nokoru dứt khoát không nói.



- Không là sao? Hội trưởng không nên làm bọn em lo lắng chứ? – Akira “rưng rưng” nước mắt.



- “Nếu không có ai để tâm sự thì thật là tội nghiệp” – Tomoyo tiến tới – Anh đã nói với tôi câu đó mà?



- Nhưng… Nếu không thể thì…



- Hội trưởng, nếu anh có vấn đề gì thì mọi người sẽ cùng anh giải quyết. – Suoh hăng hái - Vấn đề “yêu” ấy…



- Trời! Đã bảo là anh không yêu ai cơ mà? Anh đã yêu ai bao giờ đâu?



- Con người cũng có thể yêu chứ? – Suoh, Akira và Tomoyo đồng thanh. Bao người quay lại nhìn nhau, ngạc nhiên. Rồi cả ba quay lại nhìn Nokoru.



- Nhưng… như thế sẽ không công bằng với những cô gái khác! Tôi là người theo trường phái lịch sự và tôn trọng phái nữ. Tôi không…



- “Yêu” một ai đó là bất công sao với những người khác sao? – Tomoyo ngạc nhiên – Anh không yêu ai vì họ chỉ là “những cô gái” hay sao?



- … - Nokoru không nói được gì.



Im lặng. Nokoru chỉ biết nhìn Tomoyo và im lặng. Đôi mắt tím của Tomoyo sáng hơn bao giờ hết và cũng lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Fri Jun 27, 2008 6:43 am

Chương 5: Winter' spring.




5:00 pm



Không khí giữa bốn người trở nên căng thẳng. Đôi mắt Tomoyo lúc này tím hơn bao giờ hết và cũng sáng hơn bao giờ hết. Nokoru, lại một lần nữa, không nói được gì. Anh thật sự bối rối và khó xử. anh không hề cố ý khi nói câu ấy trước mặt Tomoyo. Trong ba người, Nokoru, Suoh và Akira thì Nokoru là người hiểu rõ nhất Tomoyo đang bị tổn thương thế nào sau khi chia tay Eriol. Vậy mà Nokoru lại phủ nhận chuyện tình cảm một cách thẳng thừng, không suy nghĩ. Điều đó rất dễ gây cho Tomoyo nghĩ anh không thật lòng, không chân thành khi nói những lời an ủi trước mặt Tomoyo ban nãy. Anh nắm chặt bàn tay:



- Tôi xin lỗi! Tôi không có ý đó!



Sau đó anh quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh từ lúc nào. Suoh và Akira không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người bèn nhìn nhau, nhún vai. Akira quay lại nhìn Nokoru, khẽ cau mày. Cậu định cất tiếng nói gì đó thì Suoh đã chạm vào vai câu ra dấu im lặng. Suoh quay sang nhìn Tomoyo. Cô đang đứng im lặng, vẻ mặt không thể hiện một cảm xúc gì, có lẽ đó là vẻ mặt đáng sợ hơn cả khi biểu lộ sự giận dữ.



- Tụi em về đây! – Suoh và Akira, do cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người dù không ai nói gì nên đã rút khỏi phòng Hội học sinh. Họ cảm thấy nên để Nokoru và Tomoyo giải quyết vấn đề này với nhau.



Sau khi Suoh và Akira ra khỏi phòng, Nokoru quay lại nhìn Tomoyo. Anh cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng khi thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tomoyo lúc ấy. Nokoru lặng lẽ lấy bọ đồ đồng phục mới đi thay. Anh đóng cánh cửa phòng thay đồ lại mà lòng nặng trĩu. Nokoru khẽ thở dài, nhắm mắt.



