(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Giấc mơ có thật Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Giấc mơ có thật Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 Giấc mơ có thật

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Sakura Hime
Đại Pháp Sư
Sakura Hime
Nữ
Clover leaves32 Viên (moneyTFC)4504
Tổng số bài gửi : 1564
Birthday : 01/08/1996
Vi pham :
Giấc mơ có thật Left_bar_bleue2 / 102 / 10Giấc mơ có thật Right_bar_bleue


Giấc mơ có thật Empty
Bài gửiTiêu đề: Giấc mơ có thật   Giấc mơ có thật 1Sat Mar 07, 2009 10:03 am

Hà cớ gì một người xa lạ, chỉ mới "chạm mặt" lần đầu ở chân cầu thang trong một tình huống dở khóc dở cười, lại có thể đi vào giấc mơ của nó một cách tự tiện đến thế cơ chứ!


Đây là lần thứ ba nó nằm mơ thấy hắn...

Hà cớ gì một người xa lạ, chỉ mới "chạm mặt" lần đầu ở chân cầu thang trong một tình huống dở khóc dở cười, lại có thể đi vào giấc mơ của nó một cách tự tiện đến thế cơ chứ! Lại còn ba ngày liên tiếp, linh tính mách bảo gì chăng? Gãi tung mớ tóc rối, nó vẫn còn miên man về giấc mơ ban nãy, một giấc mơ yên bình...

Trong giấc mơ là một thảo nguyên xanh thẳm, bầu trời thật cao và gió nhè nhẹ. Khẽ chạm tay vào những bông hoa ướt sương thì nó bắt gặp hắn, đang ngồi trên chiếc xích đu xa xa, kéo vĩ cầm...Tiếng nhạc cao vút, hòa vào thanh âm trong trẻo của gió tạo nên một bản hòa ca tuyệt diệu...Khi tiếng vĩ cầm dứt thì cũng là lúc nó tỉnh dậy. "Tiếng chuông điện thoại đáng ghét! Mình chưa kịp hỏi thăm hắn trong mơ nữa, chán ghê!". Đang ngồi độc thoại thì nghe tiếng mẹ vọng lên từ tầng dưới: "Dậy chưa cô nương?", nó mới đặt đôi chân xuống sàn, quờ quạng tìm dép...
_____o0o_____


Sân trường vắng lặng. Gió hiu hiu. Những tia nắng yếu ớt của buổi bình minh dần trỗi dậy theo nhịp điệu thời gian. Hình như nó đang trông đợi một điều gì đó, hay cụ thể hơn, là một-hình-ảnh-về-ai-đó thì phải...

Nửa tháng trước...

Nó cuống cuồng chạy hộc tốc vào trường ngay khi cánh cổng dần khép theo nhịp điệu của tiếng trống vang dội. Cũng như mọi hôm, bác bảo vệ tỏ vẻ thông cảm, nhưng chau mày, lắc đầu nguầy nguậy, giọng ồm ồm: "Không có lần sau đâu nhé!" - "Ôi, hình như đây là lần thứ "n" bác ấy nói câu này thì phải", vừa chạy, nó vừa lầm bầm, tâm trạng vừa vui, vừa khó chịu, nên phải quay lại nguýt bác bảo vệ một cái rõ dài kèm theo gương mặt "lêu lêu" xấu xí mới hả dạ.

Những tà áo trắng nhòe đi trong mắt nó, thấp thoáng, mờ mịt. Cũng phải thôi, có ai đi trễ lại cẩn thận đến mức nhớ đến hai cái "đít chai" đâu chứ! Được vô trường đã là niềm hạnh phúc quá lớn lao rồi...

Hộc tốc chạy lên cầu thang. Một "tai nạn" kinh hoàng xảy ra ngay lập tức như một cảnh phim hành động vụng về. Nó chẳng còn biết gì sau cú va chạm "thảm khốc", cùng tiếng rơi của cả một chồng tập sách cao ngất ngưởng. Ê ẩm. Vài bóng áo dài đi ngang qua, những tiếng "ồ" tuôn ra dồn dập, kèm theo chỉ trỏ, nhìn ngắm...Nó chẳng còn biết gì nữa, xung quanh giờ toàn "sao và sao" thôi. Híc. Tưởng tượng nhé, nếu bạn mang một đôi giày cao gót năm phân, màu đỏ, cặp đỏ, nón đỏ, cột tóc màu đỏ và những phụ kiện trên người toàn màu đỏ thì thử hỏi, bạn có bị "chỉ trỏ" không? Hơn nữa, người đi lên cầu thang va phải người đi xuống cầu thang, một người khoan thai, một người vội vã, thì tất nhiên người vội vã sẽ chịu lực tác động mạnh vì gặp phải "vật cản" quá lớn. Bước hụt, và té từ trên cao xuống, hoảng sợ pha lẫn đau nhức, tâm trạng đâu mà để ý đến chuyện gì xảy ra xung quanh mình nữa!

