(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[KHR Fanfic] Đỏ Tía Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
[KHR Fanfic] Đỏ Tía Homapage
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯)

Welcome to the land of Hopes and Dreams!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Koyuki Hagiwara (2019)
Sakura Hime (1564)
T_RUMIKO (1425)
emututem (1229)
syaoran clone (1117)
Clorinda Eudora (1081)
matsukayukina (1074)
Sakura*tsubasa (1004)
danisa12 (905)
congchuaxuClam (821)
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
Winter convention 2014!!! Thu Nov 27, 2014 8:05 am
Bài test set Vampire House và Vampire Hunter House Thu May 29, 2014 8:48 pm
[OneShot] Anh Sẽ Đợi Sat Apr 12, 2014 6:31 am
Phỏng vấn Clo nhà ta ^0^ Mon Aug 19, 2013 8:05 am
MANGA FESTIVAL LẦN THỨ 4 Ngày 26 – 27 – 28/07/2013 TẠI NHÀ VĂN HÓA THANH NIÊN Mon May 06, 2013 11:27 am
You are my love Thu Jan 03, 2013 11:20 pm
Mem mới làm quen mọi người Thu Jan 03, 2013 3:08 am
Hajimemashite!! Mem mới xin được mọi người chỉ giáo!! Thu Nov 08, 2012 7:46 am
[CCS Fanfic] Nước mắt người cá Tue Aug 21, 2012 1:47 am
Video Tsubasa Chronicle Sat Aug 18, 2012 4:58 am

Share | 
 

 [KHR Fanfic] Đỏ Tía

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Haru.Ryu
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Nhân viên pha chế tiệm coffee Mắt Mèo
Haru.Ryu
Nam
Clover leaves0 Viên (moneyTFC)106
Tổng số bài gửi : 15
Birthday : 10/03/1995
Vi pham :
[KHR Fanfic] Đỏ Tía Left_bar_bleue0 / 100 / 10[KHR Fanfic] Đỏ Tía Right_bar_bleue


[KHR Fanfic] Đỏ Tía Empty
Bài gửiTiêu đề: [KHR Fanfic] Đỏ Tía   [KHR Fanfic] Đỏ Tía 1Tue Aug 16, 2011 9:26 am

Title: Đỏ tía.
Writer: Hoàng Lạc @ 6927Empire
Genre: Romance.
Pairing: 6927Only.
Disclaimer: Họ thuộc về nhau, họ thuộc về Amano - sensei.
Warning: OOC.
Rated: T.

A/N: Chúc Mừng Sinh Nhật Rokudo Mukuro – Hãy bảo vệ nụ cười của cậu, anh nhé.

Summary: Một năm – Bốn mùa – Mười hai tháng – Ba trăm sáu mươi lăm ngày và một nỗi cô đơn triền miên, nhưng mùa thu năm nay sẽ khác, nó mở ra cho cậu một cảm xúc rất đẹp, một thứ cảm giác được gọi là Yêu.










Đỏ tía











Một năm – Bốn mùa – Mười hai tháng – Ba trăm sáu mươi lăm ngày và một nỗi cô đơn triền miên, nhưng mùa thu năm nay sẽ khác, nó mở ra cho cậu một cảm xúc rất đẹp, một thứ cảm giác được gọi là Yêu.






Từ phòng cậu nhìn ra sẽ thấy tán cây xanh um treo giữa trời, vài đám mây xốp bông vắt ngang, một khung cảnh nên thơ và dễ chịu. Thu đang về với những biến đổi rõ rệt. Gió se lạnh thổi từng cơn, lá giòn tan vỡ òa khắp chốn. Mùa thu đến thì cảnh sắc cũng chuyển sang màu vàng cam nóng bỏng. Cùng với một bầu trời tím bầm giữa mùa thu.

Một mùa thu nhàn nhạt trôi qua lững thững, nhuộm thắm trong màu đỏ tía của hoàng hôn bao trùm cùng màu vàng giòn của lá cây. Mùa thu không thật dễ chịu, cái không khí ươn ướt, lạnh không ra, ấm chẳng phải. Một thứ cảm giác nhờ nhợ cứ thế cũng triền miên. Cậu không thể tập trung vào công việc như trước nữa, vì thế, cậu không thích mùa thu. Nhưng, cậu vẫn yêu cái nét vàng rực của nó, cái sự sống sắp chết dần kia ấy cứ quyến luyến lấy không gian, một cái chết đẹp, một kết thúc đẹp nhưng không vĩnh hằng. Nó chỉ đơn giản là chờ đợi, chờ đợi một mùa đông mau qua, chờ đợi một sự sống mới nảy nở, đâm chồi. Nó là hiện thân của sự kỳ vọng và khát khao mãnh liệt, vì thế, cậu thích mùa thu.