Tomoyo, ở bên ngoài, đang đứng im lặng. Cô bị shock đến nỗi không nói năng được gì trước lời nói của Nokoru. Nó như lưỡi dao cứa vào trái tim chưa lành của cô vậy. “Không thể yêu vì họ chỉ là những cô gái”. Tomoyo là gì đây, không phải cô cũng là một cô gái sao? Hơn nữa, cô còn là một cô gái đang bị tổn thương đến mức không khóc được. Vậy mà, Nokoru lại nói ra… Quan trọng hơn, chính Nokoru là người an ủi cô bằng nhưng lời lẽ nhẹ nhàng khiến cô hết sức yên tâm. Chẳng lẽ Nokoru lại tàn nhẫn đến thế sao? Cô cứ tưởng anh là một người coi trọng phái nữ và cũng trân trọng tình cảm của họ như chính họ vậy. Cô chưa bao giờ ngĩ Nokoru có thể coi họ chỉ đơn thuần là “những cô gái” cả. Vậy chẳng phải anh ta coi họ như những con búp bê xinh đẹp, chỉ có vẻ bề ngoài thôi sao? Vậy còn những cảm xúc bên trong thì sao?



5:30 pm



“CẠCH”



Nokoru mở cửa, bước ra. Tiếng cạch cửa kéo Tomoyo trở về hiện tại. Nokoru chỉ quay lại nhìn Tomoyo một cách nhanh chóng rồi quay đi thật nhanh. Anh lặng lẽ tiến tới gần cửa sổ, nhìn ra ngoài chăm chú. Trời đã tạnh mưa. Thời tiết thật kì lạ. Ban sáng, trên đường đi tuyết vẫn còn rơi. Sau đó trời lại nắng, nhẹ. Cuối cùng kết thúc bằng một cơn mưa lạnh thấu xương. Không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.



- Tôi mang hai bộ kimono này lên phòng cô hiệu trưởng đây. – Tomoyo nói, lặng lẽ rời khỏi phòng.



Nokoru không nói gì. Chỉ im lặng nghe tiếng cửa mở và đóng. Không thể để không khí giữa hai người kéo dài như thế này được. Bằng cách nào đó anh phải làm hoà với Tomoyo. Bằng cách nào bây giờ? Tomoyo không giống như những cô gái khác anh đã từng gặp hay những cô gái xung quanh anh. Tomoyo thật đặc biệt. Dùmới chỉ gặp nhau có một ngày nhưng anh đã khắc sâu từng nét tâm trạng của Tomoyo vào tâm trí mình.



5:45 pm



Tomoyo trở lại phòng, lặng lẽ như lúc ra đi. Cô nhìn Nokoru, anh vẫn quay ra phía cửa sổ. Tomoyo không nói gì. Quả thật cô rất giận Nokoru và không dễ dàng gì tha thứ cho anh được. Tomoyo ngồi xuống ghế salon, tính mở lời từ chối lời đề nghị ban nãy của Nokoru.



- Tôi… thật sự không biết phải làm thế nào mới được cô tha thứ - Nokoru chợt lên tiếng.



- Tha thứ cho “một cô gái” như tôi ư? – Tomoyo nhấn mạnh ba tiếng “một cô gái”. Nghe thật chua chát.



- Tôi không cầu xin sự tha thứ nơi cô. Nhưng tôi cũng không thể chịu được không khí thế này giữa hai chúng ta. Nếu không giải quyết hiểu lầm thì làm sao làm việc chung được. – Nokoru tiếng lại phía Tomoyo, ngồi đối diện cô.



- Tôi cũng không biết làm thế nào để tha thứ cho anh được. Đó là bản chất của một con người, tôi không thể thay đổi nó. – Tomoyo nắm chặt bàn tay, nặng nề thốt lên từng câu, từng chữ.



- Vậy…



- Tôi cần thời gian, Nokoru à. Có lẽ tối này tôi sẽ không đi với anh được. - Cuối cùng Tomoyo cũng từ chối, cô đứng lên, đi thẳng ra cửa. – Tôi về đây. Xin lỗi đã không thể giữa lời hứa với anh.



Tomoyo đã toan mở cửa thì Nokoru bước nhanh tới. Anh đã làm một việc mà Tomoyo không thể ngờ được. Nokoru đặt bàn tay của mình lên tay Tomoyo, bàn tay đang nắm lấy ổ khoá cửa. Sau đó anh giật mạnh tay cô lại và… ôm lấy cô. Nokoru ôm thật chặt. Chặt đến nỗi Tomoyo không thở được. Trong một thoáng, cô có cảm giác như mình được nhấc lên vậy. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Nokoru đã đẩy Tomoyo ra xa:



- Trả lại cho cô cái ôm ban nãy. Có thể cô cần thời gian nhưng tôi thắc mắc: Thời gian để làm gì cơ chứ? Tôi không hiểu được cái cô gọi là “thời gian”. Cô định tự làm khổ mình đến bao giờ? “Hai năm” rồi vãn chưa đủ sao?