"Đã vào được trường rồi, có ai đuổi đâu mà chạy. Ấy ấy, đừng cuống lên thế chứ, tôi tự thu dọn chồng sách được mà. Này, thật sự không phải lỗi do tôi đấy nhé, tôi đi đứng rất cẩn thận" - Vẻ mặt hắn như tảng băng, không có gì là thương xót cho một người đi học trễ lại còn bị vấp ngã...Ban đầu nó cảm thấy có lỗi, nhưng sau đó thì nỗi bực tức bỗng dưng...cuồn cuộn, chặn ngang cổ họng, khiến nó không thốt nên lời, chỉ có thể biểu lộ bằng đôi mắt đang giận dỗi và căm ghét tột đỉnh!

"Cần tôi giúp không?" - Nói rồi hắn chìa tay ra.

Lúc bấy giờ, hàng mi cong trên đôi mắt nó mới trực diện vào khuôn mặt hắn. Những tưởng nó sẽ ném cho "tên khó ưa" một cái nhìn lạnh lùng, khiêu khích và chọc tức, nhưng chẳng hiểu sao, nó không làm được...Kể từ giây phút ấy, thời gian như ngưng đọng...Lúc nãy tim nó đập thình thịch vì sợ...nhưng bây giờ, ngoài cảm giác tim đập mạnh, một thoáng bối rối...còn có một cảm xúc kì lạ nào nó mơn trớn tâm hồn...
_____o0o_____


Trong mơ, hắn nhìn nó. Một cái nhìn không biểu lộ được suy nghĩ gì rõ rệt. "Nhìn cái gì? Quen không mà nhìn?". Hắn bỏ đi. Nó đuổi theo: "Này này, sao lại bất lịch sự thế chứ!" thì bỗng dưng nó bị...té.

Giật mình thức giấc. Ba giờ sáng.

"Hắn là ai? Tại sao mình lại mơ thấy hắn? Uhm. Để cố ngủ lại xem mơ tiếp thế nào..."

Nhưng rồi giấc mơ ảo chẳng mang đến kết cục tốt đẹp cho đời thực. Dây dưa, níu kéo nó, để rồi đi học trễ lần nữa, để rồi va phải một tên khó ưa, để rồi phải ngồi trong lớp học và...suy nghĩ lung tung thế này!
_____o0o_____


"Ánh Dương! Có người cần gặp!" - Cô bạn Bí thư cố tình la to cho cả lớp biết, kèm theo cái "e hèm" khó hiểu cùng cái liếc mắt tinh quái đến mức khiến hai "nhân vật chính", à không, chỉ là Ánh Dương, khó xử. Ngay lập tức, một tiếng "ồ" vang dội và kéo dài xé toạc bầu không khí ảm đạm vào giờ ra chơi giữa trưa nắng gắt...

Không chần chừ, cũng chẳng có gì phải che giấu, "tên khó ưa" lôi tuột Ánh Dương đi, bất chấp cái nhìn tò mò từ những cái đầu ló ra ô cửa sổ theo bước chân của hai đứa. Họ nhìn vì phong cách "chói chang" đúng như tên của cô bé, hay là vì đây là một "sự kiện lạ chưa từng thấy trong lịch sử...toàn trường"? Bởi từ trước đến giờ, "hotboy" Nhật Anh chưa "công khai đến mức lộ liễu" với ai như thế này cả.

"Bỏ tay tôi ra!"

"Được thôi. Nhưng mà..., tấm thẻ học sinh này, chà chà, giữ để làm gì đây nhỉ?" - Nói rồi hắn tặc lưỡi một tràng dài, rồi vờ xuýt xoa như làm ra vẻ đau khổ lắm...

"Sao ngươi lại có nó?"