Da diết, nồng nàn, đắm say. Tất cả đều là những mỹ từ đầy cảm xúc, đều là những thứ cảm xúc đẹp nhất trên đời. Và nó, không thích hợp để miêu tả mùa thu của cậu. Còn Mukuro lại khác, mùa thu trong mắt hắn lại có gì đó rất đắm say, rất quyến luyến, rất nồng nàn, hệt như mùi nước hoa hắn hay dùng vậy. Mùa thu của hắn – và hắn – đã hòa vào nhau. Hắn rất đẹp – và mùa thu nơi hắn – cũng rất đẹp. Cậu đã nghĩ như thế mỗi khi thấy hắn ngồi trên cành cây dẻ trụi lá. Một vẻ đẹp rất đỗi hiện thực. Rất đỗi đơn côi.





Cậu chưa ngủ sao, bận rộn nhỉ?

Anh làm gì ở đây vào giờ này, xem ra anh cũng “bận rộn” ha.

Kufufufu …từ lúc nào mà cậu biết mỉa mai tôi rồi. Chà cậu thay đổi nhiều ghê.

Hãy thôi trêu chọc tôi đi, tốt nhất là anh nên chuẩn bị cho công việc tiếp theo, chúng ta chẳng còn thời gian đâu.

Tsunayoshi, không phải lúc nào cũng cần nghiêm chỉnh như thế, cậu nên nghỉ ngơi đi.






Cậu còn nhớ rất rõ, cái cách hắn dịu dàng với cậu thế nào khi nói rằng cậu nên nghỉ ngơi. Lúc đó cậu nghĩ rằng Mukuro sễ như thế này nếu không có tuổi thơ đầy kinh hoàng ở nhà Estraneo. Dù cho cái bản ngã xấu xa trong hắn không thể thực sự mất đi, hay sự căm thù của hắn không thể nào dập tắt nhưng chí ít hắn sẽ không như thế này.

Cậu đã bắt đầu quan tâm đến Mukuro từ khi nào. Cũng chẳng rõ nữa nhưng điều đó có quan trọng không. Quan tâm là một việc rất bình thường, giữa người với người, giữa Boss và Người Bảo Vệ, giữa một kẻ yêu và một kẻ đang yêu. Cậu chợt nhận ra một lẽ đương nhiên. Sự quan tâm giữa cậu đối với hắn, hay hắn đối với cậu đều không thể diễn đạt hết bằng lời. Chỉ có thể cảm nhận, bởi một trái tim và một trái tim. Đây là thứ cảm xúc gì nhỉ…

Hắn hay lui tới phòng Tsuna, ban đầu cậu không hề thích điều đó nhưng hắn mặc kệ, rồi cậu cũng mặc kệ, rồi cậu quen dần, rồi cậu cho đó là một điều rất đương nhiên. Một nụ hôn bắt đầu cho tất cả. Rất nhẹ nhàng. Những cái đầu tiên thật vụng về. Cậu cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt, cảm nhận được những ngón tay dịu dàng luồn qua tóc, cảm nhận được đầu lưỡi nóng ấm và trơn ướt. Và lần đầu tiên, với hắn. Đối với Tsuna, hắn quả thực rất dịu dàng, hay quan tâm, thỉnh thoảng lại trêu chọc. Nhưng đối với người khác, hắn có một vẻ gì đó rất xa cách, một khỏang trống giữa hai con người, dường như không thể nào thu hẹp, dường như không thể nào khỏa lấp. Cậu cảm thấy hài lòng về điều đó. Điễm nhiên hắn là của cậu và cậu cũng là của hắn. Khi nghĩ như vậy cậu cảm thấy thật dễ chịu.





Tsunayoshi, cậu thật đáng yêu…

Đáng yêu …có tốt không?

Có …rất tốt…



Sẽ không ai được nhìn thấy cậu như thế này, ngoài ta. Cậu thuộc về ta, chỉ một mình ta thôi, Tsunayoshi.