- Nokoru Imonoyama! – Tomoyo đứng thẳng, ngẩng cao cổ, ra dáng một tiểu thư và nói – Tôi cần thời gian vì câu nói của anh cơ.



- … - Nokoru nhắm mắt lại, thở dài – Tôi đã xin lỗi cô rồi mà… Tôi thật sự không cố ý!



- Nhưng tôi bị tổn thương. – Tomoyo nói, nước mắt ứa ra.



Tomoyo quay lưng đi thì Nokoru lại làm cô ngạc nhiên một lần nữa. Tomoyo bị bất ngờ, đứng im, đôi mắt tím mở to, trong veo. Nokoru nhẹ nhạng giữ Tomoyo lại, vòng hai tay qua vai cô rồi gục đầu anh vào lưng vô. Anh nói nhẹ nhàng:



- Tôi xin lỗi. Rất xin lỗi.



Trong khoảnh khắc, Tomoyo lai một lần nữa cảm thấy mái tóc vàng mềm mại của Nokoru chạm vào cổ. Từng lời, từng lời nói của Nokoru vang vào tai cô, rõ ràng từng từ. Giọng của Nokory dịu dàng, nhỏ nhẹ. Hơi thở của Nokoru phả vào lưng cô. Ấm áp. Vòngtay của Nokoru quàng qua cổ cô khiến cô cảm thấy khá ngượng ngùng. Tim Tomoyo bồng nhiên đập mạnh.



Ngoài kia, một chú chim cất cao tiếng hót, thánh thót. Từng tia nắng yếu ớt sau cơn mưa bắt đầu ló dạng. Gió đưa nhẹ qua từng kẽ lá. Những giọt nước mưa cuối cùng còn đọng lại trên cây rơi xuống. Tí tách. Một chú chim nữa lại vỗ cánh, bay vút lên không trung. Trước khu học sinh khối Cao học, cây hoa anh đào bỗng nhiên trổ hoa. Giữ mùa đông. Xa thật xa, những hàng cây oải hương cũng trổ bông, toả hương thơm ngát. Hoa oải hương màu tím sang trọng, hoa anh đào màu hồng yểu điệu. Dường như… một mùa xuân đặc biệt đã đến. Một mùa xuân chỉ dành cho hai người.



6:00 pm.



- Cơm về rồi đây! - giọng Nokoru vang lên khắp phòng hội học sinh. Hai tay anh bưng hai hộp cơm. Anh đầy cửa kép lại bằng chân rồi tiến về phía bàn salon.



- Thật đúng lúc, tôi bắt đầu đói rồi đây. – Cô thư kí khẽ cười, đừng lên thu dọn giấy tờ rồi cũng tiến lại cái bàn uống trà nay đã biến thành bàn ăn nho nhỏ.



- Mời công chúa ăn – Nokoru đùa, làm bộ hơi cúi người. Anh khẽ nở nụ cười.



- Vâng, mời hoàng tử dùng bữa – Tomoyo khẽ nhún người.



Hai người cười xoà, bắt đầu vào bữa ăn. Suốt bữa, cả hai rất vui vẻ. Nokoru lo cho Tomoyo như một người anh vậy. Chính vì thế mà Tomoyo cảm nhận được hơi ấm của một người anh lớn. Chính đôi mắt và mái tóc của anh khiến cô nhớ nhiều đến Fye. Nokoru và Fye giống nhau nhiều lắm. Chính Nokoru cũng hiểu rằng, Tomoyo xem anh như một ngừơi trong nhà. Bữa tối trôi qua nhanh chóng.



- Chocolate đấy! – Tôi lấy từ phía nhà ăn đấy.



- Sao lại là chocolate? – Tomoyo ngạc nhiên. Sao Nokoru lại biết cô thích chocolate nhỉ?



- Sao vậy, cô không thích à? – Nokoru tỏ vẻ lo lắng trước sự trầm tư của Tomoyo.