"Mới sáng nay đã quên rồi sao? Chà, té từ trên bậc cầu thang thứ tư té xuống mà chưa gì đã động đến thần kinh rồi cơ à...Thật dễ sợ!"

"Ngươi...!" - Lúc ấy, đáng ra nó định vung tay, "đọ sức" với "tên khó ưa" cho bằng được để giành lại "những gì thuộc về mình" (nếu nó thắng hắn, ngoài tấm thẻ học sinh ra thì chí ít cũng được thêm một vài điều kiện, như bắt hắn làm osin chẳng hạn. Nghĩ đến đó, nó cười hềnh hệch, đứng im lìm, khiến hắn ngơ ngác, lấy tay vẫy vẫy trước mắt). Từ đâu, một đám người đổ xộc xuống, chực ngã, kèm theo những tiếng "í ới, ối á, eo ôi...". Một sự chạm trán không mấy thú vị, nhất là khi bị theo dõi.
Đám đông tủm tỉm, lấy tay giữ cổ áo cứ như là đang hồi hộp lắm...

"Hãy tìm cách nào đó khôn ngoan để "chuộc" lại tấm thẻ đi nhé! Giờ thì...chào!" - Nói rồi hắn bỏ đi. Nếu không có đám đông đang "quá khích" thì có lẽ nó đã đuổi theo và "giật tay hắn để lấy cho bằng được" rồi...
_____o0o_____


"Sao lại ngồi một mình trên bãi biển thế kia..."

"Chờ..."

"Ai mới được chứ?"

"Không ai cả..."

Lại là nằm mơ. Tại sao lại là hắn nữa cơ chứ! Lần đầu tiên mơ thấy hắn, mình còn chưa biết hắn là ai, chưa gặp hắn lần nào...Tại sao những giấc mơ kì lạ, bí ẩn ấy cứ ám ảnh mình hoài. Tại sao?
_____o0o_____


"Wow! Lần đầu tiên "cô bạn chơi nổi nhất trường" đi học sớm..."

"Đây là lần thứ ba tao nằm mơ..."

"Lại là hắn à? Tao nghĩ tốt nhất mày nên gặp hắn để hỏi cho ra lẽ..."

"Hỏi? Hỏi gì?"

"Thì hỏi tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mày..."

"Nhỏ này bệnh thật, ai lại vô duyên như thế...Với lại, chắc gì hắn đã nhớ đến tao..."

"Mày đừng quên cái thẻ học sinh của mày..."

"Tao đang đau đầu..."

"Tốt nhất, khó gặp được hắn, thì mày nên cố mà mơ nhiều đi. Biết đâu, những gì mày mơ là có thật?"

"Mày tưởng dễ lắm chắc! Hơn nữa, có ai lại mơ hoài về người mình ghét bao giờ?"

"Vậy mà ba lần rồi đấy cô nương..."

"Thật ra...Tao...cũng chẳng hiểu nữa!"

"Mày nên thổ lộ những gì mày cần nói đi..."

"Được rồi. Tao sẽ nói ra hết. Trong giấc mơ."
_____o0o_____


Đêm. Những vì sao lấp lánh giăng mắc khắp nơi. Nó thầm nghĩ, không biết ở một nơi xa xăm nào đó, hắn có đang ngắm sao không...

Kể từ ngày nó bị "tạm giữ" tấm thẻ học sinh một cách oan ức như thế, hắn và nó không gặp nhau. Nửa tháng trôi qua, hắn cứ chập chờn xuất hiện trong giấc mơ của nó. Khi thì cả hai im lặng, không nói gì, khi thì đối đáp bằng đoạn hội thoại chắp vá, lúc thì nghe hắn huyên thuyên đủ điều. Và còn một sự thật nữa. Trong mơ, hắn không "khó ưa" bằng ngoài đời.

"Tại sao cậu lại xuất hiện trong giấc mơ của tớ hoài vậy..."

Hắn cười phá lên. "Tại sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế! Cậu không biết thì làm sao tôi biết. Mà tôi nói thật nhé, tôi chưa mơ về ai, cũng chẳng "tương tư" ai bao giờ. Cậu "tương tư" tôi hoài, không tốt đâu nhé!". Hắn tiếp tục cười.

Kiềm chế. Cố gắng kiềm chế. Nó hỏi tiếp: "Trong giấc mơ, tớ và cậu rất thân, nhưng sao gần nửa tháng nay chúng ta không gặp nhau?"