Cậu nghe hắn nói những lời tận đáy lòng. Thật ấm áp. Chưa lúc nào cảm thấy bản thân mình hạnh phúc như lúc này. Cậu đã cảm nhận được sự hạnh phúc – từ hắn. Rokudo Mukuro.

Nhưng không may, có quá nhiều thứ lại cùng xảy ra, lại cùng đến rất đột ngột. Chỉ là ba tháng thu ngắn ngủi nhưng rắc rối lại không ít chút nào. Công việc, công việc rồi công việc. Hắn, hắn và hắn. Cậu không thể chu toàn tất cả. Mà tại sao, Mukuro lại trở thành một vấn đề trong cuộc sống của cậu, lại trở thành một vấn đề mà cậu phải quan tâm. Những suy nghĩ trước đây rơi vụn. Cậu bất lực với núi công việc và việc hắn luôn ở đây, với cậu mỗi đêm. Cậu quen với việc có hắn bên cạnh. Rồi cậu thấy thật khó chịu khi nhận ra mình chờ đợi hắn xuất hiện đằng sau cánh cửa mỗi ngày. Rồi cậu muốn thử rời xa hắn khi chẳng thể lý giải nổi thứ cảm xúc đang dần nhấn chìm mình. Chấm dứt thôi. Rắc rối.

Có đôi lần Tsuna đã nghĩ rằng Mukuro đang đùa giỡn cậu. Cũng phải thôi, đối với Rokudo Mukuro, con người chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Hắn có thể chà đạp, loại bỏ. Hắn cũng có thể chơi đùa rồi một ngày lại vứt đi. Chẳng qua cậu cũng chỉ một trong những món đồ chơi của hắn. Đúng vậy không? Cậu không muốn nghĩ như vậy nữa. Nếu đó là sự thật thì sao, nếu hắn không xem cậu là một người quan trọng. Cậu đã chấp nhận hắn rồi mà, đối với cậu hắn thực rất quan trọng, đến độ nếu không có hắn cậu cũng chẳng thể tồn tại trên đời này. Và cứ nghĩ như thế cậu càng rối loạn hơn, cậu càng chìm ngập trong tâm trí của chính mình hơn. Không thể ngoi lên cũng không thể chạy thoát, ngày càng ngụp lặn sâu hơn, sâu hơn, sâu hơn nữa. Không hề có lối thoát nào.










Gần cuối thu, trời đã lạnh dần, khoảng trời không đầy ắp những mây như mùa hè ngập nắng, bầu trời có vẻ lãnh đạm hơn, u tối hơn, sầu hơn. Cậu muốn nghỉ ngơi, muốn đi lòng vòng với chiếc áo dạ màu lông chuột, quàng hờ chiếc khăn len quanh cổ. Nhưng mà, cậu đang ở trong phòng, phòng ngủ của cậu, bốn bức tường của cậu, cái giường của cậu, cái bàn của cậu, cửa sổ của cậu. Cậu muốn nhìn thấy tuyết sớm, tuyết vào mùa thu, buồn cười nhỉ. Bỗng dưng cậu muốn nhìn thấy cái màu tinh tươm, trong sạch ấy, trắng xóa cả mắt người. Cậu muốn thấy tuyết không hẳn cậu muốn mùa đông, chúng lạnh và khô, như tâm trí cậu vậy.

Tsuna ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, tịnh như không. Mukuro bước vào, không lên tiếng, hắn luôn tùy tiện vào phòng cậu như thế, mỗi tối hắn luôn ở bên canh giấc ngủ cho cậu. Hắn có ngủ không, hắn làm gì khi cậu ngủ, tự hỏi. Mukuro đến bên, chạm tay lên vai cậu, thô bạo kéo gương mặt cậu sát vào mặt hắn, chóp mũi họ cọ vào nhau, hơi thở đều đặn không đứt quãng, Tsuna đã quá quen rồi. Hắn nhấn môi mình lên gương mặt cậu rồi trượt dần xuống chiếc cổ mịn màng, nếm thử mùi hương phản phất trên làn da. Cậu không chống cự – như lần đầu tiên. Hắn buông tha cậu, mỉm cười nhưng chưa toại nguyện. Mukuro nhìn cậu. Cậu nhìn hắn. Nuốt chửng. Tà mị. Không buông lơi.

Hắn muốn nhấn cậu xuống giường, phải, cậu nhìn thấy được điều đó qua đôi mắt hắn.





Anh đi đi.