- Không có gì. – Tomoyo cười. – Tôi chỉ ngạc nhiên vì sao anh lại biết tôi thích ăn chocolate nhỉ?



- Hì, bí mật. – Đôi mắt Nokoru sáng lên như trẻ con.



- Huh… - Tomoyo ngạc nhiên và rất thắc mắc. Nhưng cô đã quên đi điều đó bởi vì…



- Eriol có thích ăn chocolate không? – Nokoru hỏi, mặt nghiêm nghị.



- Tôi thường làm cho anh ấy vào mỗi dịp Valentine. – Tomoyo cúi nhẹ đầu xuống.



- Nào nào, cô đã hứa với tôi gì nhỉ?



- Tôi không sao! – Tomoyo ngẩng mật lên, cười nhẹ nhõm. Nokoru đã giải toả bao nỗi buồn mà cô mang trong lòng lâu nay. Anh còn biến nó thành những kỉ niệm đẹp mà cô không muốn quên chút nào. Lúc ấy, Tomoyo đã quyết định – Nokoru này…



- Ừ. Cô cứ nói!



- Tôi quyết định rồi, tôi sẽ giữ hình ảnh của Eriol ở mãi chỗ này! – Tomoyo nở nụ cười, tay cô chỉ thẳng vào trái tim mình.



- Cô quyết định vậy là đúng đắn đấy. – Nokoru cười, nhẹ nhàng nói. Lòng anh bỗng nhiên thấy xao xuyến lạ. Có điều gì đó vừa lạ, vừa khó hiểu…



7:00 pm



Trời hoàn toàn tối sầm, ngoài cửa sổ, không gian thay đổi hoàn toàn khác hẳn. Buổi sáng, khoảng sân nhìn ra từ cửa sổ to lớn của phòng hội học sinh sáng rõ bao nhiêu thì bây giờ, cũng chính từ điểm nhìn ấy, tất cả đều tối đen, sâu thăm thẳm. Không gian gây một cảm giác khá rùng rợn. Ở bên ngoài là thế. Ở trong phòng, Nokoru và Tomoyo đang ngồi trên ghế salon. Cả hai đều hồi hộp chờ một điều…



- Lúc 8 giờ, học viện sẽ tắt toàn bộ hệ thống điện. Chúng ta phải đợi đến lúc ấy nếu không sẽ bị phát hiện ra ngay. – Nokoru duỗi người dài ra trên ghế salon, giải thích.



- Cái mà anh gọi thú vị đấy à? – Tomoyo, ngồi phía đối diện, hỏi - Nếu bị phát hiện thì…



- Cô đừng lo. Tôi có kinh nghiệm trong việc này rồi! – Nokoru nói, tỏ vẻ rất rõ.



- Anh từng dẫn một cô gái đi thám hiểm học viện vào ban đêm sao?



“RẦM”



Nokoru té ngửa:



- Chưa bao giờ! – Anh lấy cây quạt phẩy phẩy. Toát mồ hôi (!!!)



- Vậy anh đã từng rất quậy?



- Không phải luôn! – Nokoru phải chịu thua Tomoyo. Từ trước đến nay chỉ mỗi Suoh là “chặn họng” được anh nhưng có vẻ đã có thêm một người nữa rồi – Cô không tin tôi sao?



- Không! Tôi hoàn toàn tin anh! – Tomoyo nói, anh mắt không giấu vẻ tin tưởng.



Nokoru ngồi dậy, chìa tay ra cho Tomoyo vẻ gọi mời. Tomoyo đặt tay lên tay anh.

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
pegau_ngau_mc
Trận chủ
Trận chủ
pegau_ngau_mc
Nữ
Clover leaves3 Viên (moneyTFC)22
Tổng số bài gửi : 510
Birthday : 01/04/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Fri Jun 27, 2008 8:07 pm

chài ơi dài quá nhưng hay thật ^^

Tài sản của pegau_ngau_mc

Về Đầu Trang Go down
luv_fye_sama
Người Lùn
Người Lùn
luv_fye_sama
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)2
Tổng số bài gửi : 122
Birthday : 18/07/1996
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue1 / 101 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Wed Jul 09, 2008 6:03 am

Dzời ơi,hay thế!Admin viết giỏi ghê!Viết tiếp nhé Admin!Càng dài càng tốt.Luv thíck đọc truyện dài mừ!
Hi hi,cố lên!!!