"Cái đó là do cậu. Đừng hỏi nhiều nữa. Dậy đi! Trời sáng rồi!"

Tỉnh dậy. Thì ra đoạn "Dậy đi! Trời sáng rồi!" là của mẹ. Một ngày mới lại bắt đầu. Những tia nắng lung linh chiếu qua ô cửa, soi rõ những nhúm bụi mờ nhảy múa loạn xạ. "Giấc mơ hôm qua căng thẳng y như thật. Kì lạ! Nhưng từ nay, có lẽ "sự nghiệp mơ về hắn" của mình kết thúc rồi...Trong mơ, tình huống căng thẳng quá...Tiếc thật..."

Hôm nay, nó đến trường sớm. Nó không muốn đi học trễ vì những giấc mơ nhăng cuội như thế nữa. Không có hắn, cuộc sống vẫn màu...đỏ - màu mà nó yêu nhất.

Bước lên cầu thang hôm nọ. Nó bắt gặp hắn. Đứng một mình trên lan can, nhìn xuống sân trường. Nó lưỡng lự, định bước vội qua. "Hắn sẽ không nhìn thấy mình đâu" - Nó nghĩ thế.

"Tôi mất kiên nhẫn vì sự ngang bướng của Ánh Dương rồi. Giờ thì tôi trả lại tấm thẻ học sinh, nhưng với một điều kiện..."

Hắn nói. Không quay mặt qua nhìn nó. "Hắn có giác quan thứ sáu hay sao mà biết mình đi ngang qua chứ! Hay là vì màu đỏ từ chiếc kẹp tóc của mình phản chiếu ánh sáng khiến hắn "chói"?" - Vừa nghĩ, nó vừa nhìn dáo dát khắp nơi...

"Còn sớm, chẳng ai theo dõi chúng ta đâu. Yên tâm"

"Trời! Lại còn biết mình đang nhìn tứ phía nữa chứ!" - Nghĩ thầm trong bụng, nó chợt ớn lạnh, sờ sợ lạ lùng, nhìn hắn một cách đề phòng.

"Điều kiện gì? Cứ nói...Thật ra là không phải ta không muốn lấy lại tấm thẻ học sinh mà tại vì ta..."

"Tại sao Ánh Dương cứ xuất hiện trong giấc mơ của tôi nhiều đến như vậy?" - Hắn quay mặt qua, nhìn thẳng vào đôi mắt Ánh Dương, không để cho cô bé nói hết lời. Thời gian hiện tại không còn "ngưng đọng" như cái nhìn đầu tiên nữa, mà dường như "đóng băng", khiến cho cả hai nhìn nhau không chớp, xúc cảm mãnh liệt, xoa dịu những nỗi nhớ, những vấn vương trong giấc mơ bấy lâu nay...
_____o0o_____


Cuộc nói chuyện hôm đó, chẳng ai chứng kiến, cũng chẳng rõ họ đã nói với nhau những gì. Chỉ biết rằng, giờ đây, hai người không còn xuất hiện trong giấc mơ của nhau nữa, mà đã cùng "tay trong tay". Đó cũng là một giấc mơ, một giấc mơ có thật mà thiên hạ "có mơ cũng không nghĩ đến".

"Một hotboy và một cô bé chơi nổi nhất trường. Cũng hợp đấy chứ!"

"Ái chà, tin này sẽ làm đau khổ biết bao nhiêu fan nữ..."

"Nhưng là sự bình yên cho đám con trai. Từ đây, "mặt trời chói chang" sẽ không tinh nghịch, phá phách mà sẽ dịu dàng hơn trước, bọn tôi cũng được yên thân roài!"
"Suỵt. Coi chừng họ thấy, im lặng". "Chà, họ học bài tình tứ chưa kìa...". "Ấy ấy sao lại giẫm lên chân tôi". "Ôi thôi thôi...."

Cả đám bổ nhào. Ánh Dương giật mình, hướng cái nhìn về "bụi cây di động". Thì ra là "hội bà tám" của lớp Nhật Anh "bắt tay" với hội của lớp Ánh Dương để "thực hiện phóng sự dài kì" về họ. Tiếng cười vang rộn góc sân trường.

Mực Tím

Tài sản của Sakura Hime

Về Đầu Trang Go down
 

Giấc mơ có thật

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Nhà kho :: Nhà kho :: Shurano - Sharano :: Khu Jinja-