Làm ơn




Tôi không muốn bất kỳ ai đặt chân vào căn phòng này nữa, căn phòng này, nơi này, là của tôi, là chính tôi. Làm ơn, hãy buông tha cho tôi đi, đừng đến nữa.






Hắn không nói gì, chỉ nhìn Tsuna trân trân. Đôi mắt cậu nhìn hắn, ráo hoảng, cậu xoay người để tránh ánh nhìn như nhìn thấy tận tâm can của hắn. Cậu đang run lên từng cơn. Hoảng sợ.

Buông tha cho cậu. Tôi không nghĩ vậy.

Hắn nói. Rồi đi.

Cậu biết chứ, biết rất rõ là đằng khác. Hắn nào dễ dàng buông tha cho cậu, kẻ săn mồi không thể dễ dàng bỏ qua con mồi của mình. Và chuyện này cũng thế. Sẽ không thể chấm dứt, không thể dừng lại. Không thể.

Đêm. Tsuna không ngủ, không gian tĩnh mịch quá, yên lặng quá, bầu trời đen ngòm không thấy được các vì sao. Cậu nhìn bầu trời, bầu trời nhìn cậu, trêu cười. Cậu thèm nước. Cổ họng cháy khô đến khó chịu, cậu tìm xuống nhà ăn, cậu thấy có ánh sáng. Đúng là Mukuro rồi, hắn gục trên bàn bên cạnh ly café bốc khói, mùi café thoang thoảng khiến cậu hơi nhức đầu, cậu không thích mùi này, chúng thật khó chịu. Cậu lấy cho mình một ly nước rồi đặt nó bên cạnh ly của Mukuro, Tsuna nhìn hắn, rất lâu. Ở gần nhau lâu như vậy mà giờ cậu mới nhận ra rằng hắn quả thực rất đẹp. Gương mặt thanh tú với những đường nét sắc xảo, cánh mũi hắn phập phồng theo từng nhịp thở, nhẹ nhàng. Hơn bất cứ lúc nào, cậu muốn chạm vào hắn. Ngay lúc này.

Những định kiến và suy nghĩ khó nhọc trước kia vội trôi tuột đi. Có lẽ hắn không quá tệ, cậu chợt nhận ra rằng, cái mà cậu ghét ở hắn không phải vì bản thân hắn, nghĩa là nếu hắn xem cậu là một món đồ chơi tiêu khiển, cậu cũng sẽ dễ dàng chấp nhận theo một khía cạnh nào đó, cậu ghét hắn vì bởi hắn chưa nói rằng hắn yêu cậu. Phải rồi, chính là nó đây. Yêu. Thật đặc biệt, nó khiến con người ta lung lay, chao đảo vì nó. Cậu muốn nghe điều đó, từ hắn. Hắn sẽ nói hắn yêu cậu chứ. Đúng không?

Ngón tay khẽ chạm vào sống mũi rồi trượt xuống làn môi đang khép hờ. Rồi mái tóc xanh dài thả dọc sống lưng. Cậu, rất thích thú. Nhìn hắn mỉm cười, cậu cảm thấy lòng bình yên đến lạ. Cả không gian lặng im. Cậu chỉ còn cảm thấy lồng ngực đang phập phồng, nhịp thở của hắn đều đặn. Mọi thứ đều trong suốt, trống rỗng. Trong suốt. Rồi trống rỗng.





Mukuro tỉnh dậy, hắn xem đồng hồ, mệt mỏi. Hắn ngủ quên ở nhà bếp, nhìn ly café đã lạnh tanh, hắn biết mình đã nằm đây khá lâu. Một ly nước bên cạnh, và kẻ nào đó đã quàng chiếc áo màu lông chuột qua vai hắn. Là ai. Hắn biết đấy. Hắn tự mỉm cười với bản thân, hít đầy không khí vào buồng phổi, lẩm bẩm.