Tài sản của luv_fye_sama

Về Đầu Trang Go down
Hoshi
Đại Pháp Sư
Hoshi
Nữ
Clover leaves5 Viên (moneyTFC)186
Tổng số bài gửi : 517
Birthday : 05/09/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Tue Jul 15, 2008 11:45 pm

koy vít đêý hả??? truyện hay thật đấy!

Tài sản của Hoshi

Về Đầu Trang Go down
SakuraSyaoran
Trận chủ
Trận chủ
SakuraSyaoran
Nữ
Clover leaves6 Viên (moneyTFC)564
Tổng số bài gửi : 549
Birthday : 12/09/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Fri Jul 18, 2008 8:31 am

Phải công nhận là Koy viết hay thật luôn đấy,nhưng hình như truyện chưa kết thúc phải ko Koy ???
Mà trong truyện này Tomoyo khóc hơi bị nhiều nên có vẻ như Tomoyo là 1 nhân vật mới xa lạ.

Tài sản của SakuraSyaoran

Về Đầu Trang Go down
kiwi_chan
Kị sĩ
Kị sĩ
kiwi_chan
Nữ
Clover leaves1 Viên (moneyTFC)1
Tổng số bài gửi : 246
Birthday : 06/11/1994
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Mon Jul 28, 2008 2:55 am

tớ nhớ tớ có đọc một cái fic tưa tựa như vầy ởtrong một cái 4rum nào đó hay một cái web nào đó hay là một cái blog nào đó. Cậu viết rùi post lên mấy chỗ đó àh. Đừng lo chuyện bao đồng nữa. Post hết chap nì cho mọi người xem thì hãy post sang mấy chỗ khác nhá.
*tớ cũng đang chờ* [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 139344

Tài sản của kiwi_chan

Về Đầu Trang Go down
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Sat Sep 13, 2008 7:35 pm

Khoan, chuyện Love Story là của Fidelio mừ! '______' Bạn đã xin phép bạn ấy chưa? Tại sao bạn lại bỏ phần Prologue của bạn ấy thía? =''= Tôi thật sự không hiểu nổi... Làm ơn... tuy tôi biết rằng bạn không có ý nhận nó là của mình! Nhưng mừ... Bạn thật sự không hiểu sao? Nếu người ta nói như vậy thì bạn hãy đính chính đi chứ! =''=
Trích dẫn :
tớ nhớ tớ có đọc một cái fic tưa tựa như vầy ởtrong một cái 4rum nào đó hay một cái web nào đó hay là một cái blog nào đó. Cậu viết rùi post lên mấy chỗ đó àh. Đừng lo chuyện bao đồng nữa. Post hết chap nì cho mọi người xem thì hãy post sang mấy chỗ khác nhá.
*tớ cũng đang chờ*
==> Con iu, con có bik gì không? CÁI FIC NÌ CHÍNH LÀ FIC LOVE STORY MÀ FIDELIO ĐÃ POST LÊN CHỖ CHÚNG TA ĐÓ! Mong rằng bạn sẽ làm rõ chuyện này! ^^ Tôi mong bạn sẽ không phải là một trong số những bọn đạo chuyên nghiệp mà tôi bik! ^^ Tôi không có ý nói nặng gì bạn, nhưng làm ơn... hãy xin phép tác giả và ghi Prologue vào!
Thân! :d

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Sat Sep 13, 2008 8:41 pm

Ah, khoan, tớ xin đính chính về truyện này.
Bạn Đông Phương đọc rõ lại nguồn đi nhé, tớ không hề Vopy Fic này trong 4rum của bạn, vì 4rum của bạn tớ mới biết đến vài ngày hôm trước, avf Fic này tớ post đã lâu lắm rồi.
Tớ không hề tự nhạn alf của mình, vì tớ đã ghi rõ nguồn ngay từ trên đầu rồi.

Cài này bạn làm như mỗi mình 4rum bạn có ý, tớ Copy từ Fananime cơ mà.
Trong đó nó cguyên xi như vậy thì tớ Copy về nguyên xi, và cũng đã xin phép bạn ấy rồi.
Trong diễ đàn Fananime, người tớ Copy không phải alf bạn như bạn nói àm là Tomoyo_chan trong diễn đàn đó.
Suy nghĩ kĩ trước khi nói người khác.
Giải thích thế đủ rồi chứ ???
Thân

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Đông Phương Trúc Phi
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Đông Phương Trúc Phi
Nữ
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)0
Tổng số bài gửi : 20
Birthday : 30/08/1995
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Sat Sep 13, 2008 9:04 pm

Vậy à? Thì tôi cũng đã nói rằng:
Trích dẫn :
Làm ơn... tuy tôi biết rằng bạn không có ý nhận nó là của mình! Nhưng mừ... Bạn thật sự không hiểu sao? Nếu người ta nói như vậy thì bạn hãy đính chính đi chứ! =''=
==> Điều đó có nghĩa tôi không nói bạn lạm nhận nó là của mình, tôi chỉ mong bạn ghi tác giả và đính chính lại với mọi người rằng mình hok phải tác giả, thế thôi! ^^ Còn cái Fananime gì gì ấy thì tôi sẽ đưa cho chính tác giả của nó xử lý! :d
Thân! ^^
P/S: Mong qua chuyện này bạn không ghét tôi, sr, tại vì dạo nì kẻ đạo tràn lan, bản thân tôi cũng đã từng bị đạo và đang bị cuốn vào một vụ đạo nghiêm trọng cho nên có phần... ^''^ sr nhìu! :d

Tài sản của Đông Phương Trúc Phi

Về Đầu Trang Go down
Koyuki Hagiwara
Phù thuỷ không gian
Koyuki Hagiwara
Nữ
Clover leaves52 Viên (moneyTFC)2788
Tổng số bài gửi : 2019
Birthday : 31/08/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Sat Sep 13, 2008 9:23 pm

Cám ơn vì đã không nhầm ^"^
Nói cho bạn là tớ cũng chẳng biết ai là tác giả chính, vì bạn ấy cũng bảo là đi Copy thôi, thế nên toi không biết ai là tác giả cả.
Công nhận là tôi cũng có sai, vì thấy mọi người ghi là tôi viết mà không đính chính, vì dạo này thú thực là vì có vụ bạn nói tôi thế nên tôi mới vào Box này ^^" ( còn trước rất ít khi vào ).

UHm... không ghét đâu. Dù gì bạn cũng là Admin của 1 4rum khác, cẩn thận không sai.

Tài sản của Koyuki Hagiwara

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com
Sakura Hime
Đại Pháp Sư
Sakura Hime
Nữ
Clover leaves32 Viên (moneyTFC)4504
Tổng số bài gửi : 1564
Birthday : 01/08/1996
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue2 / 102 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Sat Oct 25, 2008 7:06 am

Hay đấy ! Nếu còn thì post típ nhe chị Koy !

Tài sản của Sakura Hime

Về Đầu Trang Go down
L0ng_Hô?_Ph4'ch
Kị sĩ
Kị sĩ
L0ng_Hô?_Ph4'ch
Nam
Clover leaves8 Viên (moneyTFC)82
Tổng số bài gửi : 272
Birthday : 14/05/1993
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Mon Nov 17, 2008 4:29 am

đọc xong thấy nửa đùa nửa thật :shock: =>ngất ngây con gà tây

Tài sản của L0ng_Hô?_Ph4'ch

Về Đầu Trang Go down
hoathuytien_7586
Designer
hoathuytien_7586
Nữ
Clover leaves5 Viên (moneyTFC)247
Tổng số bài gửi : 141
Birthday : 18/10/1990
Vi pham :
[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Left_bar_bleue0 / 100 / 10[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Right_bar_bleue


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1Sun Feb 21, 2010 4:53 am

Dài thòng lòng hà.Mà kể ra cũng hay đấy

Tài sản của hoathuytien_7586

Về Đầu Trang Go down
http://hoaorthuytien.myblogland.com
Sponsored content


[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story   [TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story 1


Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[TRC Fanfic][Sưu tầm] Love Story

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [CCS] A love story
» [KHR Fanfic] Come back and love me now
» Kiều' story
» Fullmetal Alchemist [ Short story ]
» [Fiction] The Love 's novel
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-