Tsunayoshi…






Cậu muốn đi dạo ở ngoài vườn, cậu muốn thấy một chút nắng nhẹ của buổi sớm. Ngửi mùi không khí ướt lạnh, mùi nhàn nhạt của cỏ cây sắp chết, mùi tinh khiết của hơi nước lắng đọng. Một buổi sớm trời thu xanh nhạt. Không có mấy chim chóc reo bên tai, không còn thấy vài con sóc đùa nhau trên tán cây tùng già, không còn thấy đôi uyên ương hồ điệp chờn vờn bên bậu cửa sổ, đôi cánh màu xanh huyễn hoặc, màu của bóng đêm, màu của bóng tối ma mị. Tsuna ngồi dưới một gốc cây, nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên, cậu đang cảm nhận sự vật xung quanh bằng xúc giác. Lạnh, hơi run run. Gió nhẹ, mơn trớn làn da đang lạnh buốt. Đám lá rụng hết khiến những cây thật trần trụi, khô cằn như da người già, nhăn nheo và nứt nẻ, cũng lạnh dần. Không còn nghe thấy tiếng vỡ tan dưới đế giày thay vào đó là tiếng bước chân trầm đục đạp vào lớp cỏ ẩm. Có người đang đến. Cậu mở mắt, bóng dáng cao gầy mờ ảo dần rõ nét. Là hắn, Mukuro.

Hắn nhìn cậu mỉm cười, lại là nụ cười đáng ghét đó. Cậu không thích nhìn thấy hắn buồn nhưng cũng chẳng thích nhìn nụ cười trên môi hắn. Cậu thấy không hợp. Hay cậu ghen tỵ. Cậu không muốn hắn trưng bộ mặt tươi cười cho bất kỳ ai, ngoài cậu. Hắn chỉ được nở nụ cười, với cậu, chỉ mình cậu, mà thôi. Hắn xoay người ngồi xuống, mái đầu ngã vào lòng cậu, bất giác Tsuna cảm nhận được hương thoang thoảng rất dễ chịu phát ra từ người hắn, mái tóc xanh dài mềm phủ kín tay cậu, rất đẹp. Hắn nhắm mắt, và vẫn mỉm cười. Cậu muốn chạm vào môi hắn. Cậu cúi xuống, hơi thở phả vào mặt hắn. Và có một nụ hôn thật ngọt ngào. Mắt hắn vẫn nhắm nghiền, trên môi vẫn xuất hiện một nụ cười không hề bị lay chuyển, hắn lẩm bẩm.

Tsunayoshi, ta yêu cậu.

Hơn bất kỳ lúc nào. Ngay chính lúc này, cậu cảm thấy bản thân mình yêu hắn đến nhường nào. Yêu, rất yêu. Chỉ đơn giản là “Yêu”.





Mùa thu và một tình yêu ngọt ngào đang len lỏi.


.end.




Cộng 26v
Clo

Tài sản của Haru.Ryu

Về Đầu Trang Go down
tranjennyfer02
Ninja
Ninja
tranjennyfer02
Nữ
Clover leaves10 Viên (moneyTFC)451
Tổng số bài gửi : 314
Birthday : 28/02/1987
Vi pham :
[KHR Fanfic] Đỏ Tía Left_bar_bleue0 / 100 / 10[KHR Fanfic] Đỏ Tía Right_bar_bleue


[KHR Fanfic] Đỏ Tía Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [KHR Fanfic] Đỏ Tía   [KHR Fanfic] Đỏ Tía 1Tue Aug 16, 2011 5:05 pm

Hello bạn hiền, tớ chém à nha!

Thứ 1: Về tiêu đề: Cái này thì lúc nào tớ cũng chẳng cần phải nhắc cậu ^^

Thứ 2: Về chính tả: Tớ đọc mà quên copy lại cái đoạn cậu sai nhưng tớ nhớ nhất là cái đoạn "sắc xảo", cậu nhớ xem lại nha! Cậu còn thiếu dấu "." ở đằng sau nữa à nha.

Thứ 3: Về nội dung: Cậu miêu tả cảnh tượng rất tốt, rất phong phú, có miêu tả nội tâm và hành động nhân vật.

=> Tóm lại: Văn phong kì này hay hơn cái [shortfic] No more nhiều đấy bạn hiền, nhớ kiểm tra lại lỗi chính tả và dấu à nha!

=> Cho bạn hiền yêu dấu của tớ 26 điểm ^^

Ngày lành
Jenny



Cộng 10v
Clo

Tài sản của tranjennyfer02

Tài sản
Tài sản:

Về Đầu Trang Go down
https://tsubasafc.forumvi.com/
 

[KHR Fanfic] Đỏ Tía

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» [TRC fanfic] Thân phận hoa anh đào
» [CCS Fanfic] Ảo giác
» [CCS fanfic] Lụa đỏ thẫm lệ
» [CCS Fanfic] Ánh nến
» [TRC Fanfic] Khởi sự...
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`°·.Tsubasa Reservoir Chronicle.·°´¯) :: Entertaiment Central :: Thư viện trung ương :: Fanfic & fiction-